Hào Quang Mặt Trời

chương 176: tinh linh pháp sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua một đêm trăng thanh gió mát, mới sáng sớm hôm sau, cả trấn Lạc Ngôn ngay lập tức bị oanh động bởi một tin tức cự kỳ gây sốc.

Toàn bộ gia chủ, trưởng lão cũng như Võ Sư của tam đại gia tộc đều bị giết sạch chỉ trong một đêm. Thậm chí, Lôi gia, gia tộc không lâu trước đây còn là bá chủ trấn Lạc Ngôn đã hoàn toàn sụp đổ, toàn gia trên dưới không còn bất kỳ một võ giả nào, chính thức rớt xuống hàng ngữ dân thường.

Và tất nhiên, ngay khi tin tức động trời này được công bố, vô số lời đồn và suy đoán rộn lên khắp nơi, trở thành tâm điểm cũng như câu chuyện bàn tán của tất cả mọi người, len lõi tử tửu lâu đến quán ăn, từ kỹ viện đến chợ búa, không ai mà không biết.

Có điều, mặc dù nhiều lời đồn đoán là thế nhưng tất cả hầu như chỉ quy về một lý do duy nhất, chính là tên sát thủ Bóng Ma máu lạnh đã một thời khét tiếng kia.

Sau khi im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian, những Bóng Ma đã trở về và một lần nữa, phủ xuống sự ám ảnh ghê rợn lên trấn Lạc Ngôn, nhất thời khiến cho thị trấn rơi vào một áp lực vô hình cực kỳ nặng nề.

Loại áp lực này mạnh đến nổi đã trực tiếp kinh động đến đại cự đầu mạnh mẽ nhất trấn Lạc Ngôn, Võ Thần Điện.

Ngay trong sáng hôm đó, tổng quản lý của Võ Thần Điện ở trấn Lạc Ngôn, Triệu Chí Kính đã ký sắc lệnh ban bố tình trạng khẩn cấp, tiếp hành luật giới nghiêm theo đúng thiết quân luật.

Đồng thời, Võ Thần Điện cũng xuất ra đại lượng võ giả, bao gồm cả cảnh giới Võ Giả lẫn Võ Sư, tiến hành rà xoát đại quy mô toàn trấn, quyết tâm phải bắt cho được hai tên sát thủ Bóng Ma càng sớm càng tốt, một lần nữa trả lại cuộc sống an bình cho dân chúng.

Bất quá, mặc cho Võ Thần Điện có hùng hổ càn quét như thế nào, bọn hắn cũng không thể tìm ra được hai tên sát thủ Bóng Ma kia, bởi vì hai kẻ hung phạm gây ra vụ thảm sát vừa qua, lúc này đã cách trấn Lạc Ngôn hơn trăm cây số về hướng tây và đang không ngừng đi xa hơn.

-------------------

Trên con đường mòn nhỏ hẹp xuyên qua một mảnh rừng cây um tùm, Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh sóng vai bước đi

“Phía trước đã là trấn Vũ Quân, chúng ta đến đó tiếp tế một chút lương thực và nước uống, đồng thời cũng mua thêm hai con Phong Mã nữa, sau đó mới lên đường đến Hoang Mạc Tây Nguyên!” Diệp Khắc linh xuyên qua rừng cây, chỉ đến một thành trấn lấp ló không xa, nói

“Được!” Đăng Dương gật đầu đồng ý.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi địa giới của trấn Lạc Ngôn, đi ra thế giới bên ngoài, đối với hắn, tất cả mọi thứ đều cực kỳ mới mẻ, bởi vậy, vị trí đội trưởng trong chuyến hành trình lần này, Diệp Khắc Linh sẽ toàn quyền đảm nhận, còn hắn thì chỉ cần nghe theo mà thôi.

Lại đi thêm hơn nửa tiếng nữa, hai người Đăng Dương cũng thoát khỏi rừng rậm, thành công tiến nhập trấn Vũ Quân mà không hề gặp bất kỳ khó khăn nào.

Cũng giống như trấn Lạc Ngôn, trấn Vũ Quân cũng bị hai đại gia tộc phân ra chiếm đóng, một nửa của Vân gia và một nửa còn lại thuộc về Triệu gia.

