Nghe thế, Đăng Dương gật đầu nhưng vẫn không tin lắm hỏi lại “Ta chưa chết thật à?”
“Vậy ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây không? Ta muốn tỉnh lại để tự thân kiểm chứng cho chắc”
Đăng Dương ngạc nhiên “Tại sao chứ?”
“Là bắt buộc à?”
‘Xem ra không có cách nào thoát khỏi đây rồi! Nhưng mà cái hệ thống này, mình thật sự là chưa nghe bao giờ, không biết làm theo có có sai không nữa’
‘Này, mày đang lo lắng cái gì thế Đăng Dương, hiện tại mày dã còn cái gì đâu, mày còn lo lắng cái vẹo gì nữa đây? Nếu không có hệ thống ứng cứu, chắc có lẽ giờ đây mày đã đoàn tụ với ông mày rồi’
‘Đúng vậy, nó cứu mình, chắc chắn sẽ không hại mình … có lẽ đây chính là kỳ ngộ mà mọi ngươi hay nhắc đến chăng? Được, liều một phen xem sao’
Nghĩ thông suốt mọi việc, Đăng Dương cũng không nghĩ gì nhiều liền chỉ tay vào hình ảnh chiều của nam tử cầm đại kiếm
“Vậy thì ta lựa chọn người này, nói thế nào nhỉ … à đúng rồi, là lớp Hiệp Sĩ”
AI lên tiếng nhắc nhở
“Ừ, ta chắc chắn lựa chọn lớp Hiệp Sĩ” Đăng Phong kiên định cười nói.
Hắn lựa chọn như thế, nguyên do phần nhiều cũng là vì hình tượng của vị Võ Giả mà hắn tôn kính, cũng chính là vị Hắc Y Nam Tử đã từng ra tay cứu giúp dân làng Ngốc Ngưu ngày xưa. Hình ảnh một vị chiến thần, tay cầm chiến kích màu bạc lao vào giữa lòng địch, một kích quét qua máu chảy đầu rơi đã in thật sâu trong tâm trí hắn, không thể nào phá bỏ.
Khi đó hắn đã ước mơ, rằng nếu có một ngày hắn có thể trở thành Võ Giả thì hắn sẽ trở thành một võ giả giống như người đó. Mà trong bốn lớp nhân vật hiện tại thì Giáp Sĩ quá mức nặng nề, Sát Thủ lại lén lén lút lút, Pháp Sư càng không có khả năng cận chiến cho nên chỉ có mỗi Hiệp Sĩ là phù hợp với suy nghĩ của Đăng Dương mà thôi.
Bốn ảo ảnh ba chiều biến mất, thay vào đó là chín quả cầu ánh sáng lơ lửng trên không trung. Mỗi quả cầu trong đó lại chứa đựng một loại nguyên tố tự nhiên tỷ như, quả cầu hỏa nguyên tố thì sẽ chứa trong mình một ngọn lửa đỏ rực, phong nguyên tố thì là một cơn gió còn thủy nguyên tố thì chính là một quả cầu nước màu xanh thâm thúy.
Bởi vì đã ngạc nhiên không ít lần cho nên lần này Đăng Dương cảm thấy vô cùng bình tĩnh, hắn hơi thắc mắc nói
“Lựa chọn nguyên tố! Không phải mỗi người trời sinh đều đã có thuộc tính đấu khí của mình rồi sao?”
“Ra là thế!” Đăng Dương vuốt cằm đăm chiêu “Vậy trong chín nguyên tố này, cái nào tạo ra thuộc tính đấu khí có sức tàn phá mạnh nhất?”
“Còn những thuộc tính kia thì thế nào?” Đăng Dương cẩn thận dò hỏi
Ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại đắng đo thêm một hồi, Đăng Dương liền chỉ tay vào quang cầu nằm ở giữa nói
“Ta chọn Lôi nguyên tố là thuộc tính đấu khí”
“Xác định!”
Tiếng nói điện tử vừa dứt, tám quả cầu ánh sáng liền biến mất, một bản thông tin cấu thành từ vô số hoa văn áng sáng xanh lam hiện lên trước mắt Đăng Dương
---o-o---
Đăng Dương – Lôi Hiệp Sĩ
Cấp độ: ( /)
Sinh lực: / Đấu khí:
Sức mạnh:
Tốc độ:
Trí tuệ:
Thể chất:
Điểm thiên phú:
Điểm tích lũy:
---o-o---
Nhìn bản chỉ số vô cùng chi tiết trước mặt, Đăng Dương tò mò hỏi
“Những chỉ số trên này là đang nói về ta sao?”
“Hay thật đấy!” Đăng Dương cảm thấy thú vị mỉm cười “AI, giải thích hết một lượt giúp ta mấy cái chỉ số này với”