Mặc kệ thái độ sùng bái thái quá của đám Giáo Đồ, Đăng Dương cũng chẳng buồn kêu bọn chúng đứng lên nữa mà từ tốn cất lời
“Sau khi các ngươi rời khỏi Đại Thánh Thành, tuyệt đối không được kéo bè kết phái với nhau, từ một đám thế lực nhỏ yếu bất nhập lưu, hội tụ thành một thể thống nhất, khiến cho người bên ngoài nảy sinh nghi ngờ”
“Thay vào đó, các ngươi từ trước đến nay ra sao thì giờ cứ theo như thế, người nào về lại nhà nấy, thế lực nhỏ là thế lực nhỏ, tán tu vẫn là cứ tán tu cho ta, nói chung là không được làm ra bất cứ biểu hiện gì quá mức đột biến và khác biệt, dẫn đến những ánh mắt tò mò không cần thiết, rõ chưa?”
“TUÂN LỆNH GIÁO CHỦ!” Tuy trong lòng chứa đựng rất nhiều nghi vấn vì mệnh lệnh khó hiểu của Giáo Chủ, hơn năm trăm Giáo Đồ vẫn vô cùng hiểu rõ vị trí của mình mà hô vang đáp ứng.
Có điều, còn không để cho những nghi hoặc đó của đám Giáo Đồ tồn tại quá lâu, câu nói tiếp theo của Đăng Dương đã hoàn toàn phá tan làn sương mù mộng mị
“Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là Nhật Thực Thần Giáo của ta thuộc dạng ăn không ngồi rồi, không chí tiến thủ. Ta muốn các ngươi làm như vậy, cốt chỉ là để che mắt bọn người ngoài kia thôi, còn thực chất bên trong hắc ám, tất cả các ngươi vẫn là một thể thống nhất, âm thầm hợp tác hành động với nhau, càng ngày càng đưa Nhật Thực Thần Giáo chúng ta phát dương quang đại, thống nhất thế gian!”
“TUÂN LỆNH GIÁO CHỦ!”
“CHÚNG THẦN NGUYỆN VÌ GIÁO CHỦ XẢ THÂN HÀNH ĐỘNG, ĐƯA NHẬT THỰC THẦN GIÁO PHÁT DƯƠNG QUANG ĐẠI, THỐNG NHẤT THẾ GIAN!”
Toàn hộ Giáo Đồ nhất tề hét to, sâu trong ánh mắt bừng lên ngọn lửa nhiệt huyết, đốt lên mầm mống đầu tiên của tinh thần chinh phạt, vì Giáo Chủ chí cao vô thượng, tranh đoạt gian sơn, thống nhất thiên hạ.
“Tốt… ha ha… rất tốt!” Đăng Dương cười lớn nói “Vậy thì, bây giờ, ta sẽ ban cho các ngươi mệnh lệnh đầu tiên”
“Nội trong một tháng, hãy chiếm lĩnh toàn bộ sa mạc Quan Tài cho ta, đưa tất cả những kẻ ngoại đạo về dưới thánh kỳ của Nhật Thực Thần Giáo, quỳ gối trước ngai vàng thượng đẳng của ta!”
“TUÂN LỆNH GIÁO CHỦ!” Không có lấy một chút do dự, tất cả Giáo Đồ liền dập đầu nhận mệnh.
Chỉ là, ngay sau khi nhận mệnh xong, từ đám Giáo Đồ, một vài tiếng bàn tán xì xào đã nổi lên, bên trong đó, không khó để nghe ra được sự tiến thoái lưỡng nan, đấu tranh nội tâm trong lòng bọn họ.
Bởi vì bị cổ trùng ước thúc, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Giáo Chủ một cách tuyệt đối, thế nhưng… trong vòng một tháng phải thống nhất toàn bộ sa mạc Quan Tài, nhiệm vụ này… đối với đám võ giả có tu vi thấp kém như bọn họ, e là đã vượt ngoài tấm với, có lòng nhưng không đủ lực.
Cuối cùng, một lão già tóc muối tiêu, khoát trên mình áo cả xa của hòa thương, can đảm đứng ra, hướng về phía Đăng Dương đang đứng trên mây mà kính cẩn ôm quyền, cao giọng nói
“Thưa Giáo Chủ, thuộc hạ có việc này, xin phép được bẩm báo”
Đăng Dương gật nhẹ đầu “Nói đi”
“Đa tạ giáo chủ” Được Đăng Dương cho phép, lão già mặc áo cà xa liền thành kính bái lạy một hồi rồi mới dám mở miệng nói
“Thưa Giáo Chủ, việc là thế này. Chúng thuộc hạ, với thân phận là Giáo Đồ của Nhật Thực Thần Giáo, chắc chắn là sẽ vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của ngài cho đến hơi thở cuối cùng, dù là thịt nát xương tan cũng không từ nan. Do đó, nếu ngài muốn thâu tóm sa mạc Quan Tài, chúng thuộc hạ nhất định sẽ làm hết sức mình để hai tay dâng nó lên cho ngài”
“Bất quá, sa mạc Quan Tài thật sự quá mức rộng lớn, thế lực nhiều vô số kể, nhỏ thì có trăm cái, lớn thì cũng có đến vài chục cái, dù cho chúng thuộc hạ hiện nay có đến năm trăm người thì cũng không đủ để đám lang sói đó nhét kẻ răng. Việc này, hoàn toàn không phải là chúng thuộc hạ tham sống sợ chết gì, chỉ là… thật sự quá khó, lực bất tòng tâm, e rằng sẽ để cho Giáo Chủ phải thất vọng”
“Đúng đúng, vị lão Giáo Đồ này nói thật không sai, mong Giáo Chủ minh xét!” Ngay khi lão già mặc áo cả xa nói xong, đám Giáo Đồ xung quanh lập tức gật đầu phụ họa.
Nghe thấy vậy, Đăng Dương liền cười nói
“Chuyện này thì các ngươi không cần lo, bổn Giáo Chủ đều đã thay các ngươi xắp xếp chu toàn tất cả”
“Cũng không giấu gì các ngươi, những thế lực cự đầu hiện đang thống lĩnh sa mạc Quan Tài như Liệp Sát Báo Đoàn, Cuồng Phong Trại, Ngũ Độc Tiêu Hương Đường, Hải Sa Bang, Cốt Ma Phùng Hưng Trại… toàn bộ đều đã bị ta giết sạch cả rồi. Vậy cho nên, đại bản doanh ở ngoài kia của bọn chúng, giờ đây chẳng qua chỉ là những tòa thành giấy mà thôi, quân lực còn lại ít đến thảm thương, các ngươi mà muốn chiếm giữ, thật ra cũng không khó lắm”
“Còn về phầm những thế lực nhỏ nhưng nhiều kia, bổn Giáo Chủ sẽ đích thân truyền thụ cho các ngươi hai đại tuyệt kỹ của Nhật Thực Thần Giáo là Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn để làm vốn liến phát triển, xem như là món quà nhập môn”
‘Thông qua Thiên Đạo Chân Kinh, ta dựa vào Cội Nguồn Sự Sống, lấy sức mạnh Nội tại – Tước Đoạt Sinh Mạng làm gốc rễ, sáng tạo ra công pháp không cấp độ - Nhật Thực Thần Công’
‘Thông qua Thiên Đọa Chân Kinh, ta dựa vào Cội Nguồn Sự Sống, lấy kỹ năng Giám Định làm gốc rễ, sáng tạo ra Nhật Thực Chi Nhãn’
‘Kích hoạt kỹ năng Truyền Thụ, ta ban hai đại tuyệt kỹ là Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn cho toàn bộ chúng Giáo Đồ’
Âm thanh thông báo của AI, không chỉ vang lên trong đầu Đăng Dương mà đồng thời cũng nổ tung trong đầu năm trăm linh hai Giáo Đồ bên dưới, khiến cho tất cả bọn họ vừa ngoác mồm ngạc nhiên, vừa kích động đến run rẫy cả người vì niềm vui đến quá đột ngột.
Nhật Thực Thần Công, môn công pháp không cấp độ, có thể chiếm đoạt tu vi, sinh mạng và cả linh hồn của kẻ địch để làm lớn mạnh bản thân. Với moob công pháp thần kỳ này, cho dù thiên phú tu luyện có thấp kém đến đâu thì cũng đều có thể gia tăng tu vi một cách đều đều bằng cách săn giết quái thú hoặc truy sát kẻ thù.
Nhật Thực Chi Nhãn, loại nhãn thuật cho phép giám định tất cả sự vật nhìn thấy được. Với loại nhãn thuật kỳ diệu này, tất cả mọi bẫy rập, tất cả cao thủ ẩn giấu tu vi, tất cả bảo vật thiên kỳ bách quái, toàn bộ đều không thể ẩn mình trước ánh mắt tinh tường của bọn họ. Giờ đây, chuyện nhìn người đoán việc, khám phá di tích, đối với bọn họ chính là vô cùng dễ dàng.
Hai đại tuyệt kỹ của Nhật Thực Thần Giáo, quả thực là quá mức kinh khủng, cường đại đến nỗi gần như khiến cho tất cả bọn họ đứng tim mà chết.
Một giây tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ hơn năm trăm Giáo Đồ tỉnh lại trong cơ mê, sau đó liền nhất tề dập đầu xuống đất, cung kính hét to, lần này, bọn họ thật sự là dùng hết sức lực của mình mà hét… thật… to…
“ĐA TẠ GIÁO CHỦ BAN ÂN, NHẬT THỰC THẦN GIÁO VĨNH SINH BẤT DIỆT!”
“CHÚNG THẦN NGUYỆN VÌ NGÀI VÀO SINH RA TỬ, HAI TAY DÂNG CHO NGÀI THIÊN HẠ GIANG SƠN!”
Đứng tại trên cao, Đăng Dương có chút hưởng thụ cảm giác lân lân khó tả khi đứng trên trăm người, giọng hơi đanh lạnh, nói ra gió, thét ra lửa, vung tay quát lớn
“Được, bổn Giáo Chủ sẽ chờ ngày các ngươi hai tay dâng lên thiên hạ cho ta, còn bây giờ thì hãy rời khỏi đây, rời khỏi tòa Đại Thành Thành này, chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ mà ta đã giao phó cho các ngươi”
“Trong vòng một tháng, hãy mang toàn bộ sa mạc Quan Tài đặt dưới chân ta. Nhớ rõ… chỉ một tháng, nếu không làm được, hãy mang đầu về đây gặp ta!”
“XIN GIÁO CHỦ AN TÂM, SA MẠC QUAN TÀI NHỎ BÉ NÀY, NHẤT ĐỊNH SẼ THUỘC VỀ NGÀI!” Chúng Giáo Đồ kiên định hét lớn, sự tự tin hiện rõ trên khuôn mặt từng người.
Nếu là trước kia, dù có cho mười lá gan, năm quả thận, bọn họ cũng không dám nghĩ là bản thân có thể làm được cái việc khó tin này, thế nhưng giờ đây, thời thế đã khác, bọn họ đã được Giáo Chủ ban cho hai đại tuyệt kỹ siêu cấp cường đại, với cỗ vốn liến bá đạo này chống lưng, còn có gì là không thể?
Đúng như Giáo Chủ đã nói, ngài đã xắp xếp chu toàn như vậy rồi mà bọn họ còn không làm được nữa thì chỉ có nước vứt cho chó ăn, chặt đầu chuộc tội là vô cùng hợp lý.
“GIÁO CHỦ TẠI THƯỢNG, CHÚNG THẦN XIN PHÉP CÁO LUI!”
Lại một tiếng hô vang rung chuyển đất trời, hơn toàn bộ năm trăm lẻ hai Giáo Đồ liền lũ lượt thoái lui dưới sự mở lồng của binh đoàn Rối Đá.
Sau khi rời khỏi Nội Thành, cách xa Đại Thiết Môn gần trăm mét, cả đám Giáo Đồ, người nào người nấy đều nhao nhao thi triển thân pháp, dùng tốc độ cao nhất của bản thân, hướng vùng Ngoại Thành mà lao đi vun vút như tên bắn, nhìn cảnh tượng không khác gì một bầy châu chấu gào thét qua không gian.
Xem ra, bọn họ là đang rất nóng lòng đi thực hiện nhiệm vụ mà Giáo Chủ đã tin tưởng giao phó, đồng thời cũng tìm đối tượng để thử nghiệm hai đại tuyệt kỹ vừa mới nhận được luôn một thể.
Đợi đám Giáo Đồ đi rồi, Đăng Dương mới từ từ điều khiển mây trắng hạ xuống mặt đất, nói vào hư vô
“Mang hắn ra đây”
Rột roạt… rột roạt… dưới mệnh lệnh của Đăng Dương, từ trong binh đoàn Rối Đá đông nghịt, bốn con Rối Đá có hình dạng như bốn hiệp sĩ, cùng vác trên vai một tảng băng lớn.
Vài giây sau, rầm một tiếng, tảng băng ngùn ngụt hơi lạnh đã được đặt trước mặt Đăng Dương.
Chỉ thấy, đây là một tảng băng trong suốt như pha lê, cao ba mét, rộng hai mét, bên trong có chứa một xác sống mặc giáp đen phi thường đáng sợ, chỉ là hiện nay, xác sống đó đã bị đông cứ ngắc thành đá, dù cho có ghê rợn đến mấy thì cũng chẳng thể hăm dọa được ai.
Tuy nhiên, đó là nếu bạn không nhìn thẳng vào hai ngọn lửa đỏ rực đang lập lòe thiêu đốt giữa hốc mắt sâu hoắm của nó mà thôi, bởi vì ẩn sâu trong đó là sự căm thù, thống hận và ám ảnh đến vô hạn.
Đăng Dương đánh giá từ trên xuống dưới tản băng trong suốt một lượt thì chạm tay vào nó, quát khẽ
“Triệt Tiêu Băng Giá!”
Theo sau lời nói, hình xăm lam điểu dương cánh trên mu bàn tay trái của Đăng Dương, tượng trưng cho Băng Bách Tinh Linh liền sáng lên, và rồi ‘bụp’ một tiếng nho nhỏ, cả khối băng to đùng bổng dưng hóa thành hàng vạn vạn bông tuyết trắng xóa, nhanh chóng bốc hơi dưới ánh mặt trời chói chang của sa mạc Quan Tài.
Không còn bị băng đá giam cẩm nữa, xác sống mặc giáp đen ngay lập tức được giải phóng, một lần nữa có thể vẫy vùng trong sự tự do.
Thế nhưng, lạ kỳ một điểm là, con xác sống này sau khi được khôi phục hành động cũng không có điên cuồng nhào lên cắn xé Đăng Dương, sinh vật mang trong mình hơi thở của sự sống duy nhất ở đây mà chỉ đơn giản là đứng đực ra đó, nhìn chằm chằm Đăng Dương không chớp mắt như một pho tượng vô tri.
Mà khoang… một xác sống như nó thì lấy đâu ra mắt lẫn mí mắt để mà chớp chứ? Chỉ là hai ngọn hỏa diễm trong hốc mắt của nó hình như đã đình trệ thiêu đốt, khiến cho người ta có cảm giác như nó đang nhìn chằm chằm Đăng Dương mà thôi.
Thấy xác sống mặc giáp đen không nhào lên và cũng không bỏ chạy mà chỉ đứng đực ra đó nhìn mình, Đăng Dương không khỏi lắc đầu cười nói
“Ngọc Cổ Thanh, ngươi còn muốn ẩn nấp bên trong con xác sống này bao lâu nữa mới chịu hiện nguyên hình đây?”
“Chẳng lẽ cảm giác ở trong đó thoải mái lắm à, thật sự khiến cho người khác to mò nha!”
Đăng Dương vừa mới dứt lời thì ‘bùm’, con xác sống đang yên đang lành bổng nhiên chia năm xẻ bảy, nổ tung thành ngàn mảnh, để lộ bên trong một giọt máu đỏ tươi chói mắt.
Tiếp sau đó, giọt máu đỏ tươi bắt đầu sùng sục sôi lên, điên cuồng sinh sôi, giãn nở thể tích với tốc độ chóng mặt, vô hình chung tạo nên một cảnh tượng có phần đáng sợ.
Vài giây trôi qua trong tích tắc, giọt máu nho nhỏ lúc trước giờ đây đã phình to ra cả vạn lần so với kích thức ban đầu, ẩn ẩn mang dáng của một con người hoàn chỉnh với đầu đủ đầu, cổ, thân và tứ chi.
Lại thêm một vài giây nữa, tất cả ngũ quan từ mắt, mũi cho đến miệng đều liên tiếp nối đuôi nhau dần hiện rõ, làn da toàn thân cũng nhanh chóng được tái tạo, không mất bao lâu thì đã biến thành một thanh niên ánh tuấn lạnh lùng với mái tóc đen tuyền và một đôi mắt diều hâu sắc lẹm.
Một lần nữa khôi phục nhân dạng, Ngọc Cổ Thanh hoàn toàn không quan tâm đến việc bản thân đang trần như nhộng, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Đăng Dương, âm u nói
“Thì ra, ngươi không phải là một lão già!”