Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn người đứng ở sân hồi lâu, nhưng âm thanh gì cũng chưa nghe thấy, Hình Tam tuy rằng không nói gì nữa, chỉ là bóng dáng trầm mặc càng thêm cảm xúc chắc chắn, Ôn Duyên sợ chậm trễ nữa, sự tình sẽ phát sinh chuyển biến. Tuy nói hắn biết trước chi tiết phát sinh nơi này, nhưng rốt cuộc cũng không phải miêu tả chính diện, ai biết có phải hay không giống như khuôn sáo? Huống hồ tình huống nơi này cũng không phải dăm ba câu liền có thể giải thích, Hình Nhị tuy rằng thông minh hơn người, nhưng loại tình huống ở phương diện này, nghĩ đến cũng là rất khó đoán được……

“Cũng không có thanh âm gì a…… Người anh em, cậu xác định nơi này có người?”

Chu béo nhìn căn phòng tối lửa tắt đèn phía trước, trong lòng nói thầm đồng thời ngoài miệng cũng nhỏ giọng dò hỏi. Hắn là có điểm không nghĩ ra, bất luận là nam hay là nữ, tại địa phương này đợi, xung quanh đã tối đến cái đức hạnh này rồi, còn không bật đèn, này không phải tự ngược sao……

“Có ba người, hai nam, một nữ.”

Không đợi một đám người hỏi làm sao biết rõ ràng có ba người, chỉ nghe Hình Tam từ từ mà tiếp tục nói: “Còn có hai con…… Rắn.”

Loại động vật như rắn, bất luận nam nhân nữ nhân, đối với chúng nó đều sẽ có chút cảm xúc mâu thuẫn trời sinh. Chúng nó diện mạo rất là khiếp người, thời điểm lưỡi rắn “Tê tê” phun ra bên ngoài, rất ít người có thể thờ ơ không e ngại, đặc biệt là, đại đa số rắn, đều có liên quan đến “kịch độc”, làm người muốn không cảnh giác cũng không được.

Không xong, nguyên tưởng rằng cốt truyện đại thần mở phó bản cho bọn hắn sẽ không còn hố cha như vậy nữa, nhưng ai biết cư nhiên vẫn là tới chậm một nhịp, hai con cầm thú kia! Cư nhiên đã tới rồi!

Hồi tưởng những miêu tả trong sách, Ôn Duyên liền cảm thấy ngực như có lửa thiêu, hắn đem côn ném luôn cột ở sau thắt lưng lấy ra nắm trong tay, chỉ cần là nam nhân có tâm, biết một cô gái bị hai cầm thú đạp hư, như thế nào cũng là vô pháp ngồi yên không nhìn đến đi! Nếu chuyện này không bị bọn họ phát hiện thì không tính, nhưng việc này thời điểm hắn đọc sách đã ôm tiếc nuối, hiện nay lại để cho bọn họ gặp được, thật không có đạo lý để cho bi kịch tái diễn một lần nữa!

Ôn Duyên tuy rằng không nói chuyện, nhưng một đám người cũng đều không phải ăn chay (), ánh mắt buổi tối một người so với một người đều tốt, Ôn Duyên loại trạng thái hoàn toàn trầm mặc muốn bùng nổ này, tất cả mọi người cảm thụ được đến, Hình Tam mới vừa nói hai nam một nữ, nếu ba người này không phải một đám, kia khả năng lớn nhất……

() Không phải ăn chay: tức là không phải người hiền lành, ngây thơ gì,…

“Xem ra, suy đoán vừa rồi của chúng ta, tất cả đều sai rồi……”

Âm thanh Hình Nhị vừa dứt, Ôn Duyên liền nhẹ nhàng đẩy cửa viện, cửa sắt theo tiết tấu đẩy phát ra tiếng vang “Chi dát”, giữa ban đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt chói tai.

Ngoài dự kiến mọi người, Hình Tam cư nhiên một phen ngăn cản Ôn Duyên, rồi sau đó đi trước hắn. Động tác này làm giống như Tạ Sâm, cho nên lập tức Ôn Duyên sửng sốt một giây, theo bản năng mà quay đầu nhìn Tạ Sâm, lại phát hiện Tạ Sâm chính nhíu mày, không biết nghĩ đến cái gì.

“Sâm tử, cậu cũng nghĩ đến?”

Chu béo tự nhiên cũng thấy được sắc mặt Tạ Sâm, lập tức thấp giọng dò hỏi, Tạ Sâm không có đáp lại chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ôn Duyên không làm rõ được hai người đang đoán thứ bí hiểm gì, nhưng sự tình cấp bách, nữ nhân này không chỉ bản thân có giá trị đáng cứu, còn bởi vì trong cốt truyện phía sau, nàng còn ngầm trợ giúp cứu nam chính, đây chính là nguyên nhân cơ bản nhất hắn muốn cứu nàng.

Bởi vì cho dù nàng hắc hóa thành bộ dáng kia, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ có một mảnh niết bàn, vì an nguy khu an toàn, nàng lựa chọn phương pháp chính xác, nhưng lựa chọn như vậy lại thiệt hại chính nàng.

Miêu tả ở ngay tình cảnh lúc đó, thật sự là bất đắc dĩ bi thống lại khiến người tiếc hận, một nữ nhân như vậy, hắn thật sự không đành lòng không đi cứu vớt.

Huống hồ, liền tính nàng bản thân là người thường không hề có giá trị lợi dụng, dưới tiền đề trong khả năng cho phép của bọn họ, hắn cũng không hy vọng chính mình thờ ơ nông nỗi đến mất đi lương tâm.

Cho dù chỉ là giúp nàng giải thoát khỏi tay hai cầm thú kia, cũng tốt hơn làm như không thấy thờ ơ đi ngang qua nơi này một cách nhẹ nhàng.

Hắn biết, sau khi mạt thế bùng nổ, rất nhiều tình huống đều không hề có thể sử dụng từ “khả năng cho phép” để đi hình dung. Nhưng nếu hắn thật sự cứ như vậy, làm như cái gì cũng không biết đi ngang qua nơi này, dưới tình huống bọn họ có năng lực, cũng như cũ hờ hững rời đi nơi này……

Tuy rằng hắn vẫn luôn thực thích, cũng rất bội phục rất nhiều nam chính lạnh nhạt trong sách, cảm thấy loại tính tình cũng nội tâm sống nguội cương ngạnh này thực mang cảm xúc, ngẫu nhiên đối với đồng đội ấm áp, lại có thể cảm động chết người.

Nhưng rốt cuộc không phải kẻ yếu đều là bạch nhãn lang giả heo ăn thịt hổ, cũng không phải kẻ yếu một lần lòng lang dạ sói đều là không đáng cứu trợ. Hiện thực vĩnh viễn là hiện thực, tiểu thuyết vì phụ trợ nam chính theo lý thường hẳn là lạnh nhạt, thậm chí sẽ cố ý nói xấu một kẻ yếu ở vào hoàn cảnh tuyệt đối ấy, làm tất cả mọi người cảm thấy, đi cứu người như vậy, nam chính mới là não tàn phạm tiện, không cứu được rồi.

Đây cũng là lý do, khi hắn xem 《 Mạt thế thánh quang 》, cảm thấy nam chính Tạ Sâm thực phiền.

Bởi vì Tạ Sâm cùng với những nam chính lạnh nhạt xem qua trước đó thật sự chênh lệch quá nhiều, liền tính không có đi cứu “kẻ yếu” thoạt nhìn không phải thiện tra, nhưng hắn cũng không ít lần khiến đồng đội để lại một ít hậu hoạn vô cùng nguy hiểm, hắn cảm thấy nam chính nên lạnh nhạt khôn khéo, thậm chí chỉ cần một ánh mắt là biết đối phương tốt hay xấu……

Nhưng hiện tại người lạc vào trong cảnh hắn mới hiểu được, hiện thực là hiện thực, tiểu thuyết, vĩnh viễn đều là tiểu thuyết mà thôi.

Hắn cơ hồ có chín phần tin tưởng, nếu chính mình cũng học lạnh nhạt cương ngạnh như vậy mà đi đối mặt chuyện này. Từ nay về sau, thời gian tỉnh mộng nửa đêm, hắn tất sẽ áy náy thẹn thùng đến nỗi không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Giả sử như có một khắc như vậy, hắn hoàn toàn có năng lực, có thể cứu vớt nữ nhân này, nhưng hắn không có, hắn thờ ơ lạnh nhạt, hắn nhìn như không thấy.

Ngẫm lại liền cảm thấy thực đáng sợ…… Hắn cảm thấy chính mình trước nay đều không tính là tốt bụng, nhưng lương tâm làm người, luôn là không thể vứt.

Hình Tam đi đầu vào trong viện trên đường đá, bởi vì hai bên viện đều là bùn đất, thoạt nhìn cũng không giống như là cố tình trang hoàng hay là thế nào, những hòn đá trung gian này cũng gần như cung cấp phương tiện đồng hành, cho nên khi đường có khi một cao một thấp, có hòn đá còn chưa mài nhẵn, nếu là đế giày mỏng một ít, chỉ sợ sẽ bị cắt trúng.

“Người anh em bên ngoài, nhà này đã có người chiếm. Nếu là vì nghỉ chân, các người tốt nhất đổi nhà khác.”

Phòng trong đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện của nam nhân đã được đề cao âm lượng, chỉ là bước chân Hình Tam không hề ngừng lại, tuy rằng so với đi đường bên ngoài chậm hơn một ít, nhưng bên trong cái viện không thể nào lớn nổi, vẫn là mắt nhìn bước tới cửa phòng.

Phản ứng lớn nhất chính là Chu béo cùng Tạ Sâm, càng tiếp cận nhà ở, Tạ Sâm sắc mặt càng khó xem, Chu béo còn nghe tần suất hô hấp của Tạ Sâm không đúng, trong lòng càng nôn nóng: “Sâm tử, cậu không sao chứ?”

“Xem ra, người anh em hóng thị phi muốn vào đây xem náo nhiệt?”

Người trong nhà chưa cho bọn họ cơ hội đáp lời, sau khi nói xong, cửa phòng liền “Vèo” một chút bị mở ra, hai con rắn vằn lớn đầu to dài mười mấy centimet, đột nhiên từ cửa chạy trốn ra! Cùng lúc chúng nó phóng ra, trong phòng vang lên tiếng nữ nhân kêu rên.

Hình Tam không nhanh không chậm trái phải tránh đi cú đánh của hai con rắn vằn lớn, Vệ Bình dùng một tay đem Phác Tĩnh Nghiên kéo đến phía sau chính mình, Tạ Sâm cùng Chu béo ngược lại là càng bước thêm phía trước hai bước, đứng ở bên người Hình Tam. Ôn Duyên xem xét Hình Đại tránh đi rắn lớn, vừa muốn hướng phòng mở miệng, lại thấy hai bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống, tựa hồ kiêng kị cái gì, cũng nhảy ra xa mấy thước.

“Thật đúng là theo đuổi không dứt a.”

Một người trong đó đột nhiên mở miệng, chỉ là lời này nói không đầu không đuôi. Ôn Duyên nhìn lướt qua một đám người, tất cả mọi người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch chú ý động tĩnh hai người trong phòng, chỉ có Tạ Sâm cùng Chu béo, vẻ mặt bất thiện biểu tình gắt gao mà nhìn chằm chằm hai người.

Hai con rắn vằn kia tựa như thu được mệnh lệnh gì, chậm rãi bò quanh trước người hai người bọn họ, người vừa rồi mở miệng nói: “Đến cái địa phương thâm sơn cùng cốc như vậy, các người cũng có thể bám đuôi theo sát không bỏ…… Như thế nào đây, đợt người thứ hai? Hừ, liền tính đuổi kịp cũng vô dụng, đồ vật kia, căn bản là không có ở trên người nàng!”

Người này nói làm Chu béo nhíu mày, hắn lặng lẽ nhìn Tạ Sâm bên cạnh, thấy Tạ Sâm sắc mặt vẫn như cũ khó coi, Chu béo lập tức cư nhiên sinh ra một tia khẩn trương.

Hai người đối diện tự nhiên đem sắc mặt Chu béo cùng Tạ Sâm nạp vào đáy mắt, lập tức hừ nhẹ một tiếng nói: “Hôm nay không tính, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Thân pháp hai người kia giống như Hình Tam, vừa đi nhảy mấy cái thân ảnh liền biến mất giữa màn đêm, hai con rắn vằn lớn kia cũng vèo vèo vài tiếng liền vụt đi xa, không quá mấy chục giây hai người hai rắn đi khỏi tầm mắt mọi người, Chu béo lập tức cũng bất chấp những người khác ở đây, cau mày hướng Tạ Sâm nói: “A Sâm, cậu thế nào?”

Ôn Duyên tuy rằng nóng vội tình huống trong phòng, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch kia của Tạ Sâm cũng biết tình huống này thật không khéo, từ khi hắn bắt đầu nhận thức Tạ Sâm, Tạ Sâm đột nhiên xuất hiện loại bộ dáng khó chịu này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng giống lần này rõ ràng như vậy, vẫn là lần đầu.

“Mặt trong phòng này.” Tạ Sâm làm như nói một nửa nói, lại làm Chu béo bừng tỉnh đại ngộ. Hắn cũng sắc mặt khó coi mà xem xét trong phòng, rồi sau đó nghiêng đầu, hướng Ôn Duyên vẫn luôn muốn vào phòng nói: “Tôi khuyên cậu đừng nên đi vào, trong chốc lát vẫn là để ta vào đi thôi……”

Thời điểm mỗi khi Tạ Sâm mang cảm xúc thống khổ, cảnh tượng xung quanh tất nhiên là cực kỳ thảm thiết. Cũng không biết rốt cuộc có quỷ hồn hay không, dù sao mỗi khi Tạ Sâm đến loại địa phương huyết tinh bất kham này, phản ứng đều là như thế này. Tuy rằng…… Giết tang thi cũng thực ghê tởm đi được.

(Jeje: Cho những ai không nhớ hoặc không hiểu thì năng lực của Tạ Sâm là ảnh hưởng đến cảm xúc của những người xung quanh, cũng một dạng của “tẩy não”, nếu anh muốn người khác nghĩ tốt về mình, tin tưởng mình thì người ta sẽ làm theo như vậy. Nhưng mà tác dụng phụ của việc này là Tạ Sâm có thể cảm nhận được những cảm xúc xấu xa, độc ác và bị ảnh hưởng bởi chúng. Càng đến gần những địa phương mới xảy ra các vụ huyết tinh nảy sinh tâm trạng tiêu cực càng lớn thì ảnh hưởng càng nhiều. Vì cảnh trong phòng ảnh hưởng đến Tạ Sâm lớn như vậy => Nó rất ghê cho nên Chu béo mới bảo Ôn Duyên đừng vào nhìn)

Ôn Duyên không có trả lời Chu béo, do dự hai giây, hắn vẫn là có chút lo lắng nói với Tạ Sâm: “Cậu không sao chứ?”

Tạ Sâm cư nhiên không có nhìn Ôn Duyên! Hắn làm như lâm vào suy nghĩ gì, cau mày nói với Chu béo: “Bọn họ cư nhiên không chịu ảnh hưởng.”

Chu béo vừa rồi trong lòng đã nghi ngờ, hiện nay nghe Tạ Sâm nói như vậy, càng là khẳng định ý tưởng trong lòng mình, chẳng hai người kia không chịu ảnh hưởng tinh thần quấy nhiễu của Tạ Sâm sao? Nhưng mà vì cái gì?

Mắt nhìn Tạ Sâm hẳn là không có việc gì, đối phương lại không có thời gian phản ứng chính mình, Ôn Duyên mím môi xoay người, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Ai ngờ vừa rồi thật không phát giác cái gì, hiện nay mới đẩy, một cổ khí nồng đậm huyết tinh quả thực ập vào trước mặt. Tuy là biết rõ như thế, nhưng Ôn Duyên vẫn là không chịu khống chế trong lòng lộp bộp một tiếng, hương vị này tuy là vốn nên có, nhưng hắn vẫn là nhịn không được cầu nguyện, ngàn vạn không cần là xuất phát từ trên người nữ nhân kia.

Hắn ba bước cùng hai bước đi nhanh vào trong, lại đẩy cửa phòng sau bên trong, một cỗ hơi thở càng nùng liệt tanh hôi, giống như sóng nhiệt nhào tới. Tuy là lúc đọc sách đã biết trường hợp bên trong thảm thiết đến như thế nào, nhưng Ôn Duyên không nghĩ tới hơi thở cư nhiên cũng sẽ ghê tởm như thế, lập tức sặc đến nghiêng đầu, khống chế không được mà nôn khan một trận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio