Sau khi cùng Cổ Nguyệt trao đổi qua một lược, đi từ giới hạn linh hồn cho đến vung trồng linh dược, cảm giác hụt hẫng trong lòng Đăng Dương cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, giúp hắn tập trung hơn vào quá trình hấp thụ hồn lực, ngưng tụ Hồn Tinh, tốc độ tu luyện qua đó cũng nhanh hơn một chút, nhưng không mấy rõ rệt, chỉ đơn giản là thấy nhanh hơn một chút mà thôi, có lẽ theo thời gian dài sẽ hiển lộ rõ hơn.
Thời gian cứ thế, chầm chậm trôi, từ sáng đến chiều, rồi từ chiều đến tối.
Lúc này đã mười giờ đêm, Cổ Nguyệt đang ngưng thần tu luyện bổng nhiên thức giấc
‘Dương ca, mau tỉnh lại, Tiểu Hắc có biến rồi!’
Nói rồi, còn không đợi Đăng Dương phản ứng, nàng ta đã hóa thành một tia sáng, chui tọt vào trong người Đăng Dương, hay nói đúng hơn là tiến vào bên trong Linh Giới.
Âm thanh thông báo của AI tiếp nối vang lên
‘Tiểu Hắc?’
Đăng Dương sau đó cũng nhanh chóng tỉnh lại, và rồi ngay tức khắc, thâm nhập tinh thần vào trong Linh Giới để kiểm tra
Chỉ thấy tại nơi đây, giữa muôn trùng núi rừng đẹp như tiên cảnh, bên trên bải cỏ xanh mát mềm mại, Hắc Ngục Xà tức Tiểu Hắc đang cuộn tròn cơ thể to lớn của mình thành một đống, lớp da sẫm màu liên tục nhấp nháy như ánh đèn neon màu vàng, ùng ùng tỏa ra hơi thở phi thường cường đại.
Bên trong cơ thể to lớn là một cỗ năng lượng thuần khiết và tràn đầy cuồng bạo, không ngừng ầm ầm lưu chuyển ngược xuôi từ đầu đến đuôi rồi lại từ đuôi đến đầu, điên cuồng xuyên phá qua từng đường kinh mạch to nhỏ khác nhau, vừa khai thông lại vừa nới rộng, tương tự như quá trình tẩy kinh, phạt tủy của Võ giả vậy.
Mà theo quá trình này diễn ra, máu tươi trong huyết quản của Hắc Ngục Xà cũng sùng sục sôi lên như nham thạch nóng chảy, được trái tim to khỏe đang rực đỏ như than hồng, thình thịch… thình thịch… bơm đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, luồng lách qua từng tế bào dù là nhỏ nhất, mang theo nhiệt lượng khổng lồ, thiêu đốt tất cả mọi thứ trong ngọn Ngục Hỏa mãnh liệt, đen ngòm.
Hắc Ngục Xà giờ đây không khác nào một cái lò rèn khổng lồ, không ngừng luyện đút chính thân thể của mình qua từng phút, từng giây.
Hơi nóng khủng khiếp tỏa ra từ nó, trong nháy mắt đã thiêu rụi hàng ngàn mét cỏ cây xung quanh, khiến tất cả hóa thành tro bụi, ngoại trừ bóng dáng nhỏ bé của Cổ Nguyệt ra.
Nàng lúc này đang ngồi ngay cạnh Hắc Ngục Xà, hai bàn tay bé nhỏ cùng đặt lên thân thể màu đen rực lửa, đôi mắt long lanh nhắm hờ, hồn lực cường hãn bao trùm cả không gian, đem toàn bộ Ngục Hỏa đang thiêu đốt tứ phương dồn hết lại một chỗ, chính là đỉnh đầu của Hắc Ngục Xà, tựa như một mũi khoan sắc nhọn, khắc lên những đường vân cổ quái.
Đăng Dương thấy Hắc Ngục Xà như thế, lại không hiểu Cổ Nguyệt đang vẽ hình gì, cho nên trong thâm tâm vô cùng lo lắng.
Tuy nhiên, nhờ có Thiên Đạo Chi Nhãn, Đăng Dương có thể nhìn ra được, những gì đang diễn ra trong cơ thể Hắc Ngục Xà dù rất cuồng bạo, nhưng bên cạnh đó cũng khiến cho nó ngày một tốt lên, giống như đang truy rèn một khối sắt thô trở thành thép tinh vậy, thần kỳ vô cùng.
Lại có thanh âm thông bao của AI, nói rằng tỷ lệ đột phá cực hạn thành công lên đến %, khiến nỗi lo lắng của Đăng Dương tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự trông đợi và chờ mong rất lớn về một Hắc Ngục Xà hoàn toàn mới.
Chờ một lúc lâu, Cổ Nguyệt mới dùng ngọn Ngục Hỏa mãnh liệt, vẽ xong một bức đồ hình phức tạp, tối nghĩa, gần như bao phủ toàn bộ đỉnh đầu của Hắc Ngục Xà.
Sau đó, Cổ Nguyệt chĩa đầu ngón tay của mình ra, nhỏ một giọt máu đặc xệch màu trắng sữa, lung linh ánh sáng như kim xa hột lựu, lên chính giữa bức đồ hình cổ quái, miệng thì khẽ quát
“Tiên Pháp Bí Thuật – Cực Hạn Thần Huyết!”
Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng nho nhỏ, giọt máu màu trắng sữa, lung linh mỹ lệ của Cổ Nguyệt đã rơi xuống đỉnh đầu Hắc Ngục Xà rồi nhanh chóng chìm vào bên trong.
Có được sức mạnh từ tinh huyết bổn mệnh Thú Vương, bức đồ hình cổ quái như được kích hoạt mà sánh bừng lên, không ngừng lan rộng ra bốn phương tám hương với tốc độ chóng mặt, chưa đến vài giây thời gian thì đã bao phủ toàn bộ cơ thể to lớn của Hắc Ngục Xà, làm nó giống như một bức tượng rắn khổng lồ được chạm khắc đầy cổ ngữ huyền diệu.
Và rồi…
“GRAOOOOOOOO……….!”
“GRAOOOOOOOOOOOOOOOOOO……….!”
“KHÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈÈ……….!”
Hắc Ngục Xà đang cuộn tròn im lìm bổng dưng quằn quại gào lên, cơ thể to lớn điên cuồng quăng đập tứ phía, đánh cho cả mặt đất vỡ nát tứ tung, bộ dạng tựa hồ đang phi thường đau đớn.
‘Hửm, có cả tỷ lệ tử vong?’ Đăng Dương giật mình vì thông báo của AI, đôi mày kiếm giãn ra chưa được bao lâu lại một lần nữa nhíu chặt, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng truy hỏi Cổ Nguyệt.
Đăng Dương biết rõ, Cổ Nguyệt tuy tính tình hơi chút trẻ con, nhưng làm việc nào thì chắc chắn việc đó, kiến thức uyên bác, tu vi thâm sâu, tự tin mười phần, không bao giờ có chuyện làm ăn chộp giật, hỏng hóc, đổ bể.
Nếu nàng đã quyết định làm như thế với Tiểu Hắc, thì nghĩa là trong lòng nàng có tự tin và nắm chắc vô cùng, cho nên hắn không cần thiết phải quá mức lo nghĩ điều gì.
Thế nhưng, mặc cho có là như vậy, với bản tính vốn dĩ cực kỳ thận trọng của mình, Đăng Dương dù rất tin tưởng vào khả năng của Cổ Nguyệt, vẫn luôn luôn chuẩn bị cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Chính vì lẽ đó, trên tay hắn giờ đây đã nhiều thêm vài Bình Sinh Lực, bất cứ khí nào cũng có thể xông lên ứng cứu Hắc Ngục Xà, bằng mọi giá giữ lại mạng sống quý báu cho nó.
Diệp Khắc Linh, Hắc Ngục Xà, Cổ Nguyệt, và cả AI nữa!
Một người, hai thú và một trí tuệ nhân tạo là tất cả những gì mà hắn có, là gia đình của hắn, lá những báu vật vô giá mà hắn bắt buộc phải bảo vệ, dù cho có phải mất mạng hay đánh đổi bất cứ điều gì.
Vậy nên, hắn sẽ không bao giờ, không bao giờ để cho bất kỳ ai trong số đó, rời khỏi vòng tay của mình, rời khỏi ngôi nhà nhỏ thân thương của hắn.
Trong khi Đăng Dương đang cẩn trọng quan sát, sẵn sàng cho mọi tính huống khẩn cấp có thể xảy ra thì Cổ Nguyệt, người đã một tay tạo nên tình huống nguy hiểm này, bổng nhiên quay ra nhìn hắn, lớn giọng hét to
“Đúng lúc này, Dương ca, mau nhỏ một giọt tinh huyết của ca lên đầu Tiểu Hắc, cho Tiểu Hắc hấp thụ một phần huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng cao quý của ca!”
“ĐƯỢC!”
Không có lấy một giây do dự hay bất kỳ một lời thắc mắt nào, Đăng Dương lập tức thôi động Dòng Máu Lạc Hồng trong người, trong nháy mắt, đã chắt lọc ra một giọt tinh huyết bổn mệnh phi thường đậm đặc màu đỏ tươi, rồi sau đó sử dụng Ngự Thủy Thuận, đưa giọt tinh huyết đấy bay đến đỉnh đầu Hắc Ngục Xà với tốc độ cực nhanh.
Lại ‘tách’ một tiếng, giọt máu đỏ tươi đã chìm vào cơ thể Hắc Ngục Xà, đồ hình cổ quái cũng vì thế mà tức tốc chuyển từ trắng sang đỏ, khiến cả cơ thể to lớn của Hắc Ngục Xà rực rở quang mang huyết sắc diễm lệ, loáng thoáng trong đó còn nghe thấy cả tiếng rồng ngâm, hạc khiếu đầy hư ảo.
Tiếp đó, cơn cuồng loạn của Hắc Ngục Xà từ từ diệu lại, không còn quăng quật rầm rầm, đánh đập tứ tung như trước nữa mà duỗi thẳng ra, thoải mái nằm dài trên mặt đất tựa như đang ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đề đặt, tất cả dấu hiệu đều cho thấy, hết thảy mọi chuyện dường như đã ổn.
Nghe được âm thanh thông báo của AI, Đăng Dương rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần, thở phào một hơi nhẹm nhõm, thu hồi toàn bộ Bình Sinh Lực vào trong Túi Đồ hệ thống
“Phù!” Tại phía xa, Cổ Nguyệt cũng thở phào một hơi, cả người buông lỏng ngã nhào trên mặt đất đầy tro bụi, nghiên đầu nhìn Đăng Dương, nở nụ cười tươi rói như ánh nắng mai rực rỡ
“Dương ca, đại công cáo thành, he he!”
“Lợi hại!” Đăng Dương dĩnh lên ngón tay cái, không tiếc lời ngợi khen
Một lát sau…