Hào Quang Mặt Trời

chương 243: thủy thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bắt đầu từ ngươi đi, Lưu Thủy!”

Đăng Dương đặt chìa khóa Lông Ngông qua một bên, sau đó đem hai lòng bàn tay khép lại với nhau để trước bụng, giữ chìa khóa Lưu Thủy lung linh như giọt nước ở chính giữa.

“Làm thôi” Đăng Dương quát khẽ rồi hít sâu một hơi ngưng tụ tinh thần, đem linh hồn lực trong đại não cùng với đấu khí ở đan điền hòa trộn với nhau, biến thành một sợi chỉ mảnh mang hai màu tím trắng với phần đầu sắc nhọn như kim, chậm rãi phóng thẳng về phía chìa khóa Lưu Thủy.

Ngay khi sợi chi chạm nhẹ vào chiếc chìa khóa, bề mặt của nó liền sáng rực lên hào quang chói lọi, và rồi Đăng Dương cảm thấy như một cánh cửa khổng lồ đã mở ra trước mắt hắn, đằng sau cánh cửa lại là một mê cung bất tận.

“Chỉ cần vượt qua được mê cung này, mình sẽ tìm ra được kỹ năng thiên phú mạnh mẽ nhất mà Thần Rùa đã cất giữ bên trong chìa khóa Lưu Thủy”

Nghĩ vậy, Đăng Dương liền không chần chừ nữa, tiếp tục ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu điều khiển sợi chỉ linh khí (linh hồn – đấu khí) vượt qua mê cung rối rắm cùng phức tạp.

Mê cung này, đường ngang ngỏ tắt đang xen vào nhau tầng tầng lớp lớp, tựa như một cái bát quái trận đồ kết hợp với ngũ hành chi thuật, tuần hoàn chuyển hóa, biến ảo khôn lường, khiến cho người lạc vào bên trong mất đi toàn bộ khả năng xác định phương hướng, muốn tiến lên nhưng thực chất đang đi lùi lại, muốn sang phải nhưng lại rẽ qua trái, xuôi xuôi ngược ngược, không biết đường nào mà lần.

Tuy nhiên may mắn, Đăng Dương trước đó đã được Thần Rùa chỉ cho cách thức vượt qua cái mê cung phức tạp đến đáng sợ này, dùng không đến nửa tiếng thời gian liên tục di chuyển, hắn cuối cùng cũng đã đến được phần cuối của mê cung.

Tại đây, Đăng Dương lại nhìn thấy một cánh cửa thứ hai có màu xanh dương như biển cả, chỉ là cánh cửa này lại mỏng manh như một tờ giấy, tựa hồ chỉ cần đụng nhẹ một cái liền không chịu nổi mà rách toạc ra. Thế nhưng, bản thân hắn lại hiểu được vô cùng rõ ràng, phần khó nhất trong công cuộc khai phá bí mật của chìa khóa Lưu Thủy chính là cánh cửa này chứ không phải là cái mê cung phức tạp kia.

Đừng nhìn cánh cửa này mỏng manh như thế mà lầm tưởng, thật ra nó chính là một đạo phong ấn vô cùng mạnh mẽ, phong ấn được chính Thần Rùa tự mình thiết lập khi truyền kỹ năng thiên phú vào bên trong chìa khóa. Nếu như không biết cách thức chính xác để khai mở lớp phong ấn này, cho dù có là cường giả hùng mạnh đến đâu, chỉ cần dám cường ngạnh đánh vỡ nó, vậy thì kỹ năng thiên phú của Thần Rùa cũng theo đó mà bay màu, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.

Bất quá, Đăng Dương không phải cường giả hùng mạnh lại càng không có ý định cường ngạnh phá vỡ lớp phong ấn này, cũng giống như lúc trước, Thần Rùa đã chỉ cho hắn phương pháp để mở phong ấn ra.

“Hồn Võ Song Hành – Ngưng Hình Chi Thuật!”

Chỉ thấy Đăng Dương quát khẽ một tiếng, sợi chỉ linh khí đang len lỏi bên trong chìa khóa Lưu Thủy liền bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, tựa như một con sâu đang nhả tơ, đem từng vòng từng vòng chỉ mảnh trùng điệp lên nhau, chưa đến vài giây thời gian thì đã ngưng tụ thành một nhân hình hoàn chỉ với hai màu trắng tím giao thoa, giống hệt Đăng Dương y như đúc, nhìn qua lại có phần lòe loẹt buồn cười.

Có điều, trái với bộ dáng buồn cười của chính mình, sắc mặt Đăng Dương trắng tím lại cực kỳ nghiêm túc, hắn chậm rãi đi đến trước cánh cửa xanh dương mỏng manh, đem hai lòng bàn tay khẽ đặt lên cánh cửa rồi chậm rãi khép mắt lại, dùng tình thần ý thức của mình, chậm rãi từng chút một giao thoa với lớp phong ấn, cẩn thận tìm kiếm những vị trí trọng yếu mà Thần Rùa đã chỉ dạy.

Quá trình này, thế nhưng kéo dài đến một tiếng đồng hồ mới kết thúc, Đăng Dương một lần nữa mở ra song nhãn, khóe môi hơi nhết lên, cười khẽ nói

“Ra là như vậy, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, yếu điểm ở ngay trước mắt ta, ấy vậy mà vẫn phải đi trọn một vòng mới có thể nhìn thấy, Thần Rùa đúng là Thần Rùa, cách bố trí này đúng là quá mức thần kỳ đi”

Dứt lời, Đăng Dương khẽ lùi về sau một bước, cơ thể hình ngươi trong chớp mắt đã tan rã thành hàng ngàn sợi chỉ mảnh mai, những sợi chỉ này sau đó lại nhanh chóng tụ hợp với nhau, cuối cùng biến ra mười ba sợi chỉ mang hai màu tím trắng, phân ra phóng thẳng vào mười ba yếu điểm mà hắn vừa mới phát hiện ra.

Phạch… phạch… phạch… phạch… phạch… hàng loạt âm thanh như ngân châm đâm vào giấy mỏng nối tiếp nhau vang lên không ngừng.

Và rồi một giây sau đó….

Xoảng… một tiếng vỡ nát chói tai, cánh cửa xanh dương bổng nhiên nổ tung một tấm kính bể nát.

“Tiểu tử, chức mừng ngươi đã khai phá thành công chiếc chìa khóa Lưu Thủy của ta!” Đùng vào thời khắc này, tiếng nói già nua chứa đựng ý cười của Thần Rùa bất ngờ vang lên trong đầu Đăng Dương, đồng thời cũng đánh thức hắn khỏi trạng thái tập trung cao độ.

Đăng Dương bị Thần Rùa cường ngạnh gọi tỉnh nhưng lại hoàn toàn không có bất kỳ một chút bất mãn nào, ngược lại, trong hai mắt hắn lúc này chỉ còn lại sự vui mừng, bởi vì hắn đã nhìn thấy được thành quả cuối cùng sau bao nổ lực của mình.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn giờ đây, chìa khóa Lưu Thủy đã một phần thành hai, không còn hình dáng của một chiếc chìa khóa nữa mà đã hóa thành hai dòng nước trong suốt, không ngừng xoay tròn vào nhau như hai con các nhỏ, mà tại vị trí ở giữa bọn chúng là một giọt chất lỏng sánh đặc lấp lánh kim quang, không ngừng tỏa ra khí tức hùng hậu mà bạo ngược, cực kỳ chấn nhiếp nhân tâm.

Sau khi không thể sử dụng kỹ năng Giám Định để xác định danh tính của chất lỏng màu vàng kim, Đăng Dương chỉ có thể ngước đầu lên hỏi Thần Rùa không lồ

“Tiền bối, thứ này là?”

Thần Rùa cười đáp “Đây là một giọt tinh huyết bổn mệnh của ta, chỉ cần ngươi hấp thụ thành công được nó, vậy thì ngươi cũng sẽ ngay lập tức học được kỹ năng thiên phú mạnh nhất của ta, Ngự Thủy Thuật!”

