Hạo Vương Gia

chương 68: chương 68: phu thê tương phùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Phu thê tương phùng

Tửu lầu Mạc Tỷ

Nếu là thường ngày thì đây chắc chắn là thời gian náo nhiệt nhất của Tửu lầu, chỉ là hôm này có một ngoại lệ nho nhỏ, dù khách khứa vẫn đông đúc như mọi khi, nhưng không phải đi vào mà là bị đuổi ra...

"xin lỗi ! hôm nay tửu lầu đóng cửa nghỉ sớm, ngày mai các vị hãy ghé.." Nhị Mao khéo léo đuổi khách.

"làm ăn kiểu gì kỳ vậy.." vị khách quan tức giận, không chịu rời đi, còn dùng dằng trước cửa, không chỉ một mà còn có rất nhiều người có cùng tâm trạng.

"đúng vậy, mở tiệm ra không phải làm ăn, sao muốn đuổi khách.."

"rẹt..t..t.."

Khách quan nọ vừa dứt lời, thì hàng lọt thanh đao sáng bóng được rút ra khỏi vỏ, chỉa thẳng vào họ. Không ai dám mở miệng nói thêm nữa câu than phiền.

"đi hay ở..." đám thủ hạ của Lạc Tư Doanh lạnh lùng lên tiếng

"đi...chúng tôi đi.." miệng mồm lấp bắp, nói không nên lời

Tay chân run rẩy, bọn họ điên sao mà ở lại, cả đám người nhanh chống chạy không lưu lại một bóng.

Nhị Mao cảm thấy toàn thân rét run, nhìn sang bên trái rồi nhìn sang bên phải...

"có gì muốn nói.."

"không có...không có.."

Nhị Mao lập tức chạy nhanh vào trong không dám nán lại ở bên ngoài, dù chỉ nữa giây...

Bên trong phòng

"thúc thúc ! thúc thật sự là phụ thân cầm thú của ta sao.." Mạc Tư Bảo từ từ đi đến bên cạnh Lạc Tư Doanh, tròn to đôi mắt nhìn hắn.

"ha..ha..! phụ thân cầm thú, giỏi lắm Mạc Tuệ Tâm.."

"phụ thân thì đúng nhưng cầm thú thì không phải.." Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn Lạc Tư Bảo, rồi liếc nhìn Mạc Tuệ Tâm đang ngồi trong góc.

Cảm giác có một đứa con thật không tệ chút nào, hắn nhất định sẽ bù bảy năm thiếu hụt này cho con trai mình.

"đưa thế tử ra ngoài, bổn vương có chuyện muốn nói với tứ công chúa.." Lạc Tư Doanh lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh.

"dạ ! vương gia.."

"mẫu thân..." Mạc Tư Bảo quay sang nhìn Mạc Tuệ Tâm.

"Tư Bảo ngoan, con theo vị thúc thúc này ra ngoài..." Mạc Tuệ Tâm bước tới, vuốt ve khuốn mặt của Tư Bảo

"dạ..." Tư Bảo mỉm cười rồi ngoan ngoãn theo thuộc hạ của Lạc Tư Doanh đi ra .

"két...t..t"

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại. Trong căn phòng trước giờ chỉ có mỗi nàng và Tư Bảo, nay lại có thêm hơi thở của một gã nam nhân, cảm giác nặng nề khiến Mạc Tuệ Tâm vô cùng khó thở.

Chỉ có tiếng nước trà đang chầm chậm chảy vào trong tách...

"nàng thu xếp mọi thứ, ngày mai theo bổn vương về Mạc Y quốc.." Lạc Tư Doanh bình thản cầm tách trà lên uống.

"không...ta sẽ không theo ngươi về..." Mạc Tuệ Tâm phản đối kịch liệt.

Xuyên qua cái thế giới cổ đại "nam tôn nữ ti" đã là một bất công với nàng, còn bắt nàng suốt đời giam mình trong hoàng cung, cam chịu số phận của một nữ nhi cổ đại, thì càng không thể nào.

Nghe thấy sự khước từ mau lẹ của Mạc Tuệ Tâm, mà nước trà trong miệng hắn, nuốt cũng không trôi.

"nàng không muốn về cũng không sao, nhưng Tư Bảo phải đi cùng bổn vương.." Lạc Tư Doanh đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn Mạc Tuệ Tâm.

"ngươi không thể làm vậy, Tư Bảo là của riêng ta, ngươi không thể bắt nó đi.." Mạc Tuệ Tâm cuống cuồng níu lấy tay áo của Lạc Tư Doanh, ngã quỵ xuống đất.

Ở cái thế giới xa lạ này, Tư Bảo chính là người thân duy nhất của nàng, nàng không thể không có Tư Bảo, nó là mạng sống là hơi thở của nàng.

"Tư Bảo của riêng nàng sao, nếu không có bổn vương nàng làm sao sinh ra Tư Bảo..." Lạc Tư Doanh cảm thấy vô cùng tức giận.

Bảy năm...vậy mà Lạc Tư Doanh hắn không hề hay biết mình có một đứa con, nếu nhưng không phải ông trời cho hắn gặp Tư Bảo, có phải người nữ nhân đáng giận này sẽ che dấu hắn suốt đời.

"ngươi chỉ mới gặp Tư Bảo có một lần, bảy năm nay ngươi không hề biết đến sự tồn tại của Tư Bảo, người vẫn sống rất tốt đó sao..."

"..ngươi cứ xem như chưa bao giờ biết đến chuyện này...không được sao.."

"người nữ nhân đáng giận này, lại có thể mở miệng nói ra những lời này.." cơn giận của Lạc Tư Doanh đã lên đến đỉnh điểm, nếu như hắn không biết thì không nói gì, nhưng bây giờ hắn đã biết, thì nàng lại bảo hắn xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, có chuyện dễ dàng như vậy sao...

Mạc Tuệ Tâm nói xong lại bắt đầu run rẩy, trước ánh mắt tức giận của Lạc Tư Doanh, nàng lo sợ lùi ra xa.

"cạch...ch..!" chân nàng đụng vào chân tủ, Mạc Tuệ Tâm phía sau đã không còn đường lui.

"sợ..ngươi nữ nhân to gan này cũng biết sợ hắn sao, nếu sợ hắn thì đã không bỏ trốn suốt bảy năm, mặc dù biết hắn vẫn đang tìm nàng.."

Càng nán lại đây, hắn không biết bản thân sẽ làm ra chuyện tệ hại gì với Mạc Tuệ Tâm, vì nhìn thấy nàng cơn giận bảy năm nay của hắn lại bùng phát.

"sáng mai bổn vương nhất định sẽ đưa Tư Bảo đi...còn nàng có đi hay không thì tùy..."

Lạc Tư Doanh lạnh lùng phủi tay áo bỏ đi, mặc cho Mạc Tuệ Tâm đang gào khóc trên đất...

"hu..u...u..!!! Tư Bảo...Tư Bảo của ta..."

Tên Lạc Tư Doanh đó vừa có quyền vừa có thế, nàng lấy cái gì tranh với hắn đây, nếu hắn muốn mang Tư Bảo rời xa nàng, nàng phải làm sao...

"hu..u...!!! Tư Bảo..."

"Mạc Nương ! đã xảy ra chuyện gì..."

Tiếng nói trầm ấm của nam nhân vang lên, Mạc Tuệ Tâm ngẩn đầu lên nhìn y.

"Dinh đại ca..."

Mạc Tuệ Tâm nước mắt đầm đìa, ôm chặt lấy Dinh Hạo. Khóc nức nở trên vai hắn.

"Dinh Đại ca ! tên cầm thú đó muốn mang Tư Bảo của muội đi, muội phải làm sao đây...hu...u...!!"

"tên cầm thú mà Mạc Nương nói là ai, thật ra đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến đám thủ hạ bên ngoài của Lạc Tư Doanh..."

"Ngoan ! đừng khóc, muội nói cho huynh nghe, ai muốn mang Tư Bảo của muội đi..." Dinh Hạo dỗ dành Mạc Tuệ Tâm, lau sạch nước mắt trên mặt nàng, nhưng lau mãi không khô vì Mạc Tuệ Tâm khóc không có điểm dừng.

"hu...u....u..!!! hắn là..." Mạc Tuệ Tâm vừa muốn nói, thì người đó lại xuất hiện vô cùng đúng lúc, giành luôn lời của nàng.

"là bổn vương..."

"giọng nói này..." Dinh Hạo có chút giựt mình, vừa xoay người lại, chưa kịp nhìn kỹ diện mạo của đối phương, thì...

"Vèo...!!!"

Cổ áo đã bị người ta túm lấy ném mạnh xuống đất, còn khuyến mãi thêm một cú đấm không hề nhẹ.

"bốp..p..!!!" âm thanh cũng rất vang dội

Dinh Hạo cả người choáng váng, xương quai hàm cũng muốn gãy, máu từ miệng còn chưa kịp lau chùi, thì ...

"bốp...p...p...!!!" âm thanh lần này còn vang dội hơn lần trước

Được Lạc Tư Doanh tặng cho một cú thứ hai.

"khi vừa nhìn thấy thủ hạ của tên này bên ngoài, thì hắn nên nghĩ ra sẽ gặp tên khốn này ở đây, nhưng mắc mớ gì vừa gặp hắn là đánh , tên Lạc Tư Doanh này có phải điên rồi không.."

"dừng tay lại ! Lạc Tư Doanh ngươi đang làm gì.." Mạc Tuệ Tâm tức giận đứng lên che trước mặt Dinh Hạo.

Hai cú đấm vừa rồi xem như hắn trả lại món nợ bảy năm trước. Còn nhớ trước đây vì chuyện của Tuyết nhi hắn đã đánh vào mặt Lạc Tư Doanh hai cú đấm, chắc cũng nặng như bây giờ.

Nhưng nếu tên Lạc Tư Doanh này dám đấm thêm một cú nửa, Dinh Hạo hắn nhất định sẽ không để yên.

"nàng hỏi ta muốn làm gì..." Lạc Tư Doanh nắm chặt tay của Mạc Tuệ Tâm.

"thì ra.. nàng không muốn theo bổn vương về.. là vì tên tên quái nhân này.." Lạc Tư Doanh giận dữ chỉ tay về phía Dinh Hạo, cười đến rợn người.

"quái nhân...Thần vương chết tiệt, dám gọi Dinh Hạo hắn là quái nhân..."

Hắn đã tính rời khỏi đây, nhưng nhớ lại dáng vẽ đau lòng của nàng, không nhẫn tâm bỏ đi nên mới quay lại, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng nàng cùng một tên nam nhân khác ôm ấp yêu thương, đáng giận là tên "quái nhân" này có điểm nào bằng hắn.

Dù chỉ có một đêm ân ái, nhưng bảy năm nay hắn không khi nào không nghĩ đến người nữ nhân này.

Tìm kiếm nàng đến mõi mòn, tức giận vì bản thân quyền uy tột đỉnh lại không tìm được một người nữ nhân, giận dữ vì nàng tại sao lại trốn kỹ như vậy, để hắn nếm trãi mùi vị vui mừng rồi lại hụt hẩng, hết lần này đến lần khác. Tình yêu thật kỳ lạ, nó đến không hề báo trước.

Càng tức giận Lạc Tư Doanh bóp càng mạnh tay, mà ngay cả bản thân cũng không hay biết.

"á..á..! ngươi làm ta đau, mau buông tay ra.." bàn tay Mạc Tuệ Tâm bị hắn bóp đến bầm tím không khỏi than đau, quay sang cầu cứu Dinh Hạo.

"Dinh đại ca ! cứu muội.."

"Dinh đại ca, gọi thật thân mật.." Người nữ nhân không biết tốt xấu này, không nhìn ra hắn đang đức giận, dám trước mặt hắn gọi tên nam nhân khác.

"Dinh.." Mạc Tuệ Tâm vừa mở miệng ra, thì...

"nàng dám gọi một lần nữa, bổn vương sẽ tiễn hắn đi gặp diêm vương, nàng có tin không.."

Nghe Lạc Tư Doanh nói xong, Mạc Tuệ Tâm không khỏi rùng mình " tên cầm thú này có quyền lại có thế, giết một mạng người với hắn chẳng khác nào giết một con kiến"

Dinh đại ca từng nói huynh ấy có chuyện quan trọng cần làm, có người đang chờ đợi huynh ấy trở về, nếu vì mình mà mất mạng thì phải làm sao, nàng không thể liên lụy Dinh đại ca.

"Dinh đại ca ! huynh ra ngoài trước đi.."

Nhìn thái độ tên Lạc Tư Doanh hình như đang ghen, ghen là từ yêu mà ra. Hắn chắc chắn sẽ không làm tổn hại Mạc Nương. Sau khi thông suốt Dinh Hạo đã yên tâm phần nào.

"vậy huynh ra ngoài, nếu tên này bắt nạt muội thì cứ gọi huynh.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Tuệ Tâm rồi lướt qua người Lạc Tư Doanh.

"tên quái nhân này là ai chứ, dám có thái độ này với hắn, không biết mình đang nói chuyện với ai sao.."

Lạc Tư Doanh tức giận vì thái độ giễu cợt của Dinh Hạo, trong mắt hắn, Dinh Hạo lúc này chỉ là một kẻ dân thường, thân phận thấp hèn, không hề có tư cách đứng ngang hàng nói chuyện với hắn.

"nhưng ánh mắt và cái cách tên này cười, trông rất quen.. hắn đã nhìn thấy ở đầu rồi.."

"buông ra ! người còn muốn nắm tới khi nào.." Mạc Tuệ Tâm Tức giận đẩy tay Lạc Tư Doanh ra.

"buông nàng ra, để nàng cùng tên nam nhân khác ôm ấp, cấp sừng lên đầu bổn vương.." Lạc Tư Doanh càng xiết càng chặt, khi nhớ đến cảnh Dinh Hạo và Mạc Tuệ Tâm vai kề má tựa khi nãy.

"ta không phải thê tử của ngươi, cấm sừng cái gì chứ.." Mạc Tuệ Tâm lớn tiếng quát tháo.

"nhưng ta và nam nhân khác ôm ấp thì liên quan gì ngươi, ngươi có tư cách gì quản chuyện của ta.."

"ta là phụ thân của con nàng, vậy đã đủ tư cách quản chuyện của nàng.." lữa giận đã khiến hắn không còn nghĩ ngợi được gì.

Nữ nhân này đúng là đáng chết, trước mặt hắn còn dám nói muốn ôm ấp nam nhân khác, vậy hắn thì sao. Được, hắn sẽ cho nàng biết hậu quả khi nói muốn ôm ấp nam nhân trước mặt hắn là thế nào...

"ngươi định làm gì..." Nàng sợ sệt, nàng lo sợ vì nụ cười của Lạc Tư Doanh lúc này rất dọa người. Nhưng đã bị người ta ẩm lên, còn là không thể động đậy

"nàng sẽ sớm biết thôi.." Lạc Tư Doanh đã ẩm nàng ném xuống giường, môi mõng nhếch lên nhìn nàng.

"rẹt..t..t..!!"

"Á..!! buông ta ra, cầm thú ngươi đang làm gì...mau buông ta ra.."

Hành động vô cùng mau lẹ, xiêm y trên người nàng đều bị hắn xé rách, đường cong mê người và da thịt tuyết trắng đều hiện rõ dưới ánh nến. Nhưng vẫn chưa đủ, hắn muốn nàng thật nguyên sơ trước mặt hắn...

"rẹt..t..t..!!"

Chiếc yếm hồng và quần lụa mõng manh cũng bị hắn xé nát không hề thương tiếc.

"cầm thú đương nhiên phải làm chuyện cầm thú nên làm.."

Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn Mạc Tuệ Tâm, sau đó tách hai chân nàng ra, chen thân vào giữa, tiếp theo...

"Á..á...á...!!"

Cơn ác mộng khủng khiếp của bảy năm trước lại ập đến....

...........................

Sáng ngày hôm sau...

Mạc Tuệ Tâm không chỉ mắt mà miệng đều đã sưng đỏ, vì màng tra tấn suốt đêm của tên khốn phía sau. Hắn đúng thật là cầm thú.

Hành hạ cả đêm còn chưa đủ, mới sáng ra đã muốn ăn đậu hủ của nàng, thấy nàng nhắm mắt tưởng nàng còn ngủ chắc, còn muốn ăn đậu hủ của nàng tới khi nào.

Nhưng ngực của nàng không phải là bột mì, mắc mớ gì hắn cứ nhào rồi lại nặn "tên cầm thú, ngươi bỏ tay ra được không ..."

"ta xem nàng còn giã vờ đến bao giờ.."

Hắn mỉm cười xấu xa, bàn tay ma quái cuối cùng đã rời khỏi ngực nàng. Mạc Tuệ Tâm cảm thấy nhẹ cả người, nhưng một cảm giác tê dại khác lại ập đến, khi bàn tay của ai đó đang đi vào nơi khu vực cấm địa không được phép..

"dừng lại.." Mạc Tuệ Tâm hét toán lên, rồi bật người dậy.

"chịu tỉnh rồi sao.."

"ngươi..." Mạc Tuệ Tâm tức giận, xoay người lại lườm hắn một cái.

"tên này sáng ra đã cố ý chọc nàng.."

Nhìn tấm lưng ong mềm mại thẳng tấp, eo thon nhỏ nhắn và bờ mông tròn trịa, tránh không khỏi liên tưởng đến cảnh xuân đêm qua, và bộ vị nào đó nãy sinh ý xấu...

Nhìn thấy ánh mắt đầy ám muội của Lạc Tư Doanh, Mạc Tuệ Tâm liền giựt lấy tấm chăn trên giường, quấn chặt lấy cơ thể mình, mà nàng lại quên mất...

Trên giường chỉ có duy nhất một cái chăn mà thôi.

"Á..á...!!"

Mạc Tuệ Tâm giựt mình hét lên, khi nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của Lạc Tư Doanh, nơi nào đó của hắn còn đang phất cao ngọn cờ, trong khi nàng mặt đỏ tai hồng thì người nào đó lại không biết xấu hổ.

"sợ cái gì, tối qua không phải nàng đã nhìn thấy.."

"thấy cái đầu ngươi...ngươi cũng là tối qua, còn bây giờ là ban ngày..."

"rầm..m...!"

Mạc Tuệ Tâm chồm người, lấy chiếc gối ném ngay trên người hắn.

Đúng là không biết xấu hổ, đêm qua trời đất tối thui, ai đâu rãnh rỗi mà đi ngắm hắn, dù nàng có nhã hứng nhưng hắn có cho nàng giây phút rãnh rỗi sao.

Mạc Tuệ Tâm mang theo một bụng tức xoay người kiếm quần áo, nhưng tất cả đều bị xé rách.

"hu..u..! bộ y phục này là tơ lụa thượng hạng, nàng chỉ mới mặc có hai lần.."

Nàng xoay lưng lại tức giận nhìn hắn, rồi bước xuống giường đến tủ lấy y phục, nhưng lại bị người ta kéo trở lại.

"ngươi..ngươi lại muốn làm gì.." Mạc Tuệ Tâm sợ sệt nhìn hắn, không ngừng nuốt rồi lại nuốt nước bọt.

"vẫn còn sớm hay...chúng ta ôn chút chuyện cũ ..." Lạc Tư Doanh mỉm cười đến hoa lệ, lại khiến người nào đó rét run

Nói xong hắn liền xốc mạnh chiếc chăn của nàng lên, đẩy ngã nàng xuống giường, và...

"ưm...m..!!"

Những âm thanh trần tục, ma mị và ám muội nhanh chống vọt ra căn khỏi phòng.

Ninh Vương Phủ.

Những tia nắng nóng đang dần biến mất, vì sự xuất hiện của hoàng hôn.

Mặc dù bầu trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng Ninh Vương phủ đã chuẩn bị kết giăng đèn hoa. Sắc đỏ bao phủ, trống chiêng inh ỏi, dù xa cả trăm dặm cũng đoán biết Ninh vương phủ hôm nay có chuyện vui.

"chúc mừng ..chúc mừng...!!"

"mời vào..! mời vào..."

Người này chưa kịp bước vào cửa, thì phía sau người khác đã đi tới, cười nói rộn rã, chúc tụng không ngừng.

"vương gia ! xin chúc mừng.." trưởng quản Binh bộ Đoan Mộc đại nhân.

"Đoan Mộc đại nhân ! thật là vinh hạnh, mời vào...mời vào.."

Một vị cô nương xinh đẹp quyến rũ,phục y sang trọng, trâm cài quý phái, đang ôm chặt một đứa trẻ mới sinh, vẽ mặt hạnh phúc, cười đến rạng rỡ đón rước khách.

Bên cạnh nàng chính là người đứng đầu phủ Ninh vương, Lăng Thiên Phong.

"xin chúc mừng vương gia, Ninh vương phủ đã có người kế thừa, tiểu thế tử sau này sẽ làm rạng danh vương gia.." trưởng quản Công bộ La đại nhân

"thế tử tướng mạo hơn người, lớn lên nhất định sẽ tài giỏi như vương gia, trở thành rường cột nước nhà.." Trưởng quản quốc khố Lương đại nhân.

"vương gia ! ngài thật là có phúc.." Trưởng quản Hình bộ Tần đại nhân.

"Ha ..ha...!!!"

"bổn vương thay mặt thế tử đạ tạ các vị đại nhân, hi vọng thế tử sau này sẽ không phụ kỳ vọng của các vị đại nhân..." trước những lời tán tụng của mọi người, Lăng Thiên Phong khéo léo đáp trả.

"vương gia ! sắp đến giờ rồi, chúng ta vào trong thôi.." Mỹ nhân bên cạnh, nhỏ giọng bên tai của Lăng Thiên Phong.

"các vị đại nhân ! mời vào...mời vào, yến tiệc sắp bắt đầu..."

Trong lúc Lăng Thiên Phong và mọi người vui vẽ đi vào, thì lại có một kẻ hậm hực đứng yên không nhúc nhích.

"Nàng luôn theo sát vương gia, mọi người đều mù hết rồi sao, nên không ai nhìn thấy nàng hay y phục trên người nàng chưa đủ chói mắt, tại sao nàng chẳng khác người tàng hình, trong khi nàng mới chính là vương phi."

Tống Lệ Tình giận đến đỏ mặt, chỉ trách bản thân vô dụng sinh ra hai tiểu nữ nhi, không bằng một con trắc phi nhỏ nhoi, vào phủ chưa tới một năm, đã sinh ra một thế tử cho vương gia.

"Nhưng nếu nàng không xuất hiện, có phải quá lợi cho con tiện nhân trắc phi đó. Tống Lệ Tình nàng phải cho mọi người biết ai mới là chủ nhân thật sự của Ninh vương phủ..."

Chỉ là lúc Tống Lệ Tình vừa xoay đi thì...

"mẫu thân ! nữ nhi đói.."

"nữ nhi cũng đói nữa.."

Tống Lệ Tình đang tức tối thì trái phải hai bên, hai tiểu cô nương đang níu chặt lấy váy nàng, cúi mặt nhìn xuống thì lữa giận nhiều năm lại bùng phát.

"câm miệng ! sinh ra thứ vô dụng như các ngươi, tối ngày chỉ biết có ăn, không giúp ích được gì ...hừm....còn không mau tránh ra.."

Tống Lệ Tình tức giận phất tay áo bỏ đi, chen vào tiệc vui. Mặc cho hai đứa trẻ đang ôm bụng khóc...

........................

Hậu viện- Ninh vương phủ

Nô tài trong phủ đang tất bật, chạy lên chạy xuống hết bưng cái này, rồi bưng cái kia. Còn Tiểu Thanh Tử thì đang nóng lòng đi tới lui trước cổng hậu viện.

"sao bây giờ mới tới.." Tiểu Thanh Tử mừng rở khi nhìn thấy thứ hắn chờ đợi từ lâu.

Thử nghĩ nếu yến tiệc mà thiếu mất rượu thì còn gì là yến tiệc.

"xin lỗi ! có một chút chuyện xảy ra, nên.." Nhị Mao vừa lên tiếng thì Tiểu Thanh Tử lại cắt ngang.

"không còn nhiều thời gian, mau khiêng rượu vào trong..." Tiểu Thanh Tử vừa hối vừa đẩy người.

Nhưng khi người ta làm theo lời hắn, thì hắn lại giữ lại không cho đi.

"khoan đã ! hắn là ai, sao trước giờ ta chưa gặp...Đại Mao đâu.." Tiểu Thanh Tử vừa nói vừa nhìn Dinh Hạo không chóp mắt, dò xét từ đầu đến chân.

"Đại mao bị thương không thể đi lại, nên ta dẫn hắn theo phụ giúp, hắn là Dinh Hạo, người mới đến..."

Mắt quen nhìn những người cao sang quyền quý, nên khi nhìn dáng vẽ lượm thượm của Dinh Hạo như gã nông phu bẩn thỉu, Tiểu Thanh Tử sợ nếu còn nhìn lâu sẽ làm bẩn mắt hắn.

" được rồi ! mau khiêng rượu vào trong.." Tiểu Thanh Tử lớn tiếng xua đuổi.

Dinh Hạo cảm thấy "tạo hình" mới này của hắn thật không tệ chút nào, ít nhất không ai nhận ra hắn, tránh được nhiều phiền phức.

Sau khi giao rượu xong thì Nhị Mao và Dinh Hạo đành phải ra về.

"thật đáng tiếc, hắn còn nghĩ đến đây có thể gặp được mấy cô vợ xinh đẹp, nếu không hắn đã không xin theo làm gì.."

"á..á..!!"

" bụng ta đau quá...ta phải đi nhà xí.."

" Dinh đại ca ! huynh đứng đây đợi ta, nhớ đừng đi đâu..."

Nhị Mao mặt nhăn mày nhó, tay thì ôm bụng, nhìn hắn hết lượn trái rồi lượn phải Dinh Hạo cảm thấy hoa mắt...

"Dinh phủ của tên Lăng Thiên Phong này cũng không tệ.." Dinh Hạo môi mõng nhếch lên mỉm cười, rồi dạo bước xung quanh.

Không biết là duyên phận hay ý trời đã đưa Dinh Hạo đến một nơi, mà khiến hắn có được những khoảnh khắc khó quên trong đời...

"buông ra...thanh kiếm đó là của ta.."

Lăng Thiên Thừa tức giận chạy đến giành lấy thanh kiếm, đáng lý thuộc về hắn, nhưng bây giờ đã nằm trong tay kẻ khác.

"thật nực cười, ngươi bao nhiêu tuổi mà học người ta cầm kiếm, ta thấy thanh kiếm này vẫn thích hợp với ta nhất.."

Một đám vương tôn quý tộc, người nào cũng cao hơn Lăng Thiên Thừa một cái đầu, bọn chúng thích cây kiếm nhưng lại càng thích trêu đùa Lăng Thiên Thừa hơn. Hiếm khi chỉ có một mình Lăng Thiên Thừa, bọn chúng còn không nhân cơ hội này bắt nạt thì đọi tới khi nào.

"muốn lấy thì qua đây.."

"Vèo..!!"

Khi Lăng Thiên Thừa vừa chạy đến, thì tên đó lại ném thanh kiếm cho một tên khác...

"bên này nè, thật chậm chạp... "

Lăng Thiên Thừa liền chạy qua đó giành lấy, thì thanh kiếm lại được ném cho một kẻ khác nữa,

"Vèo...!!"

