“Tốt hơn hết là mày nên biết thân biết phận mà tránh xa Hạo ra. Xấu xí bẩn thỉu như mày không xứng đáng được đặt chân vào đây đâu.”
Dưới sàn là một cô gái mập mạp, khuôn mặt quá lắm cũng chỉ có thể cho là dễ nhìn cúi gằm mặt xuống đất. Mái tóc cô ướt sũng, bộ quần áo đồng phục vốn trắng tinh nay đã ố màu vì cà phê, sách vở nát bươm vứt quanh sàn. Một cô gái khác, dường như là một tiểu thư giàu có, cầm đầu nhóm con gái theo sau, kiêu căng dẫm đôi giày cao gót lên đùi cô gái đáng thương kia mà cao ngạo cảnh cáo.
Cô nàng khịt mũi, “Thật ôi thối quá, chúng ta đi.” Nói rồi, nàng ta vui vẻ ngúng nguẩy bỏ đi, trên miệng không quên hiện lên nụ cười khinh bỉ từ tận đáy lòng.
Cảnh tượng này có lẽ đã quá quen thuộc với học sinh trong trường, đến mức họ chẳng buồn quan tâm đến cô gái kia nữa. Với họ, giúp đỡ cô chính là án tử, bởi cô tiểu thư kia chính là một phần trong S, và S thì cực kì khinh ghét những kẻ nghèo hèn và đáng thương vì họ tin rằng ở một môi trường danh giá như THPT Hàn Kỳ, sự xuất hiện của những kẻ kia là không cần thiết.
Hàn Kỳ nổi tiếng là ngôi trường danh giá nhất đất nước bởi trường chỉ chuyên đào tạo những cậu ấm cô chiêu của những gia đình giàu có và đầy quyền lực tại Việt Nam. Một môi trường không hề dành cho con nhà trung lưu, chứ đừng nói đến hạ lưu, nơi tụ tập những thiếu gia, tiểu thư được yêu chiều bậc nhất, và như lẽ thường tình, thứ hạng và cấp bậc nơi đây cũng được xếp theo mức độ giàu có của gia đình đó. Ngôi trường được điều hành bởi hội học sinh, gọi tắt là S, bao gồm học sinh sinh ra trong gia tộc được coi là con rồng kinh tế của đất nước: Hàn Lộ Khiết – tiểu thư Hàn Gia, Chu Uyển Dư – tiểu thư Chu Gia, Tử Nhạc Huân – Tử gia và Hoàng Lăng Sở – Hoàng Gia, cũng là gia tộc giàu nhất lúc bấy giờ. Chu Uyển Dư và Hoàng Lăng Sở có hôn ước, nên địa vị của họ càng nâng lên một bậc.
Người vừa làm ầm lên vừa rồi chính là Lộ Khiết, cô nàng nổi tiếng với những chiêu trò bắt nạt học sinh kém địa vị hơn trong trường. Lộ Khiết vô cùng không vừa mắt với mọi cô gái tiếp cận Hoàng Minh Hạo – “bạn trai” của cô ta – và một trong số những cô gái xấu số đó là Vương Thường Hi – cô hầu thân tín của Minh Hạo. Nghe nói, gia đình Vương Thường Hi vốn là một trong những gia tộc thượng lưu không kém gì S, thế nhưng cả gia đình phá sản và tiêu tán chỉ trong một đêm, khiến cho Thường Hi bị bán làm nô lệ cho Hoàng Gia, còn đứa em cô biến mất không rõ tung tích. Lại nghe nói, Vương Thường Hi vào được trường này là dựa hơi Hoàng Minh Hạo, trực tiếp dùng quy tắc ngầm theo đuổi để được ăn sung mặc sướng. Thế nhưng, sự thật thì không ai có thể biết được.
Sau khi chịu trận như mọi ngày, Vương Thường Hi trốn vào một góc vườn trường tìm túi đồ mà cô đã giấu sẵn phòng khi bị bắt nạt lấy mất cặp, nhanh chóng lau rửa những vết bẩn trên người rồi sửa soạn chạy đến lớp của thiếu gia. Hình ảnh cô hầu nhếch nhác, khuôn mặt bối rối, đôi chân ngắn cũn cố kiễng nhìn vào cửa sổ lớp tìm kiếm thiếu gia lúc nào cũng khiến người ta muốn trêu chọc; đôi khi người ta mỉa mai cô là “đồ béo ú”, “đồ xấu xí”; đôi khi người ta chỉ cười khinh bỉ, nhưng Thường Hi không hề quan tâm, chỉ chăm chăm tìm kiếm Minh Hạo.
“A, kính chào thiếu gia! Em đến đón cậu rồi đây!” – Thường Hi hét lên, chỉ sợ thiếu gia bỏ qua sự tồn tại bé xíu của cô.
“Ừ.”
“Xì, thiếu gia gì cái loại đó chứ. Chỉ là đồ bỏ của Hoàng Gia mà thôi! Người mày nên xưng là Hoàng thiếu gia chỉ nên là anh Hoàng Lăng Sở thôi, nhóc con ạ!” – Đám học sinh to cao bước ta khỏi lớp cợt nhả cô, vươn tay ra đẩy đấy trán Thường Hi tỏ vẻ khinh thường.
“Cút.” – Hoàng Minh Hạo từ từ khập khiễng bước ra khỏi lớp, ánh mắt thâm trầm liếc nhìn chúng. Chân phải anh hơi run run, mái tóc ướt nhẹp mồ hôi càng khiến cho khuôn mặt thêm tuấn mỹ và lạnh lùng. Việc anh chống gậy đi ra không hề khiến cho uy phong của anh giảm sút, ngược lại càng tăng thêm vẻ sang trọng và quý phái không thể che giấu.
“Hừ, nếu mày không đến từ Hoàng Gia thì không bằng con chó liếm giày cho bọn tao. Chúng ta đi, nói chuyện với thằng chột đấy chỉ tốn nước bọt.” – Nói rồi, chúng cười to khinh bỉ đi mất.
Hoàng Minh Hạo, đúng vậy, chính là một trong hai thiếu gia của Hoàng Gia cùng với em cùng cha khác mẹ là Hoàng Lăng Sở trong S. Theo quy tắc, Hoàng Minh Hạo chính là con cả, được quyền thừa kế toàn bộ gia tài của gia đình cùng với chuỗi công ty Hoàng Thị, thế nhưng sau tai nạn khiến vợ cả của Hoàng Hắc Minh – chủ tịch Hoàng Thị và là bố của Minh Hạo – Hoàng Minh Hạo không những bị xóa tên khỏi vị trí người thừa kế mà còn bị cha ruột khinh ghét đến mức chỉ cho sử dụng một người hầu là Vương Thường Hi và phải ở căn nhà bé nhỏ chật chội ngay bên cạnh biệt thự nguy nga của Hoàng Gia. Người ta cho rằng Minh Hạo bị cách chức bởi anh đã bị tổn thương vĩnh viễn chân phải và mắt trái khiến anh phải chống gậy, không còn mang dáng dấp của một thiếu gia danh gia vọng tộc nữa. Có người lại đồn rằng thực ra Hoàng Hắc Minh yêu quý nhân tình của ông hơn vợ cả, nên trao toàn quyền thừa kế cho Hoàng Lăng Sở – chính là con trai của nhân tình đó.
Dẫu thế nào, vụ tai nạn năm năm trước khiến Hoàng Minh Hạo từ vị trí hoàng kim trực tiếp đẩy xuống mức thấp nhất của xã hội thượng lưu, trong khi đó Hoàng Lăng Sở dần dần chiếm được vị thế và gia nhập S. Người người trước đây hết lời ca ngợi anh nay trở mặt lăng mạ, trì chiết anh; người tìm cách báo nợ cũ; người thì nhanh chóng theo đuôi Lăng Sở để kiếm chác.
“Hạo thiếu gia, cậu có muốn uống nước không? Hay cậu muốn ăn bánh? Em chuẩn bị rất nhiều đồ cho cậu đấy nhé!” – Thường Hi liến thoắng nói chuyện trên đường đi về. Chiếc xe Porsche mà Hoàng Hắc Minh “để lại” cho Minh Hạo đã phải bán đi để hỗ trợ kinh phí ăn ở, vì ngoài chiếc xe ra, Hoàng Hắc Minh chỉ gửi một khoản tiền trợ cấp nhỏ không đủ để sống, và dù có cho, Hoàng Minh Hạo cũng không hề tiêu đến một đồng trong tài khoản đó. Do vậy, để tiết kiệm phí đi lại, Minh Hạo và Thường Hi hay đi xe bus.
“Thường Hi, ngoan ngoãn một chút. Thật đau đầu.”
“Hạo thiếu gia, có phải cậu rất buồn ngủ không? Cậu có thể tựa đầu lên vai em nè. Em béo lắm, vai rất là mềm nhé ~” – Thường Hi cố tình kéo dài giọng, dụ dỗ thiếu gia ngả đầu vào vai cô, vươn tay ra tính kéo đầu Minh Hạo.
“Thường Hi, im mồm.” – Từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện, Minh Hạo vẫn nghiêm túc nhắm mắt hướng mặt ra ngoài cửa sổ. Anh tự hỏi cuộc đối thoại này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong suốt năm năm.
“... Vầng.”
Như một thói quen, Thường Hi nhất định sẽ chu môi đáp lại một cách uất ức. Anh biết mà. Minh Hạo liếc mắt, khẽ nhếch môi vì phát hiện đó.
-----------
Biệt thự Hoàng Gia.
Hoàng Lăng Sở xuống xe, vừa đi vừa huýt sáo, hôm nay anh thoát được sự vòi vĩnh của Chu Uyển Dư quả thật là may mắn, không thì lại phải hầu cô đi shopping cả ngày. Haiz, có ai khổ như anh không, người ta đưa thẻ cho người yêu đã là đủ, anh đây thân là thiếu gia còn phải lái xe hầu hạ hôn phu nữa. Cảm thán còn chưa xong, anh đã thấy xa xa bóng nàng hầu mũm mĩm đang chạy lon ton theo cậu “thiếu gia” khập khiễng bước đi của nàng ta vào trong căn nhà ngay phía bên cạnh.
Lăng Sở cợt nhả đi tới, hét to:
“Hi Hi, mới dắt cậu chủ về nhà đấy à?” – Lăng Sở thân thiết khoác vai Thường Hi, cố tình đẩy Minh Hạo ra xa khiến anh mất thăng bằng, gậy chống mạnh xuống đất để giữ vững cơ thể.
“Thiếu gia!” – Thường Hi hét to, hất tay Lăng Sở, chạy đến đỡ Minh Hạo. Thế nhưng, ngược lại với sự sốt sắng của cô, Minh Hạo mím môi, tránh cánh tay của cô, loạng choạng bước vào trong nhà.
“Hoàng thiếu gia, mong anh tự trọng một chút. Chuyện nhà ai người nấy quản, kính mong Hoàng thiếu gia đừng làm phiền Hạo thiếu gia nhà tôi nữa.” – Thường Hi cúi gập đầu, mắt không thèm nhìn Hoàng Lăng Sở lấy một lần, rồi chạy theo Hoàng Minh Hạo vào bên trong. Trước khi đóng cửa, cô ngó ra nói to: “Ngoài ra, xin thiếu gia đừng bảo tôi “dắt” ai cả. Việc tôi làm chính là phục vụ Hạo thiếu gia, nếu Hoàng thiếu gia còn nói những lời lẽ như vậy, tôi sẽ không để yên đâu.” Rồi cô quay ngoắt, đóng sầm cửa.
“Hạo thiếu gia nhà tôi, huh?” Lăng Sở cười cười lắc đầu. Tâm trạng tốt chưa được bao lâu đã bị phá hỏng, chắc lại phải gọi S giải khuây rồi.
-----------
Bar Royal Trap.
Tử Nhạc Huân cùng Hàn Lộ Khiết đến từ rất sớm đã nhanh chóng nhập cuộc thi tửu lượng, uống hết chai Whisky này đến chai Vodka khác, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say mà quay ra chửi bới nhau. Hai người này đúng là không thể nào mà hòa hợp được, cứ gặp mặt là mắng nhau. Tử Nhạc Huân là một cậu ấm được yêu chiều từ bỏ, tính cách kiêu căng nóng nảy, lúc nào cũng kiếm chuyện sinh sự bên ngoài để đánh nhau nên chẳng mấy chốc anh đã dẫn đầu một nhóm nam sinh đầu gấu. Hàn Lộ Khiết cũng không hề kém cạnh, nhờ tính cách đanh đá chua ngoa cùng gia thế khủng mà cô cũng đứng đầu một dàn nữ sinh chuyên bắt nạt các học sinh khác. Hai nhóm này luôn luôn hằm hè nhau, chỉ đợi hai thủ lĩnh lao vào chiến đấu là họ sẽ xông lên quyết tử.
“Anh nói này Lộ Khiết, em nên nữ tính chút đi thì Minh Hạo mới chịu nhìn em một cái. Đanh đá như thế, lại còn bắt nạt Thường Hi, không sợ cậu ta ghét cho à?” – Tử Nhạc Huân lười biếng nâng chai rượu lên tu, ngà ngà say bình luận.
“Hôm nay tôi còn gọi anh một tiếng học trưởng đã là quá lịch sự rồi. Ai cần anh bình phẩm về tính cách của tôi? Loại yêu người ta có mấy tuần rồi bỏ có tư cách gì nói với tôi?” – Lộ Khiết cầm chai rượu đã rỗng từ khi nào chỉ thẳng mặt Nhạc Huân, tay huơ huơ lên như muốn đập thẳng vào khuôn mặt đào hoa kia.
“Khiết Nhi à, hay hôm nay chúng ta nhất quyết định đoạt thắng thua đi; ai thua phải lên sàn thoát y cho mọi người xem. Thế nào? Thú vị không?” – Nhạc Huân cười cợt, không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô nàng.
“Ya, cái tên mặt trơ trán bóng kia! Cuối cùng anh cũng chỉ muốn ngắm con nhà người ta khỏa thân rồi đưa lên giường chứ gì? Học trưởng, em thiết nghĩ anh nên tự vả mấy cái đi.” – Lộ Khiết cáu bẳn ngồi xuống, bật một chai rượu khác uống.
“Aiz, sao hai người cứ hay cãi nhau thế?” – Giọng nói dịu dàng như nước vang lên.
Đôi mắt Nhạc Huân sáng lên, người anh mong chờ cuối cùng cũng đến rồi, nhưng nhanh chóng ỉu xìu khi thấy Chu Uyển Dư ngọt ngào khoác tay Hoàng Lăng Sở bước vào phòng. Chu Uyển Dư luôn là người hiền lành và được yêu quý nhất trong S bởi cô luôn giúp đỡ mọi người xung quanh, kể cả những người bị bắt nạt. Cô mang vẻ đẹp của nữ thần Mặt Trăng, đẹp dịu dàng, thanh thoát nhưng không kém phần bí ẩn. Nhạc Huân đã thích cô từ rất lâu rồi, nhưng chưa lần nào được đáp lại bởi trong mắt của cô chỉ có Hoàng Lăng Sở – vị hôn phu sẽ đi cùng cô đến cuối con đường. Nếu như Hoàng Minh Hạo mang vẻ đẹp của một con sói trắng – lạnh lùng, kiêu ngạo, thì Hoàng Lăng Sở lại giống như một con cáo – ranh mãnh, khôn ngoan, và vô cùng giỏi ăn nói. Đôi mắt phượng của anh thuôn dài, chấm một nốt ruồi đầy phong tình, mê người đến mức ngay cả playboy nổi tiếng Nhạc Huân cũng không thể so được với sức hút của anh. Thế nhưng, người bên cạnh anh cho đến hiện tại chưa có ai ngoài Chu Uyển Dư, vậy nên mọi người đều tin rằng Chu Uyển Dư và Hoàng Lăng Sở chính là cặp đôi bạch kim đáng ngưỡng mộ của của thế kì – vừa có tài lại vừa có tình.
Lăng Sở cười cười: “Mọi người đang bàn chuyện gì thế?”
Lộ Khiết và Nhạc Huân liếc nhau, nhanh chóng im lặng, vì họ biết Hoàng Minh Hạo là ba từ không bao giờ nên nhắc đến trước mặt Lăng Sở. Hồi trước, chỉ vì một đàn em lỡ nhắc tới trong buổi họp hội đồng mà cả gia đình em ấy đã phá sản. Không phải tự nhiên mà họ sợ Hoàng Lăng Sở, chỉ là gia thế của Hoàng Gia quá khủng, gấp ba lần gia đình của họ, làm sao có thể lỡ miệng được?
“Thật sự không có gì” – Nhạc Huân xua tay, nhanh chóng tỉnh rượu – “Sao hôm nay Hoàng thiếu gia lại rảnh rỗi tụ tập thế? Không phải cậu có hẹn về ăn bữa cơm gia đình sao?”
“Cũng chỉ là tiệc ra mắt tình nhân mới của ông ta thôi, chẳng có gì thú vị. Hôm trước còn là con bé ngu xuẩn dám dụ dỗ tớ” – Hoàng Lăng Sở nhíu mày uống rượu, ánh mắt lộ rõ sự kinh tởm – “Hôm nay còn gặp thằng đó. Thật buồn chán.”
“Thằng đó” chính là ám chỉ Hoàng Minh Hạo. Biết rõ Lăng Sở tâm trạng không mấy vui vẻ, Lộ Khiết liền lên tiếng rủ rê:
“Hội trường, anh đừng buồn. Hay là chúng ta đi Casino đi, lâu lắm rồi mình chưa đi đó” – Lộ Khiết vui vẻ kéo tay Lăng Sở. “Dư Dư, cậu bảo hội trưởng đi đi. Lời nói của cậu chắc chắn anh ấy sẽ nghe đó.”
Nhạc Huân hừ mũi, “Lộ Khiết, em bảo được thì bảo, nhờ Dư Dư làm gì? Không đi thì thôi!” Quả nhiên anh ta không hề thấy vui vẻ khi nhìn người mình thích hạnh phúc với người khác.
Chu Uyển Dư mỉm cười trước sự năn nỉ của Hàn Lộ Khiết, quay sang Lăng Sở: “Sở, mình đi nhé?”
Hoàng Lăng Sở gật đầu, dắt tay Uyển Dư. Nhạc Huân và Lộ Khiết nhìn nhau, rồi nhanh chóng chạy theo họ ra ngoài.
Đêm nay, Casino Hàn Kỳ lại phải chịu tổn thất lớn rồi.