>
“ điểm Tích Lũy?” Đăng Dương nhìn cái giá của Đạp Lôi mà không khỏi hít sâu một hơi, cái giá này là bằng luôn giá trị của ‘song câu ánh bạc’ Địa Nguyên Bình rồi.
Ngạc Nhiên trong chốc lát, vài giây thời gian sau, Đăng Dương tĩnh tâm suy nghĩ lại thì chợt nhận ra, cái giá này cũng không phải quá mức vô lý. Nếu là bình thường, một thanh Địa Nguyên Binh chắc chắn sẽ giá trị hơn một bộ võ kỹ hay công pháp Nhân giai cao cấp nhưng đây là hắn đem đồ bán lại cho cửa hàng a. Mà đã đem đồ bán lại thì giá cả chắc chắn là sẽ thấp hơn, đây là quy luật tất yếu trong buôn bán, ở đâu mà chẳng vậy.
> thấy bộ dạng kinh ngạc của Đăng Dương, AI liền hỏi
Đăng Dương hơi xấu hổ, trầm giọng nói “Không có gì, ta mua bộ thân pháp Đạp Lôi này”
>
Ngay khi tiếng nhắc nhở của AI vang lên, bên màn hình hiển thị túi đồ của Đăng Dương liền nhiều thêm một cuốn trục màu trắng với bề ngoài phủ một lớp hoa văn lôi điện lập lòe vô cùng đẹp mắt.
‘Đã có thân pháp rồi, giờ đến luyện thể’ nghĩ nghĩ trong lòng, Đăng Dương nói tiếp “AI, lọc tiếp cho ta các công pháp luyện thể lôi”
>
Đăng Dương nghe vậy thì liền ngớ người “Làm sao vậy? Sao lại không có công pháp thích hợp với ta?”
>
“Ôi vãi củ cải…” Đăng Dương hoàn toàn câm nín. Xem ra tầm nhìn của hắn hơi bị cao, mà không phải cao bình thường đâu, chính là loại cao đến nổi không thể nào nhìn thấy luôn í.
Rót một ly trà uống vào, Đăng Dương khoát tay nói “Bỏ qua công pháp luyện thể lôi hệ đi, vậy hiện giờ theo ngươi thì những công pháp luyện thể nào hợp với một tên Lôi Hiệp Sĩ như ta?”
>
“Huyết Khí Tiên Công, cái này hình như ta đã thấy qua trong cửa hàng từ trước, là một loại công pháp tăng mạnh giới hạn sinh lực cũng như khả năng hồi phục. Ngoài bộ này ra còn bộ nào nữa không?”
>
“Là như thế à?” Đăng Dương trầm ngâm một chút, cuối cùng một lát sau khẽ gật đầu “Vậy thì mua bộ này vậy!”
Số là hồi nhỏ, ông hắn từng cho hắn ăn thử một bát tiết canh vịt, sau đó liền làm hắn tiêu chảy cả một tuần, một ngày suốt giờ đều phải ôm cái bồn cầu, nên kể từ đó, hắn dị ứng luôn với ‘tiết canh’ và mấy từ liên quan đến máu lỏng như ‘huyết huyết’ gì đó.
Bất quá hắn bây giờ đã chính thức bước lên con đường truy cầu cực hạn, mấy cái nổi sợ cỏn con này cũng không nên tồn tại nữa, cũng chỉ là máu huyết là thôi, cứ nhắm mắt uống đại như nước lã là được.
>
Khẽ lắc đầu xua tan đi mấy cái ký ức ám ảnh tuổi thơ, Đăng Dương nhìn đến con số điểm Tích Lũy còn lại của mình, nói tiếp
“AI, tiếp tục lọc cho ta võ kỹ phòng thủ lôi hệ”
>
Đăng Dương cẩn thận đọc qua một lượt giới thiệu của ba bộ võ kỹ phòng thủ
Nhân giai sơ cấp võ kỹ Ngạnh Lôi, tăng cường độ cứng cáp của chiêu thức, giảm thiệt hại do lực phản chấn gây ra
Nhân giai trung cấp võ kỹ Lôi Bì Giáp, cường hóa lớp da bên ngoài bằng lôi điện, gia tăng khả năng phòng ngự toàn thân
Nhân giai cao cấp võ kỹ Lôi Thuẫn, dùng lôi hệ đấu khí xuất thể ngưng tụ thành một tấm khiên lôi điện, có khả năng phòng ngự tuyệt đối và dội ngược sát thương ( phản dame)
Trong ba cái võ kỹ này, theo Đăng Dương nhận thấy thì cái nào cũng đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, Ngạnh Lôi có khả năng giảm lực phản chấn sẽ giúp đỡ cho hắn rất nhiều khi liên tục thi triển Thiên Lôi Nhất Kích bằng trọng kiếm mà không sợ mất cảm giác hai tay.
Lôi Bì Giáp lại hỗ trợ đắt lực cho hắn trong những pha cận thân chiến đấu, nhất là các trường hợp lấy ít địch nhiều và quần công.
Lôi Thuẫn thì càng lợi hai hơn khi chính là một cái võ kỹ bảo mạng trong lúc nguy cấp.
Thật sự cả ba cái võ kỹ phòng ngự này, bất kỳ cái nào đối với Đăng Dương lúc này cũng đều cần thiết cả. Hắn thật sự là muốn học một lúc cả ba loại này, chỉ có điều, cho dù là võ kỹ hay công pháp thì cũng đều phụ thuộc vào độ thành thạo, hắn mà cố gắng nuốt hết lại thành ra nhiều mà không tinh, khó có thể tu luyện đến nơi đến chốn.
Tựa như nhận thấy những suy nghĩ rắc rối trong đầu Đăng Dương, AI cất tiếng hỏi
>