Bên trong màn sương mù bí ẩn và chết chóc, Đăng Dương ngồi trên thuyền nhỏ, để cho nó tùy ý trôi đi, trong khi đôi mắt hiện lên hai vòng tròn vàng kim, sử dụng kỹ năng giám định, quét khắp bốn phương tám hướng.
“Không thể nhìn được, màn sương huyền bí này, không những giới hạn tầm nhìn của mình xuống dưới năm mét mà còn vô hiệu hóa luôn kỹ năng giám định của mình, thậm chí đến bản chất của màn sương là gì cũng không thể phân tích ra”
Dò xét một hồi nhưng vẫn không được bất kỳ kết quả nào, Đăng Dương bất đắc dĩ thu hồi kim nhãn, thở dài một tiếng, tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, hắn tựa hồ nhìn thấy một cái bong đen mờ nhạt lướt nhẹ qua làn sương trắng mờ ảo
“Hửm… vừa rồi là cái gì?” Đăng Dương nghi hoặc nói, vội vang lấy ra Hoàng Hôn kiếm, sử dụng lưỡi kiếm to bản như một cái mái chèo, chầm chậm bơi thuyền đuổi theo.
Bất quá, Đăng Dương cũng tự biết, Hồ Thủy Quy chính là một vùng tử địa thật sự, vậy cho nên dù có truy đuổi, hắn cũng không dám hấp tấp vội vàng, mọi hành động đều được hắn thực hiện một cách trơn tru và hết sức nhẹ nhàn, không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, bám sát cái bóng đen mơ ảo kia.
May mắn, tốc độ của cái bóng đen kia cũng không tính là quá nhanh, khoảng một phút sau, Đăng Dương cuối cùng cũng đã tiếp cận được cái bóng đen kia, đem toàn bộ hình dáng thật sự của nó thu vào trong tầm mắt.
Thì ra, cái bóng đen đó cũng là một chiếc thuyền rĩ sét, tuy nhiên so với con thuyền dưới chân Đăng Dương thì to lớn hơn gấp nhiều lần.
“Có mùi máu tanh!” Đăng Dương từ trong không khí ngửi ra được mùi vị quen thuộc, sắc mặt trong chớp mắt liền trở nên phi thường ngưng trọng, hắn từng chút một huy động Hoàng Hôn kiếm, bơi nhẹ thuyền qua, sau đó thoáng nhìn vào bên trong chiếc thuyền to lớn.
Chỉ thấy bên trong khoang thuyền này đều là máu tươi chảy dài lênh láng, đọng lại thành vũng to. Trên vũng máu, một đống xác chết của con người không còn nguyên vẹn, chia năm xẻ bảy chất thành một đống, không ngừng bốc lên mùi hôi tanh tưởi, khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm đến cùng cực, bụm miệng nôn ói.
Thậm chí đến một kẻ đã giết không ít người như Đăng Dương, khi nhìn đế cảnh tượng kinh khủng này, cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Có điều, không thoải mái thì không thoải mái, hắn vẫn phải dựa vào đống xác chết này để tìm kiếm một chút manh mối hữu ích.
Đăng Dương xé một mảnh vải rách trên người, khẽ bịt mũi lại, đem toàn bộ hương vị buồn nôn đều ngăn cách bên ngoài, tiếp đó, hắn lại từ túi đồ hệ thống, lấy ra một bộ võ phục sạch sẽ rồi sử dụng nó như một sợi dây, đem hai chiếc thuyền chột chặt lại với nhau.
Sau khi làm xong tất cả chuẩn bị, hắn mới yên tâm rời thuyền nhỏ của mình, bước vào trong thuyền lớn, cẩn thận kiểm tra mấy cái xác chết ghê tợn.
Và rồi rất nhanh, hắn đã tìm ra được sự kỳ lạ của những cái xác
“Những cái xác này, nhìn tử trạng thê thảm bên ngoài, hầu như rất giống bị quái thú xé xác mà tạo ra. Thế nhưng, nếu tận tường kiểm tra đầy đủ thì sẽ nhận thấy, tất cả các vết thương này, dù là vết cắt, vết chém hay vết đâm cũng đều là vết tích do binh khí lạnh lưu lại. Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị quái thú tấn công, thậm chí, đến cả một vết cắn xé đơn giản cũng là không có”
“Hơn nữa, sau khi mình cẩn thận lục lọi một hồi, đã thu gom được một khoảng gia tài không nhỏ, ít nhất, mỗi xác chết đều lưu trữ một túi tiền vẫn còn nguyên si. Từ đó có thể thấy, đây cũng không phải là hành động giết người đoạt bảo”
Dừng lại một chút, Đăng Dương khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt đã sớm ngưng trọng, nay càng trở nên nghiêm nghị hơn, dần đi đến kết luận cuối cùng
“Tóm lại, lý do cái chết của đám người này, hoàn toàn không phải vì bị ngoại lực tác động đến mà là do chính bọn họ tự động đâm chém lẫn nhau mà chết đi!”
“Lại nhìn đến tử trạng thảm liệt như vậy, chứng tỏ trận chém giết này chắc chắn đã vô cùng khốc liệt, tên nào tên nấy đều ra tay phi thường lạnh lùng, cắt đầu, mổ bụng, chặt tay, đoạn chân đều là những chiêu thức xảy ra hàng loạt. Thế nhưng vẫn kỳ lạ ở một chỗ, nếu như hơn mười mấy võ giả cùng nhau chiến đấu điên cuồng như thế, vậy thì tại sao chiếc thuyền mục nát này vẫn không bị làm sao?”
“Chỉ có một giả thuyết duy nhất cho câu hỏi này, đó là tất cả bọn họ khi chiến đấu đều không dùng đến đấu khí, chỉ dùng sức mạnh thuần túy của thân thể mà chém giết nhau”
“Đó là còn chưa nói đến, rốt cuộc vì nguyên cớ gì, bọn họ lại quay ra giết nhau trong khi trên thuyền không hề có lấy một món bảo vật nào xứng đáng để tranh đoạt? Hơn thế nữa, tại sao bọn họ khi quyết đấu đến nổi chết đi sống lại, thảm liệt đến thế nhưng dù có chết cũng không chịu sử dụng đấu khí?”
“Chẳng lẽ lại sợ con thuyền này bị chìm? Nếu đã bị bức vào cửa tử, ai sẽ lại quan tâm đến điều này, đáng lẽ ra phải đập nồi dìm thuyền, kéo tất cả cùng nhau đi chết mới đúng chứ?”
Càng đăm chiêu, càng suy luận nhiều, Đăng Dương lại càng khám phá ra hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp. Khiến cho hình ảnh Hồ Thủy Quy trong mắt hắn, càng lúc lại càng nhuốm một màu sắc của thầm bí khó lường, không nhịn được liền dựng hết cả lông tóc, rung sợ trong tâm.
Keng… keng… keng… a… ư… a!
Lại đúng vào lúc này, một tràng âm thanh chém giết điên cuồng bổng nhiên lọt vào lổ tai Đăng Dương, nhất thời khiến cho hắn giật mình không nhẹ, vội vàng nương theo phương hướng phát ra âm thanh mà nhìn đến, tuy nhiên tất cả những gì hắn trông thấy chỉ là một làn sương mù trắng xóa.
“Lại là chuyện gì nữa đây?” Đăng Dương nghi kị hỏi
Không một ai giải đáp câu hỏi của hắn, chỉ có tiếng chém giết càng lúc càng lớn dần theo thời gian, tựa như một con dao sắc nhọn của sự sợ hãi, chậm rãi cứa vào tâm trí đang dần mất ổn định của hắn.
Và rồi, một con thuyền hoen rĩ khác cũng đã len lỏi qua màn sương mờ, xuất hiện trong tầm mắt Đăng Dương.
Trên thuyền, một đám khoảng mười tên võ giả đang hăng máu chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không sử dụng đấu khí mà chỉ dùng đến sức mạnh thân thể. Hơn thế nữa, đấu pháp của những tên võ giả này cũng rất chi là kỳ quặc, bọn hắn chỉ công mà không thủ, chỉ biết tiến, không biết lùi, người chém ta một đao, ta liền đâm ngươi lại một kiếm, tranh đấu vô cùng ác liệt, máu bắn tung tóe, thịt bay khắp nơi.
Cứ chốc chốc khoảng nửa phút thời gian trôi qua, sẽ lại có một tên võ giả, hoặc là bị thương quá nặng, hoặc là mất máu quá nhiều mà tuyệt khí bỏ mình, lùng đùng gục ngã.
Tay đứt, chân chụt, nội tạng vỡ nát cứ như là quả rụng mùa chín, lạch bạch rơi vãi khắp cả đáy thuyền, cảnh tượng so với chiếc thuyền lớn, nơi Đăng Dương đang nép mình ẩn náu, còn kinh dị gấp trăm ngàn lần.
“Đúng như mình đoán, bọn hắn chém giết không cần đấu khí” Sợ bị phát hiện, Đăng Dương tiện tay nhất lên một cái xác nằm ngay bên cạnh, đem che trước người, nhịn xuống mùi vị tanh nồng hôi thối, ánh mắt xuyên qua một cái lỗ nho nhỏ trên cái xác, chăm chú quan sát tràng chém giết máu tanh đang không ngừng tiếp diễn.
“Ánh mắt của những người này, hình như có điểm lạ” Tỉ mĩ quan sát một hồi, Đăng Dương đã linh động nhận ra điểm kỳ lạ của đám võ giả
“Ánh mắt của bọn hắn hoàn toàn trống rỗng, đồng tử mở to không có tiêu cự, giống như… giống như là một cái xác không hồn. Không… không đúng, không phải là cái xác không hồn mà là linh hồn đã bị vấy bẩn, bên trong đó không hề có ‘thất tình lục dục’, chỉ có bản năng chém giết và sự tàn ác chiếm hữu hoàn toàn”
Đăng Dương lẫm nhẩm suy đoán, tuy nhiên cũng chính vì những suy đoán này, trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi sợ hãi không tên
“Những người này, bọn hắn, đây chính là đang bị kẻ khác không chế linh hồn? Đem toàn bộ cảm xúc của phần ‘người’ đều khóa chặt lại, để cho phần ‘thú’ tự do lộng hành”
“Mà đã không có khả năng suy nghĩ thì tất nhiên cũng sẽ không thể nào vận công chuyển khí. Chính vì thế, bọn hắn mới dùng phương thức nguyên thủy nhất mà chém giết lẫn nhau, không đau đớn, không nhân từ, chỉ có dục vọng tàn sát mà thôi”
“Thật không biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau màn kịch này là ai? Thủ đoạn giết người kinh khủng như thế này, quả thực là vô cùng đáng sợ, nếu như bản thân mình mà gặp phải hắn, e rằng cũng không có kết cục tốt đẹp gì?”
“Cầu trời cho hắn đừng phát hiện ra mình ở đây! Ông nội ở trên cao, xin hãy phù hộ cho con!”
Cuộc đời có lắm oái ăm, đôi khi những điều mình không mong đợi nhất, lại rơi lạnh lùng thẳng xuống đầu mình.
Đăng Dương vừa mới âm thầm cầu nguyện xong, còn chưa kịp để hắn yên lặng trốn đi thì bổng dưng, một luồng linh hồn lực phi thường cường đại không biết từ đâu chui ra, ập thẳng vào đầu, mạnh mẽ xuyên phá vào sâu bên trong não hải, trực tiếp công kích linh hồn của hắn.
“A!” Đột ngột gặp phải tập kích bất ngờ, Đăng Dương liền thất thanh la lên một tiếng, sự đau đớn trong linh hồn nhanh chóng khiến cho thần trí của hắn trở nên mơ hồ, ánh sáng trước mắt dần dần tối lại, và từ trong bóng tối đó, xuất hiện một con quỷ gớm ghiếc màu đen đang không ngừng lớn mạnh, nó vươn ra những móng tay sắc nhọn, chộp lấy linh hồn của hắn, sau đó từ từ lôi nó vào màn đen vô tận.
“Mẹ nó, AI ngậm cái mồm thối của ngươi lại, ai bảo ta sắp chết”
Tại thời khắc linh hồn gần như bị bòn rút toàn bộ, nhờ có hàng loạt tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc của AI, thần trí đang lâm vào mơ hồ của Đăng Dương cuối cùng cũng kịp thời lấy lại thanh tỉnh.
Hắn tức giận chửi thề một tiếng rồi cố nén từng cơn co giật, cực kỳ đau đớn từ sâu trong linh hồn, vội vàng ngưng tụ tâm thần, vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật, một mặt đem số ít linh hồn lực mới khôi được không bao nhiêu chống chọi lại từng đợt trùng kích bá đạo của luồng linh hồn lực ngoại lại, một mặt thì điên cuồng hấp thu linh hồn lực trong thiên địa, bổ sung cho sự hao hụt của mình.
Ra sức cố gắng, từng chút, từng chút một giành giật lấy sự sống nhỏ bé.
AI cổ vũ với giọng vô cảm
Được AI tốt bụng cổ vũ, thế nhưng Đăng Dương không chỉ không cảm thấy cảm kích mà thay vào đó còn bực tức chửi ầm cả lên
“Cái tên chó chết này, câm mồm ngươi lại! Tổ cha nó, còn có % mà ngươi thông báo làm mịa gì, sợ ta còn không đủ tuyệt vọng hay sao?”
“A!” Vừa mới chửi xong, linh hồn Đăng Dương tức khắc nhận phải một lần công kích cường đại, khiến cho hắn không khỏi đau đớn thét lên
AI tiếp tục nhắc nhở
“Mẹ kiếp cái thằng …” Vừa nghe vậy, Đăng Dương liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi cũng chỉ có thể quát lớn trong đầu
“AI, khởi động chết độ im lặng”
AI đáp nhẹ một tiếng, sau đó hoàn toàn im bặt
Thực ra, suy nghĩ trong lòng Đăng Dương cũng không có ý gì trách móc AI cả, nếu như không được AI dồn dập cảnh báo, sợ rằng giờ phút này, linh hồn của hắn đã bị kẻ thần bí kia tước đoạt toàn bộ, biến hắn thành một cái xác chỉ biết chém giết giống như đám võ giả kia.
Chỉ là, là con người, một khi đối mặt với lằn ranh sống chết, ít nhiều sẽ có những suy nghĩ tiêu cực trong đầu, có thể là sợ hãi, có thể là bất lực, có thể là không cam lòng và cũng có thể là tức giận. Trong trường hợp này, cảm xúc hiện ra trong đầu Đăng Dương chính là sự tức giận, cho nên mới dẫn đến việc nóng nảy quá độ mà lời ra tiếng vào không mấy tốt đẹp.
Nhưng dù sao, cũng không trách hắn được, trong lúc bản thân đang gắng sức giành giật từng giây sự sống, bổng dưng lại có kẻ bảo, mạng sống của ngươi chỉ còn lại % mà thôi. Như thế không giống như là đang nói ‘mày gần chết rồi, còn cố gắng cái méo gì nữa’ sao?
Đổi lại bất kỳ ai, cũng sẽ tức giận như Đăng Dương mà thôi.
Dẹp được sự quấy phá của AI qua một bên, Đăng Dương bắt đầu tiến vào trạng thái tập trung cực độ, đẩy khả năng xử lý thông tin của não bộ đến mức cao nhất, dùng toàn bộ sức lực, chống trả quyết liệt với cỗ linh hồn lực cường đại kia.
Tuy nhiên, sự chênh lệch thực lực của đôi bên là quá mức rõ ràng, cho dù Đăng Dương cố gắng đến mức nào thì cũng chỉ có thể đẩy ‘dấu hiệu sự sống’ lên đến % đã là hết cỡ, muốn tiến thêm một bước nữa chính là khó càng thêm khó.
Trong lúc đó, con quỷ trong đầu Đăng Dương lại không có dấu hiệu dừng lại, vẫn càng ngày càng lớn mạnh hơn, vươn ra hàng vạn những cánh tay gớm ghiếc như móc câu, bao phủ linh hồn hắn trong bóng tối vô tận.
Nếu như tình cảnh này mà cứ thế tiếp diễn, không sớm thì muộn, Đăng Dương cũng sẽ kiệt sức mà ngã gục.
“Không lẽ, hành trình của ta sẽ phải chấm dứt ở đây sao?” Đăng Dương lẫm bẩm nói, trong thanh âm tựa hồ đã chấp chứa sự tuyệt vọng, thứ mà chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn
Nhưng rồi, Đăng Dương lại ra sức cắn lưỡi, cắn mạnh đến nổi cả miệng tràn đầy máu tươi, điên cuồng quát lên, ẩn chứa trong tiếng thét, còn có cả bá khí ngợp trời.
“Chưa… ta chưa thể chết được!”
“Đã làm con ngươi, ai lại không tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Đăng Dương ta, tất nhiên rồi cũng sẽ chết như bao người… bất quá, ngày đó không phải là hôm nay, càng không phải là ở đây!”
“Nơi mà ta chết, chắc chắn phải là đỉnh cao của thiên hạ!”
“Ha ha ha, đã từ rất lâu rồi, ta mới lại trông thấy một kẻ có ý chí cầu sinh mãnh liệt như ngươi đấy, tiểu tử!” Trong khoảng khắc ngàn cần treo sợi tóc, khoảng khắc mà tựa như tất cả hi vọng đã quay lưng với Đăng Dương, một giọng nói có phần già nua bất chợt vang lên trong đầu hắn.