“Ngự Thủy Thuật? Là thuật điều khiển dỏng chảy của nước à?” Đăng Dương tò mò hỏi

“Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, không phải hấp thụ xong tinh huyết thì liền biết sao?” Thần Rùa cười mắng

“Tốt nhất là ngươi nên tranh thủ làm việc đi, mặc dù có mặt ta ở đây, giọt tinh huyết này sẽ không làm ra bất kỳ phản kháng nào đối với sự hấp thụ của ngươi, nhưng mà để có thể hấp thụ tinh huyết bổn mệnh của quái thú thượng cổ, xưa nay chưa bao giờ là việc đơn giản cả, sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian đấy”

“Đừng quên, bên cạnh chìa khóa Lưu Thủy, vẫn còn một chiếc chìa khóa Lông Ngỗng đang chờ ngươi kia kìa. Không nhanh một chút, đợi đến lúc ngươi rời khỏi đây, sợ là hai chiếc chìa khóa còn lại cũng bị rơi vào tay kẻ khác luôn rồi”

Nghe Thần Rùa nói vậy, Đăng Dương nào dám chậm trễ nữa, lật đật điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, sau đó liền không chút do dự đưa tay nâng lên giọt tinh huyết lấp lánh kim quang, bỏ vào miệng rồi nuốt cái ực.

Thông thường, nếu như hấp thụ tinh huyết của quái thú thượng cổ, do dù không phải là tinh huyết bổn mệnh đi chăng nữa thì cũng không có bất cứ kẻ nào lại dám phục dụng một cách không thể trực tiếp hơn như Đăng Dương, ít nhất thì cũng phải thông qua luyện chế và kết hợp cùng với không ít linh dược có sức mạnh trung hòa mới được, nếu không, chắc chắn sẽ bạo thể mà chết ngay tức khắc.

Bất quá, như Thần Rùa đã nói, lão có mặt ở đây thì cái giọt tinh huyết bé tẹo tèo teo kia làm gì có chỗ mà dám phát uy, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Đăng Dương tùy ý hấp thụ mà thôi, phi thường đơn giản, nói là ‘việc nhẹ lương cao’ cũng không sai.

Âm nhắc nhở của AI vừa vang lên, Đăng Dương ngay lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm, tiếp đó thì không còn nhớ bất kỳ thứ gì nữa, cơ thể vô lực ngã ầm xuống vũng máu tanh hôi nơi đáy thuyền, ngủ say như chết.

Bổng nhiên trông thấy Đăng Dương đổ gục, Thần Rùa liền giật mình kinh ngạc, tinh thần không khỏi cảm thấy kỳ quái cùng lo âu, tức tốc buông tỏa linh hồn lực của mình, cẩn thận kiểm tra toàn thân trên dưới Đăng Dương qua một lượt.

Tuy nhiên ngay sau khi kiểm tra xong, thần sắc của Thần Rùa lại càng trở nên khó hiểu hơn

“Quái lạ, tiểu tử này sau khi nuốt vào tinh huyết bổn mệnh của ta lại không có chuyên tậm luyện hóa mà lăng đùng ra ngủ. Thêm nữa, càng kỳ quái hơn là, dù cho không được hắn thúc dục, cơ thể của hắn vẫn tự động luyện hóa tinh huyết vô cùng bài bản, thậm chí cái tốc độ luyện hóa này, so với trong tưởng tượng của ta thì còn nhanh hơn gấp hai lần a!”

“Chuyện này làm sao có thể được chứ? Tiểu tử này, ngoại trừ tu luyện một môn công pháp cường hóa khí huyết ra thì đâu còn thứ gì đặc biệt? Đến cả thể chất cũng chỉ là loại thể chất bình thường nhất mà thôi? Tại sao đến cả một kẻ có cảnh giới cao cường như ta vẫn không thể nhìn thấu được phương thức hoạt động của cơ thể hắn? Rốt cuộc tiểu tử này là loại người gì?”

Thế nhưng, dù cho Thần Rùa có đặt bao nhiêu câu hỏi đi chăng nữa, câu trả lời vẫn chỉ có một mà thôi, đó chính là ‘méo hiểu, méo hiểu gì hết’!

“Thật kỳ quái!”

“Bất quá, ha ha, ta thế nhưng lại thích sự kỳ quái này nha, bí hiểm một chút cũng tốt, nếu cứ để cho ai ai cũng có thể nhìn thấu, vậy thì chẳng còn gì là vui nữa! Có đúng không hả, tiểu tử?”

“Ha ha ha!”

-----------------

Dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của Thần Rùa, thời hạn ngày giờ cuối cùng cũng đã trôi qua, đúng chính xác như lịch hẹn, âm thanh thông bao của AI liền ngân vang trong đầu Đăng Dương.

Nghe rõ mồm một từng tiếng nói vang dội của AI trong đầu, Đăng Dương vừa mới tỉnh lại thì ngay lập tức bị nhấn chìm trong sự kích động vô bờ.

‘Má ơi, con đang nhìn thấy cái gì thế này? Chỉ số Thể Chất động điểm chính là gia tăng gấp đôi, chỉ số Sức Mạnh cộng điểm thì là gia tăng gấp rưỡi, giới hạn Sinh Lục cùng Đấu Khí đồng thời tăng điểm cũng là gia tăng thêm hai phần ba chỉ số gốc’

‘Trời ạ, cái thể chất Thủy Thần này… quả đúng là quá ghê gớm rồi!!!’

‘Hiện nay, cho dù mình không dùng đến Tiếu Tiêu Diêu Kiếm Pháp, Địa Nguyên Binh hay là Hồn Thuật, chỉ cỗ sức mạnh thể chất này thôi cũng đã đủ để đánh gục Võ Tướng sơ cấp rồi’

‘Ha ha, nếu như lúc này mà được tái chiến với tên Lâm Giang kia, sợ rằng hắn ta cũng không trụ nổi quá mười chiêu của mình!’

Càng nghĩ như thế, Đăng Dương lại càng không kìm nén được nụ cười trên môi, cuối cùng vẫn là ha hả cười to sung sướng

“Thần Rùa, ngài là số một!”

Thần Rùa nhìn bộ dạng mừng như điên của Đăng Dương, ánh mắt to lớn cũng thoáng xẹt qua ý cười nhè nhẹ, tiểu tử này quả thật là tà môn, một giọt tinh huyết bản mệnh của lão, nếu là đưa cho đám Võ Tướng cao cấp ngoài kia, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể luyện hóa thành công, thế nhưng tiểu tử này lại chỉ mất vẻn vẹn có năm ngày thời gian, cái tốc độ này quả thực khiến cho lão cũng phải lau mắt mà nhìn.

Chỉ là, lau mắt thì lau mắt, Đăng Dương dù có tà môn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể vượt qua cái bóng thiên tài khổng lồ của Mỵ Châu được. Đối với một kẻ đã sống hơn năm và có lẽ còn nhiều hơn thế như Thần Rùa, Đăng Dương cũng chỉ được xếp vào loại tạm chấp nhận được mà thôi.

Thứ làm cho Thần Rùa nhìn trúng Đăng Dương, thật ra cũng không phải là sức mạnh hay tiềm lực, mà chính là đâu óc của hắn.

Đăng Dương có trí tuệ và một cái đầu lạnh, điều này hoàn toàn không thể phủ nhận, đồng thời cũng đã được thể hiện toàn bộ thông qua phong cách làm việc của hắn.

Hắn biết ẩn nhẫn, biết ẩn mình, biết điều tra, biết phán đoán, biết phân tích, biết suy luận, biết lập kế hoạch, biết tự tạo và tận dụng cơ hội, biết chấp nhận rủi ro, biết chuẩn bị chu toàn tất cả mọi thứ và đặc biệt, lý trí của hắn có khả năng chế ngự cảm xúc.

Tất cả điều này, lại công thêm sự quyết đoán và nét lạnh lùng tàn bạo, quả thực đã cấu thành nên một con người vô cùng đáng sợ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio