Bổng nhiên bị sự thay đổi bất thường của trận chiến bên ngoài làm cho tỉnh lại, Ngọc Cổ Thanh ngay lập tức trợn mắt ngạc nhiên vì sự có mặt hết sức đột ngột của Đăng Dương tại nơi đây.
“Lão già… là ngươi…!” Ngọc Cổ Thanh há khốc miệng không nói nên lời.
Hắn không thể tin điều này có thể xảy ra, nên biết, để có thể băng qua được cái đại dương đầy ắp Thủy Quái kia, một kẻ có cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên như hắn cũng phải cắn răng nhịn đau, không tiết hao tổn tu vi tích lũy nhiều nằm, trả một cái giá cực lớn mới làm được.
Thêm vào đó, sau khi đến tầng thứ tư này, lạc vào trận chiến khốc liệt giữa hai đại quân đoàn Xác Sống khổng lồ, bản thân hắn cũng phải trăm phương nghìn kết, vắt cạn sức lực mới chiếm đoạt được một con Xác Sống làm quần áo ngụy trang, từ đó có thể tự do đi lại ở nơi này.
Trong khi đó, lão già mặc áo choàng đen đáng chết trước mắt này, bản thân chỉ là một tên Thập Tinh Hồn Sư có chút lợi hại mà thôi, thủ đoạn quỷ dị của lão tuy nhiều nhưng thật ra còn chưa cao siêu đến nỗi… khiến cho hắn, một cường giả Kình Quân nhất trọng thiên hàng thật giá thật phải e sợ, ấy vậy mà, làm thế quái nào mà lão ta có thể đuổi kịp được hắn.
Điều này làm sao có thể chứ? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Sau khi trí não bị trì trệ một nhịp do sự kinh ngạc không tưởng tượng nổi cùng với một đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đến cuối cùng, Ngọc Cổ Thanh đã nhận ra sự khác biệt của Đăng Dương, và một lần nữa, điều đó khiến cho hai mắt hắn càng mở to hơn, đồng thời cũng lạnh run cả người
‘Ơ… khoang đã… khí tức của lão… đây đâu phải là khí tức của Thập Tinh Hồn Sư? Đây rõ ràng là khí tức của Bách Tinh Hồn Sư kia mà!’
‘Lão già đó cũng giống như mình, kể từ khi mọi chuyện bắt đầu, lão ta luôn luôn ẩn giấu tu vi thật sự của bản thân. Đúng vậy, không sai được, nếu như lão vốn dĩ đã là một Bách Tinh Hồn Sư, việc vượt qua đại dương đầy rẫy Thủy Quái kia, quả thật không có gì khó’
‘Thế nhưng mà, nhìn tình huống hiện tại, lão ta hình như cũng không hề bị lũ Xác Sống khủng bố kia ăn tươi nuốt sống! Nếu mình nhớ không lầm thì Bách Tinh Hồn Sư cũng đâu có cường đại đến mức đó? Lão già đó, lão ta… rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?’
Hoàn toàn không có lời giải thích cho những câu hỏi hóc của Ngọc Cổ Thanh, thay vào đó, chỉ có hàng loạt cánh tay khô khắc lòi cả xương trắng của lũ Xác Sống ghê rợn, từ khắp bốn lương tám hướng bủa vây lấy hắn.
Và rồi, mặc cho hắn giãy giụa, kêu la điên cuồng, bọn chúng vẫn mạnh lẽ lôi xác hắn đi khuất khỏi tầm mắt Đăng Dương, lạnh lùng ném thẳng vào bên trong biển Xác Sống vô tận.
“KHÔNGGGGGGGGGGG!” Một tiếng hét không cam lòng, vang to trong chốc lát rồi nhanh chóng im bặt
Do trước đó, Đăng Dương chỉ ra lệnh là xử lý Ngọc Cổ Thanh, đầu óc đám Âm Binh thì lại vô cùng đơn giản (xác chết thì làm sao biết suy nghĩ được, về cơ bản, bọn chúng không hề có não) cho nên không hiểu rõ từ ‘xử lý’ trong mệnh lệnh của Đăng Dương là có ý gì, chính vì vậy, bọn chúng cứ tiện tay quăng Ngọc Cổ Thanh đi như vứt một túi rác.
Đăng Dương rõ ràng thấy được chuyện đó, chỉ là, hắn cũng không có để tâm cho lắm, dù sao thì Ngọc Cổ Thanh lúc này đây, đã không còn tạo được bất kỳ một sự uy hiếp nào với hắn nữa rồi, hắn ta còn sống hay đã chết thì cũng giống nhau mà thôi.
Huống chi, tại trên không trung, Đăng Dương vẫn còn một cái vệ tinh giám xác phi thường lợi hại, có Băng Phách Tinh Linh hiện diện ở đây, Ngọc Cổ Thanh hoàn toàn không có bất kỳ một cơ hội để trở mình.
Vẫn theo phong cách làm việc như mọi khi, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, tính mạng của Ngọc Cổ Thanh, thôi thì cứ để Lam Điểu tính sổ vậy, còn hắn, việc hắn cần làm nhất lúc này… chính là xử lý quả cầu màu đen ngay trước mặt
“Ta biết rồi!” Đăng Dương trịnh trọng gật đầu.
Sau vài lần hít thở bình tâm tĩnh khí, Đăng Dương khẽ rút ra thanh dao găm Diệp Tiết đã lâu rồi không có đụng vào, dứt khóa chém động mạch nơi cổ tay trái, một dòng máu huyết đỏ tươi nhất thời phóng thẳng ra bên ngoài.
Tiếp đó, hắn lại đem đấu khí cũng như linh hồn lực của bản thân, hòa quyện vào trong lượng máu vừa chảy ra này, toàn bộ trúc xuống quả cầu màu đen.
Chỉ thấy, ngay khi đại lượng máu tươi, lấp lánh quang mang hai màu tím bạch phi thường mỹ lệ, ào ào phủ xuống Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng thì cũng không giống như nước lã trôi đi mà lại nhúc nhích dịch chuyển, bao phủ toàn bộ quả cầu màu đen như một thứ chất lỏng sềnh sệch.
Một giây sau đó, máu huyết đỏ tươi sau khi đã bao phủ toàn bộ Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng thì liền bắt đầu co rút lại, hóa thành từng đường vân nan hoa vô cùng xinh đẹp và tối nghĩa, biến quả cầu màu đen phủ đầy vảy rắn thành một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất thật sự.
Thấy những đường vân đều đã ngưng kết hoàn toàn, Đăng Dương lại thoáng hít sâu một hơi, hai tay kết ấn trước ngực, trầm giọng quát khẽ
“Liên thông linh hồn, Thuần Hóa Thuật!”
Tiếng quát Đăng Dương vừa ra thì từ vị trí mi tâm của hắn, từng sợi chỉ bạch sắc được ngưng luyện từ lình hồn lực tức tốc bay ra, sau đó tại trong không trung, liên tục bay múa như những cánh bướm uyển chuyển, không ngừng đan dệt với nhau, chưa đến thời gian một cái chớp mắt thì đã hóa thành một chữ ‘Linh’ rồng bay phượng múa.
Mà chữ ‘Linh’ vừa thành cũng không dừng lại quá lâu, liền rơi thẳng vào quả cầu màu đen rồi tựa như con tàu bị đắm, dần dần chìm vào bên trong Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng.
Ngay lập tức, Đăng Dương linh mẫn nhận ra, giữa hắn và quả trứng màu đen đã hình thành nên một mối liên kết linh hồn và huyết mạch vô cùng chặt chẽ. Cảm giác này, giống hệt như lúc hắn thuần hóa quả trừng của Hắc Ngục Xà, điều này có phải chứng mình, quá trình thu phục Cổ Nguyệt Mẫu Vương trùng đã thành công rồi không?
Không… hoàn toàn không!
Còn chưa kịp để Đăng Dương tự xướng trong lòng, âm thanh thông báo của AI đã dội thẳng một xô nước lạnh xuống đầu hắn
Nghe thấy vậy, Đăng Dương cũng không có gì là quá mức bất ngờ, ngược lại, vẻ mặt của hắn nhiều thêm một chút trầm ngâm như là đã đoán được trước kết quả này
“Thuần Hóa Thuật thất bại, chuyện này không có gì lạ, dù sao thì về bản chất, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng vẫn là một cá thể cường đại còn hơn cảnh giới Độn Thiên mấy chục lần, làm sao lại dễ dàng thu phục cho được”
“Chỉ là, thật không ngờ, tỷ lệ thu phục thành công cũng vì thế mà bị suy giảm, điểm này có chút mới lạ à nha!”
AI từ tốn giải thích
Không nghe AI giải thích thì thôi, vừa nghe song, nét bình tĩnh trên mặt Đăng Dương đã ngay lập tức vơi đi mấy phần, trên vầng tráng cao rộng, vài giọt mồ hôi li ti đã bắt đầu xuất hiện.
Thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, Đăng Dương cau mày nói “Nói như vậy có nghĩa là, độ khó thu phục Cổ Nguyệt Mẫu Vương trùng sẽ tỷ lệ thuận với số lần thuần hóa thất bại?”
“Cái này thì không cần ngươi nhắc, tự thân ta cũng vô cùng hiểu rõ” Đăng Dương nghiêm túc nói.
Hài, áp lực đúng là quá lớn đi mà, vừa phải cực kỳ cẩn trọng để không bị thất bại, đồng thời còn phải chạy đua với thời gian nữa. Dù là một người có tâm trí kiên định như hắn, rơi vào hoàn cảnh này cũng đã có chút chịu không nổi nhiệt rồi.
Bất quá, mặc kệ có chịu nổi hay là không, áp lực này, hắn vẫn phải nhận, thu phục Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, hắn bắt buộc đi làm.
Đăng Dương lại ra sức hít sâu một hơi bình tĩnh tâm thần xao động trong phút chốc rồi vươn tay trái về phía trước, dao găm Diệp Tiết xẹt qua không gian, lạnh lùng chém rách phần cổ tay vừa mới cầm máu chưa bao lâu.
Động mạch bị cắt đứt, máu tươi một lần nữa ào ạt phun ra, trong tích tắt liền kết hợp với linh hồn lực và đấu khí rồi bắn mạnh vào Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng.
Sau khi máu huyết cô đọng thành những đường vân nan hoa xinh đẹp, bao phủ khắp bề mặt quả cầu màu đen, Đăng Dương liền kết thủ ẩn, tinh thần trong nhất thời tập trung đến cực độ, trịnh trọng quát lên
“Liên thông linh hồn, Thuần Hóa Thuật!”
Từ mi tâm Đăng Dương, những sợi chỉ linh hồn lực màu trắng phá không bay ra, nhanh chóng đan lại với nhau, tạo thành một chữ ‘Linh’ rồng bay phượng múa, chỉ là, nếu so với chữ ‘Linh’ lúc trước, chỉ ‘Linh’ lần này càng thêm ngưng thực, càng thêm thần diệu đến mười lần.
Xem ra, để ngưng tụ chữ ‘Linh’ này, Đăng Dương đã phải vắt kiệt trí óc của hắn mới tạo ra được.
Chữ ‘Linh’ dừng lại trên không trung chưa đến một giây thì liền rơi thẳng xuống quả cầm màu đen, im im lặng lặng, chìm nghiễm vào bên trong.
Một giây… hai giây… rồi ba giây, theo thời giam chậm rãi trôi qua, tinh thần Đăng Dương căn cứng như dây đàn, bàn tay nắm chặt, căng thẳng không thôi.
Đến giây thứ tư, âm thanh thông báo của AI rốt cuộc cũng vang lên
“Con mẹ nó!” Đăng Dương tức tối chửi thề một tiếng, nhưng rồi, trong tích tắt, hắn đã chủ động kìm hãm lại cơn nóng giận của mình
“Được rồi, bình tĩnh, bình tĩnh, phải tuyệt đối bình tĩnh, không được xao động, không được bạo nộ, tuyệt đối không được bạo nộ. Đại giới đã bỏ ra rồi, nhất định không được để mất cả chì lẫn chài”
Đăng Dương lẫm nhẩm một mình như đang niệm thần chú kim cô, đem tinh thần bình ổ trở lại.
Sau đó, lần này, hắn không tiếp tục hít sâu một hơi lương khí nữa mà trực tiếp hành động luôn.
Chỉ thấy, ánh đao sắc lạnh thoáng lóe lên trên không trung với tốc độ cực nhanh, roẹt roẹt vài tiếng, cả hai cánh tay Đăng Dương đã xuất hiện hàng loạt vết chém sâu đến thấy cả xương. Một đống máu huyết đỏ tươi như trường gian đại hải, trong nhất thời cuồn cuộn phóng xuất ra ngoài.
Cùng lúc đó, Tâm Kiếp Chấn Lôi Công tại đang điền cùng với Hải Kình Hồn Thuật ở đại não cũng được Đăng Dương vận chuyển đến mức tối đa, gần như là vắt kiệt toàn bộ nội tình bên trong cơ thể, nhanh chóng hòa quyệt với máu nóng rồi ào ạt trúc mạnh xuống Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng.
Hoa văn tối nghĩa thành hình, một chữ ‘LINH’ cực lớn cũng theo sau mà xuất hiện, lấy tư thế mạnh mẽ nhất, đập thẳng xuống quả cầu màu đen.
“Liên thông linh hồn, Thuần Hóa Thuật!”
Làm xong tất cả các bước, Đăng Dương cuối cùng mang bộ mặt hung thần ác sát, trừng lớn đôi mắt giăng đầy tia máu đỏ rực tựa ma vương, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng
“Bà nội của ta, ngươi nhường ta một bước có được hay không? Làm ơn chấp nhận ta đi mà, làm ơn thành công đi, làm ơn thành công đi, làm ơn thành công đi, làm ơn thành công đi, làm ơn thành công đi, v.v…” Một tràng kinh văn cực kỳ ám ảnh, không ngừng theo gió bay ra khỏi miệng Đăng Dương.
Trong không gian căng thẳng chết người, thời gian thấm thoát thoi đưa
Một giây… hai giây… ba giây… bốn giây… năm giây… sáu giây… bảy giây… tám giây… chín giây…
Mười giây… mười một giây…
Mười hai giây…
“Sao lâu vậy?” Đăng Dương khó khăn lau mồ hôi trán
Mười ba giây…
“Còn chưa xong sao?”
Mười bốn giây…
“Là thành hay là bại đây?”
Mười lăm giây…
“Con mẹ nó, sao lâu quá vậy!”
...