Mọi người xuống núi, xuống khỏi triền núi một chút là có thể thấy ngay ngôi chùa nằm thấp thoáng dưới bóng đại thụ của rừng già, thế dựa vào núi, tuy chất phác mộc mạc giản dị nhưng mái chùa vẫn không mất đi vẻ trang nghiêm cổ kính, đó chính là chùa Phong Huyệt nổi tiếng gần xa.
Ngôi chùa Phong Huyệt này, Tiểu Ngư đã quen thuộc từ lâu.
Nhiều năm qua, ngôi chùa cổ dựng từ thời Bắc Ngụy này, mỗi góc độ nhìn từ trên xuống hay từ dưới lên lại có cảm giác không giống nhau, có thời điểm nàng từng cùng du khách đi từ dưới chân núi lên, một đường thưởng thức rừng bách xanh suối chảy, chậm rãi theo từng bậc đá leo lên, lấy tấm lòng thành kính nhìn nơi Phật ngụ, nhưng cũng có nhiều lúc, nàng vô cùng vui vẻ đi thẳng xuống từ đỉnh núi, trước nhìn khắp cả núi rừng rộng lớn, ngắm mây mù tràn lan, nghe gió núi thét gào, sau đó mới trở lại trần gian, dọc theo đường mòn trong rừng chậm rãi đi xuống.
Ra khỏi rừng rậm, rẽ một khúc ngoặt là có thể thấy ngay phía trước một lư hương to nghi ngút hương khói, đương nhiên, càng làm người ta chú ý hơn là một toà bảo tháp bảy tầng cổ kính đồ sộ. Lúc này gió núi thổi chầm chậm, phía trên tháp cao chót vót, mỗi tầng bảo tháp bốn góc đều có treo chuông sẽ phát ra những tiếng lanh canh vui tai, xen lẫn với vô số tiếng chim lảnh lót quanh chùa, giống như một khúc nhạc của thần tiên.
Mọi người vừa đi vừa hỏi Không Sắc làm sao lại rớt xuống vách núi, Không Sắc chỉ chỉ vào gùi trúc trên người Phạm Bạch Thái, nói là đi hái thuốc, hắn từ dưới vách núi leo lên, không ngờ hái được thuốc xong thì mỏm đá dưới chân không chịu được sức nặng liền rơi xuống, sau đó cứ như vậy bị treo giữa không trung, không thể đi xuống cũng không thể leo lên, suốt một canh giờ.
Trong lúc kể lại, Không Sắc đột nhiên nhớ ra cái cuốc nhỏ đào thuốc của mình còn chưa nhặt lại trở về, hỏi ra thì nó bị rơi xuống bãi đá bên dưới, Tiểu Ngư thuận miệng liền bảo Phạm Đại đi tìm trở về. Còn lại bốn người tiếp tục đi dọc đường mòn một đoạn nữa, theo cửa bên của chùa đi vào. Không Sắc dẫn theo bọn họ đi gặp sư phụ của mình, đồng thời gặp trụ trì xin lỗi hôm nay không thể đến tụng kinh buổi sớm.
Trụ trì Vô Giới đại sư là một vị cao tăng rất hiền lành, biết hắn suýt mất mạng trên vách núi, tự nhiên sẽ không vì vậy mà trách tội, chỉ vẻ mặt ôn hòa dặn Không Sắc cần đi thay quần áo tắm rửa sạch sẽ rồi mới có thể đến trước Phật bù lại bài kinh buổi sớm. Không Sắc tuân mệnh, lễ phép quay về phía mọi người chào rồi mới đi.
Tiểu Ngư vốn dĩ tưởng rằng có thể có đồ đệ xuất sắc như Không Sắc như vậy thì sư phụ hẳn là cũng có chút gì đặc biệt, nhưng sau khi gặp cũng chỉ thấy là một lão hòa thượng tuổi đã quá sáu mươi, dung mạo và cách nói năng cũng không có gì khác biệt, liền để Phạm Bạch Thái và La Đản rời đi, bản thân mình cũng đi theo con đường quen thuộc đến một điện thờ vô cùng đơn sơ ngồi xếp bằng, tĩnh tâm như mọi bận.
Nếu là như những ngày trước, nàng chỉ cần ngồi xuống là có thể ngồi liền trên dưới một canh giờ, nhưng hôm nay mới trầm tư mặc tưởng một lát liền có cảm giác có người bước vào trong viện, còn mang theo những tiếng cười nói, hiển nhiên là có khách hành hương hoặc du khách đang tiến vào.
Tiểu Ngư đứng dậy nhìn ra khỏi cửa sổ, đã thấy người tiến vào đều là nam nhân cẩm y hoa phục, không phải ra vẻ ngông nghênh kiêu ngạo thì cũng là bộ dạng đáng khinh, trong lòng không ngừng cảm thấy ghê tởm, nghĩ một chút, rất nhanh liền chạy ra sau tượng phật núp kín. Chùa này là chùa của hòa thượng, nàng một thiếu nữ không lễ Phật cũng không thăm viếng mà lại ngồi bên cạnh bồ đoàn, dù sao cũng có vẻ kỳ quái, huống chi những người này vừa nhìn đã thấy chán ghét, vẫn là tránh đi thì tốt hơn.
Bồ đoàn: Bồ-đoàn là một danh từ kép được phối hợp bởi hai thành tố: Bồ là cỏ bồ, đoàn là tròn. Người xưa dùng cỏ bện lại thành nệm có hình dáng tròn để ngồi thiền, lạy Phật hoặc ngồi tụng kinh.
“Lâm đại nhân, nơi này cảnh trí không tệ đúng không?” Một thanh âm nịnh nọt nói.
“Ừ, coi như không tồi.” Lập tức vang lên một thanh âm sặc mùi quan cao chức trọng đáp lại, “Chỉ là miếu thờ không khỏi quá thô giản, Bồ tát này cũng quá nhỏ, không bằng được so với đạo gia môn đệ của ta.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Giọng nói đầu tiên vội vàng phụ họa, “Miếu nhỏ như vậy sao có thể xứng với người tôn quý như đại nhân ngài chứ? Đại nhân, hay là chúng ta đến bảo tháp kia thăm thú được không?”
“Hừm!”
Đám người đi qua với vài câu ít ỏi cuối cùng cũng trả lại thanh tịnh cho Tiểu Ngư. Xác định bọn họ đã rời đi, Tiểu Ngư lại một lần nữa ngồi xếp bằng xuống, những người này mặc dù có chút đáng ghét, có điều chẳng liên quan gì đến nàng, coi như nhìn thấy mấy con chuột chạy qua thôi, nàng dù sao cũng không nhất định phải chạy theo đuổi đánh đến chết mới thôi!
Bĩu môi, Tiểu Ngư rất nhanh liền ném việc này ra sau đầu, lại tiếp tục tĩnh tọa. Nhưng hôm nay dường như nhất định không để nàng được yên, không quá một lúc lâu, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, đại khái có ba người đang đến. Tiểu Ngư trợn mắt xem thường, đành lần thứ hai đứng dậy.
“Thật bực mình, sao chỗ nào cũng đụng phải kẻ như thế chứ?” Một thanh âm còn trẻ căm giận nói.
“Nơi này cách châu phủ không quá ba mươi dặm, phong cảnh tươi đẹp vô cùng, hôm nay lại là ngày hưu mộc, gặp phải cũng là khó tránh khỏi, chúng ta cẩn thận chút, chớ để chạm mặt với bọn họ là được. Bác Trữ huynh, đừng có rầu rĩ nữa.” Một thanh âm khoan hậu cười nhẹ khuyên nhủ, rồi tựa hồ như nói với người còn lại: “Hiền đệ, đây là lần đầu tiên đệ tới đây, cảm thấy thế nào?”
“Lối vào tự thâm u, chùa giấu trong núi thẳm, nếu muốn tìm tiên cảnh, tĩnh lặng dẫn bước vào.. Nơi đây trang điện kính cẩn, bách xanh tùng biếc, gió lạ vờn quanh, bảo tháp cao thẳng, thật là một nơi tuyệt diệu. Nếu không phải tiểu đệ ít ngày nữa phải đến trường học, thật đúng là muốn ở chỗ này lại một thời gian.” Giọng nói thứ ba trong sáng mang theo chút trẻ con, thi cú giai từ hạ bút thành văn, thật khiến Tiểu Ngư cảm thấy có chút hứng thú, không khỏi lén lút nhấc áo Phật lên, nhìn hé ra ngoài.
Ồ, ba thư sinh này quả nhiên trông thuận mắt hơn, Tiểu Ngư rất nhanh nhìn lướt qua, hai người ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, y phục cũng coi như thanh niên tầng lớp trên, lại dời mắt sang người thứ ba thoạt nhìn mới mười sáu mười bảy tuổi, thiếu niên này không cao không thấp, bộ dạng rất bình thường, trên người cũng chỉ mặc một bộ đồ vải thường, riêng chỉ có đôi mắt lại trầm tĩnh có thần, đang chăm chú nhìn lên mấy cái cột liền nhau bên trên.
“Hiền đệ nếu thực thích nơi này, chúng ta đêm nay có thể nghỉ lại, mặc dù không thể coi là ở lại lâu dài, nhưng cũng có thể sớm chiều nghe tiếng chuông chùa, dạo chơi rừng núi, cũng không phải là không thể tận hứng?” Thanh âm khoan hậu cười nói.
“Điều này.. chỉ sợ làm chậm trễ hành trình.” Thiếu niên bộ dáng bình thường do dự một chút.
“Aiz, chuyện này có sao đâu, đợi khi trở lại trong thành, bảo đại ca phái người đưa đệ một đoạn đường là được, đảm bảo không chậm trễ thời gian của đệ.” Người thanh niên thứ nhất hai hàng lông mày dày đậm, đôi mắt to tròn lại không cho là đúng, nói chen vào.
“Đúng vậy, hiền đệ cứ yên tâm, ngu huynh tuyệt sẽ không để đệ bỏ lỡ kỳ hẹn đâu.” Người thanh niên béo nhất trong ba người, tuổi cũng lớn nhất nhưng khí chất cũng trầm tĩnh nhất mỉm cười nói.
Bọn họ hai người thay nhau khuyên, thiếu niên y phục giản dị kia cuối cùng cũng đồng ý, người thanh niên lớn tuổi nhất liền đề nghị cúi đầu bái Bồ tát, cầu bình an cho dân chúng Nhữ Châu. Còn chưa bái lạy, người thanh niên mắt to lẩm bẩm, Nhữ Châu có họ Lâm, dân chúng chỉ sợ càng không thể yên vui nổi. Người thanh niên lớn tuổi nhẹ giọng quở trách, nhắc hắn Lâm đại nhân kia còn ở trong chùa, nói năng cần phải cẩn thận.
Ba người quỳ xuống trước Phật, đều tự cúi đầu bái lạy rồi tự cầu nguyện, sau đó rời khỏi điện thờ.
Sẽ không còn ai đến nữa chứ? Tiểu Ngư lại từ sau tượng phật đi ra, buồn bực nhìn bên ngoài, đang muốn tiếp tục ngồi, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy thôi đi thì hơn.. Bỏ đi, ai mà biết còn có thể bị quấy rầy nữa hay không? Đi ra ngoài dạo vậy, ba người vừa rồi không ngờ lại đều cầu nguyện tạo phúc cho xã tắc, hơn nữa ý tứ vô cùng chân thành, dù sao cũng không có vấn đề gì, gặp lại lần nữa cũng không ngại, nhìn thử xem là những người như thế nào.