Hai bóng người lướt qua, đao kiếm đụng vào nhau túa ra vô số tia lửa đẹp mắt.
Keng… keng… keng… keng…
Tiếp đến, kiếm ảnh cùng đao pháp liên tục chém mạnh vào nhau, theo những chiêu thức biến ảo khôn lường của cả hai người. Mỗi chiêu, mỗi số đều hoàn toàn được đánh ra không chút nương tình, từ mắt, yết hầu, lồng ngực, bụng, đan điền, khớp chân, khớp tay, tất cả các điểu yếu hại đều trở thành đích ngắm mà hai người hướng đến.
Chỉ cần trúng một chiêu, kết quả trận chiến liền sẽ ngã ngũ ngay lập tức.
Có điều, với tốc độ cực cao của hai người hiện nay, việc đánh trúng vị trí yếu hại của đối phương hình như là quá mức bất khả thi.
Triệu Dũng là một võ giả thiên về trường phái tốc độ, điều này ai cũng biết. Tốc độ của hắn chính là theo gió mà đi, cuồng phong gào thét, biến ảo khôn lường, lúc bên trái, khi lại vòng qua phải, vừa mới tập kích phía trước, đảo mắt một cái đã xuất hiện tại phía sau, tấng công dồn dập không cho đối thủ bất kỳ một giây phút nào để thở.
Tuy nhiên, Đăng Dương cũng đâu phải dạng tầm thường, hắn ưu tiên tăng cũng chính là chỉ số Tốc Độ, nay lại có thêm thân pháp Đạp Lôi hỗ trợ, tốc độ lại được nâng lên một tầng cao mới. Chân đạp lôi điện, tốc độ cùng thân pháp của Đăng Dương không thuộc loại trường kì kéo dài như Triệu Dũng mà là chớp hiện, chớp tắt.
Mỗi bước chân đạp xuống, thân hình của hắn sẽ cực tốc gia tăng trong nháy mắt, tựa như dịch chuyển tức thời. Bởi vậy, lối di chuyển của hắn chính là một con đường zíc zắc khúc khuỷu, không hoa lệ đẹp mắt nhưng lại vô cùng quỷ dị, biến động không ngừng.
Hai người, hai trường phái tốc độ, một kẻ thi triển cực hạn tốc độ ào ào lướt đi, một kẻ lại như tia sét trên bầu trời, sấm ngang chớp giật biến ảo khôn lường, đánh nhau đến tối tăm mặt mũi, gào thét khắp cả lôi đài, đao kiếm lướt qua, không khí gần như bị cắt làm đôi, vun vút âm thanh sắt lẹm như kim đâm vào tai.
“Tốc độ tốt lắm, thân pháp thật tuyệt hảo, đỡ ta một chiêu Nguyệt Ảnh Đao!” Triệu Dũng hưng phấn cười lớn, thân ảnh như một cơn gió lướt đến sau lưng Đăng Dương, loan đao trên tay ánh lên nguyệt quan hung hăng chém xuống
“Vẫn không thể nào sánh với thân pháp của Triệu ca được!” Đăng Dương mỉm cười nhưng gương mặt sau lớp mặt nạ lại cực kỳ ngưng trọng, chân đạp một bước, lôi điện lóe lên, thân ảnh của hắn đã phóng ra hai mét hoàn mĩ né tránh đao chiêu của Triệu Dũng.
Tiếp đó Đăng Dương lại đạp một bước nữa, thân ảnh vừa phóng ra lập tức quay về sau khi Triệu Dũng vừa hạ đao xuống và chưa kịp rút lại, trường kiếm hắc sắc trên tay không chút lưu tình hướng đến lồng ngực của Triệu Dũng đâm đến. Ánh kiếm sắt lạnh vô biên khiến cho cả khán đài hít sâu một hơi lạnh lẽo, tim đập chân run.
“Tiếp ta một kiếm!”
Thấy Đăng Dương lướt đi lướt về như con thoi trong nháy mắt, lại thêm hàn quang lạnh lẽo từ trường kiếm phát xạ chiếu ra, con ngươi Trọng Dũng lập tức co rụt thành đầu kim, đấu khí trong cơ thể được thôi động đến cực hạn, song đao vừa chém xuống kia trong nhắt mắt lấy tốc độ không tưởng thu về rồi lại cực tốc chém ra.
“Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao!”
Triệu Dũng hai tay chém ra song đao tựa như hóa thành tầng tầng tàn ảnh, trong khoảng khắc vài cái chớp mắt đã chém ra đao ảnh, mỗi một đao đều lập lóe lên nguyệt quang, đâm thẳng vào Đăng Dương đang lao người đến, đao khí bạch sắc ào ào phun ra như cuồng phong gào thét.
Mặc dù cấp bậc của Triệu Dũng chưa đến Võ Sư, không thể thi triển ra kỹ năng đấu khí ngoại phóng vô cùng lợi hai nhưng bản thân hắn một thân đao pháp tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, sinh ra đao khí, nay lại được thanh song loan đao Địa Nguyên Binh hổ trợ, khiến cho đao khí mang theo đấu khí của hắn có thể tự do phóng xuất ra ngoài, biến thành một chiêu công kích tầm xa cực kỳ mạnh mẽ.
Triệu Dũng vừa chém ra đao, trên khán đài tức thì lại thêm một trận kinh hô, người nào người nấy đều vô cùng bất ngờ trước chiêu đao này của Triệu Dũng, và chắc chắn, trăm phần trăm võ giả có mặt tại đây đều nghĩ rằng Triệu Dũng đã đột phá cảnh giới Võ Sư.
Trong hồi hộp và im lặng, cả không gian tựa như đang nín thở chờ đợi đợt va chạm cuối cùng của hai đấu sĩ trong lồng sắt.
Đăng Dương đâm kiếm lao đến lại thấy Triệu Dũng tế ra đao khí phô thiên tái địa, đên cuồng bắn ra cũng không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh. Đối mặt với Nguyệt Ảnh Thập Bát Đao phiên bản cải tiến này, sợ rằng cũng chỉ có một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích của hắn mới có thể ngạnh đấu.
Thế nhưng khoản cách hai bên giờ đây đã cực ngắn, thời gian đâm đầu vào nhau chỉ được tính bằng từng giây, xa xa không đủ để Đăng Dương có thể xuất ra Bạch Tuyết Kiếm trên lưng thi triển ra Thiên Lôi Nhất Kích. Nhưng ngược lại, nếu hắn lựa chọn bỏ chạy, thế cân bằng giữa hai bên sẽ ngay lập tức bị phá vỡ và người bại trận chắc chắn cũng là hắn.
“Thật đúng là bị dồn vào đường cùng rồi!” Sau lớp mặt nạ Tiểu Bạch Thỏ, Đăng Dương nhăn mày cười khổ, sau đó ánh mắt dần trở nên kiên định “Cũng chỉ có thể dùng đến nó”
Chỉ thấy đang trong trạng thái bắn người lao lên, Đăng Dương bổng nhiên dừng lại đột ngột như bị đao ảnh nguyệt quang của Triệu Dũng dọa sợ, nhưng rồi hắn làm một động tác mà không ai trong tất cả bọn họ ngờ đến.
Trước mười tám đao ảnh cuồng thét kéo đến, Đăng Dương thế nhưng lại quỳ một chân xuống đất, hai tay nắm chặt cán kiếm, lưỡi kiếm trở đầu hướng xuống mặt đất rồi mạnh mẽ cắm xuống.
“Lôi Thuẩn!”
Tiếng hét vừa ra, từng tia lôi điện bạch sắc từ cơ thể Đăng Dương ầm ầm bạo nổ mà phóng xuất ra ngoài, thông qua thanh Địa Nguyên Binh – Bình Minh hóa thân thành một tấm khiên của các hiệp sĩ trung cổ.
Tấm khiên cao m, rộng , m, hoàn toàn được cấu thành từ lôi điện, che chắn cho Đăng Dương đằng sau, trực tiếp đối đầu với mười tám thanh đao khí sắc bén.