Chương : Mạc Nhi mang thai
Kinh thành – Lăng Thiên quốc.
Kinh thành đất dưới chân thiên tử, náo nhiệt ồn ào là chuyện rất đổi bình thường, nhưng điều không bình thường ở đây là hôm nay kinh thành thật sự là…
Tất cả các tửu lầu, khách điếm trong kinh thành đều không mở cửa...
“nhanh lên ..!!”
“đừng có hối, đợi ta đóng cửa đã.."
"..nhưng sao đóng mãi không được vậy nè..!!”
“ầm..m..!!”
“ha..ha..xong rồi, xong rồi, chúng ta đi thôi..”
“nhanh lên! sắp qua giờ ngọ rồi…!!!”
Cả đám người rũ nhau kéo đi, không biết họ đi đâu mà rất vội vàng….
Ở bên tửu lầu đối diện.
“ầm..!!”
“đợi ta với...!” Một vị hán tử bất ngờ lên tiếng
Sau khi hắn đóng cửa xong, liền chạy theo những người vừa rồi, nhưng lúc này lại bị một bàn tay kéo lại.
“vị huynh đài đây! Xin hỏi kinh thành đã xảy ra chuyện gì… bọn họ chạy đi mà gấp vậy..”
Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh vừa đặt chân vào kinh thành, thì nhìn thấy tình cảnh trước mặt, trên phố lạnh tanh không một bóng người, các cửa tiệm, tửu lầu hai bên đường thì cửa chốt then cài, mọi người thì giống như đi chạy giặc, người nào cũng hối hả vội vàng.
“giờ ngọ hôm nay, triều đình sẽ xử trảm thổ phỉ Bạch Liên sơn, mọi người chỉ muốn xem tướng mạo của Đường Vô Thường ra sao…” vị hán tử chầm chậm giãi thích
“ngươi có đi không..” người phía sau khó chịu phàn nàn.
“ta tới ngay…” vị hán tử lập tức xoay người chạy đi
Mộ Dung Vân Tịnh ngước nhìn lên trời, sau đó quay sang nhìn Dinh Hạo: “vương gia! chàng tính sao…”
Dinh Hạo đắn đo suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
“nàng đến Huệ Vương phủ tìm tứ ca, hai người đến pháp trường ngăn Tề vương không cho hắn trảm thủ bọn người Đường Vô Thường, còn ta sẽ vào hoàng cung gặp phụ hoàng xin thánh chỉ của người…”
“ừ.. ”
Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh lập tức chia ra hành sự, nhưng vừa xoay thì..
“rầm..!!! rầm…! “
Từ trên cao một đám sát thủ không rõ lại lịch thay nhau mà nhảy xuống, có hơn một trăm tên xếp thành một vòng tròn, bao vây lấy Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh.
“đâu có dễ như vậy..” tên hắc y nhân tựa tếu phi tếu, giọng điệu giễu cợt.
“lên..!!”
Tên hắc y nhân, ánh mắt nham hiễm, thái độ dứt khoát. Hắn giơ tay lên ra lệnh cho đám thủ hạ xông lên bắt lấy Dinh Hạo.Cả đám người liền xông vào vây đánh hai người Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh.
“Keng! Keng..!!”
“Bốp..! Bịch..!!”
“Cạch! Cạch..!!”
Tiếng quyền cước giao đấu, tiếng binh khí gãy đôi, tiếng đồ đạc vỡ nát, tiếng người té ngã...
Cảnh tượng vô cùng hổn loạn, mấy chục tên hắn y nhân võ công cao cường, chiêu thức vô cùng thâm độc, ra chiêu là chỉ muốn lấy mạng người.
Dù trong tay không có vũ khí, “tay không đánh giặc” với võ công của Dinh Hạo thì đối phó với đám sát thủ này không phải không có cơ hội, nhưng nếu chỉ có một mình hắn thì sẽ rất dễ dàng, đằng này…
Mộ Dung Vân Tịnh thì ngược lại tình thế vô cùng nguy hiểm. Nàng liên tục né đòn, miễn cưỡng chỉ có thể cầm cự, chứ đừng nói là đánh trả lại bọn người kia.
Bọn hắc y nhân sau một hồi giao đấu, đều nhận ra đối phó với Dinh Hạo thật vô cùng khó khăn, nếu muốn thắng thì chỉ có thể ra tay từ trên người của Mộ Dung Vân Tịnh.
“Cạch..!”
Vũ khí trên tay của Mộ Dung Vân Tịnh bị tên hắc y nhân đánh rơi xuống đất, cả người bị bắt giữ.
“Hạo vương! nếu ngươi không dừng tay, ta sẽ giết vương phi ngay lập tức..”
Dinh Hạo nghe thấy lập tức xoay người lại, tận mắt nhìn thấy lưỡi kiếm sáng bóng của tên hắc y nhân, đang kề lên cổ của Mộ Dung Vân Tịnh, hai mắt hắn như phát hỏa, nộ khí sung thiên, hắn quăng tên hắc y nhân đang giữ trong tay xuống đất, không một chút thương tiếc.
“Ầm..mm!!”
“ngươi dám động đến một cọng tóc của Tịnh nhi, ta sẽ không tha cho ngươi..”
Dinh Hạo tức giận tiến đến chổ của tên hắn y nhân, nhưng tên hắn y nhân này lại lùi ra xa còn kéo theo Mộ Dung Vân Tịnh, không cho Dinh Hạo tiếp cận.
“vương gia! mặc kệ thiếp, chàng mau đi đi…” Mộ Dung Vân Tịnh thái độ rất cương quyết, lắc đầu nhìn Dinh Hạo.
“Tinh nhi..!”
Dinh Hạo lại vô cùng lo lắng “tiến thoái lưỡng nan “, tình trạng của Tịnh Nhi lúc này hỏi hắn, làm sao có thể bỏ mặc nàng mà đi.
Tên hắc y nhân cũng không cho Dinh Hạo cơ hội để lựa chọn:
“vương gia! nếu người không quan tâm đến sống chết của vương phi thì cứ đi, ta không cản, nhưng cái mạng nhỏ này của vương phi không biết có nên giữ lại hay không..”
Tên hắc y nhân như cố ý làm cho Dinh Hạo xem, tay di chuyển thanh kiếm trên cổ Mộ Dung Vân Tịnh, kéo tới rồi kéo lui dù chưa chảy một giọt máu nào, nhưng Dinh Hạo nhìn thấy mà tim đã muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“ngươi dừng tay lại..”
“muốn ta dừng lại, còn tùy thuộc vào quyết định của người..”
Tên hắc y nhân giọng điệu cay độc, liếc nhìn Dinh Hạo, từng từ từng chữ hắn nói ra như là đang uy hiếp Dinh Hạo.
“vương gia! người cứ mặc kệ ta..”
Mộ Dung Vân Tịnh liên tục lắc đầu kháng cự, khi nhìn sự đắn đo trong hành động và ánh mắt của Dinh hạo, lo lắng hắn sẽ vì nàng mà lại làm ra chuyện dại dột.
Quả nhiên suy nghĩ của là đúng…
“cạch..ch!!”
Dinh Hạo bất lực thả thanh kiếm xuống, phẩn nộ cùng tức giận nhìn tên hắn y nhân.
“phải đấy vương gia! mạng của bọn người kia, làm sao có thể sánh với mạng của vương phi đây, người làm như vậy là rất đúng…”
Tên hắc y nhân lại càng thêm cao ngạo, nói năng càng không kiên nễ.
“Ha..ha…bắt lấy hắn..” tên hắc y nhân cười ngạo nghễ, lạnh lùng ra lệnh.
Bọn hắc y chỉ chờ đợi có giây phút này, cuối cùng thì họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, có thể kê cao gối ngủ ngon giấc, cả đám người lập tức tiến lên bắt trói Dinh Hạo, nhưng sự đời luôn không như mình muốn…
“phụt..phụt..!!”
“vèo..!! vèo..!!”
Hàng loạt những ám khí, đoản đao, tên độc phóng ra tới tấp, nhưng không phải bắn về phía Dinh Hạo mà là đám hắc y nhân kia.
Một số tên hắc y nhân chưa kịp phản ứng gì, không kịp chống đỡ nên kết cuộc duy nhất của họ chỉ có một.
“Á…á..a!!”
“Á…á..a!!”
Sau khi hét lên thất thanh, thì tất cả đã ngã quỵ xuống đất, máu tươi lên láng “bất tĩnh nhân sự ”.
Một đám người ăn mặc kỳ quái liền xuất hiện sau đó.
“Tịnh nhi! nàng không sao chứ..” Dinh Hạo chạy tới đở lấy Mộ Dung Vân Tịnh, thái độ rất lo lắng.
“…vừa rồi chàng thật dại dột..” Mộ Dung Vân Tịnh lớn tiếng trách cứ Dinh Hạo.
Nhưng người tinh mắt sẽ nhận ra nàng đang lo lắng cho hắn.
Mộ Dung Vân Tịnh hai mắt gần như muốn khóc, nàng ôm chặt lấy Dinh Hạo, bây giờ mới là khóc thật sự..
“hic..hic..vừa rồi tại sao chàng lại ngốc như vậy, có cơ hội thì chạy đi, tại sao lại lo cho ta chứ..”
“Tịnh nhi ngốc! ta đã nói sẽ không bao giờ bỏ mặc nàng, nàng là nữ nhân của ta, ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được, thì ta còn xứng là nam nhân sao…”
Thủ lĩnh của đám người ăn mặc kỳ quái kia lại là một nữ tử, nàng vô ý lại lướt nhìn sang chổ Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh đang đứng, nhìn thấy hai người họ đang âu yếm bên nhau, thì trong mắt nàng lại thoáng thấy sự đau đớn tủi hờn.
“cạch..!!”
“chủ nhân cẩn thận..!!”
Nữ tử này lại không thể rời mắt khỏi Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh, cũng không hay biết hiện thanh kiếm của hắc y nhân đang lao tới trước ngực nàng.
Nữ tự lập tức phi thân lên tránh đi lưỡi kiếm của hắc y nhân và tiện thể đá cho hắn thêm một cước.
“bốp..!!!”
Tên hắc y nhân lập tức té nhào xuống đất.
“vương gia! bọn người đó là ai..”
“ta không biết..”
Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh lúc này mới chú ý đến bọn người mặc y phục kì quái kia và nữ tử đang giao đấu cùng hắc y nhân.
“đừng giết hắn..”
Khi thanh đao của nữ tử chuẩn bị xuyên thẳng qua người của hắc y nhân thì Dinh Hạo lại hét lên ngăn cản.
Nữ tử giựt mình quay sang nhìn Dinh Hạo, cũng kịp thời thu gươm lại, rồi chuyển sang điểm huyệt mê của tên hắc y.
“Bịch..!!”
Tên hắc y nhân mơ mơ màng màng sau đó ngã xuống đất, ngủ say như chết.
Dinh Hạo lúc này mới có cơ hội, nhìn thấy diện mạo của nữ tử ...
Nữ nhân này thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát, ra tay cũng rất độc ác, dù không nhìn thấy dung mạo nhưng Dinh Hạo hắc tin chắc dưới lớp khăn che mặt kia là một đại mỹ nhân, nhất là ánh mắt này, rất giống với…
Tim hắn như bị se lại, cả người chấn động, hoài nghi bâng khuâng là thái độ của Dinh Hạo lúc này.
Nữ tử như cảm nhận được sự khác thường của Dinh Hạo, phía xa lại nhìn thấy binh lính triều đình đang kéo, nên càng không muốn lưu lại nơi đây. Nữ tử không nói câu nào đã xoay người bỏ đi.
Nhưng Dinh Hạo nhanh hơn một bước, khi hắn chưa làm rõ thắc mắc trong lòng, thì sẽ không cho phép nữ tử này rời khỏi, tay hắn liền kéo nữ tử lại…
“Mạc nhi! có phải nàng không…”
Ban đầu Dinh Hạo hắn không dám khẳng định, vẫn còn hoài nghi, nhưng vừa chạm vào bàn tay mềm mại này có phần thân quen này, thì cảm giác trong lòng lại càng chân thật mãnh liệt hơn, bây giờ hắn có thể khẳng định người này…
Chính là Mạc Nhi hắn ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm bấy lâu nay.
Nữ tử cả người cứng đơ, sửng sốt. Sau đó thay vì phải trả lời câu hỏi của Dinh Hạo nàng lại không nói gì, còn cố sức hất tay Dinh Hạo ra.
Dinh Hạo lại không cam lòng, càng không thích thái độ này của nữ tử, hắn chuyển từ nắm tay sang ôm chặt lấy nữ tử.
Hai tay hắn vòng qua người nữ tử từ phía sau trọn lấy cơ thể nàng giam ở trước ngực, như sợi dây trói buộc không cho nàng có cơ hội bỏ chạy, nàng càng kháng cự hắn lại ôm càng chặt.
“Mạc Nhi! đúng thật là nàng rồi, ta tìm nàng rất vất vã…”
Dinh Hạo thẩn thờ mùi hương mà hắn lưu luyến không quên, mùi hương của Mạc Nhi. Mùi hương này hắn không thể nhận nhằm, có phải Dinh Hạo hắn mơ không, hắn đã tìm được nàng…
“Ngũ đệ…!”
Giọng nói của Lăng Thiên Phong từ xa vang đến. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn hắc y nhân thì thất bại thảm hại, lê lết trên đất, ánh mắt của Lăng Thiên Phong hiện lên chút thất vọng và lo lắng nhìn tên hắc y nhân đang bị điểm huyệt hôn mê nằm trên đất kia.
“Ngũ đệ…!”
Dinh Hạo vô ý mà quay lưng lại nhìn xem người đi tới là ai, thì nữ tử lại nhân cơ hội lúc này mà đẩy Dinh Hạo ra, sau đó bỏ chạy.
Dinh Hạo cảm thấy hai tay trống rổng thì lập tức hét lên kêu tên Mạc Nhi , nhưng nữ tử vẫn không hề ngó ngàng, hắn đành phải chạy theo sau...
“Mạc Nhi! Mạc Nhi..!”
“Ngũ đệ! đệ thật còn sống…”
Lăng Thiên Phong chạy tới kéo tay Dinh Hạo lại tỏ ra vui mừng, ân cần lo lắng, lại có chút bất ngờ khi nhìn thấy Dinh Hạo.
“…mọi người đều nghĩ đệ đã chết, phụ hoàng mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng…”
Dinh Hạo thì tâm trạng như lữa đốt, tất cả lời Lăng Thiên Phong hắn đều không nghe thấy, chỉ muốn đuổi theo Mạc Nhi của hắn.
“bọn người này là ai, tại sao họ lại.. “
Lăng Thiên Phong lập tức lướt nhìn những tên sát thủ xung quanh, tỏ ra quan tâm, nhưng lại bị Dinh Hạo lạnh lùng cắt ngang.
“Hừm! bọn họ ta giao hết cho huynh..”
Dinh Hạo liền hất tay của Lăng Thiên Phong ra khỏi người hắn, mà chạy nhanh đuổi sau Mạc Nhi.
“Mạc Nhi..!!! ”
Dinh Hạo cố sống cố chết đuổi theo, hắn sẽ không để cho Mạc Nhi một lần nữa biến mất trước mắt hắn, nhưng đến cuối đường lại không thấy người đâu.
“…” Dinh ngơ ngác nhìn xung quanh.
Hắn đã mất dấu của nàng, một lần nữa nàng lại biến mất trước mắt hắn.
“Mạc Nhi! tại sao nàng không chịu gặp ta..” Dinh Hạo dáng vẽ thất vọng, gần như hét lên.
Hắn mệt mõi ngã quỵ xuống đất. Có ai có thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao Mạc Nhi của hắn lại trốn tránh hắn, Mạc Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
“vương gia! vương gia!”
Trong khi đó thì Mộ Dung Vân Tịnh vẫn luôn chạy theo sau hắn, không may động đến thai khí.
“Á..a..!!” Mộ Dung Vân Tịnh ôm lấy bụng gần như ngã xuống đất
Dinh Hạo nghe tiếng hét của Mộ Dung Vân Tịnh mà hoảng hồn, quay đầu lại, chạy đến chổ của nàng.
“Tịnh nhi! nàng không sao chứ… đang mang thai, nàng chạy theo ta làm gì..” Dinh Hạo nhanh chân đến đở lấy Mộ Dung Vân Tịnh, thoát thấy sự lo lắng trong mắt hắn.
“vương gia! có phải người đó là quận chúa..”
Dinh Hạo khéo miệng nhếch lên cười chế giễu, thoáng thấy sự thất vọng đau đớn trong mắt hắn.
“hừm! chắc có lẽ ta nhầm, nếu là Mạc Nhi nàng ta sẽ không bỏ mặc ta..”
Nhưng rất nhanh Dinh Hạo đã lấy lại tinh thần, hắn còn chuyện quan trọng phải làm, bọn người của Đường Vô Thường đang chờ hắn đến cứu, Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh
“chúng ta đi thôi…”
“ừ…”
…...
Sau khi cả Dinh Hạo và Mộ Dung Vân Tịnh đi đã thật xa, thì từ trong một góc tối, Mạc Nhi từ từ bước ra.
“quận chúa! Tại sao lại người tránh mặt vương gia” Diệp Vô Ngần lo lắng quay sang nhìn Mạc Nhi
“Diệp tướng quân! Ngươi quản nhiều quá rồi đó, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm..” Mạc Nhi lạnh lùng liếc nhìn Diệp Vô Ngần.
“Dạ! quận chúa, thuộc hạ biết tội” Diệp Vô Ngần lập tức cúi đầu nhận tội.
Mạc Nhi ánh mắt ưu tư nhớ đến thái độ đang ân cần của Dinh Hạo đối với Mộ Dung Vân Tịnh vừa rồi “vương phi đang mang thai, vậy là chàng sắp thành phụ thân".
Mạc nhi ơi là Mạc Nhi tại sao ngươi không thấy vui mừng cho họ chứ, bản thân ngươi không còn xứng đáng với chàng, càng không có tư cách ghen với nữ nhân khác, thì nên để cho những nữ nhân có tư cách hơn ngươi ở bên cạnh chàng, đem lại niềm vui cho chàng..
“ụa..ụa..ụa…!!!”
Mặc Nhi bất ngờ buồn nôn, khó chịu, ối ra hết tất cả mọi thứ trong người, kiệt quệ phải bám vịnh vào tường để có thể đứng vững.
“quận chúa! Người không sao chứ, có cần tìm đại phụ ..” Diệp Vô Ngần hốt hoảng tiến lên đở thấy Mặc Nhi, càng lo lắng hơn khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mạc Nhi.
“ta không sao, chúng ta tiếp tục lên đường..”
Mạc Nhi giơ tay lên cản Diệp Vô Ngần lại, nhưng vừa đi được mấy bước lại chóng mặt, đầu óc quay cuồng, chao đao muốn ngã..
“..quận chúa..” Diệp Vô Ngần lập tức chạy đến ôm lấy Mạc Nhi
“người nên đi xem đại phu đã, thuộc hạ thấy gần đây sức khỏe người không được tốt, lại hay buồn nôn còn không chịu ăn gì, tốt nhất vẫn để cho đại phu..”
Diệp Vô Ngần vẫn chưa nói xong những gì hắn muốn nói, thì Mạc Nhi đã lên tiếng cản ngăn.
“Diệp tướng quân! Ta thật không sao, việc trước mắt là phải đến được trấn Thanh Hà..”
“nhưng mà sức khỏe của người…” Diệp Vô Ngần lo lắng đắn đo nhìn Mạc Nhi..
“ta đã nói không sao…” nhưng Mạc Nhi lại tức giận gần như là hét vào mặt hắn
Mạc Nhi nói xong, liền cảm thấy vừa rồi có hơi lớn tiếng có phần dọa người, nhưng gần đây nàng luôn là vậy, không dễ dàng mà tiết chế cảm xúc của mình, thường hay nóng giận vô cớ.
Cảm thấy không phải với Diệp Vô Ngần, nên hạ giọng xuống.
“ nếu lần này lại để mất dấu Âu Dương Đình, không biết đến khi nào mới tìm được hắn, thì Vân đệ sẽ ra sao.. Vô Ngần ngươi hiểu tâm trạng của ta không…”
Trước thái độ cương quyết của Mạc Nhi thì Diệp Vô Ngần chỉ có thể gậc đầu tuân lệnh, hắn đương nhiên biết quận chúa yêu thương đệ đệ như thế nào, vì đệ đệ mà mạng của quận chúa người cũng có thể cho đi.
“quận chúa! Để nô tài cho người đi chuẩn bị..”
Hoàng cung
Bốn bề canh phòng cẩn mật, ngay cả cổng hoàng cung cũng tuần tra rất nghiêm ngặt, một con ruồi nhỏ cũng qua không lọt.
Dinh Hạo vội vã chạy vào, khi nhìn thấy cổng hoàng cung trước mặt, tâm trạng rất phấn khởi, “cuối cùng hắn cũng đến được hoàng cung”, không có chút chần chừ hắn liền bước thẳng vào trong, chỉ có điều….
“to gan! “
Hàng loạt mũi giáo đang chỉa về phía Dinh Hạo hắn.
“đứng lại ! Ngươi biết đây là đâu không mà dám tùy tiện vào…”
Dinh Hạo đang trong lúc gấp rút, dầu sôi lữa bỏng như lúc này , lại có kẽ ra ngán ngang trước mặt hắn. Hắn chỉ muốn lôi tên vừa nói xong ra đập cho một trận.
“khốn kiếp! các ngươi mù rồi sao, không biết ta là ai…tránh ra, bổn vương muốn vào cung…”
“Ngươi gạt ai, bộ dáng ngươi thế này cũng nhận mình là vương gia, mau rời khỏi đây…”
Dinh Hạo có hơi kinh ngạc nhìn tên vừa nói, trong hoàng cung vẫn có kẽ không biết hắn là ai chuyện này là không thể nào, không phải hắn tự cao, mà là hắn cũng thường ra vào hoàng cung, cổng thành này hắn ra vào cũng không ít lần, lý nào vẫn có kẽ không nhận ra hắn, trừ phi…
“ngươi là người của Tề vương, hắn ra lệnh cho ngươi không cho bổn vương vào cung…”
Tên đội trưởng nghe vậy, liền chột dạ trách đi ánh mắt của Dinh Hạo: “ta không hiểu ngươi nói gì..” hắn quay sang nhìn hai tên binh sĩ “..đóng cổng thành…”
“khốn kiếp! ngươi dám..” Dinh Hạo tức giận nhình tên đội trưởng gác cổng
“két..tt”
Mặc kệ Dinh Hạo vẫn đang nóng giận, cách cữa vẫn đóng như thường, Dinh Hạo lữa giận đã lên đến cực độ, xem ra muốn vào hoàng cung phải dựa vào sức mình, hai tay nắm thành quyền chuẩn bị động thủ…
“dừng tay! “
Từ trong hoàng thành, Đông Phương Bình bước ra dáng vẽ uy nghĩ lẩm lẩm, giọng nói đanh như thép.
“ngoại tổ phụ! “ Dinh Hạo mỉm cười như nhìn thấy cứu tinh trước mặt.
“Thiên Hàn..”
Đông Phương Bình vui mừng như sắp khóc, chạy đến túm lấy hai vai của Dinh Hạo, ôm thật chặt, sau một hồi diễn màn “người thân tương phùng”, thì lão chợt nhớ ra chuyện quan trọng..
Đông Phương Bình đẩy Dinh Hạo ra, quay sang tức giận nhìn tên đội trưởng vẽ mặt như muốn “ăn tươi nuốt sống”
“Trần Hồng! ngươi cũng thật to gan…”
Tên đội trưởng khúm núm, mặt xanh môi tái khi nhình thấy Đông Phương Bình : “ân sư..!”
“bổn tướng không dám nhận..” Đông Phương Bình mặt lạnh tức giận , làm lơ tên đội trưởng.
“ân sư..!”
Tên đội trưởng lúc này lại vô cùng xấu hổ, chỉ biết cúi đầu không dám đối mặt cùng Đông Phương Bình, không còn mặt mũi nhìn vị ân sư mà hắn tôn kính.
“trong những môn sinh của ta, sao lại có kẽ như ngươi, đừng nói với bổn tướng ngươi không nhận ra hắn là cháu ngoại của bổn tướng...Hạo vương gia...” Đông Phương Bình tức giận quát tháo vào mặt tên đội trưởng
“ân sư.. không phải Tướng gia! học trò..học trò là co nổi khổ.."
".. thê tử của ta đang ở trong tay của Tề vương, nếu để Hạo vương vào cung trước giờ ngọ thì họ sẽ bị giết chết”
Tên Tề vương này còn có thể bỉ ổi hơn nửa không chứ, chỉ để ngăn cản Dinh Hạo hắn vào cung kịp giờ, tên LăngThiên Lạc này không từ thủ đoạn, ngay cả bắt cóc người uy hiếp.
“tên Tề vương này thật lộng hành, vô pháp vô thiên..” Đông Phương Bình tức giận tay nắm thành quyền
“boang… boang…boang!!” tiếng kẽng từ đâu bất ngờ vọng đến..
“đó là âm thanh gì..” Dinh Hạo cảm thấy có dự cảm bất lành, hồ nghi nhìn những người xung quanh hắn
“tiếng chuông báo tử, sau ba hồi chuông thì sẽ đến giờ hành quyết ...” tên đội trưởng lên tiếng.
“cái gì..”
Dinh Hạo hoảng hốt, quay sang kéo tên đội trưởng họ Trần lại, quát tháo “ đây đã là tiếng chuông thứ mấy rồi..”
“tiếng..tiếng chuông thứ hai..” tên đội trưởng lắp bắp trã lời.
Dinh Hạo quay sang nhìn Đông Phương Bình.
“ngoại tổ phụ! ta muốn gặp phụ hoàng ngay lập tức..”
“được để ta dẫn ngươi đi, mau... chúng ta đi đến Chiêu Vương cung…”
Dinh Hạo cảm thấy rất khó hiểu, dừng lại nhìn Đông Phương Bình, theo như hắn nghĩ Phụ hoàng vào giờ này không thượng triều ở đại điện, thì cũng ở Dưỡng Tâm điện, ánh mắt lộ ra sự lo lắng, tại sao ở Chiêu Dương cung, chỉ có một lý do duy nhất…
“ngoại tổ phụ! có phải mẫu hậu lại xảy ra chuyện..”
Đông Phương Bình thở dài nhìn Dinh Hạo..
“mọi người đều nghĩ ngươi đã chết, Khuê Nhi nghe tin liền ngất xỉu, hoàng thượng cũng mấy ngày luôn ở Chiêu Dương cung không có thượng triều...”
Pháp trường
“tướng công! Ta có khi nào không nghĩ tới chàng..”
“nàng còn nói, trước là đệ đệ, sau là nhạc phụ nhạc mẫu đã mất nhiều năm, còn ta luôn là xếp cuối cùng..”
“ha..ha..!!"
Mọi người dều bị phu thê Dương Chính chọc cho cười vỡ bụng...
Nhưng chỉ có một người là vẫn không có biểu hiện gì, nhìn hai đôi phu thê Đỗ Bình và Dương Chính mà trầm ngâm suy tư, khiến cho người bên cạnh càng thêm khó chịu.
“Khải ! ngươi đang nghĩ gì...” Đinh Hữu Thiên quay sang nhìn Trần Khải.
“Thiên ! Ngươi tin trên đời này có cái gọi là kiếp sau..…" Trần Khải mỉm cười nhìn Dinh Hữu Thiên ánh mắt đầy mong đợi
“ta cũng không biết….”
Đinh Hữu Thiên lắc đầu nhìn Trần Khải, sau đó mỉm cười nói tiếp: “nhưng nếu có, ta hi vọng trong biển người mênh mông đó vẫn sẽ tìm được ngươi..”
Trần Khải trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào khó tả, hắn mỉm cười nhìn Dinh Hữu Thiên, hắn cũng hi vọng trong biển người đó có thể để cho Dinh Hữu Thiên tìm được hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, từng đợt sóng tình nổi lên.
“chặc..chặc..chặc..!!”
Lăng Thiên Lạc bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt Trần Khải và Đinh Hữu Thiên, lắc đầu tặc lưỡi, lướt nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải hai người Trần Khải và Đinh Hữu thiên đánh giá bình phẩm.
“…thật khiến cho người ta ghanh tỵ, Trần Khải, Đinh Hữu Thiên để ta toại nguyện cho hai người, nhanh chống tiễn hai ngươi xuống cửu tuyền…nếu kiếp sau có tìm được nhau, hai người cũng đừng quên ông mai là ta đây….”
“ha …ha…ha!!!”
Lăng Thiên Lạc sau khi cười chế giễu xong, thì phẩy tay áo, xoay người bỏ đi, bộ dáng vô cùng hống hách…
“phụt..!!”
Đường Ân chỉ chờ đợi Lăng Thiên Lạc đi lướt qua hắn, thì phun một ngụm nước bọt lên người Lăng Thiên Lạc, tức giận cùng câm phẩn.
“ha..ha….!!! cẩu vương ngươi đừng có hênh hoang, ta sẽ xuống dưới chờ ngươi, tin chắc ngày tàn của ngươi không xa đâu..”
“ha..ha..ha..!!! cẩu vương..”
Đường Ân vừa dứt lời mắng chữi, thì Lăng Thiên Lạc đã lao tới đạp cho hắn vài đạp vào người.
“bộp..bộp..!!”
“khốn kiếp! ta đạp chết ngươi..”
Đường Ân dù bị đánh bầm dập, nhưng không hề kêu đau một tiếng, hắn còn hào sảng cười rất to.
“ha..ha..ha..!!!”
Lăng Thiên Lạc càng thêm tức giận, hắn nhìn lần lượt từng người một Đinh Hữu Thiên, Trần Khải, Đinh Tâm Lăng, Đường Ân, Đường Vô Thường, Phu thê Đỗ Bình và cuối cùng là phu phụ Dương Chính, như muốn ăn nuốt sống họ…
Đúng lúc này…
“boang…boang…boang..!!!” tiếng chuông thứ ba lại vang lên
Lăng Thiên Lạc nghe được tiếng chuông báo tử càng thêm hưng phấn, cuối cùng thì giờ ngọ cũng đến, giây phút hắn chờ đợi đã lâu..
“ha..ha..ha..!!!”
“được! để bổn vương toại nguyện cho tất cả cả ngươi…”
Mọi người dù đã chuẩn bị tâm lý “vĩnh biệt ánh bình minh ngài mai”, nhưng khi nghe được tiếng chuông báo tử cuối cùng, không khỏi bàng hoàng lo sợ, họ quay sang nhìn nhau…
“đại ca..!!”
“hu..hu..tướng công…!!”
“thê tử..!!”
“hu..hu..muội vẫn chưa muốn chết..!!”
Tràn đầy cảm xúc, nhưng tất cả đều không nói thành lời, như ngươi lạc vào cõi mơ.
Nhưng tiếng hét của Lăng Thiên Lạc lại như sấm vang, dù đã ngủ rồi cũng sẽ bị hắn làm cho thức...
“Trảm..!!!”
Lệnh đã ban ra, bây giờ chỉ còn chờ lệnh tiễn ném xuống là có thể hành quyết.
Mọi người đều ngước mặt nhìn hắn.
Lăng Thiên Lạc cầm lấy lệnh tiễn trên tay, miệng cười đắc thắng, hắn chầm chậm ném xuống, muốn thưởng thức vẽ mặt lo sợ của đám người Đường Vô Thường trước phút chết. “Ha..ha.., trận chiến này hắn thắng chắc, để xem tên Lăng Thiên Hàn kia làm sao thắng hắn..”
Chỉ tiếc nụ cười trên mặt hắn liền bị đơ lại, đứng hình tại chổ…
“dừng tay lại..”
Người thì chưa thấy đâu, nhưng tiếng nói lại vang vọng như tiếng chuông, Lăng Thiên Lạc lập tức dừng lại, thu hồi lệnh tiễn trong tay, mắt liếc nhìn người đi tới
Mọi người bàn tán xôn xao…
“ai vậy..”
“không biết…”
“ngươi biết là ai không…”
Dân chúng bên dưới liền nép ra hai bên đường, xầm xì to nhỏ, chỉ trỏ người đang tiến vào…
Lăng Thiên Lạc khó chịu, hắn đứng dậy khỏi bàn dám trãm, đi tới trước, lạnh giọng lên tiếng.
“phụ hoàng đã giao việc này cho ta xử lý, đệ ngăn cản là có ý gì, hay đệ không muốn trả thù cho ngũ đệ, giết hết tất cả bọn người này...”
“Đại hoàng huynh ! ai là người hại chêt ngũ đệ, ta và huynh đều hiểu rất rõ…” Lăng Thiên Kỳ ánh mắt khinh thường giọng điệu giễu cợt, nhìn Lăng Thiên Lạc.
Trước khẩu khí xem thường của Lăng Thiên Kỳ, Lăng Thiên Lạc khá phẩn nộ, hai mắt hẹp thành một được dài, hệt như lưỡi dao sắc bén , liếc nhìn Lăng Thiên Kỳ.
Trước biểu hiện này của Lăng Thiên Lạc, Thiên Kỳ lại mỉm cười rất tươi, không xem vào trong mắt: “hơn nữa…ngũ đệ vẫn còn sống…”
Lăng Thiên Lạc không tỏ ra bất ngờ, vẽ mặt không hề biến sắc khi Lăng Thiên Kỳ nói xong, nhưng..
“cái gì! Hạo vương còn sống..” đại thúc mặc thanh y ngạc nhiên, quay sang nói với người bên cạnh.
“có thật không..!” vị đại thẩm đứng phía sau lên tiếng.
“Hạo vương còn sống..” bạch y nam tử kinh ngạc lên tiếng
“ngươi không nghe thấy sao..”
Nhưng dân chúng bên dưới lại cực kỳ xúc động hơn mức bình thường.
“đại ca! có phải mình sẽ được cứu không..” Đinh Tâm Lăng vui mừng quay sang nhìn Đinh Hữu Thiên.
Đinh Hữu Thiên không nói gì, ánh mắt đầy hi vọng, nắm chặt lấy tay Trần Khải.
“tướng công! chúng ta không phải chết nửa rồi..” Đỗ Nương mừng rỡ đến rơi nước mắt quay sang Đỗ Bình.
“vương gia còn sống..” Đỗ Bình vui mừng không biết nói gì, còn tưởng hắn đang mơ.
Chết tiệt, tên hắc y nhân đó ngày càng không được việc, Lăng Thiên Lạc tức giận mắng trong bụng, nếu bây giờ không xử tử đám người này, thì đến khi Lăng Thiên Hàn xin được thánh chỉ của phụ hoàng, thì càng không thể giết họ...
“đại hoàng huynh!, ngũ đệ đã vào cung xin thánh chỉ của phụ hoàng, những người này không thể giết…”
Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn Lăng Thiên kỳ, đúng như dự liệu của hắn, vẽ mặt rất bình tĩnh, lạnh giọng lên tiếng.
“phụ hoàng..đã hạ chỉ giờ ngọ sẽ xữ trảm tất cả bọn người này, đây là chiếu chỉ của phụ hoàng, ta chỉ phụng mệnh hành sự..”
Lăng Thiên kỳ còn chưa phản ứng kịp, thì Lăng Thiên Lạc đã xoay người ném lệnh tiễn xuống đất
“cach…ch..!!”
Dù không vang như tiếng sấm, vọng như tiếng chuông, nhưng mọi người đều kinh ngạc, sửng sốt nhìn tấm lệnh tiễn khắc chữ “tử” màu đỏ chói lòa đang nằm trên đất. Lệnh tiễn ném xuống đồng nghĩa với việc những người bên dưới chỉ còn con đường chết.
“huynh ..không nghe ta nói sao, ngũ đệ đang xin ý chỉ của phụ hoàng, rất nhanh sẽ đem theo thánh chỉ đến đây..” Lăng Thiên kỳ tức giận nhìn Lăng Thiên Lạc, nhưng…
“trảm…!!” Lăng Thiên Lạc vẫn để ngoài tai, lờ đi lời nói của Lăng Thiên Kỳ tiếp tục hô to.
Tên đao phủ đao đã giơ cao, lại chần chừ không dám chém xuống, mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, như cầu cứu họ. Lời của hai “đại nhân vật” này nói nảy giờ, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, không riêng gì hắn. Đầu mà rơi xuống thì thần tiên cũng không thể cứu.
Bây giờ nếu hắn chém đầu những người này, lỡ như thánh chỉ của hoàng thượng đến thì sao, tên đao phủ sau khi nghĩ một hồi, lại lắc đầu, hạ đao xuống.
“sao còn chưa ra tay..”
Lăng Thiên Lạc vẫn còn vui vẽ đang nhìn vẽ mặt tức tối của Lăng Thiên Kỳ, và chờ đợi tiếng hét thảm thiết của bọn người Đường Vô Thường khi đầu cổ hai nơi.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, quay sang nhìn tên đao phủ thì thấy màn này, nụ cười của hắn trở nên gượng gạo, lại vô cùng tức giận.
“vương gia! nô tài..” Tên đao phủ bộ dáng khó xử, khống biết nói sao nhìn Lăng Thiên Lạc, càng không biết phải làm sao.
“nếu ngươi không ra tay, bổn vương sẽ cho người chém đầu ngươi lập tức..”
Tên đao phủ nghe vậy lập tức “tỉnh ngộ”, dù sao mạng người cũng không quý bằng mạng mình, hắn cũng chỉ là một nô tài chỉ biết làm theo lệnh mà thôi. Chỉ trách số các ngươi không may đi, tên đao phủ lắc đầu nhìn bọn người Đường Vô Thường.
Cây đao sắc bén của tên đao phủ một lần nữa giơ cao, khẽ rung nhẹ theo gió, ánh nắng từ trên cao chiếu xuống càng thêm sáng bóng, cộng thêm sát khí nồng đượm, cho nên dù trưa trời nắng gắt, mọi người xung quanh lại có một cảm giác rùn mình ớn lạnh.
“zá..á..á!!!”
Khi đao phủ dùng hết sức chém xuống thì…
“đao hạ lưu nhân! Đao hạ lưu nhân…!!!”
Lăng Thiên Kỳ từ xa nhìn thấy bóng dáng già nua khổ sở của Quế công công, đang cố sống cố chết mà chạy đến trước, khóe miệng nhếch lên, quay sang nhìn Lăng Thiên Lạc.
Lăng Thiên Lạc lúc này bất động thanh sắc, hai mắt nheo lại, đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau trên miệng hắn lại nở nụ cười âm hiểm khó đoán.
“sao còn chưa ra tay…” Lăng Thiên Lạc trừng mắt quát tháo tên đao phủ.
“huynh không nhìn thấy Quế công công đang cầm thánh chỉ của phụ hoàng sao..” Lăng Thiên Kỳ tức giận nhìn Lăng Thiên Lạc
“thánh chỉ mà đệ nói ta vẫn chưa nhận được, cũng không biết bên trong viết gì, nhưng trong tay ta chỉ có thánh chỉ này của phụ hoàng, giờ ngọ ba khắc xử trảm tất cả bọn người họ..” Lăng Thiên Lạc lại vô cùng rất bình thản.
“huynh..” Lăng Thiên Kỳ càng tức giận hơn.
Tên Lăng Thiên Lạc này là đang cố ý, nhưng lời hắn nói không hề sai, khiến Lăng Thiên Kỳ không lời biện minh.
“ ngươi dám kháng chỉ…” Lăng Thiên Lạc quay sang nhìn tên đao phủ.
“dạ vương gia! “
Lần này là tên đao phủ quyết tâm làm thật rồi đây, lại một lần nữa hắn giơ đao lên thật cao, chỉ là sự đời luôn ngoài ý hắn…
“cạch..!!!”
“Á..á..á!!!”
Một hòn đó to tướng từ xa bay đến, đập mạnh vào tay của tên đao phủ, cây đao trên tay hắn rớt ngay xuống đất, còn hắn sau khi hét xong, liền ôm chặt lấy cái tay gần như là bị tàn phế…
Một bạch y nam từ trên cao bay xuống, miệng cười nhìn Lăng Thiên Lạc, hắn đang phe phẩy cây quạt trong tay, tà áo thì phất phơ tung bay, thông dông tự tại, hướng chổ đứng của Lăng Thiên Lạc mà đi tới.
“ngũ đệ! đệ thật sự còn sống..” Lăng Thiên Kỳ vui mừng lên tiếng.
“Tứ ca..!“
Quế công công bộ dáng thở không ra hơi, liền xuất hiện phía sau Dinh Hạo, mồ hôi nhễ nhãy, tay chân thì rã rời, thánh chỉ còn cầm không vững.
“Tề vương..Tề vương tiếp chỉ..”
Mọi người trên dưới đều quỳ xuống nghe Quế công công tuyên đọc thánh thánh chỉ.
" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, tha bỗng tất cả phạm nhân... Tề vương lập tức vào cung diện thánh…khâm thử..”
“hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế vạn vạn tuế.."
Lăng Thiên Lạc nghe xong chỉ muốn ngã phịch xuống đất.
“hoan hô..!!!!”
“hoan hô…!!!!”
hết chương