Tuy nhiên, tình huống tranh đấu bên trong trấn Vũ Quần này lại khác biệt một trời một vực với trấn Lạc Ngôn. Mặc dù Vân gia và Triệu gia chia nhau, mỗi bên cai quan một nữa trấn Vũ Quân, thế nhưng cả hai gia tộc này lại hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện tình trạng minh tranh ám đấu.

Tất cả là bởi vì suốt vài trăm năm trở lại đây, cả hai gia tộc đã không ngừng thông hôn với nhau, tạo ra một mối liên kết bền chặt không cách nào phá vỡ, nếu nói không ngoa, Triệu gia và Vân gia tuy hai nhưng lại là một, cực kỳ gắn bó.

Mà điều này cũng là làm cho hai người Đăng Dương cảm khái không thôi. Thế giới này đúng quà quá mức bao la rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nơi đây, các ngươi đánh nhau sức đầu mẻ trán, ôm nhau tuyệt diệt, ở bên kia, người ta lại liên minh với nhau, không ngừng hỗ trợ nhau đồng thời phát triển.

Tùy ý tìm một quán ăn nho nhỏ nghỉ ngơi một chút, hai người Đăng Dương lại tách ra, kẻ đi mua ngựa, người thì tích trữ thức ăn cùng nước uống, đồng thời cũng không quên mua thêm một chút quần áo để thay đổi khi đi đường.

Mất hơn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị đầy đủ, Đăng Dương và Diệp Khắc Linh lại rời khỏi trấn Vũ Quân, tiếp tục hành trình thẳng hướng đến Hoang Mạc Tây Nguyên

-----------------

Tối hôm sau, tại dưới một gốc cây đại thụ cao to, Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh hạ trại nhóm lửa, tập trung nghỉ ngơi để chuẩn bị cho hành tình ngày mai.

Ăn qua một chút thịt khô cùng lương khô, lại uống thêm một chút nước suối thanh mát, Diệp Khắc Linh thong thả bắt đầu tiến vào trạng thái luyện công.

Ở bên cạnh, Đăng Dương cũng có việc riêng của mình mà khẽ nhắm hai mắt lại, âm tầm trao đổi với AI

‘AI, hiện tại ta muốn kích hoạt lớp nhân vật thứ hai – Pháp Sư’

>

Âm thanh điện tử của AI vừa vang lên, Đăng Dương ngay lập tức cảm thất tất cả cảnh vật xung quanh hắn bổng chốc trôi qua như tên bắn, cuối cùng biến thành một màu đen bất tận, không điểm đầu, không điểm cuối.

Sau đó tại trong khoản không gian màu đen này, vô số tia sáng xanh bắt đầu xuất hiện, những ta sáng này, di động tựa như những bo mạch điện tử vô cùng tinh vi, chưa đến mười giây thời gian đã cấu thành một căn phòng lập thể bao quanh Đăng Dương lại.

Căn phòng lục giác vừa thành hình, không gian đen tối bất tận tựa như thủy triều mà rút đi khỏi tầm mắt của Đăng Dương, chỉ để lại những bức tường trắng tinh không tì vết

Khẽ đưa mắt đánh giá căn phòng rộng lớn, Đăng Dương cười hỏi

“Nếu ta nhớ không lầm thì đây chính là căn phòng khi ta chọn lựa lớp nhân vật đầu tiên đi”

>

>

Tiếng nói của của AI vừa vang lên, những tia ánh sáng xanh lam từ khắp bốn bức tường cũng như trần nhà và sàn nhà bắt đầu chớp tắt không ngừng, sau đó hàng trăm tia ánh sáng bắt đầu kéo dài ra không trung, cuộn lại với nhau, biến hóa thành một cô gái tóc vàng với gương mặt tinh mĩ

Nàng khoát trên người một chiếc áo choàng đỏ rực như lửa, bên trong lại mặc một bộ đồ chiến đấu màu đen bó sát người, thể hiện từng đường cong lồi lõm vô cùng mê hoặc. Vũ khí của nàng là một cây gậy màu đỏ, trên đầu gậy có đính một viên kim cương mặt cũng màu đỏ nốt, liên tục phát ra ánh sáng nhẹ diệu.

