Hào Quang Mặt Trời

chương 323: triệu vũ vương – triệu đà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn cảnh tượng một nửa quân đoàn Xác Sống với số lượng lên đến vài vạn con bị xóa sổ chỉ trong vòng một cái chớp mắt ngắn ngủi, Đăng Dương gần như chết lặng cả người.

Không còn những toan tính thiệt hơn, không còn những âm mưu quỷ kế, những gì trong đầu Đăng Dương lúc này, chỉ có một chữ ‘núp’!

Đúng vậy, không phải ‘chạy’ mà chính là ‘núp’, núp cho thật nhanh, núp cho thật kỹ vào, bằng bất cứ giá nào, tuyệt đối không được để kẻ ở trên bầu trời kia tìm ra được hắn.

Đứng trước cường giả cảnh giới Độn Thiên, người có sức mạnh hủy thiên diệt địa chỉ bằng một cái vung tay hay nhất chân, hành động chạy trốn là hoàn toàn vô nghĩa, thậm chí còn là cực kỳ ngu dốt. Chỉ có núp, âm thầm tẩy sạch sự tồn tại của bản thân ở nơi đây mới là cách duy nhất giúp cho hắn sống sót qua cửa ải tử thần này.

Nghĩ là như vậy, Đăng Dương liền không dám có một chút chần chừ, ngay lập tức thu Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng vào bên trong Linh Giới rồi gọi ra Đại Địa Tinh Linh, mưu đồ thông qua sức mạnh khống chế đại địa của nó mà chui thẳng xuống mặt đất.

Chỉ là, còn không đợi Đăng Dương kịp hành động, khoảng không trống rỗng trước mặt hắn bổng nhiên vặn vẹo biến dạng, và rồi, Chu Lam với khí thế ma thần bất ngờ xuất hiện với không một lời báo trước.

“Phế thải, chạy đi đâu?” Chu Lam cười lạnh một tiếng mang rợ, không để cho Đăng Dương có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, hắn ta liền đấm ra một quyền với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, nhanh và mạnh đến nổi khiến cho không khí ầm ầm bạo nổ, mục tiêu là bụng của Đăng Dương.

‘Nhanh q…u…a…’ Đăng Dương còn chưa kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, thậm chí, đến cả sự kinh ngạc về tốc độ siêu việt của Chu Lam cũng chưa đủ thời gian để thành hình thì quyền ảnh chết người kia đã đến đích.

Chỉ nghe ‘Đùng’ một tiếng vang dội, máu tươi bắn ra đầy đất, còn Đăng Dương thì tựa như một viên đạn thịt bay thẳng ra sau, mang theo lực đạo kinh thiên, điên cuồng xô đổ chồng chồng lớp lớp Xác Sống mục rữa, khiến cho bọn chúng không ngừng tan xương nát thịt, dù là Kình Quân nhất trọng thiên hay là Kình Quân ngũ trọng thiên thì cũng đều vỡ thành từng mảnh.

Sau khi bay đủ ba trăm mét trên không trung, Đăng Dương tiếp tục đập mạnh người xuống mặt đất và bị luồng kình lực khủng bố còn sót lại trong một quyền kia, kéo dài thêm năm mươi mét nữa, hung hăng đánh ra một cái rãnh vừa sâu vừa rộng rồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Đăng Dương chất vật nằm trong nơi tận cùng của đường rãnh đó, cơ thể tàn tạ không khác gì một con chó chết sứt đầu mẻ trán, tay chân biến dạng, ánh mắt mơ hồ, khóe miệng không ngừng trào máu, hơi thở tuy rằng chưa tận nhưng cũng mỏng manh đến cực điểm, gần như có thể chết bất cứ lúc nào.

Nghe từng âm thanh thông báo vô cùng trận tự và rõ ràng của AI, Đăng Dương lập tức lạnh rung trong lòng, bên cạnh đó, còn có sự hoảng sợ cực độ, có thể nói, kể từ khi bước chân trên con đường tu luyện cho đến nay, đây chính là lần đâu tiên hắn bị thương nghiêm trọng như thế này, đúng với bốn chữ ‘thân tàn ma dại’, chỉ cách cái chết một sợi chỉ mỏng manh.

Nếu như không có thể chất Thủy Thần mạnh mẽ và linh hồn cường đại hơn người của chức nghiệp Hồn Sư, với thương thế đáng sợ như thế này, chắc có lẽ giờ đây, Đăng Dương cũng đã bất tỉnh nhân sự, nằm im chờ chết luôn rồi.

Bất quá, Đăng Dương vốn dĩ là một kẻ kiêng cường, địch nhân càng muốn hắn chết, hắn sẽ càng gắng gượng cầu sinh, cho dù đó chỉ là một sợi chỉ mảnh, hắn vẫn quyết tâm mà bám víu lấy.

“Khục… khục…!”

Khó khăn ho ra một búng máu bầm đen, tất nhiên kèm theo đó là cả một dòng suối đỏ tươi chói mắt, xối xả phun lên mặt đất giá lạnh, Đăng Dương nén nhịn từng cơ đau co thắt thấu tận tim gan, tựa như muốn xé tan hắn ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ, gian nan vận chuyển cái đan điền vẫn còn tương đối lành lặng, nhanh chóng bắt đầu quá trình chữa thương cấp cứu.

‘Kích hoạt khả năng của Nhân giai cao cấp luyện thế công pháp - Huyết Khí Tiên Công, Sinh Sôi Máu Huyết!’

‘Sử dụng sức mạnh đẩy nhanh tốc độ chữa thương của Thủy Thần Thể!’

Tiếp đó, Đăng Dương cố gắng nhút nhích những ngón tay đang tê liệt của mình, từ trong kho đồ hệ thống, lấy ra vài lá bùa chuyên dùng để trị thương

‘Mộc Thuật bậc – Khôi Phục Sinh Lực!’

Một vòng hào quang màu lục nhạt bao phủ cả người Đăng Dương

‘Quang Thuật bậc – Thánh Quang Trị Liệu!’

Một vòng hào quang màu trắng bao phủ cả người Đăng Dương

‘Thổ Thuật bậc – Nối Xương Nắn Cốt’

Một vòng hào quang màu vàng đất bao phủ cả người Đăng Dương

“Không sao, với gần bốn trăm điểm Sinh Lực vừa được phục hồi, ít nhất, hai cánh tay của ta cũng đã hoạt động được bình thường, vừa đủ để ta sử dụng Bình Sinh Lực, Bình Đấu Khí và Phục Hồn Đan” Đăng Dương khẽ nói với chất giọng khàn đặc khó nghe, đồng thời cũng móc ra vài cái bình thủy tinh trong suốt rồi nhanh chóng mở nắm uống vào.

Cứ thế, trong vòng chưa đầy vài giây ngắn ngủi, từ một kẻ thân tàn ma dại, cận kề cái chết, Đăng Dương đã khôi phục toàn bộ thương thế nhanh một cách khó tin, hoàn toàn không thua kém bất kỳ một con Sa Quái hay Thủy Quái nào.

Thật sự mà nói, không thể không công nhận một điều rằng, khả năng trị thương của Đăng Dương là quá mức siêu cường, mạnh mẽ đến nổi khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên, không tin vào mắt mình.

Chỉ cần còn điểm Tích Lũy quý giá trong người, dù cho có bước một chân vào quan tài, Đăng Dương cũng có thể dễ dàng tìm cách thoát ra.

Tuy nhiên, thoát khỏi địa ngục là một chuyện, còn đi vào địa ngục lại là chuyện khác, hai việc này, hoàn toàn không hề giống nhau.

Hắn có thể nhặt lại được một cái mạng, không có nghĩa là hắn sẽ không bị kẻ khác tiếp tục tước đoạt đi mạng sống.

Tên ma thần cảnh giới Độn Thiên kia còn ở đây giây nào, tính mạnh của hắn vẫn sẽ bị ‘chỉ mảnh treo chuông’ giây đó, sự nguy hiểm tột độ… không hề giảm bớt, uy hiếp tử vong vẫn như một thanh đại trảm đao treo cao trên đầu, bất cứ khí nào cũng có thể hạ xuống.

Là người trong cuộc, Đăng Dương chính là kẻ hiểu rõ điều này hơn bất cứ một ai, sống hay chết, hắn chỉ còn một cơ hội phản khán cuối cùng.

Mà nói đến cơ hội, Đăng Dương lại có chút ngẫn ra, ánh mắt mê mang tràn đầy khó hiểu

‘Làm thế quái nào mà một tên Võ Tướng sơ cấp… à không, một kẻ có sức chiến đấu tương đương với Kình Quân nhất trọng thiên như ta lại có thể sống sót dưới một quyền của cường giả cảnh giới Độn Thiên?’

AI đáp

‘Mèo vờn chuột, là hắn muốn trả thù ta sao? Nhưng đây đâu phải là Chu Lam, nếu ta đoán không nhầm thì kẻ này, có đến tám chín phần chính là Triệu Đà’

‘Từ đó đơn giản suy ra, việc Triệu Đà ban ơn cho Chu Lam, hết mình giúp đỡ hắn nâng cao tu vi để giết chết ta, trả thù cho cô nàng Ân My của hắn, tất cả đều là giả dối. Mục đích thật sự trong hành động này của Triều Đà, cơ bản chỉ là muốn bồi dưỡng nên một cái thân xác thích hợp để lão ta sử dụng mà thôi, không hơn cũng không kém’

‘Long Nhân, ha ha ha, buồn cười cho một môn Võ Kỳ Hóa Hình đến từ huyết mạch Long Điểu, tại sao ta lại không nhận ra điều này ngay tại lúc đó nhỉ? Phải chăng, đầu óc của ta đã quá mức ngu muội vì hai chữ tự tin?’

‘Ngươi nói đúng AI, về bất cứ mặt nào, bất cứ phương diện nào, ta cũng đều không thể so sánh với Triệu Đà, tên ma thần đã xóa xổ Đại vương triều – Âu Lạc vang danh một cõi, hơn thua với hắn, đúng là một việc làm vô cùng ngu ngốc’

‘Chỉ là, ta vẫn không tài nào hiểu được, hà cớ gì mà Triệu Đà, lão bất tử đó lại để ý đến ta, một con sâu cái kiến vô cùng nhỏ bé? Đã mang trong mình thứ sức mạnh vô địch như thế rồi, chẳng phải cứ trực tiếp xông qua tầng thứ năm của Cổ Thần Tháp, chiếm đoạt lấy cái truyền thừa Cổ Loa kia thì liền xong sao? Hà cớ gì phải lãng phí thời gian vô ích ở nơi này với ta? Bộ lão ta không sợ, Thần Rùa sẽ nhận ra mưu kế âm hiểm của lão mà tìm đến hay sao?’

‘Lại nói, Thần Rùa ơi là Thần Rùa, Triệu Đã đã ở đây rồi, còn ngai thì hiện đang nơi nao? Mau mau đến thu phục hắn đi, nếu không, mạch truyền thừa cuối cùng của thành Cổ Loa, tinh hoa của vương triều Âu Lạc cũng coi như xong, chính thức lụi tàn!’

AI khẳng định

Đúng lúc này…

“Cặn bã, xương cốt của ngươi cũng cứng rắn đấy, chưa gì hết mà đã gần như khôi phục lại bình thường rồi!”

Chu… à mà không, đã không còn là Chu Lam nữa rồi, Triệu Vũ Vương – Triệu Đà không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Đăng Dương với nụ cười giá lạnh trên môi.

Hắn nhìn xuống Đăng Dương đang nằm dưới đất như nhìn một cục phân cặn bã, ánh mắt đỏ rực chứa đầy ý cười mang rợ, khiến cho lòng người không rét mà rung

“Nhưng mà, ngươi như thế lại càng hợp ý ta hơn. Đến đây nào, ngươi và ta, chúng ta cùng hảo hảo chơi đùa một chút!”

Thanh âm vừa dứt, Triệu Đà liền đá ra một cước, mục tiêu một lần nữa lại là phần bụng của Đăng Dương.

Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này, Đăng Dương đã không còn bỡ ngỡ nữa mà đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Ngay khi thấy Triệu Đàn tung cước, hắn đã lập tức làm lời đề nghị của AI, gọi ra Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng từ trong Linh Giới, đỡ lấy cú đá chết người của Triệu Đà.

Thế nhưng, đúng vào thời khắc Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng xuất hiện, cả không gian cũng bị đông cứng lại, khiến cho Đăng Dương đột ngột bất động như tượng đá, chỉ có thể bất lực mở to mắt ra, nhìn cước ảnh càng lúc càng gần

‘Chết tiệt, đây chính là sức mạnh khống chế không gian mà chỉ cường giả Độn Thiên mới có sao? Thôi chết mẹ rồi!’

“Phế vật, ngươi nghĩ chút tiểu xảo đó là có thể qua mắt ta được sao?” Triệu Đà khinh thường cười lớn “Con tiểu trùng này, chẳng qua chỉ là một con Thú Vương tàn phế mà thôi, vô vụng cũng không kém gì ngươi, muốn dùng nó để đối phó ta, ngươi bị thiểu năng à, hay là bại não?”

“Ha ha ha…”

Đùng!

Cước ảnh đá mạnh vào phần bụng Đăng Dương vang lên một tiếng nổ vang dội, chấn động cả không gian.

Một lần nữa, Đăng Dương tựa như một tảng thịt nát bay vút ra ngoài, toàn bộ thương thế vừa chữa khỏi lại vỡ tung ra, sống không bằng chết!

---------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio