Ôn Duyên mở choàng mắt, sườn mắt vừa mở liền nhìn thấy Tạ Sâm ngồi ở mép giường vẻ mặt căng chặt. Té xỉu cùng hình ảnh đoạn ngắn trước đó làm Ôn Duyên hơi hơi thở hắt ra, hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm bên cạnh trước mắt ô thanh, tùy ý đối phương đem tay mình chặt chẽ mà nắm chặt ở lòng bàn tay, mỉm cười mở miệng nói: “Đừng lo lắng, em không có việc gì, có thể là quá sinh khí…… Em ngủ bao lâu?”
Tạ Sâm nghẹn giọng, yết hầu lăn lộn sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Mười hai ngày.”
Con số này làm Ôn Duyên đột nhiên trừng lớn đôi mắt, cái gì?! Hắn té xỉu một cái, cư nhiên ngủ mười hai ngày?!
Ôn Duyên chống giường đột nhiên ngồi dậy, vừa muốn xuống đất lại dừng lại, hắn mạc danh mà nhìn tay mình, rồi sau đó lặp đi lặp lại cầm, hắn nhìn Tạ Sâm mắt trầm tĩnh, đột nhiên hướng đối phương ra quyền một chút, thời điểm trước kia mỗi lần như vậy, Tạ Sâm đều có thể thành thạo mà nắm chặt nắm tay hắn đánh ra, nhưng lúc này đây thời điểm hắn cách thân thể Tạ Sâm còn một centimet, tay Tạ Sâm cũng mới đưa ra ngăn lại tay hắn.
Hai người nhìn nhau sau một lúc lâu, Ôn Duyên mắt lộ ra không thể tưởng tượng nói: “Em…… Em cảm thấy trạng thái thân thể hiện tại của em, chưa từng tốt đến vậy…… Loại cảm giác này rất khó hình dung, tóm lại chính là, em cảm thấy ở thời điểm em ra quyền, em thấy động tác của mình cùng anh đều là động tác chậm, tựa như tua chậm trong phim. Thậm chí thời điểm anh giơ tay, em có thể cảm giác được anh với em bất quá như nhau. Em thậm chí thực chắc chắn anh lúc này đây vô pháp trước tiên ngăn lại em! Loại cảm giác này nói không nên lời cũng không có nguyên nhân, nhưng em chính là có loại cảm giác này!!”
Ôn Duyên nói làm Tạ Sâm trầm mặc một thời gian, sau đó hắn đột nhiên cười, hơn nữa là loại cười phát ra từ nội tâm, cái này làm cho Ôn Duyên cũng mạc danh trong lòng chấn động, chẳng lẽ khó thở công tâm ngược lại nhặt được vận cứt chó? Tại thời điểm yêu cầu dùng vũ lực giải quyết vấn đề nhất, tiểu vũ trụ của hắn đột nhiên bùng nổ, đạt được năng lượng từ ngoài không gian?
Tạ Sâm không nói gì, chỉ là cười duỗi tay hướng cổ Ôn Duyên, Ôn Duyên không có trốn tránh, chỉ là theo bản năng cúi đầu nhìn tay đối phương, Tạ Sâm dùng ngón trỏ đem dây cột nanh sói kéo ra tới, kết quả sau khi kéo ra toàn bộ dây, Ôn Duyên lại phát hiện, nguyên bản nanh sói buộc phía dưới không còn thấy!
Ôn Duyên trừng lớn đôi mắt vừa muốn nói cái gì, Tạ Sâm lại cười sờ sờ ngực mình, rồi sau đó hắn lộ ra biểu tình thoải mái, đem dây treo trước ngực mình cũng lấy ra, Ôn Duyên thấy phỉ thúy trúc tiết nguyên bản treo trên cổ đối phương cũng không hiểu sao không thấy, lập tức rốt cuộc khắc chế không được khẩn trương nói: “Sao lại thế này?! Như thế nào nanh sói không thấy, trúc tiết cũng ném? Là ai làm? Nhân lúc em không chú ý còn có khả năng, nhưng ai có năng lực lớn như vậy động được tới đồ vật trên cổ anh?”
Tạ Sâm không nói gì, chỉ là duỗi tay đem Ôn Duyên kéo lại trước mặt mình, hắn dùng cái trán chống đối phương, nhẹ lẩm bẩm nói: “Là vận mệnh.”
Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên ngây ngẩn cả người, Tạ Sâm lại không thèm để ý, chỉ là hơi hơi rũ mắt cười, “Nguyên lai đây là cảnh giới trao đổi cuối cùng của Linh Khí, cư nhiên là thật sự. Anh cho rằng chỉ là tung tin vịt thôi……”
Ôn Duyên tuy rằng không quá minh bạch, nhưng hắn cũng không ngốc, lập tức chớp chớp mắt nói: “Ý của anh là, là…… Hai ta, đem Linh Khí của nhau hấp thu? Cho nên chúng nó liền biến mất, không thấy?”
Tạ Sâm giương mắt thật sâu mà nhìn Ôn Duyên, cười gật gật đầu, “Em vừa rồi nói những cảm giác đó, chính là năng lực anh có được, dưới tình huống không ngoài ý muốn, bất luận kẻ nào ra tay anh đều có thể thấy rõ ràng, chỉ cần anh muốn nhìn. Tựa như em nói, cùng loại tua chậm hình ảnh trong điện ảnh. Hơn nữa anh cũng đích xác có thể cảm giác được khác biệt giữa anh cùng đối phương, khác biệt về năng lực, khác biệt về hành động, đều có cảm giác.”
Đôi mắt Ôn Duyên lập tức vô cùng sáng gật gật đầu nói: “Không sai không sai! Chính là cảm giác như vậy! Nói như vậy…… Ý của anh là! Ý của anh là em…… Em hiện tại cùng anh là giống nhau?!”
Mặc dù tới có chút đột nhiên, nhưng Tạ Sâm không thể nghi ngờ vẫn là cao hứng, “Đúng vậy, mặc dù có chút sợ hãi em về sau có thể hay không cảm thấy anh vô dụng, bất quá trước mắt xem ra thật là như vậy. Linh Khí hai người chúng ta đều bị đối phương hấp thu hoàn toàn, em có được dị năng của anh, chỉ là không biết, dị năng phương diện tinh thần kia, em còn nắm giữ hay không.”
Ôn Duyên khó được mắt trợn trắng, “Lời này nhưng không giống như Tạ Sâm anh có thể nói ra tới a, làm cho em giống như muốn vứt bỏ anh.” Nói tới đây Ôn Duyên dừng một chút, hắn nhìn Tạ Sâm, đôi mắt chớp cũng không chớp nói: “Tạ Sâm, em biết tâm anh đối với em, anh cũng nên biết em đối với anh…… Tuy rằng…… Khả năng hiện tại chúng ta đích xác không có cảm tình khắc sâu như anh kỳ vọng, nhưng anh phải tin tưởng chính mình, sớm hay muộn có một ngày em cũng sẽ đạt tới kỳ vọng anh muốn, thật sự, em chính mình đều thực tin tưởng điểm này, anh tại sao lại không chứ?”
Tạ Sâm không nói chuyện, chỉ là như vậy thẳng tắp mà nhìn Ôn Duyên, Ôn Duyên nhìn thấy chỗ sâu trong đáy mắt đối phương vụt ra cực nóng, lập tức trên mặt nóng lên chuyển đề tài, ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ, mấy người kia đâu? Ngày đó em hỏi một vấn đề cuối cùng, lão đại kia rõ ràng là chuyển đề tài, em phải biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, bọn họ ở đâu?”
Tạ Sâm nhẹ nhàng mà thở dài: “Anh không nghĩ tới em để ý Lương Hân như vậy.”
Đối phương nói làm Ôn Duyên nhíu nhíu mày, “Cái gì để ý không thèm để ý, anh đừng nói cho em anh ghen tị? Đừng náo loạn, nàng ở trong lòng em chính là em gái, hơn nữa thân thế lại đáng thương như vậy…… Việc này đặt ở trên người ai, ai cũng sẽ thay nàng bênh vực kẻ yếu, huống chi ở khu an toàn chúng ta lại chiếu ứng cho nhau, nàng cùng Ninh Ninh trong lòng em, đều là tồn tại giống như em gái.”
Tạ Sâm không có phản bác Ôn Duyên nói, nhưng lại cũng không đại biểu hắn đồng ý. Trên thực tế hắn cũng không phải ghen, hắn cũng phi thường minh bạch Ôn Duyên cũng không có nói dối, chỉ là đối phương có lẽ chính mình đều không có ý thức được, không cam lòng cùng hận ý trong giọng nói đối phương.
Ở Tạ Sâm xem ra, Ôn Duyên lúc trước dẫn mọi người tiến vào Lưu gia thôn cứu Lương Hân, này bản thân chính là một hành động thực không phù hợp tính cách hắn, dọc theo đường đi bọn họ gặp qua người đáng thương quá nhiều, nhưng Ôn Duyên trước nay đều là mắt nhìn thẳng mắt điếc tai ngơ. Duy độc kia một lần, gần đi ngang qua Lưu gia thôn, vài tiếng âm thanh cầu cứu có như không, Ôn Duyên cư nhiên liền đối với nguy hiểm trong bóng đêm làm như không thấy, dẫn đường bọn họ mọi người đi vào cứu người. Bất luận hắn hay không xác nhận làm như vậy có nguy hiểm hay không, từ điểm xuất phát mà nói, đây là một chuyện rất kỳ quái.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lương Hân, Tạ Sâm trong lòng hoặc nhiều hoặc ít liền có chút hiểu được. Hắn cảm thấy, Ôn Duyên có lẽ là từ trên người Lương Hân thấy được bóng dáng chính hắn.
Trên thực tế Tạ Sâm đoán không sai, Ôn Duyên trầm mặc cũng không có giải thích, hắn lẳng lặng mà nhìn mặt đất cách đó không xa, hồi tưởng cảnh tượng lúc trước bọn họ lần đầu tiên gặp được Lương Hân.
Nha đầu kia bị treo trên giường sưởi vẻ mặt lạnh lẽo hận ý cùng đề phòng, chung quanh giống Tu La tràng che kín huyết tinh cùng thi khối, nhưng nàng một nữ hài tử, lại bình tĩnh vô cùng, đối với hắn cùng Hình Tam xâm nhập vào phòng phòng bị không thôi, tựa như thú con bị nhốt trong bẫy rập, chẳng sợ mình đầy thương tích, cũng vẫn cứ lấy tư thế chiến đấu phát ra uy hiếp.
Kỳ thật rất nhiều chuyện sớm tại thời điểm hắn đọc sách cũng đã biết, hắn biết thân thế Lương Hân, hắn cũng biết nàng cha mẹ mất sớm, hắn biết nàng bề ngoài nhìn như lạnh nhạt, bên trong lại rất mẫn cảm yếu ớt, này cùng bản thân mình một đoạn thời gian trước rất giống nhau…… Bọn họ đều là hài tử không có người khác bảo hộ, chỗ tương tự như vậy trong xương cốt, làm hắn căn bản vô pháp đối tao ngộ của Lương Hân làm như không thấy. Hắn thậm chí cũng chưa tự hỏi qua vì cái gì muốn cứu nàng, chỉ là cảm thấy chính mình nếu không đi cứu, liền nhất định sẽ hối hận.
Nhưng hắn trước nay không nghĩ tới người mình cứu về liền như vậy đã chết, lấy tư thái như vậy chết trước mặt mình.
“Bốn người kia, anh đưa về lại cho Lương Dân Lực.”
Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên hoàn toàn không phục hồi tinh thần lại, hắn theo bản năng không thể tưởng tượng mà nhìn Tạ Sâm, thần sắc có vô pháp lý giải không vui: “Có ý tứ gì?”
Tạ Sâm chỉ là gợi lên khóe miệng không nói chuyện, Ôn Duyên bình tĩnh trong chốc lát, hồ nghi nói: “Anh…… Anh tính toán làm cho bọn họ chó cắn chó? Anh, đối với bọn họ sử dụng dị năng?”
Tạ Sâm chậm rãi gật gật đầu: “Sự tình liên quan đến sống chết Lương Dân Lực, hắn tuy rằng tham sống sợ chết, lại cũng coi như nửa cái trung phó, cho nên lúc ấy mới chuyển đề tài. Bên kia cùng Lương Dân Lực đạt thành hiệp nghị, yêu cầu Lương Dân Lực giao ra một cục đá, mà tảng đá này, nằm trong tay Lương Hân.”
Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên nhăn lại mi, “Ý của anh là, Lương Dân Lực cùng những người chạy ra khỏi tổ chức anh đạt thành hiệp nghị nào đó, bọn họ có lẽ lấy nhược điểm của Lương Dân Lực hoặc thứ gì khác, dùng tính mạng của hắn áp chế hắn từ trong tay Lương Hân lấy được tảng đá kia, nhưng Lương Hân vô luận như thế nào cũng không chịu cho hắn, cho nên…… Hắn bị buộc nóng nảy, giết Lương Hân?”
Tạ Sâm gật gật đầu, nói: “Đại khái là như thế này.”
Ôn Duyên cau mày lắc đầu: “Nhưng nếu là như thế này, hắn liền càng không nên giết Lương Hân. Lương Hân đã chết, hắn liền càng không chiếm được tảng đá kia? Nếu có người dùng tính mạng của hắn áp chế, hắn hẳn là dùng bất cứ thủ đoạn nào bức Lương Hân nói ra nơi có cục đá, mà không phải giết nàng.”
Tạ Sâm ánh mắt trầm trầm, “Đó là bởi vì hắn phát hiện Lương Hân có tác dụng lớn hơn nữa. Không biết từ con đường nào biết được máu Lương Hân cùng người khác không giống nhau, nghiên cứu chế tạo thuốc giải độc chỉ là một tác dụng trong đó, càng quan trọng, ở lúc kia hắn đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi, thậm chí đến bây giờ mới thôi còn chưa bước ra khỏi cửa một bước, đó là bởi vì, hắn vẫn luôn đang thay máu…… Hiện tại, trong thân thể hắn chảy, ít nhất một phần ba là máu Lương Hân. Hắn sở dĩ không có cầm tù Lương Hân làm ra sự tình càng tàn nhẫn, là bởi vì lo lắng Lương Hân sau khi mất tích chúng ta sẽ đi tìm kiếm, hắn biết chúng ta là người tổ chức, lo lắng chọc phải phiền toái, bởi vậy trực tiếp giết Lương Hân, xong hết mọi chuyện. Đến nỗi vì sao thủ đoạn tàn nhẫn như vậy…… Anh nghĩ, là bởi vì giận chó đánh mèo.”
(Jeje: Mặc dù bug một đống trong việc giết Lương Hân nhưng mình đã phân tích một lần ở mấy chương trước rồi, sẽ không lải nhải thêm lần nữa làm mất thời gian bạn đọc. Ai có hứng thú có thể quay lại khoảng chương trước đó xem phân tích của mình, không thì cứ tiếp tục bỏ qua đọc tiếp)
Tạ Sâm nói làm biểu tình Ôn Duyên trong nháy mắt có chút dữ tợn, nhưng mà hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh, quay lại nhìn Tạ Sâm nói: “Anh đem bốn người kia đưa trở về, hạ ám chỉ gì cho bọn hắn?”
Tạ Sâm thấy Ôn Duyên sắc mặt âm trầm, khẽ thở dài một cái nói: “Anh biết em không cao hứng anh đưa bọn họ đưa trở về, nhưng nếu giết bọn họ, kia bọn họ cũng chỉ là đã chết. Đã chết, liền cái gì cũng không còn, căn bản đền bù không được sai lầm bọn họ phạm phải. Ôn Duyên, người chỉ có tồn tại mới có thể chịu thống khổ, chết là chuyện thoải mái nhất, rốt cuộc thống khổ cùng tra tấn đều không cảm thụ được nữa. Em nếu muốn báo thù cho Lương Hân, chẳng lẽ cũng chỉ là muốn một cái mạng của bọn họ?”
Ôn Duyên thẳng tắp mà nhìn Tạ Sâm không nói chuyện, trên thực tế hắn đương nhiên minh bạch ý tứ Tạ Sâm, chính là bởi vì mỗi khi hồi tưởng tử trạng lúc trước của Lương Hân, hắn liền càng thêm vô pháp tha thứ bốn người kia còn sống ở trên đời này!!! Vì cái gì Lương Hân đã chết bọn họ lại còn sống!! Hắn hận không thể giết bọn hắn một nghìn lần một vạn lần mới có thể đủ cho hả giận!!!
“Anh để cho bọn họ trở về, là bởi vì cảm thấy bọn họ còn có tác dụng lớn hơn nữa. Nếu em thật sự muốn báo thù cho Lương Hân, chỉ diệt trừ bốn tên lâu la cùng Lương Dân Lực còn xa mới đủ. Ngày đó Ngô Mộng dẫn Tống Ninh Ninh đi ra ngoài, Ngô Vĩnh Sâm xong việc dùng máu Lương Hân hành động lớn, thậm chí Lương Gia Minh còn biết rõ Lương Hân chết kỳ quặc, rồi lại chẳng quan tâm. Bọn họ mỗi người đều nên trả giá ứng với đại giới có được, đây mới là chân chính báo thù, không phải sao.”
Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên ngơ ngác mà xuất thần, đúng vậy, chỉ Lương Dân Lực cùng bốn người kia như thế nào đủ đâu, những người đó tuy rằng không phải hung thủ trực tiếp làm hại Lương Hân tử vong, nhưng bọn họ mỗi người đều là đồng lõa, Ngô Mộng dẫn Tống Ninh Ninh đi ra ngoài, liền tính không biết xong việc phát sinh cái gì, nhưng Lương Hân chết thảm như vậy, nàng áy náy sao? Không, nàng không có áy náy, nàng vẫn như cũ ngăn nắp lượng lệ tham gia khánh công yến, thậm chí còn theo dõi hắn, ý đồ bắt được nhược điểm đẩy hắn vào chỗ chết. Mà Ngô Vĩnh Sâm đâu, liền tính có thể nói trước đó hắn không hiểu rõ, nhưng xong việc đâu? Hắn biết rõ nguyên liệu thuốc kia là máu, lại vẫn là làm bộ không biết đang làm nghiên cứu khoa học gì, kỳ thật hắn nơi nào nghiên cứu phát minh gì đâu, chỉ cần một giọt máu Lương Hân, tùy tiện bỏ thêm chút đồ vật chính là cái gọi là thuốc giải độc đi. Người như hắn vậy, có tư cách gì dẫm lên thi thể Lương Hân bò lên trên?
Mà Lương Gia Minh…… Sự tình Lương Hân nháo lớn như vậy, hắn cũng chỉ là làm bộ dáng nói một tiếng điều tra. Kỳ thật hiện tại nghĩ đến, Lương Dân Lực nói không chừng trước kia cũng đã cùng Lương Gia Minh đạt thành nhận thức chung, cái nhận thức chung này nói không chừng Ngô Vĩnh Sâm cũng tham dự, chỉ cần đem khái niệm thuốc giải độc làm lý giải cho Lương Gia Minh, chỉ sợ chết mười Lương Hân, Lương Gia Minh cũng sẽ làm như không thấy.
(Jeje: Thật ra Lương Gia Minh muốn có thuốc giải độc không có gì sai nếu bỏ qua vấn đề đạo đức. Đọc truyện thấy nhàn nhã nhưng mạt thế chân chính không dễ sống như vậy, thân là thủ lĩnh căn cứ, tìm ra thuốc giải độc là nhiệm vụ cấp bách. Trong mắt Ôn Duyên thì Lương Hân quan trọng vì giữa hai người có có giao hảo. Nhưng với Lương Gia Minh thì Lương Hân có khác gì những dân chúng bình thường khác đâu. Tướng ngày xưa dẫn quân cũng không ngại chết người để giành chiến thắng, huống hồ hy sinh chỉ một Lương Hân để cứu toàn nhân loại. Cái sai duy nhất của Lương Gia Minh là vì lợi ích trước mắt mà chấp nhận để Lương Hân bị giết, cái này hại nhiều hơn được.
Còn vì cái gì không bàn bạc với Lương Hân cùng nhóm Tạ Sâm để làm nghiên cứu… Ha hả, lương thực tới bây giờ Tạ Sâm vẫn còn giữ dùng làm thứ uy hiếp người ta, giờ bảo Lương Hân trích máu ra còn lâu mới thành công. Hơn nữa thân là thủ lĩnh, Lương Gia Minh lại bị người hợp tác khống chế rơi vào thế bị động, đừng nói làm bạn tốt, chưa tìm cách giết nhau là mừng rồi. Cho nên dù Lương Hân thuộc người của Tạ Sâm hắn vẫn sẽ không do dự xuống tay. Nhìn từ góc độ của nhân vật chính thì thấy mấy người kia ác đấy, nhưng đứng nhìn tổng thể toàn bức tranh thì ai cũng như ai thôi, chả ai tốt lành hơn =]])
Đến nỗi Lương Dân Lực cùng bốn người kia……
Ôn Duyên hơi hơi rũ xuống mắt, đến bây giờ mới thôi, chỉ có một Ngô Mộng còn bị Lương Gia Minh nhốt tại phòng thẩm vấn khu an toàn, hắn hôn mê mười hai ngày, cũng không biết Ngô Mộng được thả ra hay không, nhưng hắn biết, Ngô Mộng một ngày nào đó sẽ được thả ra.
Những chứng cứ đó có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng lại có một sơ hở vô luận như thế nào cũng không giấu được, đó chính là Ngô Mộng không có động cơ. Chỉ cần nàng không có động cơ hại Lương Kiến Quốc, kia nàng sớm hay muộn đều là sẽ bị thả ra. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ tới chuyện này liền có thể đẩy Ngô Mộng vào chỗ chết, Ngô Mộng là con gái Ngô Vĩnh Sâm, chỉ cần Ngô Vĩnh Sâm không ngã, nàng liền vĩnh viễn không có khả năng nguy hiểm chân chính đến sinh mệnh. Mà Lương Gia Minh yêu cầu người như Ngô Vĩnh Sâm, chỉ sợ đối phương càng là không từ thủ đoạn ích kỷ, Lương Gia Minh liền càng dùng thuận buồm xuôi gió.
Ôn Duyên nhắm mắt lại dùng đỉnh đầu để ở dưới cổ Tạ Sâm, hắn rốt cuộc lý giải vì cái gì Tạ Sâm trước sau không chịu đem lương thực thả ra đưa Lương Gia Minh, nguyên lai Tạ Sâm so với chính mình xem qua sách còn hiểu biết tính cách Lương Gia Minh người này hơn, đối phương tuy rằng cũng thiện cũng ác, nhưng trong xương cốt, trước sau lương bạc lại máu lạnh. Chuyện tới hiện giờ, hắn mới thật sự xem như minh bạch.
Editor có lời muốn nói: Hồi mới bắt đầu edit truyện này thứ nhất là vì quen đọc qt, thứ hai là vì bộ đầu tiên chưa có kinh nghiệm, cho nên phần xưng hô vẫn cứ để “ta-ngươi”. Đến khoảng chương mấy chục thì cũng cảm thấy kỳ kỳ muốn sửa, nhưng mà vẫn không có thời gian, rốt cuộc kéo đến bây giờ OTL
Cho nên mình muốn hỏi ý kiến chút là mọi người có muốn mình sửa lại phần xưng hô cho thuần Việt hơn không? Nếu muốn thì sau khi edit xong bộ này mình sẽ tập trung ngồi beta lại phần xưng hô rồi mới đào hố tiếp bộ khác. Chỉ sửa xưng hô thôi chứ không beta lại hết truyện được đâu vì mình thật sự rất bận…
(//) – Đã beta lại toàn bộ phần xưng hô