Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

chương 93: hai thân phận không thể coi thường của đinh tiểu công tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ta không hiểu, Lâm đại nhân kia nếu không phải các người giết, tại sao các người lại không dám báo quan? Tại sao các người còn chưa báo quan mà đã kết luận là không thắng nổi án?”

Ba người đang phát sầu, Đinh Triệt vốn đã chú ý đến bọn họ một lúc lâu, đột ngột mở miệng, dọa ba người nhất thời giật mình phát hoảng, lúc này mới nhận ra, bọn họ đã quên mất phải kiêng dè thiếu niên nửa đường bị cuốn vào này.

Nhìn ba người giật mình còn chưa phản ứng lại, cộng thêm La Đản và Phạm Bạch Thái cũng có phản ứng giống vậy, Đinh Triệt ý thức được bọn họ đều coi mình là người ngoài, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hừ giọng: “Ta không biết các người có bao nhiêu bí mật, nhưng chỉ cần các người làm việc chính đáng, tại sao lại phải sợ quan phủ như vậy? Hơn nữa tiên đế năm ngoái đã băng hà, tân hoàng đã đăng cơ, chẳng lẽ những chuyện này các người không biết sao?”

“Lão hoàng đế chết tân đế lên ngôi đương nhiên chúng ta biết, không phải đều đã đại cáo thiên hạ sao? Có điều cho dù đổi thành tiểu hoàng đế mới, triều chính chẳng phải vẫn bị nắm trong tay Lưu Thái hậu và đám gian thần đấy à? Giống như Đinh Vị, Vương Khâm gì đó, còn có Hạ Tủng biến thái dòm ngó Nhạc tiên sinh nữa.” Phạm Đại vờ như chưa nghe đến hai chữ “bí mật”, hừ giọng, “Như là Khấu Tương một vị quan tốt hiếm hoi, chẳng phải vẫn bị đám người kia đẩy xuống hay sao? Trông cậy được vào đám cẩu quan này mới là lạ!”

Dưới ánh trăng trong suốt, sắc mặt Đinh Triệt nhất thời trở nên hơi khó coi, vừa muốn giải thích gì đó lại oán hận cắn môi, giống như trong số tên những người Phạm Đại vừa nói đến có người liên quan thân thiết đến hắn vậy.

Tiểu Ngư âm thầm quan sát sắc mặt Đinh Triệt, trong đầu đột nhiên xoay chuyển.

Ba năm trước đây khi nàng nhìn thấy Đinh Triệt là khi dáng vẻ và khí thế của hắn tuyệt đối chỉ người đại phú đại quý mới có, hơn nữa đến giờ Đinh Triệt vẫn còn một loại khí chất cao ngạo rất tự nhiên, khí chất như vậy không phải con cái nhà quan lại bình thường nào cũng có được, nhất định là từ nhỏ điều kiện gia đình đã cực kỳ sang quý, nhận hết sủng ái nâng niu mà thành. Hơn nữa hắn họ Đinh, từ dòng họ mà suy ra cũng không loại trừ trường hợp có thể liên quan gì đó đến Đinh Vị “Lưu Tu” nổi tiếng đời nhà Tống. Còn có, ngày đó từng nghe hắn tự lẩm bẩm nói cái gì mà từ khi ông nội bị trách biếm ra khỏi kinh thành, nếu nàng nhớ không lầm, vào thời điểm ngôi vị hoàng đế bị thay đổi, quan viên trong triều đình như là xảy ra không ít biến động, Đinh Vị kia hình như bị giáng chức đúng vào thời gian này.

“Cậu là cháu nội của Đinh Vị?” Trong đầu vừa ngờ vực, Tiểu Ngư lập tức tiến đến hỏi thẳng trực tiếp.

“Sao ngươi biết được?” Đinh Triệt lập tức lùi lại về sau hai bước, vô cùng kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn Tiểu Ngư. Mọi người xung quanh vừa nghe thấy, cả đám đều muốn rớt cằm, không phải chứ? Thiếu niên trước mắt này, thật sự là cháu nội của Đinh tể tướng?

“Ack… Cậu thật sự là cháu nội của Đinh Vị sao?” Tiểu Ngư so với hắn còn muốn nổi hắc tuyến hơn, không ngờ vừa nghi một phát là trúng, nhưng nhớ đến lúc này Đinh Vị đã sớm bị giáng chức đến nơi nào đó, không khỏi thở dài, “Đáng tiếc thật! Nếu như ông nội cậu không bị giáng chức, không chừng còn có thể nhờ cậu tìm ông ấy giúp đỡ.”

Tiếng tăm của Đinh Vị trong lịch sử tuy rằng không phải tốt đẹp gì, có điều nếu như ông ta còn tại vị, có lẽ còn có thể nhờ vào quan hệ của Đinh Triệt mà chấm dứt triệt để vụ án giết người này, hiện giờ đã không còn hy vọng.

“Cho dù ông nội ta không ở kinh thành, ta vẫn có thể giúp đỡ được.” Đề cập đến ông nội vì bị giáng chức mà chịu sự bàn luận của dân chúng, Đinh Triệt đang trong thời kì lòng tự trọng bị tổn thương lập tức trở nên càng mẫn cảm, giống như bị một con nhím bị tấn công, chỉ gió thổi cỏ lay thôi là dựng hết gai toàn thân lên, không chút nghĩ ngợi mà lớn tiếng khoa trương.

“Một thằng nhóc như ngươi, giúp được cái gì chứ?” Phạm Đại phản ứng lại, chẳng chút khách khí mà nghi ngờ.

“Ông nội ta mặc dù bị giáng chức, nhưng ta còn có thể tìm ông ngoại.” Đinh Triệt nghiến răng nghiến lợi nói, giống như hồi tưởng lại điều gì đó không tốt, trong mắt thoáng hiện một chút gì đó miễn cưỡng, nhưng lập tức đã ngẩng cao đầu.

“Ông ngoại cậu là ai?” Tiểu Ngư còn đang buồn bực vì Đinh Vị bị giáng chức, đại khái thường khi một Tể tướng bị rớt đài, thân tín của ông ta cũng sẽ bị giáng chức theo, có thể ngày xưa vinh quang nhưng hiện giờ lại khó mà giúp đỡ được bọn họ.

“Ông ngoại ta đại danh Tiền Duy Diễn, hiện giờ đang giữ chức Khu Mật Sứ.” Đinh Triệt ngẩng đầu nói.

“Tiền Duy Diễn?”

Tiểu Ngư thân đang sống tại cổ đại Tống triều, nàng đương nhiên biết những người nổi tiếng trong lịch sử thời kỳ này, có điều Tiền Duy Diễn cũng giống như Đinh Vị, tuy rằng bản thân đều tài hoa hơn người, nhưng phẩm hạnh tựa hồ chẳng đến đâu. Nhưng mà… Có điều… Tiểu Ngư mắt hạnh lưu chuyển, nếu có thể giúp được gia đình mình thoát khỏi chỗ tối này, nàng quản gì phẩm hạnh của người ta thế nào chứ? Huống chi những quan viên nổi tiếng đời Bắc Tống đều chịu người đời bàn luận, ngay cả Khấu Chuẩn và Âu Dương Tu lần trước gặp mà người đời sau cũng phê phán được không ít. Đại khái ngoại trừ sử ký Tư Mã Thiên, không mấy bộ lịch sử là nghiêm khắc hoàn toàn viết theo sự thật, nhiều ít đều có dẫn theo sở thích sở ghét của người viết, cho nên, sự thật rốt cuộc thế nào, vẫn là phải tiếp xúc mới biết được.

“Ông ngoại cậu là Tiền đại nhân?” Tiểu Ngư còn chưa kịp làm rõ quan hệ, Nhạc Du đã vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ hô lên.

Trước đó Tiểu Ngư đoán đúng Đinh Triệt là cháu nội của Đinh Vị đã khiến hắn vô cùng king ngạc, nhưng nghe đến Đinh Vị bị giáng chức lại mất hết hy vọng, hiện giờ không ngờ Đinh Triệt còn có một hậu trường kiên cố khác, trong lòng hắn đột nhiên dậy lên một tia sáng, không khỏi vội vàng hỏi: “Chính là Tiền đại nhân, con trai của Trung Ý Vương Ngô Việt, trước kia là Thần Võ Tướng quân, là người bác học hiểu sâu biết rộng, tham gia biên soạn “Sách Phủ Nguyên Quy”, từng giữ chức quan tri chế cáo, hàn lâm học sĩ, khu mật phó sứ, công bộ thượng thư?”

“Đúng là ông ngoại ta.”

Thân thể Đinh Triệt bất giác ưỡn ra thẳng tắp, bộ dáng kiêu ngạo như đang muốn huênh hoang các ngươi hiện giờ cũng biết lai lịch bản công tử rồi chứ, nhưng Tiểu Ngư cũng không bỏ qua phân vân vừa rồi trong mắt hắn, không khỏi hồ nghi: “Nếu cậu thật sự là cháu ngoại của Tiền Khu mật sứ, sao lại phải lưu lạc bên ngoài thế này?”

Một câu hỏi của Tiểu Ngư giống như đám mây đen bao phủ lên bầu trời quang đãng sáng sủa của Đinh Triệt.

Thiếu niên quay mặt nói: “Vốn dĩ ta ở cùng ông nội, sau khi ông nội bị giáng chức liền đưa ta đến phủ ông ngoại ở, ông ngoại rất yêu thương ta, nhưng.. nhưng cậu và những người khác… Ta không muốn ăn nhờ ở đậu nữa, liền một mình một người trốn ra, định đến Phòng Châu tìm cha mẹ ta, không ngờ… Sau đó.. sau đó các người đều biết rồi đấy.”

Nói đến câu cuối cùng, giọng hắn đang ấp úng bỗng đột ngột cao lên, vẻ mặt pha lẫn tức giận, rõ ràng là rất không muốn nhắc lại những sỉ nhục mình từng phải trải qua, giọng nhấn mạnh: “Tóm lại, các người yên tâm, Đinh Triệt ta không phải là loại vong ân phụ nghĩa, hôm nay các người mạo hiểm cứu ta, ta nhất định sẽ trả lại ân tình này, ngày mai ta sẽ cùng các người quay về kinh, nhờ ông ngoại ta đòi lại công bằng cho các người.”

“Tiểu Ngư, không ngờ Đinh tiểu công tử lại có bối cảnh như vậy.” Phạm Thông ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngư, còn chưa kịp nghĩ đến mình vốn dĩ chỉ ước tám đời không phải tiếp xúc với quan phủ mà giờ sao bỗng dưng lại có quan hệ với con cháu của những hai vị đại quan thế này?

“Con cũng không ngờ.” Tiểu Ngư thành thật nói, trong đầu đột nhiên nhớ lại lo lắng ba năm trước đây khi mới gặp Đinh Triệt, may mà lúc ấy không quá cứng rắn đối đầu tiểu chính thái này, nếu không thì, nói không chừng đã sớm bị người ta trả thù đến không chỗ dung thân, càng miễn bàn hôm nay có việc tốt bất ngờ này.

Có điều…

“Cậu có thể cam đoan ông ngoại cậu sẽ giúp chúng tôi sao?” Người nào đó giữ nguyên thái độ nghi ngờ nghiêm trọng tỏ vẻ hoài nghi.

“Nếu ta không thể trả lại phần tình này cho các người, ta sẽ không họ Đinh!”

Đinh Triệt nghiến chặt răng nhìn chằm chằm Phạm Tiểu Ngư không biết tốt xấu, phát hiện bản thân mình tức giận lại dễ dàng bị trêu chọc, tức chết mất, hiện giờ hắn mạo hiểm bị đám cậu mợ tiểu nhân quyền thế kia cười nhạo sỉ nhục mà quyết định quay về kinh, nếu con nhóc này còn dám hoài nghi châm chọc hắn, hắn thề, hắn nhất định… nhất định… Hừ! Khiến nó đẹp mặt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio