Hào Quang Mặt Trời

chương 230: sa quái bậc 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt vói vuốt trảo bổ xuống, Đăng Dương cũng không dùng kiếm chiêu để cứng đối cứng với con Sa Quái, hắn hơi nghiên người sáng phải, tay trái đưa ra, từ trên cánh tay, lôi điện tử sắc lập lòe chớp động, chưa đến một giây đã nhưng tụ thành một tấp khiên lôi điện hình tròn, vừa vặn chống đỡ vuốt trảo sắc bén.

Lôi Thuẫn!

Keng! Vuốt trảo của sư tử rơi xuống tấm khiên liền vang lên âm thanh chát chúa, tóe ra hoa lửa.

Chỉ là, lần va chạm này, Đăng Dương cũng không phải chính diện đối kháng mà dùng thủ thuật để vuốt trảo sượt nhẹ qua Lôi Thuẫn, cho nên không bị lực đạo khủng bố ẩn giấu bên trong đó đánh bay ra ngoài.

Đồng thời với đó, Bình Minh kiếm trên tay lúc này cũng đã được hắn thúc dục đến tận cùng, kích phát ra toàn bộ sức mạnh ẩn giấu của một thanh Địa Nguyên Binh, sau đó lại gia trì lên Cửu Ảnh Kiếm Ý khiến cho lưỡi kiếm càng thêm sắc nhọn, dũng mãnh chém xuống một nhát toàn lực, trong chớp mắt liền cắt một đường sâu hoắm vào vuốt trảo to lớn.

Trúng phải một kiếm hiểm độc của Đăng Dương, thế nhưng con sư tử lại không có vẻ gì là đau đớn, ngược lại, trong ánh mắt càng thêm hồng nặc hung quang, nó gầm lên một tiếng, dùng vuốt trảo còn lại đánh đến Đăng Dương, tốc độ cơ hồ đã nhanh hơn một bậc.

Bất quá, cho dù là nhanh hơn, Đăng Dương sau khi đem thân pháp Đạp Lôi đẩy lên mức cao nhất vẫn có thể đủ lách người né tránh rồi tiếp tục giống như lúc trước, dùng khiên chắn làm cho vuốt trảo sắc lạnh trượt qua một bên, trong khi đó Bình Minh kiếm hoàng không trảm xuống, tiếp tục cắt thêm một vết chém sâu hoắm lên vuốt trảo thứ hai.

Nếu như là một con Quái Thú bậc bình thường, bị Đăng Dương chém hai nhát như thế này, tất yếu sẽ thụ trong thương, dù cho không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng mất khả năng di chuyển, nằm mộ đống mà mặt người chém giết, nhưng không, đó chỉ là đối với những con Quái Thú bình thường mà thôi, còn với giống loài Sa Quái phi thường đặc biệt của phế khu Cổ Loa, hai vết chém đó lại không khác gì muỗi đối inox, chả mang lại bất kỳ kết quả gì, không đến mấy giây thời gian thì sẽ liền lại như cũ.

Nhưng rồi một lần nữa, cái lý luận này chỉ đúng khi dùng trên người những võ giả bình thường mà thôi, còn đối với Đăng Dương, kẻ mang theo Đại Địa Tinh Linh, sức mạnh nháy mắt hồi phục của Sa Quái chính là vô phương hiệu dụng.

Trên vai hắn, Thổ Địa vững vàng đứng thẳng, hai con mắt ti hí như hạt é nhìn chăm chăm vào phần chân của con sư tử, sử dụng sức mạnh khống chế cát của mình, khiến cho từng dòng cát đang ào ào lưu chuyển bên trong hai vết thương kia hoàn toàn đình trệ, thông qua đó cắt đứt luôn quá trình hồi phục của con Sa Quái.

“Muốn giở trò khôi phục trước mặt ta, đừng có hòng!” Đăng Dương nhìn đến con sư tử đang có ý đồ khôi phục hai chân bị chém thì liền cười lạnh không thôi, trong cơ thể, tử lôi đấu khí mạnh mẽ bùng nổ, một khiên một kiếm, tiếp tục lao lên.