Không có khí tức uy mãnh cũng không có sự hững hờ vô tình, nàng chính là một quả bom nóng bỏng có thể thiêu rụi vạn vật chỉ bằng một nụ hôn.

Nhìn cô nàng xinh đẹp bổng nhiên xuất hiện trước mắt, Đăng Dương khẽ chớp chớp hai mắt, nghi hoặc hỏi

‘Ta phải kích hoạt như thế nào đây?’

>

Đăng Dương vừa nghe vậy, tức khắc trên đầu hiện đầy vạch đen, khói chịu nói

“Ngươi đây là rảnh quá không có việc gì làm à? Nếu đơn giả như vậy thì không kích hoạt luôn đi, còn cẩn dài dòng phải đi vô căn phòng này này rồi bật hình ảnh lớp nhân vật Pháp Sư lên làm gì? Rõ rảnh háng!”

>

“Hài, cái tên không có một chút cảm xúc này thật là…” Đăng Dương có chút chán nản thở dài một tiếng, sau đó lên lại tinh thần, vui vẻ nói

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, hãy ngay lập tức kích hoạt lớp nhân vật Pháp Sư cho ta!”

>

>

>

>

“Tinh Linh Pháp Sư?” Vừa nghe âm thanh nhắc nhở của AI vang lên, Đăng Dương lập tức ngạc nhiên nói “Sao cái tên này ta lại cảm thấy quen quen nhỉ? Tinh Linh này có liên hệ gì đến Linh Thú không?”

“Còn nữa, Nguyên Tố Chi Tâm phong ấn lại là cái gì?”

>

>

>

>

>

>

>

Nghe đến đây, Đăng Dương cũng đã mường tượng ra phần nào khả năng cũng như sức mạnh của lớp nhân vật Tinh Linh Pháp Sư này. Chỉ là, biểu hiện của hắn không hề có bao nhiêu ngạc nhiên hay kích động, mà lại cực kỳ bình lặng.

Qua một quảng thời gian không ngắn đồng hành cùng nhau, Đăng Dương cũng đã phần nào hiểu rõ phương thức làm việc của cái Thần Ma hệ thống này.

Mỗi khi có một chức năng mới xuất hiện hay được mở khóa, AI sẽ bắt đầu ca ngợi nó lên đến tận trời, nào là hùng mạnh ra sao, cường đại như thế nào, biến ảo khôn lường, lấy một địch trăm gì gì đó, khiến cho hắn không khỏi mừng rơn trong lòng mà mơ mộng tự sướng.

Tuy nhiên ngay sau đó, trong khi hắn còn đang kích động, AI sẽ không chút nương từ mà dội xuống một xô nước lạnh, hoàn toàn dập tắc những suy nghĩ viễn vông của hắn, từ đó khuyến khích hắn không ngừng cố gắng mà vươn lên.

Việc này cũng giống như là trong lúc bạn đang đứng ngay giữa xa mạc và đang khát khô cả cổ họng thì bổng nhiên, từ trên trời rơi xuống một cái thùng nước cực to, đủ cho bạn uống đã đời. Nhưng rồi ngay sau đó bạn chợt nhận ra, bạn không có bất kỳ cách gì để mở ra thùng nước đầy ắp này ra cả, thèm thì thèm thật đấy nhưng lại chỉ có thể liếp láp một vài giọt nước nho nhỏ, chậm rãi rỉ xuống từ cái vòi mà thôi.

Cái cảm giác này, quả thật chính là vô cùng bức bối. Bởi vậy, Đăng Dương dần già đã tập thành thói quen không nên hi vọng quá nhiều vào mấy cái chức năng mới này. Nói như thế cũng không phải là hắn không thèm để mắt tới bọn chúng, chỉ là hắn không dám mơ ước quá cao để rồi cảm thấy hụt hẫng mà thôi.

Và quả y như Đăng Dương suy nghĩ, sau khi tân bốc Tinh Linh Pháp Sư lên đến tận trời, AI tiếp tục chậm rãi nói

>

>

>

>

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio