Từng tia nắng chiều vàng nhạt, xuyên qua ô cửa nhỏ, trải dài trong chăn phòng tràn ngập đan hương.
Nháo sự với An Lan Thành Tuấn lúc sáng, một chút cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Phạm Liên Hoa, hoặc nói đúng hơn, hắn… trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là gió thoảng mây bay, không đáng một đồng.
Vậy cho nên, sau khi khởi động lại dược đỉnh, quá trình luyện đan của nàng liền diễn ra cực kỳ suôn sẻ, tựa như nước chảy xuôi dòng, lại kết hợp với tài nghệ luyện đan siêu phàm toát tục, cùng trường phái Lô Đan lô hỏa thuần thanh, rốt cuộc mất chưa đến sau tiếng đồng hồ, thì đã biến tất cả mười khay linh dược đầy ắp thành hàng trăm viên Võ Khí Đan bóng loáng, hơn nữa phẩm chất còn đạt đến chín thành dược lực, cao đến dọa người.
Đem viên Võ Khí Đan cuối cùng bỏ vào bình sứ đã chuẩn bị sẵn, Phạm Liên Hoa liền khoang thai đứng dậy, khí sắc cực tốt, thần thái đường đường, không hề có một chút gì gọi là đau nhức mệt mỏi khi ngồi một chỗ quá lâu.
Lại đặt bình sứ vào vị trí trống duy nhất còn trên khay gỗ, nàng khẽ phủi một chút bụi bẩn trên quần áo rồi đẩy cửa bước ra, nhẹ nhàn hít vào một hơi không khí trong lành, nói với Ôn Bích Thảo
“Đây chính là lô Võ Khí Đan cuối cùng ta luyện chế ở trấn Lạc Ngôn. Thảo Thảo, em mang ra cho kế toán Mỹ đi, tiện thể bảo dì ấy giảm giá thêm % nữa, xem như là món quà cuối cùng ta dành cho cố hương”
“Dạ vâng, Liên Hoa tỷ tỷ!” Ôn Bích Thảo nhanh nhảu gật đầu, bên trong lời nói, không khó để nhận ra sự mệt mỏi.
Không giống như Phạm Liên Hoa, ngồi luyện đan suốt sáu tiếng đồng hồ mà vẫn thần thanh khí sảng, Ôn Bích Thảo về cơ bản… chỉ là một người bình thường, tu vi võ đạo không có, thể chất thiếu nữ lại càng yếu ớt, cộng với việc còn chưa làm quen được với nhiệt lượng cực cao của đan hỏa, dẫn đến tình trạng suy kiệt tinh lực (tinh thần và sức lực) như hiện nay.
Đó là còn may, thủ pháp luyện đan của Phạm Liên Hoa thuộc về dạng cực kỳ cao minh, cho ra lò tổng cộng viên Võ Khí Đan chỉ trong vòng trên dưới sáu tiếng. Còn nếu là người khác ra tay, tỉ nhu ông nội của nàng, Luyện Dược Sư cao cấp – Phạm Côn Bằng, luyện chế viên Võ Khí Đan, không mất mười ngày nữa tháng, chắc chắn là không thể nào xong được. Đến lúc đó, Ôn Bích Thảo không bị đan hỏa nung thành con cá khô mới là lạ.
Thấy bộ dạng mồ hôi đầy đầu, sức cùng lực kiệt, thoi thóp đến sống dỡ chết dỡ của Ôn Bích Thảo, Phạm Liên Hoa không quan tâm hỏi
“Thảo Thảo, không sao chứ?”
Ôn Bích Thảo lắc đầu xua tay “Liên Hoa tỷ tỷ đừng lo, em không sao, chỉ là hơi kiệt sức tí thôi. Bất quá, đợi vài ngày nữa, sau khi đột phá thành công cảnh giới Võ Giả rồi, vậy thì cần không còn sợ mệt, sợ mỏi nữa”
Phạm Liên Hoa phơn phớt môi hồng, nói “Đột phá là tốt, sống trên thế giới này, nếu không có sức mạnh tự bảo vệ mình thì chẳng bao giờ tồn tại được lâu, võ giả bình thường đã thế, Luyện Dược Sư lại càng phải thế”
“Tuy nhiên, chỉ cảnh giới Võ Giả sơ cấp thôi vẫn là chưa đủ, thậm chí đến cả Võ Sư, Võ Tướng cũng vậy. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, dù trình độ luyện dược cao của em có siêu đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể chịu nổi một kích”
“Thật ra mà nói, suy cho cùng, luyện dược thuật chỉ là tiểu đạo, sức mạnh tự thân cường đại mới là đại đạo chính tông!”