Lại trông thấy Đăng Dương lao lên, con sư tử mặc dù không thể khôi phục được thương thế, bất quá hung tính cũng không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại sâu trong ánh mắt càng tăng thêm khí tức cuồng nộ, gầm rú nhảy bổ vào Đăng Dương, lần này, không chỉ hai vuốt trảo mà đến cái miệng với bốn răng nanh sắc nhọn cũng tham chiến.

Biết rằng con Sa Quái đã bắt đầu dùng toàn lực, Đăng Dương cũng không dám liều lĩnh chiến đấu một mình, tức khắc gọi ngay ra hai tiểu đệ còn lại là Hắc Ngục Xà và Băng Điểu, cùng hắn vây công.

Hắc Ngục Xà tuy rằng chỉ là quái thú bậc nhưng trí thông minh của nó lại không hề thua kém bất cứ một tên nhân loại, đôi xà đồng đỏ hau vừa nhìn qua thì liền biết được, con sư tử trước mắt không phải dạng xoàng, do đó, nó cũng không có ngu ngốc mà dùng thân thể yếu kém của mình đi trực diện đánh nhau với địch thủ, ngược lại, nó lựa chọn giữ một khoảng cách an toàn rồi há rộng xà khẩu, phun ra một ngọn hỏa diễm nóng rực tựa dung nham, điên cuồng thiêu đốt con sư tử từ phía sau.

Cùng lúc đó, Băng Phách Tinh Linh cũng vũ động đôi cánh xanh lam xinh đẹp, bay lượn ngay trên đỉnh đầu con Sa Quái, há miệng phun xuống một luồng khí lạnh trắng toát như sương, kết hợp với hỏa diễm của Hắc Ngục Xà, tạo thành tư thế băng hỏa lưỡng trọng thiên, đánh cho con sư tử không ngừng bong da tróc thịt, hóa thành từng mảnh cát vàng, ào ào rơi xuống mặt đất.

Bổng nhiên lại bị tấn công bởi hai đứa không biết từ đâu chui ra, con sư tử tất nhiên liền bạo nổ hung uy, trực tiếp bỏ qua Đăng Dương, cả cơ thể to lớn quay phắc lại, nhắm vào Hắc Ngục Xà đang ở sau lưng mà bổ nhào tới.

Tuy nhiên, Đăng Dương đời nào lại để cho nó đạt được mục đích, chỉ thấy ngay tại khi con sư tử quay đầu, hắn đã tức tốc phóng người lao lên, Bình Minh kiếm trên tay được thúc đẩy để đạt đến trạng thái mạnh nhất, thậm chí tại bên trong đường kiếm này, hắn đã quán chú đến tận hai tia kiếm ý, thứ sức mạnh mà hắn chưa bao giờ dùng đến, nhắm vào vết thương còn chưa lành trên vuốt trảo của con Sa Quái mà mạnh mẽ chém tới.

Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhị Kiếm Thức

Soạt… một tiếng cắt ngọt lịm vang lên, dưới đường kiếm sắc lạnh vô bì của Đăng Dương, một vuốt trảo của con sư tử đã bị chém đứt trong tích tắc.

Không dừng lại ở đó, Đăng Dương tiếp tục thi triển thân pháp Đại Lôi, tốc độ tựa như quỷ mị, nháy mắt tiếp cận vuốt trảo còn lại, không đợi cho con sư tử có cơ hội trở mình, hắn lại lạnh lùng trảm xuống kiếm thứ hai

Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhị Kiếm Thức

Lại soạt một tiếng, vuốt trảo to lớn còn lại cũng đã bị Đăng Dương chém đứt phi thường dễ dàng.

Trong thời gian chưa đến vài giây đã mất đi cả hai vuốt trảo, con sư tử tất nhiên là không thể nào đứng vững nữa, thân thể đồ sộ liền mất thăng bằng ngã ầm xuống đất, nhất lên một trận bụi mù.

Chớp lấy cơ hội ngàn năm có một, Hắc Ngục Xà cùng Băng Điểu liền không chút do dự, đồng thời tăng mạnh thế công của bản thân đến mức độ cao nhất, trong nhất thời biến thành một cơn lốc lửa băng bạo ngược, điên cuồng tàn phá cơ thể con Sa Quái từ ngoài vào trong, khiến cho nó không có cách nào đứng lên.

Bên cạnh đó, Thổ Địa cũng không khắc nào ngơi nghĩ, liên tục dùng hai con mắt ti hí khóa chặt lấy con sư tử, sử dụng sức mạnh chuyên biệt của mình, hoàn toàn chặng đứng bất kỳ ý đồ khôi phục nào của nó.

Còn Đăng Dương, sau hai kích thành công mĩ mãn, hắn lại tiếp tục rút Hoàng Hồn kiếm ra khỏi túi đồ hệ thống, điên cuồng vận chuyển Tam Kiếp Chấn Lôi Công, đem phô thiên tái địa đấu khí rót hết vào bên trong lưỡi kiếm to bản, toàn lực chém mạnh ra

Thiên Lôi Nhất Kích!

Ầm! Tiếng sấm rền phá tan không gian.

Cơ thể to lớn của con sư tử tức khắc bị đánh bay ra xa, toàn bộ phần thần trên cũng như cái đầu hung hãn đều vị một kiếm của Đăng Dương đánh nát thành cám, hóa thành một trận mưa cát bay đầy trơi, trong cơn mưa cát đó, bao gồm cả một viên tinh thể có màu vàng sậm, lấp lánh như phá lê.

Mà viên pha lê này, dù rằng đã trơ trọi giữa không trung nhưng vẫn cứ cứng đầu không chịu khuất phục, không ngừng xoay tròn mãnh liệt, tạo ra một luồng hấp lực cực mạnh, điên cuồng lôi kéo cát vàng xung quanh, mang ý đồ một lần nữa ngưng tụ ra thân thể.

Thế nhưng, có mặt Đại Địa Tinh Linh ở đây, mọi cố gắng của nó đều là vô vọng, chỉ với một cái nhìn đơn giản bằng đôi mắt bé tẹo tèo tèo, toàn bộ cát vàng trong bán kính trăm mét xung quanh liền bị cách ly với viên tinh thể, khiến cho nó tứ cố vô thân và rồi cuối cùng, đơn giản là rơi vào bàn tay của Đăng Dương, được hắn thu vào bên trong kho đồ hệ thống

Nghe âm thanh nhắc nhở của AI, lại nhìn khung cảnh tan hoang sau trận chiến khốc liệt, Đăng Dương thở phào một hơi nhẹ nhỏm, vươn ngón trỏ bún nhẹ cái đầu không ngừng lắc lư của con giun đất, cười khẽ nói

“May mắn là có tiểu tử nhà ngươi, nếu không, chính ta cũng không tránh khỏi một hồi khổ chiến với con sư tử kia a! Hơn nữa, trận khổ chiến này cũng chưa chắc đã giành được phần thắng”

“Năng lực khống chế đại địa, đặt trong hoàn cảnh nơi đây, quả là một thứ sức mạnh bá đạo đến không ngờ!”

Quảng đường tiếp theo đó, Đăng Dương dù muốn dù không thì vẫn phải đối mặt với sự tấn công hàng loạt của Sa Quái, có khi thì là một con Sa Quái bậc như con sư tử vừa rồi, có khi lại là cả một bầy mấy chục con Sa Quái bậc , bậc , khiên cho bản thân hắn dù đã có Thổ Địa trợ giúp cũng không ít lần sức đầu mẻ trán, cuối cùng vẫn phải gọi thêm hai tên tiểu đệ nữa để cân bằng quân số, một hơi chiến đầu ròng rã gần nửa tiếng mới xong.

Bất quá, vất vả là vậy nhưng Đăng Dương lại chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào, có chi chỉ là thần thái hưng phấn cùng nụ cười luôn nở trên môi mà thôi.

Giết quá càng nhiều cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ càng thu thập được nhiều điểm Sinh Mạng, mà điểm Sinh Mạng tăng nhanh thì hắn sẽ càng sớm được thăng cấp, cái này không phải là chuyện vui thì còn là gì? Ha ha ha.

----------------

Cứ liên tục đánh đánh giết giết như thế, bất tri bất giác, Đăng Dương đã mất cả ngày trời để mà di chuyển, đợi đến khi màn đêm u ám xâm chiếm toàn bộ thiên không, hắn cuối cùng cũng đặt chân đến nơi cần đến, Hồ Thủy Quy.

Cái Hồ Thủy Quy này, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, đường kính bờ hồ, ngót nghét cũng hơn tám trăm mét, chứa đầy thủy ngân bạc trắng phi thường độc hại, chỉ cần lỡ chân rớt vào bên trong, cho dù có là Võ Tướng sức mạnh cao cường thì cũng không cách nào toàn thây trở ra, nếu như không muốn nói là chết trôi mất xác.

Hơn nữa, trên mặt hồ lại còn có một làn sương mù vô cùng đậm đặc bao phủ, hoàn toàn che kín tấm mắt của ta cả mọi người, một khi đã đi vào bên trong thì sẽ ngay lập tức mất đi phương hướng, nếu như tinh thần không đủ vững vàng, mãi mãi không bao giờ trở ra cũng chỉ là chuyện bình thường.

Đó là còn chưa nói đến, ngay chính giữa đại hồ mà một Thần Rùa to lớn ngự trị, sẵn sàng làm gỏi bất kỳ ai dám mạo phạm đến nó.

Từ những yếu tố này mà tổng hợp lại, có thể khẳng định chắc chắn, Hồ Thủy Quy chính là một cái Tử Hồ đúng chuẩn, tiến vào bên trong chỉ có cửu tử nhất sinh.

Thế nhưng, mặc cho những yếu tố nguy hiểm đến rợn cả người đó, vô lượng tài bảo được Thần Rùa cỏng trên lưng vẫn là mồi câu hấp dẫn vô số võ giả đến nơi đây, chấp nhận đặt bản thân vào chỗ chết để tìm đến tương lai phong quang vô hạn, bên trong đó, bao gồm cả Đăng Dương.

Đi đến vùng phụ cần Hồ Thủy Quy, nơi đang có rất đông võ giả tụ tập, Đăng Dương bèn tìm đến một tên võ giả có vẻ hiền lành nhất, tùy ý cười hỏi

“Huynh đệ, sáng giờ đã có kẻ nào thành công chưa?”

Tên võ giả đột nhiên được Đăng Dương hỏi thăm, đầu tiên có chút quái dị nhìn lên nhìn xuống Đăng Dương một lượt, sau đó tựa hồ đã nhận ra điều gì đó đặc biệt trên người Đăng Dương, hắn mới cẩn thận thu hồi ánh mắt, tự nhiên đáp

“Vẫn chưa, hài, từ trưa cho đến giờ, đã có không dưới trăm người đi vào rồi, thế nhưng chỉ có bốn người trở ra mà thôi, hơn nữa cũng không có thành công đoạt đến tài bảo”

Nghe vậy, vẻ mặt Đăng Dương liền có chút khó tin, sững sốt nói “Thật sao? Đến cả một vài đồng vàng lẻ cũng không lấy được?”

“Hài, thì đó…” Tên võ giả lắc đầu thở dài “Nếu như là năm trước, mấy chục kẻ đi vào thì ít nhất cũng có một nửa toàn mạng trở ra, trong đó, có không dưới hai ba chục tên may mắn, đoạt được một số bảo vật, công pháp hay võ kỹ nào đó”

“Ấy vậy mà không biết năm nay gặp phải chuyện gì, Sa Quái bậc , bậc đi đầy đường, Sa Quái bậc thì nhiều vô số kể, đến cả Hồ Thủy Quy được xem như là nơi an toàn nhất trong tứ đại bảo địa cũng trở nên nguy hiểm đến như vậy!”

Đúng lúc này, đám võ giả đang đứng bên bờ hồ bổng nhất lên một trận xôn xao hỗn loạn, nhất thời thu hút sự chu ý của hai người Đăng Dương

“Về rồi về rồi, có người về rồi”

“Mấy thuyền về?”

“Ba thuyền về, một thuyền trống không, một thuyền thì đầy máu và thi thể con người, duy chỉ có chiếc thuyền ở giữa là có người sống sót”

“Có thành công không, tình hình trong đó thế nào?”

“Không biết, hình như tên này cũng giống như bốn tên kia, khuông mặt phờ phạt, ánh mắt trống rỗng, thần trí đã không còn bình thường!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio