Nhìn cơ thể mỹ miều, trần trụi trước mắt, Đăng Dương dù đã hoàn toàn mất đi khả năng sinh lý của nam nhân nhưng trái tim vẫn không khỏi trở lên loạn nhịp, thình thịch đập mạnh vài tiếng kinh tâm.
“Phù! May mắn a…” Đăng Dương vuốt nhẹ lồng ngực, thở phào một hơi nhẹ nhỏm, cười khẽ nói “May mắn là trước đó, mình đã uống vào một viên Liệt Dương Đan, nếu không, sợ là không có cách nào bình tâm lại được, cô nàng này, quả thật khiến cho người ta thèm khát phạm tội đi mà!”
“Đúng là Hồng nhan họa thủy, không sai vào đâu được!”
Lắc đầu cảm khái vài tiếng, Đăng Dương mau chóng xốc lại tinh thần, cho dù tim có đập loạn nhịp một chút cũng không sao, chỉ cần tiểu đệ đệ của hắn không dương cờ biểu tình là được.
“AI, giúp ta mua một cây ngân châm!” Đăng Dương ra lệnh nói
Âm thanh tông báo của AI vừa vang lên, ngay trước mắt Đăng Dương liền xuất hiện một chiếc bao da cuộn tròn, bên trong chứa đúng cây ngân châm mỏng như sợi tóc, lấp lánh ánh bạc.
Đăng Dương đưa tay lật lẹ bao da ra, rút lên một cây ngân châm nho nhỏ, ánh mắt thâm thủy dần trở nên sắc bén.
Sau đó, một tay hắn ấn nhẹ xuống ngực phải căn tròn của Thủy Linh Lung, mất chưa đến một giây đã xác định vị trí của tâm mạnh, ngay sau đó, cánh tay còn lại liền dứt khoát đâm mạnh ngân châm xuống, không sai một ly, cắm sâu vào bên trong ba tất da thịt của nàng.
“Ưm!” Kim thứ nhất vừa đâm vào, còn chưa đợi cho Đăng Dương đâm kim thứ hai, từ đôi môi nhợt nhạt yếu đuối, thanh âm kích tình lại một lần nữa vang lên.
“Miễn nhiễm rồi em ơi!” Nghe thấy vậy, Đăng Dương chỉ là cười nhạt một tiếng, sắc mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện khó chịu gì, bàn tay thô ráp tiếp tục lướt nhẹ trên bầu ngực no đủ, và rồi ngân châm cư thế hạ xuống với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nổi tàn ảnh chớp tắt liên tục, hình qua phi thường hoa mắt
Bắt quá, dù là vậy, mỗi châm hắn đâm xuống đều đạt độ chính xác trên %, không thừa, không thiếu và cực kỳ hoàn hảo.
Vài phút thời gian lướt qua trong chớp mắt, trên ngực của Thủy Linh Lung đã cắm một loạt sáu mươi sáu cây ngân châm nho nhỏ, tạo thành một đồ hình phi thường phức tạp, vừa có chút giống với âm dương luân hồi đồ nhưng lại mang hơi hướng của ngũ hành chi thuật.
“Đã bảo hộ thành công tâm mạch, khống chế được toàn bộ độc tố trong tim của nàng. Tiếp đến sẽ là trung khu thần kinh, đại não!”
Đăng Dương lau nhẹ một chút mồ hôi rịn ra trên trán vì tập trung quá độ, cánh tay thon dài tiếp tục rút ra một cây ngân châm mỏng như sợi tóc, sau khi xác định được vị trí huyệt vị thì liền găm thẳng mũi kim nhọn hoắc vào ấn đường của nàng.
Cứ thế, theo thời gian dần trôi, trên khắp cơ thể mị hoặc chúng sinh của Thủy Linh Lung, từ đầu cho đến chân, toàn bộ đều đã bị Đăng Dương cắm đầy ngâm châm, tổng cộng là cây, biến nàng thành một ‘nữ thần nhím’ thật thụ.
Và ngay khi Đăng Dương hạ xuống chiếc ngân châm cuối cùng, âm thanh thông báo của AI liền vang lên
“Chuyện thường thôi! Khi nào mà ta làm không được, lúc đó mới gọi là khó tin!” Đăng Dương có chút vui vẻ mỉm cười, đưa tay áo lau đi những giọt mồ hôi lăn dài trên má, sau lại uống vào một bình nước to rồi mới vòng qua chiếc giường đá to lớn, đi đến bên cạnh Nguyệt Yên Lan
“Phù, giờ đến lượt nàng!” Đăng Dương vuốt nhẹ ngò má mềm mại nhưng trắng bệch của Nguyệt Yên Lan, tủm tỉm cười nói, không chút do dự, bắt đầu cởi bỏ từng lớp y phục của nàng ra.
Một lớp, hai lớp rồi ba lớp, từng mảnh quần áo rách nát nối đuôi nhau rơi xuống mặt đất lạnh băng.
Thế nhưng đến khi chạm tới lớp nội y mỏng manh cuối cùng, những ngón tay mảnh khảnh của Đăng Dương bổng dưng đình trệ ngay giữa không trung, ánh mắt hắn không nhịn được liền mở to ra, hết nhìn Nguyệt Yên Lan rồi lại quay sang nhìn Thủy Linh Lung, có chút quái dị nói
“Cái gì thế này? Lại là đồ lót ren???”
“Hai cô nàng này, thật sự không phải là chị em sinh đôi thất lạc của nhau chứ?”
“Đầu tiên là khả năng phối hợp chiến đấu vô cùng hoàn mỹ, sau đó lại là phản ứng thể xác giống nhau như đúc, và rồi bây giờ, đến cả nội y trong người cũng cùng luôn một loại, chỉ khác mỗi cái màu sắc mà thôi!”
“Một người là ren trắng tinh khôi, một người là ren đỏ quyến rũ, hai sắc thái nhưng cùng cấp độ, đều là thể loại giết chết người không đền mạng a!”
Nghe AI nhắc nhở vậy, Đăng Dương ngược lại chẳng có bao nhiêu lo lắng, cười khẽ nói “Yên tâm đi, nàng ta không chết được đâu mà lo!”
Dứt lời, hắn liền nhanh tay lấy ra một Bình Sinh Lực, một hơi uống vào miệng rồi cuối đầu xuống, vô cùng tự nhiên khóa chặt lấy đôi môi gợi cảm của Nguyệt Yên Lan, chậm rãi rót vào miệng nàng từng dòng chất lỏng đỏ tươi như máu.
Truyền xong một ngụm Sinh Lực cuối cùng, Đăng Dương mới ngước đầu lên, vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm nhẹ một vài giọt hồng thủy còn dính trên khóe môi, có chút vui vẻ lại có chút tiếc nuối, cười nói
“Hôn bao nhiêu lần cũng vậy, môi mềm thật đấy!”
“Chỉ là, hài… tác dụng của Liệt Dương Đan đúng là hết sức bá đạo đi mà, ngoài trừ mềm mềm thơm thơm ra thì mình chẳng còn cảm thấy bất kỳ thứ gì!”
Nam nhân chính là một loài sinh vật đấu tranh nội tâm gay gắt như thế đấy, đã cố tình kiềm hãm ham muốn của bản thân lại để làm việc chính sự, thế nhưng sau khi kiềm hãm được rồi thì lại quay ra hối hận trước hành động của mình, khó hiểu không kém gì nữ nhân.
Bất quá, tiếc nuối thì tiếc nuối, Đăng Dương vẫn biết rõ nhiệm vụ của mình là gì, do đó, hắn cũng không chần chừ thêm nữa, hít sâu một hơi rồi cực kỳ thuần phục, cởi luôn bộ nội y ren đỏ ngọt ngào của Nguyệt Yên Lan ra, chính thức đưa nàng trở về với cội nguồn sự sống.
Dung mạo tuyệt mỹ thiếu đi một chút anh khí vốn có, nhiều thêm một phần nhu ngược yếu mềm, làn da phi thường mịn màn nhưng không kém phần hồng hào khỏe khoắn, cổ cao thon gọn tinh tế, xương quai xanh nhỏ bé đáng yêu, đôi tiểu bạc thỏ vểnh cao ngạo nghễ, vừa săn chắc lại vừa đàn hồi, vòng eo mảnh mai nhỏ như con kiến, vùng bụng trơn bóng với những múi cơ mờ ảo ẩn hiện, xuống thêm tí nữa chính là Bạch Hổ huyền bí trong tuyền thuyết, đồi non không cỏ, trắng ngần tinh khôi, và rồi sau cùng, một đôi chân dài nuột với tỷ lệ không thể chuẩn hơn.
Nếu Thủy Linh Lung có cơ thể quyết rũ chết người, vậy Nguyệt Yên Lan chính là nữ thần nóng bỏng, tràn đầy liệt hỏa chi khí, thiêu đốt ánh mắt của tất cả nam nhân thành tro bụi.
Hai con người, hai dáng vẻ khác nhau, nhưng vẫn có một điểm chung không thể nào bàn cãi, đó chính là sự mị hoặc đi ra từ trong xương cốt, là sắc đẹp tuyệt thế không thể chối từ.
Đăng Dương cho dù bị ‘liệt dương’, thế nhưng khi nào vào cơ thể nồng thắm này, hắn vẫn không kìm được con tim của mình, yêu thích không thôi.
Đôi môi hắn bắt đầu trở nên khô khốc, khí huyết trào dân, hơi thở nặng nề và thậm chí, tiểu đệ đệ đang tê liệt cũng đã có chút dấu hiệu hồi sinh.
Tựa như cảm nhận được sự thay đổi khác thường của Đăng Dương, AI ngay lập tức đánh thức hắn khỏi cơn dục vọng
Bổng nhiên hứng chịu một tiếng quát lớn trong đầu, Đăng Dương liền giật mình tỉnh dậy khỏi trạng thái mơ màng, kinh nghi bất định hỏi
“AI, chuyện gì vừa xảy ra thế, ta chỉ mới uống Liệt Dương Đan một tiếng trước thôi mà, làm sao đột nhiên lại có cảm giác hưng phấn?”
Mất khoản vài giây sau, AI mới lên tiếng đáp
“Vậy thì phải làm sao đây?” Đăng Dương cau mày nói “Nguyệt Yên Lan, ta tuyệt đối không thể để nàng ấy chết được!”
Đăng Dương vừa mới nói xong, ánh mắt lại vô tình liếc qua cơ thể trần trụi và phi thường nóng bỏng kia, trong lòng nháy mắt liền dâng lên một trận ngứa ngáy vô cùng khó chịu, hận không thể bất chấp tất cả mà ăn tươi nuốt sống Nguyệt Yên Lan ngay tại chỗ!
Chỉ là, nếu như hắn mà liều mạng làm tới thật, vậy thì Nguyệt Yên Lan chắc chắn vô phương cứu chữa. Lấy trạng thái yếu ớt của nàng, cho dù không có bị kịch độc hại chết thì cũng sẽ bị Đăng Dương đâm chết.
“Nói nhiều làm gì, còn không mau mua đi, mua một lần hai viên luôn cho chắc!” Đăng Dương cắn môi nói vội, ánh mắt thâm sâu đã bắt đầu hiện lên tơ máu, dục vọng trong đầu, ngay lúc này đã dân cao đến cực hạn.
Đến chính hắn cũng không cách nào tin được, ham muốn tình dục của bản thân mình lại mãnh liệt và kinh khủng đến như vậy, thật sự là so với thú vật còn muốn hung bạo hơn chục lần.
Cái cảm giác khốn khổ bức rứt này, cái cảm giác thèm khát đến tận cùng này, từ trước đến này, thật sự chưa bao giờ xuất hiện trên một con người cực kỳ thiên về lý trí như hắn, thậm chí là vào lần đầu tiên hắn ‘quan hệ’ với Phạm Liên Hoa cũng hoàn toàn không có!
“Con mẹ nó chứ, điên thật rồi, rốt cuộc thì cơ thể của ta đã bị cái quỷ gì vậy chứ?” Đăng Dương quả thật có chút mất bình tỉnh mà gào ầm lên
Không cần AI hối thúc, ngay khi chiếc bình pha lê đựng hai viên đan dược xuất hiện, Đăng Dương đã nhanh tay đoạt lấy, mở cũng không thèm mở mà trực tiếp dùng lực lượng thân thể, cường ngạnh bóp nát luôn cái bình, đem hai viên đan dược long lanh như ngọc trai ném thẳng vào miệng rồi ừng ực nuốt xuống
Cảm giận cơn khát tình trong người đang nhanh chóng thối lui như thủy triều nhờ dược tính của hai viên Liệt Dương Đan, Đăng Dương mặc dù đã có thể thở dài một hơi nhẹ nhỏm nhưng vẫn không dám tin vào tai mình, kinh ngạc thốt lên
“Chỉ giờ? Từ tiếng giảm xuống chỉ còn giờ? Cái quái gì vậy?”
“Việc này, đương nhiên ta tự mình hiểu rõ, chỉ là… con mẹ nó, cứ để ở đó đã…!”
Đăng Dương khó chịu hừ lạnh một tiếng, sau đó, hai mắt hắn liền nhắm tịt lại, cơ thể ngồi bên giường đá bổng nhiên bất động như một bức thạch điêu
Một phút sau, đôi mắt đang nhắm chặt lại một lần nữa mở bừng ra, tại trong đó lúc này, đã không còn một chút dục vọng hay giận dữ nào, chỉ có ánh mắt tâm sâu như đáy biển, tỉnh lặng cùng u tối đến vô tận.
Thở nhẹ ra một hơi trọc khí, Đăng Dương chậm rãi quay đầu, nhìn xuống dáng hình xinh đẹp tuyệt trần đang nằm im lìm trên giường đá, cười khẽ nói
“Nguyệt Yên Lan, nàng quả thực khiến cho ta rất khốn khổ đấy, sau này nhớ mà báo đáp cho đàng hoàng đấy nhé!”
“Và hãy yên tâm đi, có ta ở đây, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nàng cũng không thể chết được đâu!”
Nói rồi, Đăng Dương liền vươn bàn tay thô ráp, ấn lên bờ ngực săn chắc của Nguyệt Yên Lan, bàn tay còn lại thì rút ra một cây ngân châm lấp lánh ánh bạc, nhanh chóng cắm thẳng vào vị trí trung tâm của tâm mạch, ngay phía trên hạt đậu nhỏ vài xentimét.
---------------
Cùng lúc đó, tại sâu hàng trăm mét bên dưới Hồ Thủy Quy
Bằng vào sức mạnh thông thiên của mình, Thần Rùa đang dõi theo hành trình của Đăng Dương thì bổng nhiên cười to nắc nẻ
“Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha ha ha, cái thằng nhóc ngây thơ này, ngươi tưởng hấp thụ tinh huyết bổn mệnh của một Vương Thú như ta thì còn có thể làm người bình thường được sao?”
“Dâm tính của thú tộc, nhân loại các ngươi làm sao mà hiểu được, ha ha ha ha!”