Ầm ầm…
Giữa trưa, đáng ra là giây phút ánh sáng rực rỡ nhất trong ngày, nhưng hôm nay lại vì trên đầu mây đen dày đặc mà vô cùng tối tăm, u ám như trời chạng vạng, bước chân trên đường cái Tung Sơn, gió lớn quay cuồng khiến bốn phía bụi bay mù mịt, không thể nhìn xa. Theo tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, những giọt mưa lớn như hạt đậu cũng nhanh chóng rơi xuống phủ ướt hết cát bụi, chỉ trong chốc lát, một cơn mưa to như trút đã bao trùm khắp chốn, hiển hiện ra hết sự dữ dội của thiên nhiên.
Đường cái ngập chìm trong biển mưa, từ lâu đã không còn thấy bóng dáng một người đi đường nào. Hiện giờ tuy thời tiết đã ấm lên, nhưng nếu bị cơn mưa này xối ướt cũng không phải chuyện đùa, cơ thể khó tránh khỏi một trận phong hàn, vậy nên từ lúc trời chuyển sắc, mọi người đều mau chóng đi tìm một chỗ trú mưa, có điều đám quan binh mấy ngày trước đã nhận lệnh lập trạm kiểm soát trên đường cái thì không được may mắn như thế.
Bên cạnh trạm gác tuy có một cái lán nhỏ dựng sơ sài lợp bằng cỏ có thể tránh mưa, nhưng lán này rộng chẳng hơn lòng bàn tay, lại không có bốn vách tường, trận mưa chỉ to một chút, mọi người trú mưa đã cố gắng chen lấn nhau vào giữa nhưng quần áo vẫn bị ướt hơn phân nửa, cả đám quan binh nhất thời liền mắng đến tận trời.
“Mẹ nó, đám khốn kiếp kia đều mù hết rồi chắc, không nhìn thấy lão trời quỷ này đổi sắc hay sao, áo tơi cũng không thèm đưa đến cho chúng ta một cái?”
“Bọn chúng ghen tị chúng ta còn không kịp, còn đem đồ che mưa đến cho chúng ta mới là lạ, tên Trư Nhị kia còn chua loen loét hỏi chúng ta đã vớt được bao nhiêu béo bở rồi.”
“Phì, béo bở cái rắm, mưa to thế này, kẻ nào còn ngốc mà chạy trên đường chứ?”
“Ồ, Lý ca, ngươi đừng có nói, thật sự có kẻ ngốc đến. Xem kìa!”
Một quan binh tinh mắt hô lên, mọi người vội nhìn lại, chỉ thấy trong màn mưa trắng xóa, quả nhiên có một chiếc xe đang lắc lư chạy về phía trạm gác, trong mưa gió thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thét to: “Giá… giá…”.
“Bản ca. Ngươi qua đó.”
“Á, ta đi sao? Mưa to như thế..” Một quan binh mập mạp ngớ ra, nói.
“Bảo ngươi đi thì phải đi, lắm lời cái giề!” Lý ca đẩy một cái Bản ca còn đang do dự ra ngoài, “Làm việc nhanh nhẹn chút, sai sót gì trở về lão tử tẩn ngươi một trận!”
Bản ca bị đẩy ra khỏi lán cỏ, lập tức liền bị mưa to xối ướt hết mặt mày đầu cổ, nhưng nghĩ đến muốn lùi trở về đã là không thể, đành lau mặt, chạy thêm hai bước nữa ra giữa đường, thét to về phía chiếc xe lừa đang nhanh chóng chạy gần lại: “Dừng lại dừng lại!”
“Ồ, thì ra là một vị quan gia! Quan gia, không biết ngài gọi tiểu nhân lại có gì dặn bảo?” Đánh xe là một người đàn ông sắc mặt ngăm đen, trên đầu tuy đội một cái nón rộng vành, cả người đã ướt sũng nhỏ giọt, trên khuôn mặt cúi nghiêng che một miếng vải đen, thì ra là một tên độc nhãn long (là người bị chột chỉ còn một con mắt = =)
“Bản quan phụng mệnh lục soát khâm phạm triều đình, xe cộ qua lại đều phải kiểm tra cẩn thận, mau mở cửa xe ra!” Bản ca tỏ vẻ nhà quan hống hách lớn tiếng nói, thuận tay lau nước mưa tràn trên mặt, chỉ muốn nhanh nhanh cho xong.
“Khâm phạm?” Độc nhãn long hơi sửng sốt, giọng ồm ồm: “Quan gia, trong xe là lão gia phu nhân nhà tôi, nào có khâm phạm chứ!”
“Con mẹ nó, ngươi là quan gia hay lão tử là quan gia? Ngươi nói không có là không có à? Xuống dưới!” Bản ca tâm tình vốn đang kém, thấy độc nhãn long không lập tức nghe lời, nhất thời cảm thấy mình cực kỳ bị mạo phạm, đang muốn lôi độc nhãn long xuống.
“Võ Đại, bên ngoài có chuyện gì thế?” Tay Bản ca còn chưa chạm đến độc nhãn long, bên trong đột nhiên truyền ra một giọng đàn ông rất oai nghiêm.
“Bẩm Đại lão gia, là một vị quan gia, nói muốn lục soát khâm phạm!” Độc nhãn long khom người đáp.
“Khâm phạm? Buồn cười, chẳng lẽ chúng ta đường đường là người nhà thông phán, còn đi giấu khâm phạm gì sao?” Giọng nam bên trong phẫn nộ quát. Trong lòng Bản ca lập tức nghẹn, cánh tay đang vươn ra kia cũng không dám tiến thêm một tấc.
“Lão gia, thúc thúc tuy là mệnh quan triều đình, nhưng quan gia người ta cũng là phụng mệnh làm việc, ngài đừng tức giận nữa. Trong xe cũng rộng rãi mà, có khâm phạm hay không nhìn một cái là biết ngay. Trời mưa to như vậy, người ta cũng không dễ dàng, chúng ta cứ mở cửa xe để quan gia nhìn một chút, cũng có thể nhanh chóng lên đường đi tiếp hơn.” Trong lòng Bản ca còn chưa kịp nghĩ thông, bên trong đã vang lên một giọng phụ nữ dịu dàng mềm mại.
“Hừ, được rồi, Võ Đại, mở cửa xe ra, để bọn họ nhìn một cái!” Người đàn ông cơn giận còn chưa hết hẳn nói.
Độc nhãn long vội dạ một tiếng, nhảy xuống khỏi càng xe mở cửa xe ra, mưa và gió mạnh cũng theo đó mà thổi thốc vào.
“Ôi chao, mưa lớn quá, phu nhân cẩn thận!” Cửa vừa mở ra, một thanh âm trong vắt lanh lảnh kêu lên, Bản ca mới nhìn thấy đại khái bên trong ngồi một vị lão gia có chòm râu dê đang vẻ mặt giận dữ, một phụ nhân, một vị tiểu thiên kim và một nha hoàn trên mặt có bớt, nha hoàn vừa kinh hãi kêu lên, giơ chiếc khăn tay vuông chắn mưa hắt vào, vừa lúc che khuất gương mặt của phu nhân.
“Nhìn đủ chưa?” Bản ca vừa định vuốt nước mưa trên mặt để nhìn lại cho cẩn thận, lão gia đã giận dữ tiếp, “Hừ, sớm biết thế ta đã sai Nhị đệ phái người đến đón, miễn cho người ta tra khâm phạm lại tra đến trên đầu ta, chịu bực mình không đâu! Võ Đại, mau đóng cửa!”
Độc nhãn long cuống quýt nhanh chóng đóng cửa xe lại, không đợi Bản ca đang ngẩn người kịp nói, liền dúi một xâu tiền nhỏ vào tay hắn, len lén nói: “Quan gia, lão gia nhà chúng tôi có tính dễ nổi nóng, ngài đừng giận. Có điều ngài cũng thấy rồi, trong xe cũng không có khâm phạm gì, trời lại đang mưa to, chúng tôi còn phải nhanh chóng tìm khách điếm, xin nhờ quan gia thông cảm cho.”
“Cái này…”
Tiền vừa vào tay, Bản ca bản năng đang muốn làm bộ làm tịch ghét bỏ tiền hối lộ quá ít, nhưng nghĩ lại chính mình vừa mở miệng, vị đại lão gia tính tình nóng giận trong xe kia liền khí thế uy nghiêm mắng to như vậy, trong lòng không khỏi có chút kiêng dè.
“Võ Đại, ngươi còn lề mề cái gì?” Không đợi Bản ca nghĩ tiếp, lão gia bên trong lại cất giọng quát.
“Quan gia, lão gia nhà chúng tôi nếu còn tức giận nữa thì sẽ không hay đâu!” Độc nhãn long vội nhảy lên càng xe, dùng con mắt con lại kia liều mạng đánh mắt ra hiệu.
“Ờ…” Bản ca bần thần tránh qua một bên, cảm giác được trong lòng có bao nhiêu buồn bực.
Mấy ngày nay bọn họ phụng mệnh ở chỗ này lập trạm kiểm tra người đi đường qua lại, làm khó dễ bắt chẹt vơ vét không ít người, bất kể có tiền hay không, ai mà không phải ăn nói khép nép moi tiền ra cầu bọn họ cho đi chứ? Làm sao gặp được loại người nào thế này, căn bản không coi bọn họ vào mắt? Thế nhưng hắn lại không có tư cách để nổi nóng, nhìn xe lừa dần dần đi xa, Bản ca áng áng mấy đồng tiền trong tay, thở dài, thôi. Tuy rằng lão gia này thật keo kiệt, nhưng có tiền so với không thì vẫn tốt hơn rồi. Có điều, Nhị đệ của vị lão gia này rốt cuộc là thông phán đại nhân ở đâu chứ?
Ôi chao, ngay cả vấn đề này hắn cũng vẫn chưa kịp hỏi! Nhìn chiếc xe đang chạy xa dần, Bản ca lập tức nhảy dựng, vừa cười khổ vừa nhanh chóng chạy trở về lán cỏ, thôi thôi, xem tính tình vị lão gia kia, hắn còn dám ngăn trở thêm, chỉ sợ chính mình cũng gánh không nổi. Hơn nữa trong xe còn có ba vị nữ quyến, dù sao cũng không thể là khâm phạm, hắn vẫn nên đừng có chuyện gì lại tự đập đầu mình thì hơn.
Không nói đến Bản ca kia trở lại lán cỏ bị mọi người hỏi chuyện gì xảy ra nữa, lại nói đến chiếc xe lừa tiếp tục lắc lư đi trong mưa một quãng dài, xác định mấy tên quan binh kia không đuổi theo, người trong ngoài xe không khỏi đều thở phào.
“Thật là nguy hiểm, vừa rồi ta niết cuống họng mà nói, thật sự sợ bị người ta nghe ra ta là nam nhân.” Trong xe sau khi truyền ra hai tiếng ho khan, vang lên một tiếng nam nhân sợ hãi nói.
“Không chỉ là ngài, ta cũng căng thẳng.” Lão gia có chòm râu dê kia cũng cười nói, “Phạm Thông ta đời này còn chưa từng làm qua lão gia có tiền, nếu không có Tiểu Ngư dạy ta, những lời này bất luận thế nào cũng chẳng nói được ra lời.” Phạm Thông? Thì ra trong xe này thật đúng toàn là khâm phạm cả!
“Không Sắc sư phụ thật lợi hại, cha cũng thật lợi hại, có điều tỷ tỷ còn lợi hại hơn!” Cải trang làm tiểu thiên kim, Phạm Bạch Thái cũng cười hì hì nói.
“Đúng vậy, may là sư tỷ nghĩ ra diệu kế này, mới không khiến cho quan phủ nghi ngờ.” Độc nhãn long đánh xe cũng cười, nhưng không phải Phạm Đại mà là La Đản.
Có điều trong ngoài xe tổng cộng chỉ có năm người, vậy Phạm Đại lại ở chỗ nào?
“May là đúng lúc trời mưa, mọi người cũng phối hợp rất tốt khiến quan binh kia không có thời gian nhìn kỹ, nếu không cửa này đúng là không nhất định có thể qua được.” Tiểu Ngư đóng giả nha hoàn cười nói, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn Không Sắc trêu chọc: “Thế nào? Không Sắc sư phụ? Tuy rằng khiến ngài chịu thiệt làm nữ nhân một lúc, nhưng lần hạ mình này cũng là đáng giá đấy chứ?”
Ngày đó sau khi quan binh soát núi, tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng nếu muốn thuận lợi rời khỏi Nhữ Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là lần thứ hai Phạm Đại lén xuống núi thám thính, lại phát hiện cả nhà họ đều bị vẽ chân dung truy nã, hơn nữa một bức họa lại vẽ hai huynh đệ giống nhau đến bảy tám phần.
Làm thế nào mới có thể thoát đi dưới tình hình tranh chân dung truy nã đã bị dán khắp nơi, lại còn thuận lợi tránh khỏi tai mắt của quan phủ và Cảnh Đạo Sơn?
Sau một phen vắt óc suy nghĩ, Tiểu Ngư trước tiên nghĩ đến thuật dịch dung hóa trang thường thấy trong phim hay tiểu thuyết. Vì thế, hôm sau Tiểu Ngư liền thử búi tóc mình thành kiểu phụ nhân, cùng sử dụng phương pháp lần trước “mượn” một bộ đồ nữ trà trộn vào trấn lén lút mua đồ dùng cần thiết. Trở lại sơn động hóa trang một hồi, mọi người thật sự nhất thời nhận không ra vị phu nhân thiên kiều bá mị kia lại chính là Không Sắc.
Vì để cẩn thận, xác định xong phương pháp đào tẩu xong, bọn họ cũng không lập tức xuống núi, mà dùng hai ngày nghiên cứu làm sao có thể vào vai các nhân vật càng giống hơn, đồng thời cũng để kỹ thuật hóa trang của Tiểu Ngư thuần thục hơn. Đến lúc càng không dễ lộ ra sơ hở, mới để cho Không Sắc thân là “phu nhân” mang theo con gái, nha hoàn và gia đinh độc nhãn long đi mua một chiếc xe lừa, lại ở ngoài ba mươi dặm mới đến điểm đã hẹn trước đón “lão gia” lên xe.
Về phần Phạm Đại, hắn mang theo Bối Bối có bộ lông nổi bật hiếm có, bí mật ẩn núp ở khoảng cách gần đi theo bảo hộ. Hắn võ công cao cường, lại đi một mình, muốn tránh khỏi những quan binh này tự nhiên là chuyện nhỏ, một hồi này, chắc chắn đã ở chỗ rẽ bí mật phía trước chờ mọi người.
“A di đà Phật!”
Thấy Tiểu Ngư trêu chọc mình, một thân mặc theo kiểu phụ nhân, trên mặt còn vẽ mi điểm phấn, Không Sắc vội cúi đầu chắp tay đọc phật hiệu, mang tai nhanh chóng đỏ ửng, không dám nói thêm một câu, lại không biết ngượng ngùng như vậy lại thật càng phù hợp với danh hiệu “mỹ nhân” mà Tiểu Ngư đang trêu chọc.