Nghe tiếng nói hùng hồn ngân vọng trong không trung, lại cảm nhận uy áp của Võ Tướng phủ xuống người, Diệp Khắc Linh không cần nhìn cũng đã biết người đến là ai.
Bất quá, không giống như đám đông xung quanh bàn tán, vẻ mặt của nàng lại không có một chút gì là sợ hãi, nhất chân tiếng lên một bước, thong thả nói
“Lý Khánh sư huynh, trận chiến này có ta, Lý Thừa Lộc và Lý Xuân Xuân tham gia, chỉ là nguyên do của cuộc chiến lại chính là do bọn hắn khơi mào trước. Ta bất đắc dĩ phải tham gia mà thôi!”
Lý Khánh nhìn đến Lý Thừa Lộc hoàn toàn bất tỉnh nhân sự nằm xả lai trên mặt đất, mày kiếm liền nhíu lại, ánh mắt nhìn đến Diệp Khắc Linh không khỏi ngạc nhiên, bên cạnh đó còn có sự khó chịu.
“Có đúng như nàng nói không?” Lý Khánh quay sang hỏi Lý Xuân Xuân.
Lý Xuân Xuân tại khi nhìn thấy Lý Khánh xuất hiện, trong long đã nhất lên một trận vui mừng, vừa nghe hỏi vậy liền toan mở miệng phản bác Diệp Khắc Linh. Có điều lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Lý Xuân Xuân đã linh động nhận thấy đang có hàng chục ánh mắt soi mói đang chiếu thẳng vào mình, làm cho lời nói nghẹn lại giữa họng, không cách nào cất lên.
‘Trận chiến này, ngay từ đầu đã có không ít người để ý, nếu như hiện tại mà mình đổi trắng thay đen, nhất định sẽ gặp phản đối gay gắt! Phải làm sao đây? Tuyệt đối không thể bỏ qua cho con ả đó dễ dàng được’
Chần chờ suy nghĩ một hồi, đến khi Lý Khánh đã có chút mất kiên nhẫn mà cau mày lại, Lý Xuân Xuân liền trái với dự đoán của tất cả mọi người, thế nhưng lại gật đầu nói
“Nàng nói không sai, chỉ là, hai người chúng ta cũng không phải chủ động khơi mào trước. Việc này nếu suy xét ngọn nguồn, tất yếu hai bên cùng có lỗi!”
Lý Xuân Xuân vừa nói ra, ngay tức thì khiến cho đám người vậy xem xung quanh không khỏi kinh ngạc.
Lý Xuân Xuân bên trong Tam Sơn Môn xưa nay nổi tiếng kiêu ngạo hơn người, hơn nữa lại còn đấu đá người sống ta chết với Diệp Khắc Linh không phải lần một lần hai, ghét nhau ra mặt, việc nàng đồng ý với lời nói của Diệp Khắc Linh là không thể nào. Điều này, không ai là không biết.
“Chuyện gì thế này, có phải tai ta bị bệnh rồi không? Lý Xuân Xuân thế nhưng lại đồng tình với Diệp Khắc Linh!!!”
“Không đồng tình mà được à? Trận chiến này, từ đầu đã có không ít người chứng kiến, dù cho Lý Khánh là anh họ của Lý Thừa Lộc thì Lý Xuân Xuân cũng không thể đổi trắng thay đen được. Việc này nếu để lọt vào tai Vương trưởng lão, cái chức đội trưởng Chấp Pháp Đoàn của Lý Khánh cũng khó lòng giữ được”
“Cái này thì ngươi không biết rồi, với tính cách cao ngạo của Lý Xuân Xuân, thì thà rằng bản thân chịu phạt cũng không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp với Diệp Khắc Linh đâu. Hôm nay tự nhiên lại?”
“Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu! Lý Xuân Xuân từ khi nào lại dễ nói chuyện như thế chứ? Cá cái gì ta cũng cá, sự việc này không thể kết thúc như thế này được!”
Mà không chỉ đám người xung quanh, đến cả Diệp Khắc Linh khi nghe những lời này Lý Xuân Xuân cũng là có chút không thể tin.
Lý Khánh nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh đã khôi phục trở lại, trầm giọng nói
“Nếu cả hai bên cùng có lỗi vậy thì phạt mỗi bên điểm cống hiến tông môn, bắt buộc phải nộp phạt ngay trong ngày hôm nay, nếu không hình phạt sẽ gia tăng gấp đôi. Hai người các ngươi có dị nghị gì không?”
Diệp Khắc Linh nghe Lý Khánh phán định, mày liễu hơi cau lại, mỗi bên nộp phạt điểm cống hiến, vậy nghĩa là một mình nàng phải nộp trọn điểm trong khi hai nguời Lý Xuân Xuân, mỗi người chỉ cần nộp điểm mà thôi.
Nên biết, tại bất kỳ thế lực nào, điểm cống hiến đều là một đồ vật cực kỳ quan trọng, nhất là tại Tam Sơn Môn, nơi mà một điểm cống hiến có giá trị ngang bằng một nhiệm vụ hạng , tương đương với việc săn giết hơn trăm con quái thú bậc .
Từ đó mới thấy, mười điểm cống hiến nó lớn đến mức nào.
Lời phán định này của Lý Khánh nói ra, mới nghe thì tưởng chừng là vô cùng công bằng nhưng thực chất lại âm thầm giúp đỡ Lý Xuân Xuân mà chèn ép nàng.
Bất quá, chỉ điểm cống hiến mà thôi, với thực lực hiện nay của nàng, việc giết con quái thú bậc cũng không phải là vấn đề quá lớn. Do đó, Diệp Khắc Linh cũng không muốn dây dưa thêm nữa, mày liễu vừa cau lại liền dãn ra, gật đầu nói
“Ta biết rồi, Lý sư huynh yên tâm, lát nữa ta sẽ đến Chấp Pháp Điện để nộp phạt!”
Lý Khánh thấy Diệp Khắc Linh gật đầu chấp nhận mà không lời dị nghị thì liền không giấu nổi sự kinh ngạc.
Với tình tình băng lãnh nổi tiếng của Diệp Khắc Linh, bị hắn chèn ép như thế, nàng ta tất yếu sẽ phản kháng dữ dội, từ đó hắn mới có cớ để mà động tay động chân với nàng, hòng trả thù cho Lý Thừa Lộc.
Ấy vậy mà đi ngược hoàn toàn với những gì Lý Khánh dự tính, Diệp Khắc Linh không những không đùng đùng nổi giận, ngược lại còn nhanh chóng gật đầu chấp nhận phán xét của hắn, khiến cho hắn cảm thấy như đang đánh vào một cục bông gòn vậy. Không lẽ, mới có sáu tháng quá đi, Diệp Khắc Linh không chỉ hùng mạnh hơn mà tính tình cũng đã thay đổi?
Mà không chỉ Lý Khánh, tất cả những người đã từng nhận biết Diệp Khắc Linh đang có mặt tại đây, ai ai cũng đều kinh ngạc vì biểu hiện của nàng.
Chỉ là bọn họ nào có biết được, trong sáu tháng ròng rã này, Diệp Khắc Linh đã phải trải qua những gì?
Chiến đấu trong máu tanh, mơi lội trong huyết trì, bị bắt nhốt, bị đuổi giết rồi cuối cùng là thành công trả được mối thù sâu như biển. Cả quả đường gian nan này, Diệp Khắc Linh đã tự mình bước đi, do đó, tính tình nàng có chút thay đổi cũng không có gì là lạ!
Thấy Lý Khánh không có phả ứng gì, Diệp Khắc Linh cười nhạt một tiếng, phất tay ra hiệu với Đăng Dương rồi quay người rời đi.
Tuy nhiên còn không đợi Diệp Khắc Linh đi được mấy bước, Lý Xuân Xuân đã cười lạnh quát lớn
“Chậm đã!”
“Ngươi còn muốn cái gì?” Diệp Khắc Linh bất mãn quay người, cực kỳ chán ghét nhìn đến Lý Xuân Xuân “Tại sao ngươi cứ như một con có điên cứ cắn hoài không nhả vậy?”
“Ngươi dám gọi ta là chó điên!” Lý Xuân Xuân tức khắc bị lời nói độc địa của Diệp Khắc Linh chọc cho tức điên, nhưng rồi lại cắn răng nén xuống, không để cho bản thân phát tác mà phá hỏng kết hoạch của mình.
“Ta cũng không phải là nói ngươi, cắn càn cái gì?” Khinh bỉ liếc xéo Diệp Khắc Linh một cái, Lý Xuân Xuân liền chỉ thẳng cánh tay trăng nõn vào Đăng Dương, âm trầm nhết môi nói
“Lý sư huynh, chính hắn vừa rồi đã đả thương ta đó. Mà theo như luật lệ của Tam Sơn Môn, kẻ ngoài môn mà dám đả thương đệ tử trong môn, hình phạt chính là chặt một cánh tay rồi đem nhốt vào Thủy Lao mười năm. Mong Lý sư huynh đứng ra làm chủ cho ta”
Lời Lý Xuân Xuân vừa nói ra, ngay tức khắc nhất lên một trận xôn xao không nhỏ trong đám đệ tử xung quanh.
“Đấy, ta biết ngay mà, Lý Xuân Xuân làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!”
“Tên bằng hữu kia của Diệp Khắc Linh đúng là xui xẻo rồi, trong luật lệ của Tam Sơn Môn chúng ta, thật đúng là có quy định giống như Lý Xuân Xuân vừa nói”
“Để xem lần này, Diệp Khắc Linh sẽ làm sao đây, luật lệ của Tam Sơn Môn từ trước đến nay đều là thiết luật, cho dù là ai cũng không thể phá vỡ. Chiêu này của Lý Xuân Xuân đúng là quá độc!”
“Thiếu niên kia nhìn qua tu vi cũng không tồi, là một tên Võ Sư sơ cấp hàng thật giá thật, thậm chí lực chiến đấu cũng không hề tầm thường, một quyền xuất ra liền có thể đánh bay Lý Xuân Xuân. Bất quá, đúng là không may cho hắn, bị phế một cánh tay rồi còn nhốt vào Thủy Lao mười năm, có còn sống để đi ra hay không còn là điều khó nói”
Lý Khánh vừa nghe vậy, ánh mắt không khỏi ngưng tụ khóa chặt lấy Đăng Dương, lạnh giọng nói
“Những điều nàng nói có phải là sự thật? Ngươi không phải là đệ tử của Tam Sơn Môn chúng ta?”
“Không sai, ta không phải là người của Tam Sơn Môn, bất quá, ta cũng không phải là cố ý đả thương Lý cô nương, chỉ là ngăn chặn nàng xen vào giữa trận chiến của hai người Diệp Khắc Linh mà thôi” Đăng Dương nghe vậy, thoáng suy nghĩ một chút rồi gật nhẹ đầu.
Dù sao, hành động của hắn, tất cả mọi người nơi đây đều tận mắt chứng kiến, có muốn phản bác cũng không được. Bất quá, việc muốn chặt một cánh tay của hắn rồi tống vào ngục giam mười năm, không phải cứ muốn là làm được. Cùng lắm thì hắn ném bom rồi chạy thôi, thế giới rộng lớn bao la, chẳng lẽ lại không có chốn để hắn nương thân sao?
Đó là còn chưa kể đến, Đăng Dương tin chắc Diệp Khắc Linh sẽ không khoanh tay đứng nhìn hắn bị dồn vào chỗ chết.
Và đúng như Đăng Dương suy nghĩ, hắn vừa dứt lời, Diệp Khắc Linh đã tức khắc bước ra, một tay đem Đăng Dương che chắn đằng sau, quả quyết nói
“Hắn không phải là người ngoài?”
Lý Xuân Xuân nghe thế thì liền khịt mũi xem thường “Cái gì mà không phải người ngoài? Rõ ràng hắn không có bất kỳ một quan hệ nào với Tam Sơn Môn ngoại trừ là bằng hữu của ngươi”
Lý Khánh cũng hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói “Tên này có phải là người của Tam Sơn Môn hay không, ta còn không nhận ra hay sao?”
“Nên nhớ, luật lệ chính là luật lệ, Diệp Khắc Linh, không lẽ ngươi lại muốn vì một tiểu tử ngoại lai này mà đối nghịch với luật lệ của Tam Sơn Môn?”
“Ngươi muốn là phản hả?”
Tiếng nói cuối cùng rơi xuống, Lý Khánh liền bùng nổ khí thế Võ Tướng sơ cấp bá đạo tuyệt luân, ánh mắt cá liệt còn hơn đại bàng nhìn thẳng vào Diệp Khắc Linh.
Đối với bộ dạng hùng hổ dọa người này của Lý Khánh, Diệp Khắc Linh lại không có bao nhiêu yếu thế, nàng ra sức hít sâu một hơi, cắn nhẹ môi đào, vô cùng dứt khoát nói
“Lý sư huynh xin đừng hiểu nhầm, ta không hề làm trái luật lệ, lại càng không có ý định đại nghịch bất đạo với Tam Sơn Môn!”
“Đăng Dương, hắn không phải là người ngoài mà là đệ tử của đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục, đồng thời cũng chính là tiểu sư đệ của ta”
Diệp Khắc Linh nói chưa dứt lời, Lý Xuân Xuân đã vội vàng cắt đứt mà ha hả cười nói
“Buồn cười, hắn có phải là đệ tử Tam Sơn Môn hay không, không phải một câu nói của ngươi là chứng minh được. Đừng có nghĩ bản thân ngươi được Hồ đường chủ ưu ái mà muốn nói gì cũng được. Qủa thật là hồ ngôn loạn ngữ!”
“Diệp Khắc Linh, đem Hồ đường chủ ra làm lá chắn không phải là việc làm khôn ngoan đâu, nếu như không khéo, ngươi sẽ mất mạng như chơi đấy?” Lý Khánh đe dọa nói, đáy mắt như có như không xẹt qua một tia lãnh ý.
Bất quá, đối với sự chất vấn của hai người Lý Xuân Xuân và Lý Khánh, Diệp Khắc Linh hoàn toàn không một chút sợ hãi hay chột dạ nào, điềm tĩnh nói to
“Hai người đừng vội, cứ nghe ta nói hết đã”
“Các ngươi có biết, vì sao ta lại rời đi tông môn nửa năm không về hay không?”
Diệp Khắc Linh vừa nói ra, tức khắc liền có hàng chục ánh mắt tò mò quét tới. Bọn họ đúng là có chút không hiểu nổi, tại sao Diệp Khắc Linh không chịu ở lại tông môn dồi dào tài nguyên, an ổn tu luyện mà lại cam tâm tình nguyện chịu khổ chịu cực, đi ra lăn lộn ở bên ngoài hơn nửa năm trời.
Đồng ý là Diệp Khắc Linh chính vì lần rời đi này mà gặp được đại kỳ ngộ gì đó, dẫn đến thực lực tăng liền hai cấp nhưng nếu vận đen ập đến thì sao? Đó chính là phí hoài cả nửa năm thời gian chứ không ít. Nếu là người có đầu óc bình thường, thật sự sẽ không ai làm như vậy cả!
Lướt qua ánh mắt tò mò của cả đám, bao gồm Lý Khánh cùng Lý Xuân Xuân, Diệp Khắc Linh chậm rì rì, đem từng chữ một rõ ràng nói ra
“Ta rời đi nửa năm, chính là phụng mệnh sư phụ ta - Hồ đường chủ, tìm kiếm người có thiên phú dị bẩm trong nhân gian, đem về cho Tam Sơn Môn, trở thành đệ tử thứ bảy của ngài”
Diệp Khắc Linh đem tay ngọc vỗ nhẹ bả vai Đăng Dương
“Mà hắn, chính là thiên tài có thiên phú cao nhất mà ta tìm được trong sáu tháng qua!”
Nói rồi, còn để minh chứng cho câu chuyện của mình, Diệp Khắc Linh liền lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài hoàng kim lấp lánh, một mặt có khắc ba chữ rồng bay phượng múa ‘Tam Sơn Môn’, mặt còn lại thì khắc hình một con hắc cẩu đen thui như than với ánh mắt đỏ rực, tràn đầy hung sát chi tính.
“Còn đây là lệnh bài Đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hoàng Kim Hắc Cẩu Lệnh, các ngươi có thể tùy ý kiểm tra!”
Lệnh bài vừa ra, chính là tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh cực kỳ thu hút, không cần cẩn thận kiểm tra cũng biết là vật bất phàm.
Tức khắc, cả đám đệ tử bao vây xung quanh, đội hộ vệ gác cổng, người của Chấp Pháp Đoàn, Lý Xuân Xuân và cả Lý Khánh đều đột ngột quỳ một chân xuống đất, hướng tấm lệnh bài hoàng kim trên tay Diệp Khắc Linh mà kính cẩn cuối đầu, đồng thanh cao giọng hô lớn, âm thanh chấn động cả trời quang
“Bái kiến Đường chủ!!!”
“Bái kiến Đường chủ!!!”
“Bái kiến Đường chủ!!!”
Cũng chỉ có một mình Đăng Dương là vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc mà nhìn tràn diện kinh tâm động phách trước mắt.