Rời khỏi Võ Thần Điện, Đăng Dương liền đi thẳng một mạch về quán trọ, không chút chần chừ đem ba lô luôn cất giữ trong phòng mang lên vai rồi lập tức rời khỏi quán trọ Ngụy Trung Đường này, tìm một quán trọ khác không xa mà trú ngụ.
Trên căn phòng vừa thuê có cửa số hướng ra phía ngoài, Đăng Dương cẩn thận giấu mình sau ô cửa sổ, tập trung theo dõi động tĩnh của quán trọ cũ.
Tuy rằng hắn có thể tin chắc biểu hiện kinh người của hắn vào sáng hôm nay còn không đủ để Lôi gia liên tưởng đến hung thủ giết hại tên võ giả đêm qua, nhưng lo xa không bao giờ là thừa. Biết đâu lỡ như Phạm Liên Hoa đem việc này kể lại cho Lôi Bân nghe và Lôi Bân bổng dưng bộc phát tính đa nghi tìm đến hắn thì sao?
Tất nhiên dù cho có tìm đến, Lôi Bân cũng không đủ bằng chứng kết tội hắn nhưng một khi đã bị Lôi Bân hay Lôi gia để mắt đến thì kết hoạch trả thù của hắn sẽ gặp phải trở ngại rất lớn. Muốn âm thầm tập kích thêm một lần nào nữa là rất khó.
Mang tâm tình thấp thỏm, Đăng Dương như một bức tượng, kiên trì ngồi bên cửa sổ từ sáng cho đến chiều tối mới mãn nguyện dừng lại.
“May mắn là đám người Lôi gia không phải thể loại quá đa nghi” Đăng Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hơn mười tiếng đồng hồ liên tục quan sát và không nhận thấy bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào, Đăng Dương cuối cùng cũng nhận thấy sự an toàn hiện hữu xung quanh. Lôi gia đã không động đến hắn, vậy kế hoạch đên nay vẫn sẽ tiếp tục, cơn ác mộng mà Lôi gia phải chịu vẫn còn tiếp diễn dài dài.
Nhìn lên bầu trời đã tối đen như mực, hôm nay không có trăng lẫn sao, cảm nhận từng cơn giớ lạnh thay nhau rít gào bên ngoài cửa sổ, Đăng Dương khẽ nở nụ cười buốt giá “mây đen đầy trời, đêm nay xem ra là sẽ có mưa lớn, đúng là thời điểm vô cùng thích hợp để giết người”
--------------------
Đêm hôm đó, bên ngoài mưa giông tầm tả nhưng bên trong thanh lâu Thánh Đường, nhiệt độ vẫn cao ngất như dáng vẻ vốn có của nó, thế giới của sự náo nhiệt và khoái cảm.
Ở đây, những cô gái ăn mặt gợi cảm qua lại như thoi đưa, hầu như trên người bọn họ chỉ có hai miếng vải đơn giản bao bọc những bộ vị nhạy cảm nhất của phụ nữ, hơn thế nữa, cô nào cô nấy đểu sở hữu dáng người cực chuẩn, đôi bồng đào no đủ, vòng eo rắn nước cùng bờ mông căn mọng như muốn thiêu đốt ánh mắt của cánh đàn ông.
Có điều sở hữu thân hình gợi cảm có thể khơi gợi dục vọng mãnh liệt của cánh đàn ông không có nghĩa nhan sắc của các nàng đều giống như vậy. Đa phần sắt đẹp của các vũ nử chỉ dừng ở mức tạm chấp nhận được hoặc cao hớn chút xíu mà thôi, bởi vậy bọn họ đều phải tô lên trên mặt những lớp trang điểm thật đậm để che đi khuyết điểm của mình, đồng thời cũng tạo ra một nét đẹp giả tạo ưa nhìn.
Chỉ có một số rất ít ‘vũ nữ’ tại đây có sắc đẹp hơn người thật sự, và tất nhiên, họ chính là những quân át chủ bài, kim bài áp bảng để các thanh lâu kéo đến đại lượng khách nhân, thu về bộn tiền.
Đăng Dương hiểu rất rõ những điều này bởi vì bản thân hắn cũng đã đến thanh lâu không ít lần, bất quá đừng có hiểu lầm, hắn đến đây chỉ là để mở mang tầm mắt mà thôi. Còn chơi đùa á? Thật xin lỗi, lúc đó hắn không có tiền để hưởng dụng mấy cái dịch vụ xa xỉ này.
Cho đến hiện nay, khi đã có kha khá tài chính trong người và một lần nữa bước chân vào thanh lâu, Đăng Dương cũng không có ý định sẽ vui chơi ở đây. Tất nhiên nhìn những bóng nhìn nóng bỏng liên tục vờn qua đảo lại như bươm bướm vờn hoa, bản tính đàn ông trong người Đăng Dương cũng trào dâng mãnh liệt lắm chứ, chỉ là đêm nay hắn có việc quan trọng hơn phải làm.
Ngồi trong một ngóc tương đối kín đáo ở đại sảnh thanh lâu, Đăng Dương vô cùng đúng chuẩn học theo bộ dáng của đám đàn ông động dục xung quanh, chơi đùa thân hình no đủ của cô vũ nữ bên cạnh.
Cánh tay hắn không chút đứng đắng đặt lên ngực nàng xoa xoa nắng nắng, chốc chốc lại vòng xuống vòng eo mảnh khảnh bóp lấy bờ mông dụ hoặc, vừa trò chuyện trên trời dưới đất vừa khoái chí uống rượu mua vui. Tuy nhiên ánh mắt hắn cứ một lát sẽ hướng về một cái bàn không xa, nơi đang có một tên võ giả Lôi gia đang ngồi.
Hắn chính là con mồi của Đăng Dương đêm nay.
Còn vị vũ nữ kia thì lâu lâu mới bắt gặp một vị khách nhân là thiếu niên trẻ đẹp như vậy, cho nên phục vụ vô cùng nhiệt tình cùng tận lực, thậm chí cô nàng còn không ít lần ngỏ lời phục vụ miễn phí cho Đăng Dương một đêm phiêu lãng.
Làm việc ở chốn thị phi này, các nàng hoàn toàn không có cơ hội để chọn lựa khách nhân chứ đừng nói đến truy tìm chân ái, vậy cho nên một khi bắt gặp những vị khách hợp nhãn và hợp khẩu vị của các nàng, các nàng chắc chắn sẽ không do dự mà hưởng thụ một phen.
Đăng Dương là ai chứ, hắn là một kẻ lớn lên từ đầu đường xó chợ, cô nàng này muốn gì, hắn làm sao lại không biết, có điều hắn vẫn còn việc quan trọng cần phải làm nên luôn luôn lảng tránh yêu cầu mờ ám này.
Tuy nhiên cũng bời vì thấu hiểu hoàn cảnh của nhau nên Đằng Dương không đành lòng mà thẳng thừng từ chối, chỉ là mỗi khi cô nàng vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện ‘quan hệ’ thì hắn sẽ vươn tay bóp mạnh đôi bồng đào no đủ của nàng một cái, khiến cô nàng thét lên một tiếng khoái cảm, không có hơi sức đầu mà suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Mà nói thật, nắn bóp đôi bồng đào vô cùng đàn hồi này, cảm giác đúng là vô cùng tốt, vô cùng đã và vô cùng sướng …
Chơi đùa thêm một lát, tên võ giả Lôi gia cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, phương vị chính là hướng đến bên trong đại sảnh đi vào.
Đăng Dương tinh ý biết rằng thời cơ mà hắn vẫn luôn chờ đợi đã đến nên liền nhét vào tay cô nàng bên cạnh vina cùng với một nụ cười mà hắn cho là đẹp mắt nhất, khẽ nói “Người đẹp, hôm nay đến đây thôi nhé, hẹn gặp lại”
Nói rồi đăng dương vuốt nhẹ má của nàng một cái ôn nhu rồi rời đi, phương hướng cũng là đi vào bên trong đại sảnh.
Sờ lên đôi má còn vươn chút cảm giác khát lạ, vũ nữ nhìn theo bóng lưng Đăng Dương dần khuất xa mà nuối tiết cắn môi, bất quá lại nhìn xuống tờ tiền vina trong tay, cô nàng cảm giác được an ủi phần nào. Phận làm vũ nữ, muốn kiếm tiền là phải biết nhìn sắc mặt của đàn ông, biết rõ khi nào họ muốn gì và cần gì, bời vậy nàng cũng biết, níu kéo Đăng Dương chính là hành động vô nghĩa.
Đàn ông mà, khi nào họ cần thì họ tự khắc sẽ tìm đến mình, còn nếu họ đã không muốn, có nài nỉ van xin cũng là như vậy