Bản thân Ôn Bích Thảo vốn dĩ không phải là người đần độn, tuy rằng nghe Phạm Liên Hoa nói có chút rắc rối phức tạp, thế nhưng nàng vẫn có thể hiểu được rõ ràng.
Ôn Bích Hà nhu thuận đáp “Những điều Liên Hoa tỷ tỷ nói, em đều hiểu. Cái đạo lí ‘nhờ người còn không bằng nhờ mình’, mẹ cũng đã răng dạy em từ bé đến lớn rồi”
“Chỉ có điều là, thiên phú của em không được tốt như tỷ, đến nay đã mười lăm, gần mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa thể đột phá cảnh giới Võ Giả, bắt buộc phải dùng đến Võ Khí Đan để hỗ trợ. Với thiên thú ở mức thường còn hơn cái chữ thường này, e rằng cả đời này, em cũng không thể nào đạt đến cấp bậc Võ Tướng, cố gắng lắm thì tới cảnh giới Võ Sư là cùng”
“Tuy nhiên, nói gì thì nói, ước mơ của em là trở thành một vị Luyện Dược Sư cao cấp, giống như tỷ hiện giờ. Mấy cái Luyện Dược Sư một sao, hai sao cao cao tại thượng gì gì đó, em hoàn toàn không dám mơ đến, vậy cho nên, tu vi võ đạo dừng ở mức Võ Sư, chắc là vừa đủ… nhỉ”
Nghe Ôn Bích Thảo nói thế, Phạm Liên Hoa không nhịn được liền thở dài một hơi, dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc vào trán của nàng ta.
“Ta nói em đó, thật là ngốc quá đi! Tuy rằng, luyện dược thuật chỉ là tiểu đạo, thế nhưng muốn thành đại đạo, ắt phải bước trên tiểu đạo”
“Hiện giờ em đã là người của ta rồi, với thân phận là sư phụ của em, chẳng lẽ ta lại để em đến một tên võ giả bình thường cũng không sánh bằng?”
“Thiên phú thấp thì đã làm sao? Có ta ở đây, dù cho thiên phú của em thấp đến mức phế vật thì ta vẫn có thể làm cho tu vi của em gia tăng đều đều. Tuyệt đối không thua kém bất kỳ tên con cháu thế gia nào”
Một lời hứa tràn ngập tự tin!
“Thật sao?” Ôn Bích Thảo hưng phấn mở to đôi mắt tròn xoe của mình, bên trong đó, tựa như có nguyên cả một bầu trời đầy sao lấp lánh. Cùng với đó, tất cả mỏi mệt trong người cũng không cánh mà bay.
Nhìn dáng vẻ vui mừng đến phát ngốc của Ôn Bích Thảo, Phạm Liên Hoa hài lòng gật đầu
“Dĩ nhiên, ta còn lừa em được sao?”
“Đa tạ Liên Hoa tỷ tỷ, tỷ đúng là tốt nhất!” Ôn Bích Thảo bất ngờ ôm chầm lấy Phạm Liên Hoa, rốt rít cảm ơn như con chim nhỏ.
Để Ôn Bích Thảo ôm một hồi, Phạm Liên Hoa mới đẩy nàng ra, nói
“Được rồi, trước hết, em cứ đem chỗ Võ Khí Đan này cho kế toán Mỹ cái đã, sau đó thì hãy chạy qua bên dược khố, lấy cho ta năm cây Diệp Hòa Thảo và hai gốc Kim Ô Đằng về đây. Lại kết hợp với một vài linh dược có sẵn trong vườn, tối nay, ta sẽ luyện chế cho em một viên Võ Linh Đan, vừa giúp em đột phát cảnh giới Võ Giả, đồng thời tiến hành tẩy tủy luôn”
Vừa nghe vậy, Ôn Bích Thảo vừa mừng lại vừa ngạc nhiên hỏi gấp “Võ Linh Đan, còn có loại đan dược thần kỳ như này trên đời à, tại sao em chưa bao giờ nghe thấy? Hơn nữa, cấp bậc của nó là gì?”
Phạm Liên Hoa từ tốn đáp “Em chưa bao giờ nghe thấy là đúng rồi, bởi vì nó là một loại đan dược đã thất truyền từ lâu”
“Võ Linh Đan là một viên đan dược bậc , có tác dụng tương tự như Võ Khí Đan nhưng dược lực lại cao hơn gấp năm lần. Bên cạnh đó, nó còn có thể giúp tẩy kinh phạt tủy, bài trừ tạp chất, nâng cao thiên phú của người sử dụng”
“Chỉ một viên đan dược bậc lại có hiệu dụng to lớn đến thế? Trời ạ, đúng là quá sức thần kỳ, nếu mà đem ra so sánh với những loại đan dược mà em biết, ít nhất cũng phải đạt đến bậc !” Ôn Bích Hà không giấu được vẻ khiếp sợ mà thốt lên.
Nói về đan dược có khả năng tẩy tủy để nâng cao thiên phú, nàng chỉ biết duy nhất một loại là Tẩy Tủy Đan, một viên đan dược bậc chính cống, có giá trị từ bảy tám chục cho đến cả trăm ngàn vina. Trong khi đó, viên Võ Linh Đan thần kỳ này, vừa có thể tẩy tủy lại còn giúp đột phát tu vi, vậy thì còn không phải xịn hơn cả Tẩy Tủy Đan đến mấy lần hay sao, giá trị chắc chắn không thể dưới trăm ngàn vina.
Phạm Liên Hoa đi đến ngồi xuống chiếc bàn đá duy nhất trong sân, nằm dưới tán cây đại thụ, bên cạnh vườn linh thảo thơm ngát hương hoa, phất tay với Ôn Bích Thảo
“Được rồi, trời cũng sắp tối rồi, đừng làm mất thời gian nữa, đi sớm về sớm!”
“Dạ!” Ôn Bích Thảo vội dàng đáp lời rồi mang theo tâm trạng hứng chí bừng bừng, phóng vèo một cái đã không thấy tăm hơi. Xem ra là đang rất nôn nóng tìm linh dược về để cho Liên Hoa tỷ tỷ của nàng giúp nàng luyện đan.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Ôn Bích Thảo đã hoàn toàn khuất sau hành lang, Phạm Liên Hoa cười khẽ một tiếng rồi nhẹ nhàn lắc đầu, từ trong người lấy ra một quyển sách ố vàng cũ kỹ, trên bìa ghi năm chữ rồng bay phượng múa ‘Thập Nhị Huyệt Chính Kinh’ bằng tiếng Việt, chậm rãi lật ra xem.
Cuốn sách này, chính là một trong ba cuốn cổ thư về luyện dược thuật mà Đăng Dương đã từng tìm được tại di tích ở dãy núi Bạch Long Vĩ.
Về sau, để đổi lấy độc dược Mộng Hồng Trần dùng cho vụ ám sát Lôi Các – gia chủ của Lôi gia, Đăng Dương đã bán cho Phạm Côn Bằng – ông nội của Phạm Liên Hoa cuốn Thiên Lý Dược Kinh.
Tiếp đó, trong lần từ biệt tại Vũ Trúc Lâm, Đăng Dương đã tặng nốt cho Phạm Liên Hoa hai cuốn cổ thư còn lại là Vạn Thảo Lục và Thập Nhị Huyệt Chính Kinh.
Có thể nói, nếu không nhờ vào ba cuốn cổ thư này và một vài bí mật ẩn giấu trong đó, thì dù cho thiên phú luyện dược có cao đến mấy, Phạm Liên Hoa cũng không thể nào trong vài tháng ngắn ngủi, từ một Luyện Dược Sư sơ cấp trở thành Luyện Dược Sư cao cấp với thủ pháp luyện đan cực kỳ cao minh được.
Âu thì cũng là do hai chữ ‘Định Mệnh’ cả!
Với cuốn sách trên tay, Phạm Liên Hoa như chìm đắm vào một biển tri thức vô tận, say mê nghiên cứu đến quên cả thời gian.
Đợi đến khi nàng giật mình tỉnh lại vì nhận ra là đã không còn đủ ánh sáng cần thiết để đọc sách nữa, thì mặt trời đã lặn xuống núi rồi, chỉ còn lại một vài tia sáng đỏ hồng, le lói cuối đường chân trơi.
Luyện đan suốt sau tiếng đồng hồ thì không sao nhưng khi đọc sách, Phạm Liên Hoa lại cảm thấy cả tinh thần lẫn cơ thể đều có phần mệt mỏi, chắc có lẽ là do nàng đã tiếp nhận một lượng kiến thức quá nhiều trong thời gian ngắn.
Mà nhân tiện nói đến thời gian, Phạm Liên Hoa chợt nhận ra, đã lâu như vậy rồi, kể từ lúc nàng đọc sách cho đến tận bây giờ là đã trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ mà Ôn Bích Thảo vẫn chưa trở lại.
“Ôn Bích Thảo gặp chuyện!” Phạm Liên Hoa lơ đãng nhìn chén trà đã nguội lạnh trên bàn, trực giác linh mẫn cho nàng biết, đã có chuyện không hay xảy ra.
Và rồi không đến một giây sau đó, trực giác mơ hồ đã được nàng củng cố bằng kết luận chắc chắn.
Ôn Bích Thảo thường ngày, tuy rằng là một tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng, thế nhưng thật ra là một người rất chính chắn, có kỹ luật cực cao trong cả công việc lẫn học tập. Nếu chưa hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, nàng ta chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ việc đi chơi.
Thêm vào đó, nàng ta lại đang vô cùng mong chờ viên Võ Linh Đan kia được luyện chế ra, ước có thêm hai cái chân để chạy lấy linh dược cho nhanh còn không được nữa là, chẳng có lý do nào đến tận bây giờ mà còn không về.
Như thế, chỉ có một nguyên nhân duy nhất cho sự chậm trễ này mà thôi, đó là do nàng ta đã gặp chuyện không may.
Mà kẻ có lá gan lẫn động cơ ra tay với nàng ta, trong cái trấn Lạc Ngôn này, còn có ai khác ngoài An Lan gia, hay nói đúng hơn thì chính là An Lan Thành Tuấn.
‘Một cái bạt tai hồi sáng, xem ra vẫn là nuốt không trôi cho nên bây giờ tìm cách trả thù đây mà!’ Phạm Liên Hoa lẩm nhẩm nói, nét mặt không nhìn ra được là đang lo lắng hay tức giận, cực kỳ khó đoán.
Đúng lúc này!
Viu… một tiếng xé gió vang lên.
Không biết từ đâu, một thanh phi đao sắc lạnh bổng xé gió phóng thẳng về phía nàng.
Tuy nhiên, với phản ứng mau lẹ, Phạm Liên Hoa đã dễ dàng né đi mũi đao âm hiểm đó.
Thanh phi đao mất đi mục tiêu thì đâm thẳng vào gốc cổ thụ ngay bên cạnh, lực đạo cũng không mạnh lắm nên chỉ găm sâu vào một tấc, lưỡi đao uống cong, lắc lư liên hồi. Tại phần chuôi đao, có gắn theo một ống sắt nhỏ kỳ lạ.
Nhanh chóng hiểu được hàm ý ẩn trong chiêu đao ám toán này, Phạm Liên Hoa liền rút thanh phi đao ra rồi mở ống sắt nhỏ.
Bên trong ống sắt có chứa một mẫu giấy mỏng, trên đó viết…
‘Ôn Bích Thảo hiện đang nằm trong tay chúng ta. Nếu không muốn nàng chết thì mới Liên Hoa Tiên Tử ngay lập tức đến mỏ quặng bỏ hoang ở phía nam trấn Lạc Ngôn. Nên nhớ, chỉ được đi một mình, nếu như phát hiện ra người thứ hai, GIẾT KHÔNG THA!’
Đọc xong lời nhắn, Phạm Liên Hoa liền không chút nghĩ ngợi, lập tức thi triển thân pháp với tốc lực tối đa, trực chỉ hướng nam mà phóng người đi như tên bắn