Dưới bầu trời đầy sao, trên một tòa nhà năm tầng hoang phế, hai bóng dáng tuyệt mỹ lẵng lặng mà đứng, tùy ý hứng lấy từng cơn gió đêm thanh mát thổi qua mái tóc ngát hương.
Lý Tiểu Kiều nương theo ánh trăng êm diệu, phóng ánh mắt nhìn đến bức tường màu trắng khổng lồ nơi xa, hỏi
“Thủy Linh Lung sư tỷ, tỷ nghĩ chuyện gì đang xảy ra đằng sau bức tường đó?”
Thủy Ling Lung vén nhẹ lọn tóc vắt ngang trên trán, lắc đầu đáp khẽ
“Ta không biết và có lẽ ngoại trừ lão tiên sinh ra, không một ai trong chúng biết được là đang có chuyện gì xảy ra với đám người Phá Thiên Tông đằng sau bức tường đó!”
Nói rồi, Thủy Linh Lung tựa như hiểu được Lý Tiểu Kiều đang nghĩ chuyện gì trong đầu, chợt cười một tiếng
“Mà muội cũng không cần lo lắng, cứ để cho Phá Thiên Tông vui vẻ sống thêm vài ngày nữa đi, đợi đến khi thời cơ chín mùi, lão tiên sinh tự nhiên sẽ thông báo cho chúng ta để bắt đầu hành động trả đũa”
Lý Tiểu Kiều nghe lời nói phi thường kiên quyết và tự tin của Thủy Linh Lung thì gật nhẹ đầu yên tâm, sau đó thì tò mò hỏi tiếp
“Nói đến lão tiên sinh, ngài ấy có dặn dò chúng ta là không được quất rầy ngài trong ba ngài này, thế tỷ có biết là ngài ấy dùng ba ngày này để làm gì không?”
Thủy Linh Lung lại lắc đầu đáp “Việc này, cả ta và Nguyệt Yên Lan đều không biết, tuy nhiên cũng có thể suy đoán được đôi ba phần…”
“Suy đoán như thế nào?”
“Có lẽ, lão tiên sinh dùng ba ngày này là để vẽ thêm bùa chú, bổ sung tài nguyên chiến đấu, hoặc cũng có thể là ngài ấy muốn đột phá tu vi Hồn Sư!”
Lý Tiểu Liều khẽ hấp một hơi khí lạnh, có chút kích động nói “Hồn Sư vẽ bùa chú là chuyện hiển nhiên, thế nhưng, nếu như lão tiên sinh thật sự đang đột phá tu vi, vậy không phải là ngài ấy sắp chạm đến cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư hay sao? Bách Tinh Hồn Sư chính là tương đương cường giả Kình Quân đó nha, đấy là còn chưa kể đến, Hồn Sư luôn luôn có sức chiến đấu vượt trội hơn võ giả có cùng đẵng cấp một bậc!”
“Đến lúc đó, ở trong cái phế khu Cổ Loa này, còn ai có thể là đối thủ của lão tiên sinh được chứ? Ngọc Cổ Thanh sao? Ha ha, tuổi tôm mà thôi!”
Thật ra, Đăng Dương lúc này mới chỉ có cảnh giới ‘Thập Tinh Hồn Sư trung cấp’ mà thôi ( viên Hồn Tinh), tuy nhiên, vì sức mạnh thể hiện ra bên ngoài của hắn là quá mức kinh tâm động phách, vậy cho nên khiến cho Lý Tiểu Kiều và toàn bộ đệ tử của Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động luôn lầm tưởng rằng, cảnh giới của hắn là ‘Thập Tinh Hồn Sư cao cấp’. Mà Thập Tinh Hồn Sư cao cấp sau khi đột phá thành công thì đương nhiên chính là ‘Bách Tinh Hồn Sư’ rồi.
Qủa là một sự hiểu lầm vô cùng thú vị!
Thủy Linh Lung cũng cười “Mong là như vậy!”
----------------
Cùng lúc đó, trong một căn nhà tồi tàn cách vị trí của hai người Thủy Linh Lung không xa.
Đăng Dương cũng vừa mới hoàn thành xong quá trình tuyền thừa của chìa khóa Thần Binh.
Tuy nhiên, hắn cũng không có vội vàng tiếp tục nhận truyền thừa của chiếc chìa khóa cuối cùng mà thông qua mối tương thông linh hồn với Băng Phách Tinh Linh và Đại Địa Tinh Linh, một lần nữa kiểm tra tình trạng hiện giờ của binh đoàn Phá Thiên Tông.
Chỉ thấy, dưới tầm nhìn sắc bén từ trên không trung của Lam Điểu, toàn cảnh vùng Nội Thành Cổ Loa đã hiện rõ trong mắt Đăng Dương.
Và đúng như những gì hắn đã suy đoán, vùng Nội Thành vẫn chìm đắm trong một sự mỹ lệ và yên tĩnh đến phi thường quỷ dị, không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc hàng vạn Cốt Qủy được đánh thức.
Từ đó có thể thấy, sau một lần bị tập kích bất ngờ bởi bầy Cốt Qủy, trong vòng một ngày qua, Ngọc Cổ Thanh đã làm việc vô cùng cẩn trọng và chậm rãi, hoàn toàn không bị cái lợi trước mắt che mờ lý trí mà có bất kỳ hành động ngu ngốc nào dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Mặc dù cẩn trọng là vậy, mỗi lần hành động cũng chỉ lựa chọn một toàn nhà duy nhất, thế nhưng thương vong của Phá Thiên Tông trong một ngày này cũng không phải là nhỏ, cả quân đoàn hơn năm trăm người, đến bầy giờ chỉ còn lại chưa đến bốn trăm.
Điều đó cũng có nghĩa, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Ngọc Cổ Thanh đã đánh mất đến một phần năm quân số, tổn thất nặng nền như thế này, chắc có lẽ đến chính bản thân hắn ta cũng không tưởng tượng được đi.
Chuyển dịch từ tầm mắt trên bầu trời của Lam Điểu xuống Thổ Địa ở dưới mặt đất, Đăng Dương khẽ quan sát một trận chiến long trời lỡ đất của Phá Thiên Tông và bầy Cốt Qủy bên trong một tầng hầm rộng lớn.
Theo thời gian chậm rãi trôi đi, nhìn từng người, từng người một của Phá Thiên Tông đổ gục trong vũng máu đỏ tươi, Đăng Dương không nhịn được liền cười khẽ một tiếng, vô cảm nói
“Đúng như ngươi nói, AI. Sợ là không cần ta nhúng tay vào, chưa đến vài ngày nữa, toàn bộ trên dưới Phá Thiên Tông đều sẽ chết sạch trong tay đám Cốt Qủy kia!”
“Đương nhiên là tên Ngọc Cổ Thanh và Phá Thiên Tông rồi!” Đăng Dương lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ
Đăng Dương cười nhạt đáp “AI, ngươi lại đánh giá quá thấp Ngọc Cổ Thanh rồi, mặc dù ta và hắn tiếp xúc nhau chưa được bao lâu, thế nhưng ta có thể cảm nhận được, hắn cũng giống như ta, cùng là loại người mang trong mình mộng ước và hoài bão rất lớn!”
“Vì lẽ đó, sẽ không có chuyện hắn bỏ qua cho tòa cung điện nguy nga tráng lệ kia đâu, nếu ta đoán không lầm thì, đợi đến khi quân số của hắn bị hao mòn đến một mức độ nào đó và hắn đã nắm chắc được phần nào hiểu biết về vùng Nội Thành Cổ Loa. Hắn ta nhất định sẽ từ bỏ tất cả những tòa nhà ở bên ngoài mà thẳng tiến đến cung điện hoàng gia”
AI hỏi với giọng vô cảm
Đăng Dương nghe vậy thì nhết môi cười “Đây không phải là suy đoán mà mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra y như thế, và đúng như ngươi nói… AI, ta rất tự tin vào điều này! Ngọc Cổ Thanh và ta là cùng một loại người, vì vậy, chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của hắn ta, ta liền có thể dễ dàng đoán được, hắn sẽ đi nước cờ gì tiếp theo”
“Được rồi, kiểm tra Phá Thiên Tông như vậy là đủ, tất cả mọi chuyện đều đã đi đúng theo kế hoạch của ta, trận chiến quyết định thắng bại sẽ diễn ra trong hai hoặc ba ngày nữa. Còn bây giờ, đã đến lúc tiếp nhận truyền thừa của chiếc chìa khóa cuối cùng rồi!”
Nói rồi, Đăng Dương liền chấm dứt liên lạc với Băng Phách Tinh Linh và Đại Địa Tinh Linh, mệt mỏi duỗi người một cái, làm vang lên hàng loạt âm thanh rôm rốp vui tai.
Tiếp đó, hắn đem chìa khóa Thần Binh cất vào kho đồ hệ thống rồi cầm lên chìa khóa Vô Địch, chiếc cuối cùng trong năm chiếc chìa khóa huyền thoại của phế khu Cổ Loa.
Hải Kình Hồn Thuật và Tam Kiếp Chấn Lôi Công cùng nhau vận chuyển, linh hồn lực và Tử Lôi đấu khí hòa lại làm một, biến thành một sợi chỉ mảnh hai màu tím trắng, phá không phóng vút vào chiếc chìa hóa hoàng kim lấp lánh.
Không lâu sau đó, âm thanh thông báo của AI vang lên
…
Trong một vùng không gian mênh mông bát ngát, trên đầu Đăng Dương là bầu trời xanh cao vời vợi, trong veo như giọt sương buổi sớm mai, từng đám mây trắng mềm mại nhẹ nhàn trôi, dáng hình mỏng mảnh liên tục biến đổi, tựa những vũ công nhảy múa trên thiên đàn.
Dưới chân hắn là cả một thảo nguyên xanh trải dài bất tận, bên trên đó, muôn hoa đua nở, sắc màu sinh động còn hơn bảy sắc cầu vồng, không ngừng buông tỏa hương thơm thanh mát, nồng thắm và tràn đầy kỳ ảo, làm say đắm lòng người.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất ở nơi đây vẫn là một cây đại thụ khổng lồ mọc lên ngay giữa vùng đất bừng bừng sức sống này, thân cây đồ sộ to lớn không gì tưởng nổi, rộng trên ngàn mét, cao đến tận trời, vươn ra những cành lá xum xuê khắp bốn phương tám hướng, như một cây nấm cực đại sừng sững giữa thương khung.
Xung quanh thân cây, chín loại nguyên tố đấu khí với chín màu sắc khác nhau, đậm đặc đến nổi hóa thành thực chất, tựa như những dãi lụa tinh mỹ, nhiều phần lại bay múa như gió, chậm rãi vũ động trên không trung, liên tục chui vào rồi lại đi ra đại thụ hùng vĩ theo từng nhịp hô hấp chậm rãi của nó.
Đồng thời, bằng vào tu vi Hồn Sư của mình, dù rằng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Đăng Dương vẫn có thể cảm nhận được, có những dòng chảy linh hồn lực cực kỳ cường đại đang chảy xuôi bên trong cây đại thụ này, len lỏi qua từng tán cây, cành lá, thông linh vô cùng.
Trong chớp mắt, Đăng Dương đã nhận ra, cây đại thụ khổng lồ trước mặt hắn không phải là một loài thực vật bình thường vô tri vô giác, nó là hiện thân của một thứ gì đó siêu nhiên xuất thần, một thứ gì đó không thuộc về nhân gian, đơn giản chính là thần, vị thần của tất cả cây cối, Thần Thụ Chống Trời.
Và ngồi ngay dưới gốc của Thần Thụ là một lão già râu tóc bạc phơ, trên người mặt một chiếc áo dài mỏng manh màu đen lay động theo dó, một tay lão chống quải trượng, một tay thì đang đẩy lên cặp kính đen, nhìn đến Đăng Dương vẫn đang còn ngơ ngơ ngác ngác, choáng ngợp với cảnh sắc nơi đây, trầm tĩnh nói, thanh âm tuy không lớn nhưng tựa như thiên đạo chi âm, vang vọng đất trời, khiến cho Đăng Dương chấn động tinh thần, hồn phi phách lạc.
“Linh hồn chính là thiên, đấu khí chính là địa, thiên địa hợp, vạn giới thành!”
“Linh hồn sinh tâm trí, đấu khí tạo thân thể, trí thể hợp, sự sống thành!”
“Tiểu tử, ngươi nghĩ như thế nào về hai câu nói này? Là thiên có trước hay là địa có trước, là đấu khí có trước hay là linh hồn có trước, là ý thức có trước hay là vật chất có trước, là tinh thần có trước hay là tự nhiên có trước, là duy vật hay là duy tâm? Bản chất thật sự của thế giới này là gì?”
Đăng Dương: “…”
-----------
Ba ngày sau…
Cùng với âm thanh thông báo của AI vang lên, Đăng Dương cũng chính thức tĩnh lại, mi mắt chậm rãi mở ra, để lộ đôi con ngươi sâu thẳm như đại dương.
Khác với khi trước, lần này, sâu trong đôi mắt ấy đã không còn ngọn lửa đỏ rực thiêu thiên nuốt địa nữa mà thay vào đó là một sự thấu triệt, tinh tường và tràn đầy tri thức, tựa như dưới ánh mắt này, tất cả mọi thứ đều phải bộc lộ bản chất thật sự của mình.
Không giấu giếm và cũng không che đậy, chỉ có sự thật vĩnh hằng phơi bày trước Thiên Nhãn!
---------------