>
“Phát tiết? Ý của ngươi là giải phóng sát khí?” Đăng Dương hứng thú hỏi
>
>
‘Cách này thì đơn giản cái rắm, bắt buộc phải đánh nhau hết sức, lại còn không cho giết địch thủ, ta là người phàm chứ không phải là tiên là thánh đâu, đánh nhau đến lúc tối hậu ai mà tính toán được kẻ địch có bị mình lỡ tay đánh chết hay không chứ?’ Đăng Dương chửi lớn trong đầu
>
Đăng Dương hừ lạnh “Đừng có lãi nhải mấy lời không liên quan, tiếp tục nói cách thứ hai của cách thứ hai đi”
>
Nghe AI nói đến đây, Đăng Dương liền ngẫn ra “Quan hệ với nữ giới? Làm tình?”
>
Đăng Dương có chút rối trí gãi gãi đầu, dở khóc dở cười nói “Nói như vậy thì mỗi lần ta giết người của Lôi gia xong, ta đều phải tìm một nữ nhân nào đó ‘quan hệ’ để giải phóng sát khí?”
>
“Ngươi cảm thấy ta là loại người đó?” Đăng Dượng trợn tròn mắt
>
AI vừa nói, Đăng Dương không tự chủ mà nhớ đếm chảm giác xoa nắn thoải mái ở thanh lâu Thiên Đường hôm qua, sắt mặc lập tức có chút mất tự nhiên.
Bất quá đừng có vì thế mà lầm tưởng, hắn tuy là vào thanh lâu không ít lần, cũng là từng chơi đùa xoa nắng bộ vị mẫn cảm của nhiều cô vũ nữ, thế nhưng đến tận hôm nay, ngay lúc này, hắn vẫn còn là một trai tân đúng nghĩa a.
Hắn vào thanh lâu chính là trốn vào, lẻn vào. Hắn bóp trên, sờ dưới cũng chỉ là bốp trộm, sờ trộm mà thôi. Chỉ có duy nhất đêm hôm qua là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại bỏ tiền túi đi vào thành lâu, và cũng là lần đầu tiên thực sự bỏ tiền ra để hưởng dụng, sờ đúng nghĩa và bóp đúng nghĩa.
Còn về kỹ thuật điêu luyện của hắn, hè hè, nói thật chứ không phải đùa, chính là bởi vì nằm vùng quan sát lâu năm cộng với vụng trộm thực hành nhiều lần mới tu luyện được. Tất nhiên bởi vì vụng trộm vô số lần mà hắn cũng ăn không ít đòn roi đâu, đều là trả giá bằng mồ hôi xương máu mà có được cả đấy.
Thoán lắc đầu xua đi những hình ảnh xấu hổ lúc xưa, Đăng Dương khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nói
“Trả thù xong liền đi vào thanh lâu tìm nữ nhân phát tiết đúng không? Cái này nếu trong thành trấn thì không vấn đều gì, nhưng nếu sát khí bộc phát lúc ta ở trong rừng rậm nơi khỉ ho cò gáy như hồ Thiên Ba thì giải quyết sao đây?”
>
>
>
>
>
>
Đăng Dương nghi hoặc hỏi “Còn xa xa là bao nhiêu?”
>
“Sao lại từ đến mạng người? Khoản cách hình như hơi xa”
>
Đăng Dương nghe vậy liền thở dài một hơi “Thế thì ta yên tâm rồi, vẫn còn nằm trong mức ta có thể linh động khống chế được”
>
>
>
>
>
>
>