Nhưng lần này, có lẽ dùng lực nhiều hơn nên khi chúng ném thanh kiếm, khiến cho bao kiếm rớt ra ngoài. Đúng lúc Lăng Thiên Thừa nhào tới. Và chuyện không ai muốn đã xảy ra...

"rẹt..t...!!"

Một đường gươm dài vô tình xẹt qua tay của Lăng Thiên Thừa, cũng may vết thương không sâu chỉ là xước qua và chảy một chút máu.

Nhưng cũng đã làm cho tiểu vương tôn kia hết hồn, hoảng sợ..

"á..á..!!"

"ta..ta không cố ý.." thủ phạm gây ra tội, nhìn thấy máu trên tay của Lăng Thiên Thừa đã sợ đến xanh mét mặt mày, vội ném thanh kiếm xuống đất.

"cạch..ch..!"

"chạy mau..chạy mau.."

Khi Dinh Hạo đến thì chỉ nhìn thấy cảnh tưởng một đám nhóc đang chạy đến thục mạng, còn trong viện chỉ có mỗi một câu nhóc, đang cúi người nhặt thanh kiếm dưới đất lên.

"là tiểu nam hài tối qua hắn gặp ở dưới núi.."

Dinh Hạo không biết điều gì đã thôi thúc hắn tiến lại gần tiểu nam hài này, có lẽ vì nó có khuôn mặt rất giống anh trai hắn Dinh Thừa. Nên Dinh Hạo dù muốn bỏ mặc cũng không đành lòng.

"tên nhóc đó đang làm gì, nó không biết mình đang bị thương sao.."

Lăng Thiên Thừa thân hình nhỏ bé đang cuộn tròn trong một góc, mặc dù trên tay đang chảy máu nhưng chỉ lo lau chùi vết máu trên thanh kiếm, bỏ mặc cái tay đang bị thương.

"híc..c..c..!!"

Trên khuôn mặt phấn nộn đáng yêu là những dòng nước mắt, nước mũi tèm lem, xấu đến khó coi. Dinh Hạo không hiểu bản thân tại sao lại cảm thấy đau lòng vì tên nhóc này.

"vết thương cần phải được băng bó, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.."

Nghe thấy có tiếng người, Lăng Thiên Thừa lập tức đặt thanh kiếm xuống tản đá, chùi sạch nước mắt nước mũi trên mặt. Hắn không cho người khác nhìn thấy vẽ yếu đuối này của hắn.

"tên nhóc này cũng thật đáng yêu.." Dinh Hạo bị hành động này của Lăng Thiên Thừa chọc cười

"xoet..t...!!"

Hắn cúi người xuống xé rách một bên tay áo, rồi giúp Lăng Thiên Thừa băng bó vết thương.

"á..á..!!

Dinh Hạo không hề cố ý nhưng có lẽ hắn đã quá mạnh tay, khiến cho người nào đó đau đến không cầm được nước mắt. Nhìn thấy Lăng Thiên Thừa đang mím chặt môi, Dinh Hạo vừa thấy đau lại thấy buồn cười.

"có như vậy mà đã khóc.."

Câu nói đùa của Dinh Hạo, không ngờ đã chọc giận đến tự tôn của Lăng Thiên Thừa.

"ta không khóc, chỉ có nữ nhân mới khóc, ta là đại nam nhân.." Lăng Thiên Thừa tức giận bật người đứng dậy, "xù lông" với Dinh Hạo.

Hắn muốn trở thành một nam nhân chân chính, muốn trở thành người mạnh mẽ để có bảo vệ mẫu thân và muội muội. Hành động khóc lóc chỉ giành cho những kẻ yếu đuối.

Dinh Hạo có hơi giựt mình, vì lời nói vừa rồi của Lăng Thiên Thừa, hắn đã từng nghe qua trong quá khứ..

"em nghe anh nói..con trai không khóc, chỉ có tụi con gái mới hay khóc nhè..."

"Hạo không khóc, Hạo không phải là con gái.."

Chính những lời nói này, hai người anh trai của hắn đã từng nói với hắn. Dinh Hạo cảm thấy bắt đầu thích tên nhóc này, không chỉ khuôn mặt giống, mà khẩu khí cũng hoàn toàn giống hệt anh trai hắn. Bàn tay lại đặt trên khuôn mặt phấn nộn của Lăng Thiên Thừa, vuốt ve.

Lăng Thiên Thừa không hiểu Dinh Hạo đang làm cái quái gì, tại sao lại sờ soạn lên mặt hắn, hắn là nam nhân. Mỗi lần nương làm vậy, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ nên thường đẩy nương ra, nhưng tại sao bây giờ hắn lại không đẩy vị thúc thúc này ra. Bàn tay của thúc thúc không giống với của nương. Bàn tay của thúc to lớn hơn của nương, cứng cứng cáp hơn của nương, và còn....

Rất ấm ấp khiến cho hắn có cảm giác an toàn.

"không phải ngươi luôn theo sát thế tử, tại sao để hắn chạy mất"

"là do thuộc hạ bất cẩn, xin quận chúa trách tội"

Dù không nghe rõ đoạn đối thoại của hai người họ nói gì. Cũng không biết người sắp tới là ai. Nhưng cả Dinh Hạo và Lăng Thiên Thừa đều cảm thấy rất quen tai. Đặc biệt là Lăng Thiên Thừa chỉ mới thoáng thấy bóng dáng nữ tử trước mặt, mặt mày đã tái mét, tay chân cuống cuồng.

"chết ! là mẫu thân...làm sao đây ..."

"mẫu thân của tên nhóc này sao" Dinh Hạo cảm thấy có chút hiếu kỳ nhưng chỉ nghe thấy có tiếng bước chân, không rõ diện mạo thế nào .

"nếu người biết ta bị thương, nhất định sẽ không cho ta cầm kiếm"

Mặc dù người chưa tới, nhưng tên tiểu tử trước mặt hắn cứ như trái banh nhỏ lăng xăng , khốn đốn tìm chổ trốn, mẫu thân của tên tiểu tử này đáng sợ đến vậy sao.

Lăng Thiên Thừa đang chạy lon ton ra sau tản tán, chợt nhớ ra chưa dặn Dinh Hạo không được khai ra hắn, vội quay người lại.

"thúc thúc ! tuyệt đối không được nói ta núp ở đây, nhớ đó...."

"..Á....mẫu thân đang tới..." Lăng Thiên Thừa ba chân bốn cẳng núp vào trong

Dinh Hạo mỉm cười nhìn Lăng Thiên Thừa "tên nhóc này thật đáng yêu, nếu con hắn cũng đáng yêu như vậy thật quá tốt"

"tên tiểu tử đó, không biết đã chạy đi đâu"

"giọng nói này.." Dinh Hạo giựt mình xoay người lại, dù thời gian đã bảy năm nhưng hắn làm sao có thể quên được giọng nói của người nữ nhân mà hắn nhớ ngày đêm.

"đúng là nàng..Mạc Nhi của hắn.." Dinh Hạo không còn lạ gì với diện mạo của Kỳ Giai Mạc Nhi.

Mạc Nhi nhìn ngó xung quanh, vẫn không nhìn thấy Lăng Thiên Thừa, ngoại trừ một gã nam nhân xa lạ, tâm trạng càng hoảng hốt.

Đám thích khách ngày hôm qua là muốn nhắm vào Ngạo nhi và Thừa nhi của nàng, không biết bọn chúng còn muốn giở trò gì, tính mạng của Thừa nhi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Bây giờ Thừa nhi lại tìm không thấy, hỏi sao nàng không lo lắng.

"quận chúa! người đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra với thế tử" Diệp Vô Ngần bước đến an ủi Mạc Nhi.

"ngươi..đứng lại..." Mạc Nhi lớn tiếng gọi Dinh Hạo, khi hắn vừa xoay lưng.

Người trước mặt dáng vẽ bất chính rất khả nghi, như người có tật giật mình. Đặc biệt vừa thấy nàng hắn đã muốn bỏ đi, khiến nàng không khỏi hoài nghi.

"có nhìn thấy một tiểu nam hài, cao chừng này...còn xách theo một thanh kiếm..."

Dinh Hạo xoay người lại nhìn nàng, không dấu được cảm xúc nhớ thương trong lòng "Mạc Nhi của hắn, nàng vẫn xinh đẹp như bảy năm về trước.."

Điều khiến Mạc Nhi ngở ngàng không phải là khuôn mặt dữ dằn, râu ria xồm xoàm, và vết sẹo dài trên khuôn mặt của gã nam nhân này mà là..

"đôi mắt đó, tại sao lại giống đến vậy"

"Mạc nhi ! nàng có biết ta rất nhớ nàng, ta thật rất muốn ôm nàng vào lòng"

Cả hai đều đắm đuối nhìn đối phương, từng giây từng phút trôi qua , cho tới khi....

"rẹt...t...!!" Diệp Vô Ngần tức giận rút gươm chỉa thẳng vào Dinh Hạo.

Trong mắt Diệp Vô Ngần, Dinh Hạo chẳng khác nào một tên nô tài thấp hèn trong phủ Ninh vương, hắn không vui vẽ gì khi có một tên nô tài dám ngang nhiên nhìn thẳng vào quận chúa của hắn. Còn với ánh mắt "thèm muốn háo sắc".

"quận chúa hỏi sao ngươi không trả lời.."

"Diệp Tướng quân ! có lẽ Thừa nhi không ở đây, chúng ta đi nơi khác tìm.."

Mạc Nhi không thể không thừa nhận, tâm trạng nàng đang xáo trộn, chỉ vì đôi mắt của một gã nam nhân xa lạ có nét giống chàng.

"Thiên Hàn! chàng bảo thiếp phải làm sao đây, bảy năm rồi...thiếp tưởng mình đã có thể quên được chàng, thật ra là thiếp tự mình ghạt mình"

Dinh Hạo vẫn đứng yên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Mạc Nhi. Hắn đã từng hứa chính mình sẽ không bao giờ làm cho nàng khóc, nhưng hắn lại chính là nguyên nhân khiến cho nàng khóc.

"Mạc nhi ! ta xin lỗi, sau này ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.."

"Thúc thúc ! sao thúc lại khóc.."

Lăng Thiên Thừa sau khi nhìn thấy Mạc Nhi đi khỏi, hắn mới dám thò người ra. Ngẩn đầu khó hiểu nhìn Dinh Hạo. Dinh Hạo cúi người xuống, mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Thừa.

"đây là con trai hắn, con trai của hắn và Mạc Nhi, suốt đời này hắn nhất định sẽ bảo vệ họ ..."

"thúc khóc vì quá vui mừng, vì thúc vừa gặp được con trai mình"

Dinh Hạo làm cho cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Thừa, phải suy nghĩ. Lời của thúc thúc này không giống như lời của mẫu thân hắn nói.

"không phải là chuyện vui sao, chuyện vui thì phải cười...thúc thật khó hiểu.."

Dinh Hạo nay đã là phụ thân , nên phải ra dáng, còn phải làm một tấm gương tốt cho con trai. Hắn mỉm cười, véo vào khuôn mặt đáng yêu của Lăng Thiên Thừa.

"Thừa nhi nói đúng, chuyện vui thì phải cười.."

Lăng Thiên Thừa tròn to mắt kinh ngạc nhìn Dinh Hạo : "sao thúc biết tên ta.."

"thúc biết bởi vì..."

Dinh Hạo vừa lên tiếng, thì ở phía sau có người đi tới, còn là lớn tiếng tìm Lăng Thiên Thừa.

"nhị đệ ! thì ra đệ ở đây, tam nương đang tìm đệ khắp nơi.."

"đại ca.."

Lăng Thiên Ngạo từ xa đi tới, thấp thoáng bóng dáng của Thiên Phụng và Thiên Nhã phía sau. Lăng Thiên Thừa vội chạy đến bên cạnh họ.

"nhị ca! tay của huynh bị thương.." Lăng Thiên Phụng lo lắng lên tiếng.

"huynh không sao.." Lăng Thiên Thừa mỉm cười rồi dấu cái tay bị thương ra phía sau, tránh cho mọi người lại lo lắng.

Nhưng lại bị Lăng Thiên Nhã giựt lại, tức giận vô cùng..

"kẻ nào làm huynh bị thương, muội đi trả thù cho huynh.."

Lăng Thiên Nhã tiếp xúc lâu ngày với Nhan Song Song nên bị lây nhiễm không ít tính khí giang hồ từ nàng ta.

"các con của hắn...phụ thân đang ở đây"

Dinh Hạo thật rất muốn chạy đến ôm chúng vào lòng, nhưng mà...

"lúc hắn đi thì chỉ có Tịnh nhi và Mạc nhi mang thai, vậy còn hai đứa bé gái này là con của ai, không lẽ hắn bị cắm sừng"

"Dinh đại ca! sao huynh lại đi lung tung, hại đệ đi tìm khắp nơi"

Nhị Mao từ phía sau chạy tới, nhăn nhó mặt mày. Mới đi nhà xí xong, quay lại thì Dinh Hạo đã đi mất tiêu, nếu để tên Tiểu Thanh Tử nhìn thấy, nhất định sẽ chửi hắn.

"đi thôi! còn nhìn cái gì nữa"

Dinh Hạo còn chưa muốn đi, trong lòng còn có rất nhiều thắc mắc nhưng đã bị Nhi Mao lôi đi.

"thúc thúc mặt sẹo.." Lăng Thiên Nhã thoáng nhìn thấy Dinh Hạo đã nhận ra là người tối qua đã cứu nàng.

"Nhã nhi ! muội quen với vị thúc thúc đó sao" Lăng Thiên Ngạo lên tiếng

"chính là vị thúc thúc, người đã cứu muội và tỷ tỷ.."

"vậy sao.."

Lăng Thiên Ngạo dõi nhìn theo hướng Dinh Hạo rời đi.

Sáng ngày hôm sau...

Giáo trường từ sớm, hàng ghế khán giả đã đông kín người, đơn giản vì đây là vòng bảng cuối cùng của cuộc tỷ thí, sẽ quyết định ai vào vòng trong.

"bốp..!!"

Hán tử cao lớn từ trên khán đài bị một cước đá bay xuống dưới, máu me bê bếch, khán giả bên dưới không khỏi lắc đầu ớn lạnh và thương cảm.

Đối phương ra tay thật độc ác, đây đã là người thứ mười bị hắn đá ra khỏi khán đài và không thể nào ngồi dậy nổi, thậm chí cử động cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

"Thần Long Môn Vô địch...!!!"

"Thần Long Môn Vô địch...!!!"

Bên dưới thuộc hạ của Thần Long môn đang reo hò inh ỏi, đập trống khua chiêng cổ vũ cho thiếu chủ của họ.

Giang Ngọc Lâm liên tục hạ gục mười đối thủ, nên có chút cao ngạo, lại thêm nóng vội muốn mau kết thúc vòng đấu này.

"mau...nói xem người thiếp ta phải thi đấu là ai.." Giang Ngọc Lâm hối thúc trọng tài.

Dương Chính khó chịu bước ra, cầm sắp giấy ghi danh lên xem, lật rồi lại lật và dừng lại ở con số thứ mười một:

"người tiếp theo là...Dinh... Hạo.."

Mười người liên tiếp đều thảm bại thê thảm dưới tay Giang Ngọc Lâm, họ cũng không hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện ở người thứ mười một này.

"trong giang hồ có người nào tên Dinh Hạo sao..."

"ta chưa từng nghe.."

"chắc lại là một tên vô danh tiểu tốt.."

Nhưng họ cũng có chút hiếu kỳ, vì mười người trước đều có lai lịch lừng lẫy. Trong khi người thứ mười một này với họ chẳng khác nào tờ giấy trắng.

Chỉ là đợi đến mỏi mòn, vẫn kông thấy ai bước lên khán đài, ngoài những tiếng xầm xì to nhỏ bên dưới thì không có gì khác lạ.

"tên Dinh Hạo này trốn đâu mất rồi, sao giờ này còn chưa tới..."

"có phải đã bỏ cuộc rồi không..."

Trên khán đài Giang Ngọc Lâm đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

"trọng tài ! đừng làm mất thời gian của mọi người, mau tuyên bố người thắng cuộc.." Giang Ngọc Lâm dáng vẽ lười biếng, chuẩn bị rời khỏi khán đài.

Dương Chính từ đầu đã không ưa gì Giang Ngọc Lâm, còn hi vọng có người giúp hắn dạy cho tên này một bài học, xem ra ...

"vèo...!!"

Nhân vật chính như một cơn gió bay lên khán đài, cao ngạo nhìn chúng sinh thiên hạ, phục y phất phơ, tóc mây tung bay, thật đáng tiếc ...

Nếu là diện mạo trước đây, chắc chắn đã đốn ngã không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

"ngươi là Dinh Hạo.." Giang Ngọc Lâm nhìn Dinh Hạo với ánh mắt dò xét.

"đã để ngươi đợi lâu, mau bắt đầu đi, bổn công tử cũng không có thời gian.." Dinh Hạo mỉm cười nhìn Giang Ngọc Lâm

"cái thái độ gì đây, người đến trễ không phải là ngươi sao, còn hối ai chứ...tên này thật ngạo mạn.." Giang Ngọc Lâm tức giận rút gươm ra.

"tiếp chiêu.."

"Vèo..o..!!" thanh kiếm uốn lượn, rồi vọt thẳng đến trước mặt Dinh Hạo nhanh như tia chóp.

Dinh Hạo lộn người né đi lưỡi kiếm của Giang Ngọc Lâm, thanh kiếm lập tức xoay hướng đuổi theo Dinh Hạo.

Bảy năm rồi võ công của tên Giang Ngọc Lâm này, đúng là tiến bộ thần tốc. Không chỉ lợi hại mà mức độ ra chiêu cũng thâm độc hơn xưa, lại thêm...

Cũng như bảy năm trước, thanh kiếm của Giang Ngọc Lâm đang dùng không phải dạng xoàn, Dinh Hạo hắn càng không thể tay không bắt giặt.

"Song nhi! cho tỷ mượn kiếm.."

Chưa đợi Nhan Song Song đồng ý, Mạc Nhi đã giựt lấy thanh kiếm ném lên khán đài cho Dinh Hạo.

"chụp lấy.."

"bốp..!!"

"Mạc Nhi không uổng công ta yêu thương nàng.." Dinh Hạo xoay người đón lấy thanh kiếm của Mạc Nhi, mỉm cười nhìn nàng.

"Mạc nhi tỷ ! sao tỷ lại .." Nhan Song Song khó hiểu nhìn Mạc Nhi, mục đích của họ là không muốn tái giá, nhưng hành động của Mạc nhi có được xem làm trái với mục đích ban đầu của mọi người.

Nhưng ánh mắt của Mạc Nhi tỷ đang nhìn tên dã nam nhân kia là có ý gì.

"Mạc Nhi ! tỷ lo lắng cho tên đó sao..."

Mạc Nhi cũng không thể giải thích cho hành động vừa rồi, chỉ biết bản thân không thể để hắn gặp nguy hiểm, chẳng lã chỉ vì hắn có một đôi mắt giống Thiên Hàn.

"choang..ng..!!!"

"choang...ng ...!!"

Những âm thanh thường thấy khi binh khí giao nhau nhanh chống vang lên, Dinh Hạo tung cước thì Giang Ngọc Lâm ra quyền đón lấy. Cuộc chiến diễn ra rất gay cấn kéo dài hơn nửaa canh giờ bất phân thắng bại, thời gian cũng không còn nhiều.

"Đành liều vậy" Dinh Hạo thu mình xuất chưởng.

Đây là loại chưởng pháp gì, lúc xuất chưởng thì nhẹ nhàng như làn gió thu, nhưng khi chưởng lực phát ra thì sức công phá lại không thể ngờ. Giang Ngọc Lâm không ngừng suy đoán.

"ầm..m..!!"

Hắn lộn người sang một bên, tránh đi chưởng pháp của Dinh Hạo, nhưng hàng cổ thụ phía sau hắn đều đổ sập xuống đất.

Giang Ngọc Lâm phải nuốt vào một ngụm hàn khí, còn dân chúng bên dưới há mồm kinh ngạc..."

"tán hoa chưởng" Âu Dương Đình mỉm cười nhìn Dinh Hạo, ban đầu hắn không chắc nhưng chiêu thức vừa rồi, thì hắn đã có thể chắc chắn "tên dã nam nhân" đó chính là tên nhóc Lăng Thiên Hàn, tên nhóc này, quay về cũng khống nói với hắn một tiếng.

"chàng đi đâu, không xem nữa sao.." Lãnh Nhược Y níu lấy tay áo của Âu Dương Đình kéo lại.

"thắng cuộc sớm đã định, xem làm gì... về thôi.." Âu Dương Đình mỉm cười rồi xoay người đi.

"đợi thiếp..."

Dinh Hạo biết chắc chắn thứ hắn hơn Giang Ngọc Lâm là năm mươi năm công lực nhờ ăn Tuyết Thiên Thảo, nếu muốn nhanh chống kết thúc chỉ có thể dùng chưởng pháp.

Giang Ngọc Lâm từ từ đứng dậy, nhưng toàn thân không có chút sức lực, rõ ràng hắn đã tránh được chưởng lực vừa rồi, vậy tại sao ...

"ực..ực..!!"

Máu đỏ phun trào, Giang Ngọc Lâm một lần nữa té ngã xuống đất...

"keng...ng...!!"

Tiếng chuông kết thúc trận đấu của Dương Chính không nhanh không chậm vừa kịp lúc vang lên. Dương Chính nhảy lên khán đài, nắm chặt tay của Dinh Hao giơ lên cao.

"người thắng cuộc của bảng tư là...Dinh....Hạo..."

"bộp..! bộp..!!"

Những tràn pháo tay giòn giã từ dưới khán đài vang lên...

"thiếu chủ ! người không sao chứ.."

"tránh ra.."

"tránh ra.."

Cả đám thuộc hạ leo lên khán đài đở lấy Giang Ngọc Lâm , nhưng hắn quá sĩ diện không cho phép ai tới gần, người nào tới cũng bị hắn đẩy ra, một mình bước xuống khán đài.

"ha..ha..!!"

Bên dưới khán giả cười đến hả hê, những tiếng cười này đương nhiên là của những kẻ không ưa Giang Ngọc Lâm và Thần Long môn, trong đó bao gồm Minh Ngọc Tuấn.

"Giang thiếu chủ ! về sớm vậy, ta còn tưởng sẽ gặp được ngươi trong vòng đấu tiếp theo..."

"Minh Ngọc Tuấn ! người đừng quá kiêu ngạo..."

"tránh ra.."

"ha..ha...!!!"

Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Giang Ngọc Lâm hắn nếm mùi thảm bại. Tên Lăng Thiên Hàn đó đã chết, món nợ năm xưa hắn không thể nào đòi, nhưng...

"Dinh Hạo ngươi hãy chờ đó một này nào đó ta bắt ngươi phải trã gấp trăm ngàn lần nổi nhục ngày hôm nay của ta.."

Giang Ngọc Lâm dù cách xa đám đông, nhưng ánh mắt hận thù không rời khỏi khán đài, và Dinh Hạo.

"ngươi làm bổn vương quá thất vọng.."

"Ninh vương..."

Giang Ngọc Lâm giựt mình xoay người lại, thì đã nhìn thấy Lăng Thiên Phong đang đứng trước mặt, sửng sốt kinh ngạc lại hổ thẹn, tất cả chuyển sang tức giận.

"tên Dinh Hạo đó là may mắn, nếu vẫn còn thời gian ..."

"bổn vương không muốn biết nguyên nhân, thứ bổn vương muốn thấy là kết quả.."

Hắn còn tưởng tên Giang Ngọc Lâm này lợi hại, có thể giúp hắn ngăn không cho Tịnh nhi gã cho người khác, đợi sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, không ai có thể cản trở hắn đến với Tịnh nhi. Xem ra hắn đã quá đề cao tên Giang Ngọc Lâm này.

"dù ngươi không giúp được gì cho bổn vương, nhưng chuyện bổn vương hứa với ngươi, nhất định sẽ làm..." Lăng Thiên Phong mỉm cười nhìn Giang Ngọc Lâm, rồi xoay lạnh lùng bỏ đi...

Nụ cười của Lăng Thiên Phong như một đòn đã kích cuối cùng, khiến cho tôn nghiêm của Giang Ngọc Lâm sụp đổ, cho tới lúc này hắn cũng không biết bản thân tại sao lại thua.

........................

Điểm khác biệt giữa Tán hoa chưởng với những loại chưởng pháp khác là sức tàn phá của chưởng pháp không phải lúc chưởng lực phát ra, mà từ khi người đó xuất chưởng đã bắt đầu. Chính vì vậy mà...

"ực..ực..!!"

Người xuất chưởng cũng sẽ bị thương. Dinh Hạo sau khi tránh đi hết mọi người, thì một mình gục ngã dựa vào tường, nếu không phải võ công của tên Giang Ngọc Lâm đó lợi hại như vậy, thì hắn đã không dùng đến Tán hoa chưởng.

"mau nuốt vào.."

Ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho Dinh Hạo không khỏi hoa mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bình sứ trắng trước mặt, hắn ngẩn đầu lên.

"sư phụ.." Dinh Hạo vô cùng khinh ngạc khi nhìn thấy Âu Dương Đình xuất hiện trước mắt.

"ngươi biết rõ, tán hoa chưởng không phải dùng như vậy.." Âu Dương Đình bước tới kéo Dinh Hạo đứng dậy, dìu hắn đi

Tán hoa chưởng chỉ là môn võ công để gia tăng nội lực. Trước đây hắn dạy tên nhóc này dùng tán hoa chưởng, chỉ để tên nhóc dung hòa nội lực trong người. Nhưng tên nhóc này lại...

"biết thì sao...không làm vậy, sao có thể thắng.."

"còn cứng đầu.."

"hiện tại ngươi ở đâu.."

Hai ngày sau...

Tửu lầu Mạc Tỷ

"Dinh thúc thúc.."

Mạc Tử Bảo gọi mãi mà Dinh Hạo không trả lời, thở dài rồi cúi người khum lưng, chui ra khỏi quầy thu ngân, đứng trước mặt Dinh Hạo.

Dinh Hạo miệng cười "ngây dại", hắn không ngờ hai cô nhóc đáng yêu đó là con của hắn và Yến nhi.

"Yến nhi thật giỏi, có thể sinh cho hắn một lúc hai tiểu a đầu xinh xắn đáng yêu như vậy..ha..ha.."

"Dinh thúc thúc ! thúc lại bị sao vậy.." Mạc Tư Bảo khó hiểu nhìn Dinh Hạo.

"ực..c..!! sao là sao.." Dinh Hạo quay về dáng vẽ đứng đắn nghiêm túc nhìn Mạc Tư Bảo.

"lúc nãy...mặt của thúc rất gian .."

"tên tiểu tử này ! muốn chết sao...dám nói mặt thúc gian..." Dinh Hạo nhấc bổng Mạc Tư Bảo lên, vờ đánh vào mông hắn.

"phụ thân ! cứu mạng...Dinh thúc thúc giết người..."

"còn la..."

Từ lúc biết được Lạc Tư Doanh là phụ thân của hắn, tên nhóc này mở miệng ra toàn là phụ thân ơi, phụ thân à. Dám đem tên Lạc Tư Doanh ra hù hắn, lại càng đáng đánh...

"á..! Dinh thúc thúc, có khách..có khách.." Mạc Tư Bảo đang la inh ỏi thì phát hiện có người đang bước vào, vội nhóm người dậy.

Bước vào chính là dàn huynh đệ tỷ muội của Hạo vương phủ. Dinh Hạo lập tức thả Mạc Tư Bảo ra, chỉnh sửa lại y phục trên người, cảm giác bối rối.

"những người làm phụ thân, nên có bộ dáng thế nào...nghiêm nghị, thân thiện, hay..."

"thúc thúc mặt sẹo.." Lăng Thiên Nhã chạy tới quấn lấy chân Dinh Hạo.

"thúc thúc mặt sẹo, có cái tên nào đẹp hơn nữa không.." Dinh Hạo dù không thích cái biệt danh Lăng Thiên Nhã giành cho hắn, nhưng vẫn mỉm cười đón lấy Lăng Thiên Nhã.

"tiểu nha đầu! vết thương trên tay của ngươi, còn đau không.."

"híc..c..! còn rất đau, thúc nhìn nè.." Lăng Thiên Nhã khóc thúc thích giở chò nhõng nhẽo.

"thật sao, để thúc xem.." Dinh Hạo lo lắng cầm tay Lăng Thiên Nhã.

Nhưng lúc Dinh Hạo kéo bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Thiên Nhã xem, thì cô nhóc giựt lại..

"ha..ha...! đùa với thúc thôi, thật ra đã không còn đau.."

Lăng Thiên Nhã sau khi quậy Dinh Hạo một hồi, liền nhìn ngó xung quanh, và phát hiện...

Mạc Tư Bảo nhà ta, đang đứng trước cửa như một chàng trai si tình nhìn Lăng Thiên Phụng không chóp mắt. Còn Lăng Thiên Phụng thì xấu hổ đến đỏ cả mặt, cúi sát đất.

"tiểu dâm tặc! sao ngươi lại ở đây" Lăng Thiên Nhã chắn trước mặt của Mạc Tư Bảo cao giọng chống nạnh.

"bà chằn ! đây là nhà ta...ta không ở đây thì ở đâu, tránh ra.." Mạc Tư Bảo đẩy Lăng Thiên Nhã, tiếp tục nhìn ngắm Lăng Thiên Phụng.

Hắn không ngờ có thể gặp lại mỹ nhân, nếu ngày nào cũng được nhìn thấy thì quá tốt rồi.

"tên dâm tặc ! ngươi còn nhìn nữa ...ta móc mắt ngươi ra, tỷ tỷ vào trong thôi... hứ..." Lăng Thiên Nhã tức giận kéo tay Lăng Thiên Phụng bỏ đi.

"Tiểu dâm tặc..ha..ha..!"

"Tiểu dâm tặc..ha..ha..!"

Đại Mao, Nhị Mao và cả Tam Mao đều không nhịn được cười vì biệt danh mới này của Mạc Tư Bảo.

"ai là tiểu dâm tặc.." Lạc Tư Doanh từ bên ngoài đi vào, nghe câu được câu không, nên hỏi lại.

"phụ thân.."

Mạc Tư Bảo nhanh chân nhảy vào lòng của Lạc Tư Doanh trước khi Tam Mao mở miệng trả lời. Theo sau Lạc Tư Doanh chính là Mạc Thánh Tuyết và Mạc Nhi...

"thúc thúc!" Lăng Thiên Thừa, vừa chạy đến bên cạnh Dinh Hạo thì bị Mạc nhi kéo lại.

"Thừa nhi ! con quen với vị thúc thúc đó sao" Kỳ Giai Mạc Nhi không khỏi nghi kỵ, nhiều lần gặp tên nam nhân này, đơn giãn chỉ là sự trùng hợp.

"dạ! thúc đó còn giúp con.." Lăng Thiên Thừa vui vẽ lên tiếng.

"ực..ưc..!!" Lăng Thiên Ngạo bên cạnh giã vờ ho khan vài tiếng, kịp lúc ngăn Lăng Thiên Thừa lại

"giúp con cái gì.." Kỳ Giai Mạc Nhi nhìn Lăng Thiên Ngạo, rồi nhìn Lăng Thiên Thừa.

"chết ! ai bảo hắn nhanh miệng như vậy, nếu để mẫu thân biết hắn bị thương, thì chắc chắn sẽ có chuyện..."

"giúp con cứu Nhã nhi và Phụng nhi.." Lăng Thiên Thừa nhiều lúc cảm thấy bản thân của hắn cũng thật thông minh.

"chỉ có như vậy.." Kỳ Giai Mạc Nhi không tin hỏi lại

"đúng vậy.." Lăng Thiên Thừa tự tin gậc đầu.

"tam nương! chúng ta cũng nên vào trong.." Lăng Thiên Ngạo bên cạnh lên tiếng hối thúc.

"mẫu thân! đi thôi..." Lăng Thiên Thừa lập tức kéo Kỳ Giai Mạc Nhi vào trong, nếu để mẫu thân hỏi nữa, thế nào cũng hỏi ra chuyện.

Mạc Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống thì cảm thấy ngạc nhiên, tửu lầu của nàng từ khi nào có nhiều vị khách nhỏ tuổi như vậy, còn có tên Lạc Tư Doanh đó. Nhớ đến những việc hắn làm với nàng mấy ngày nay mà càng giận, nhưng nhanh chống bị thu hút bởi mỹ nhân xinh đẹp sau lưng Lạc Tư Doanh.

Vì nữ nhân đó đang nhìn nàng bằng một ánh mắt rất trìu mến...

"Thần vương! nàng ta chính là tứ muội" Mạc Thánh Tuyết mỉm cười nhìn Mạc Tuệ Tâm.

"chính là nàng ta" Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn Mạc Tuệ Tâm trên lầu

"vị tỷ tỷ này là.." Mạc Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống

"Tam công chúa Mạc y quốc, cũng là tam tỷ của nàng" Lạc Tư Doanh lên tiếng

"muội chắc là Tuệ Tâm, tên của muội rất hay...nếu phụ hoàng biết muội ở đây chắc chắc người rất vui mừng"

Trước đây phụ hoàng từng nói, nàng còn một người muội muội. Khi đó nàng rất vui mừng, cho nên vừa nghe Thần vương nói đã tìm được Tứ muội, nàng lập tức chạy đến ngay.

"vậy sao..." Mạc Tuệ Tâm có chút gượng cười nhìn Mạc Thánh Tuyết

Nàng trước giờ đều cô độc, cho nên tình cảm tỷ muội với nàng rất xa lạ. Còn chuyện lão hoàng đế đó, tốt nhất là không nên biết nàng ở đây còn hơn.

Đang nói chuyện giữa chừng thì..

"ầm...m...!!"

"công chúa..!"

"tuyết tỷ.."

Mạc Thánh Tuyết bắt ngờ ngất xỉu, mọi người đều hốt hoảng vây lấy Mạc Thánh Tuyết. Dinh Hạo lập tức chạy đến bên cạnh, nhưng không biết dùng tư cách gì để quan tâm nàng, đành nhường lại công việc đó cho Lạc Tư Doanh.

"mau gọi đại phu.." Lạc Tư Doanh ẩm Mạc Thánh Tuyết lên, chạy thẳng vào trong phòng

Nửaa canh giờ sau...

Dinh Hạo, Lạc Tư Doanh và đám tiểu tử đang còn chờ ở bên ngoài, mang theo tâm trạng nôn nóng, người nóng lòng nhất không ai khác chính là Dinh Hạo.

"két...t..!!"

Cửa mở ra người đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là lão đại phu già, theo sau là Hạ Lan với đôi mắt ẩm ướt...

"khóc cái gì mà khóc.." Đại phu khó chịu nhìn Hạ Lan nước mắt đầm đìa.

"số mạng công chúa của nàng sao lại khổ như vậy, ai không muốn chứ nàng thì rất muốn công chúa mau tái giá nhất, vương gia đã chết bảy năm rồi, công chúa không nên sống cô độc đến già, nhưng lúc này công chúa lại xảy ra chuyện....hu..u !!! hỏi sao nàng không đau lòng..."

Dáng vẽ này của Hạ Lan đúng là dọa chết người, Dinh Hạo và Lạc Tư Doanh đều không giữ nổi bình tĩnh, muốn đẩy cửa vào thì Mạc Tuệ Tâm đang ngán trước cửa.

"Tuệ Tâm ! Tuyết nhi bị sao vậy" Lạc Tư Doanh gấp rút lên tiếng.

"tên cầm thú ! đây không phải chuyện tốt ngươi gây ra" Mạc Tuệ Tâm tức giận nhìn Lạc Tư Doanh.

"ầm..m...!!"

Cánh cửa được đóng sập trước mắt hắn...

"chuyện này là sao..." Lạc Tư Doanh không hiểu hắn đã làm gì khiến cho Mạc Tuệ Tâm giận đến như vậy, hắn còn nghĩ quan hệ của họ đang rất tốt đẹp.

Bên trong.

Chỉ có tiếng khóc nức nở của Mạc Thánh Tuyết...

"Tuyết tỷ ! nói cho muội biết có phải là tên Lạc Tư Doanh, hơn một tháng trước tỷ và hắn đến Diệp Kỳ quốc, có phải.... thai nhi trong bụng tỷ là"

"Mạc Nhi! muội đừng hỏi nữa được không...tỷ xin muội...hu..u..."

"tỷ không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở Diệp Kỳ quốc"

Nàng không muốn nhắc đến những ký ức đó, người nam nhân lạnh lùng vô tình đó không thể nào là phụ thân của con nàng, tệ hơn nữa hắn còn là tỷ phu của nàng, mang thay con của tỷ phu, thử hỏi nàng làm sao dám nhìn mặt người trong thiên hạ.

Mạc Tuệ Tâm tức giận, dựa cửa. Không cần hỏi nữa, chỉ cần nhìn thái độ này của Mạc Thánh Tuyết thì đã cho nàng biết đáp án. Đây không phải là sở trường của tên cầm thú đó sao, một phát là trúng đích. Nàng cũng một lần duy nhất mà có Tư Bảo.

"tên Lạc Tư Doanh đáng ghét, còn dám mở miệng nói muốn cùng nàng và Tư Bảo xây dựng một gia đình hạnh phúc, nàng suýt bị những lời đường mật của hắn lừa gạt, Mạc Tuệ Tâm ngươi thật ngốc.."

"được ! muội sẽ không hỏi nữa, tỷ đừng quá kích động...đại phu nói sức khỏe tỷ rất yếu cần phải tịnh dưỡng.."

Chuyện một tháng trước nàng đã xem như một cơn ác mộng muốn xóa bỏ, nhưng sự hiện diện của đứa bé nàng sẽ nhắc nhở đó không thể nào là giấc mơ, là sự thật nàng đã có lỗi với Thiên Hàn.

"cốc...cốc...!!"

"Tuệ Tâm ! nàng mau mở cửa.."

"mẫu thân ! người mở cửa ra đi.."

"tam nương ! nhị nương có sao không..."

Bên ngoài đám người Lạc Tư Doanh và đám tiểu quỷ không ngừng đập cửa, vì lo lắng bệnh tình của Mạc Thánh Tuyết.

"rầm..mmm!!"

Cánh cửa bất ngờ mở ra, cả đám người lớn nhỏ ngã sập xuống đất...

Dinh Hạo có khổ mà không thể mở môi, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Tuyết nhi. Nhưng không biết làm sao để mà nói.

"đại phu nói sao, Tuyết nhi mắc bệnh gì.." Lạc Tư Doanh nhìn mọi người xung quanh, nhưng không ai trả lời hắn.

"tuyết nhi ! gọi thật ngọt ngào, nếu nói ngươi không có ý với người ta, có ma mới tin" Mạc Tuệ Tâm tức giận, trừng mắt nhìn hắn

"ánh mắt này là sao, thật ra hắn đã gây ra lỗi gì với nàng" Lạc Tư Doanh nhìn sang Mạc Tuệ Tâm thì nàng lại tức giận xoay đi chổ khác.

"ta không sao, chỉ nhiễm chút phong hàn" Mạc Thánh Tuyết mỉm cười lên tiếng.

"bên ngoài trời đang nắng như vậy...vừa rồi Hạ Lan còn khóc rất thương tâm, sao chỉ là một chút phong hàn" Dinh Hạo nhịn không nổi cũng đã lên tiếng.

Lời nói của hắn đã phá vỡ bầu không khí đang yên bình mọi người, mọi người đều bị hắn hù cho giựt mình, và tất cả đều đang nhìn hắn.

"chết mất ! tại sao hắn lại kích động như vậy, khi nãy hắn không chỉ lớn tiếng mà còn quát tháo mọi người"

"ý ta là...là.." Dinh Hạo muốn giải thích nhưng không biết nói sao, thật ra ý hắn chính là những gì hắn mới nói.

Sáng ngày hôm sau.

"keng...ng..!!!"

Tiếng chuông mở màn vang lên, mọi người đều nhanh chống vào chổ ngồi, chờ đợi trận đấu bắt đầu...

"bây giờ ta xin tuyên bố người thắng cuộc qua bốn vòng bảng là..."

"Đường công tử, Minh công Tử, Âu Dương công tử và người cuối cùng... là Dinh công tử.."

"vèo..o..!!"

"vèo..o..!!"

Từng người một có tên, đã nhảy lên khán đài, trước bao nhiêu tràng pháo tay tán thưởng của mọi người.

"bốp..! bốp..!"

Mọi người đều nhìn họ bằng con mắt ái mộ, nhưng có kẻ trong lòng vô cùng tức tối...

"Âu Dương Đình ! nếu chàng dám thắng cuộc thi này, chàng xem thiếp xử chàng ra sao.."

Hồng y nữ tử xinh đẹp rực rỡ, đang cười đến hoa lệ kia, từ đầu đều dán chặt lên Âu Dương Đình, không biết là do ảnh hưởng của sắc y hay vì tức giận, mà cả khuôn mặt của nàng đều nhiễm đỏ.

"sư phụ ! sư nương hình như đang rất tức giận.."

Dinh Hạo ngay cả hắn còn phải rùng mình trước ánh mắt của Lãnh Nhược Y. Thật đáng sợ...

"ha..ha...không phải vì tên chết tiệt nhà ngươi sao..."

Âu Dương Đình gượng cười nhìn những người xung quanh, bên dưới khán đài người nào hắn cũng nhìn, duy nhất chỉ một người hắn không dám nhìn là thê tử hắn, Lãnh Nhược Y.

"Âu Dương Đình ! chàng vui đến vậy sao.." Lãnh Nhược Y xiết chặt nắm đấm

So về dung mạo thì cả ba người đứng đầu bảng đều rất tương xứng với các vị mỹ nhân của chúng ta, nhưng còn người cuối cùng thì...

"Song nhi tỷ ! tên dã nam nhân đó là người đã cứu Nhã nhi và Phụng nhi của muội sao" Tư Mã Phi Yến nhìn thấy khuôn mặt "bậm trợn" của Dinh Hạo không khỏi run sợ.

"phải đó, có phải muội rất muốn lấy thân báo đáp"

"tỷ còn giỡn nữa, muội không nói chuyện với tỷ .." Tư Mã Phi Yến giận dõi quay lại hàng ghế đầu trên khán đài.

Nhan Song Song cũng đi theo Tư Mã Phi Yến, và lướt nhìn qua Mạc Nhi...

"Mạc nhi ! thật ra trên người tên dã nam nhân đó, có điểm gì cuốn hút tỷ..."

"keng..ng...!!" tiếng chuông thứ hai vang lên..

"bắt đầu...u...!!!"

Dương Chính lớn giọng hô to, liền nhảy khỏi khán đài. Đương nhiên là không muốn bị thương oan mạng.

"bốp..! bốp..!"

Trận đánh nhanh chống diễn ra chia làm hai phe, Dinh Hạo và Minh Ngọc Tuấn, Đường Vô Thường và Âu Dương Đình...

Âu Dương Đình đương nhiên dễ dàng hạ Đường Vô Thường, nhưng hắn không thể quá gấp gáp, chí ít cũng phải đợi Dinh Hạo hạ xong Minh Ngọc Tuấn, nhưng hành động này của hắn làm cho hai người vô cùng khó chịu.

Người thứ nhất phải nói đến là đối thủ của hắn Đường Vô Thường, cảm giác như bị người ta xem thường, còn đang chơi trò rượt bắt, hắn thì nghiêm tức ra chiêu, còn đối phương thì cứ tránh né liên tục. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận thân thủ của đối phương vô cùng nhanh nhẹn, nếu không hắn cũng đã không nhiều lần đánh hụt.

"Âu Dương Đình ! chàng đang giở trò gì, đừng để thiếp biết chàng đang lừa ghạt thiếp.." người thứ hai tức giận đó chính là Lãnh Nhược Y.

Quay lại trận đấu giữa Dinh Hạo và Minh Ngọc Tuấn, cũng giống như Giang Ngọc Lâm thì đây là lần thứ hai họ giao đấu.

Kiếm pháp của tên này đúng là đã tiến bộ vượt bậc, so với bảy năm trước đúng là cách xa một trời một vực..

"thân thủ cũng khá...nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.." Minh Ngọc Tuấn mỉm cười nhìn Dinh Hạo.

"vèo..!"

Lúc Dinh Hạo chưa kịp phòng bị thì Minh Ngọc Tuấn đã xuất kiếm, hắn và kiếm hòa vào nhau, như một cơn gió xoáy bắn thẳng về phía Dinh Hạo.

"cạch..!"

Dinh Hạo giơ kiếm ra đở lấy, nhưng liên tục bị Minh Ngọc Tuấn đẩy dồn ra phía sau, thanh kiếm của Dinh Hạo không gượng nổi cuối cùng đã gãy đôi.

Minh Ngọc Tuấn mỉm cười, tiếp tục xuất kích, Dinh Hạo đành ngửa người ra sau, lách ra bên trái, trượt một đường thật dài tránh đi lưỡi kiếm của hắn. Khiến cho sàn gổ bên dưới cũng in luôn dấu chân của hắn.

Lưỡi kiếm chém hụt, Minh Ngọc Tuấn vô cùng tức giận, trở ngược kiếm tiếp tấn công.

"có cần đổi người...để sư phụ giúp ngươi giải quyết tên Minh Ngọc Tuấn đó" Âu Dương Đình chạy loạn khắp khán đài, rồi dừng lại cạnh Dinh Hạo.

"không cần ! người lo mà đối phó tên đó.." Dinh Hạo mắt hướng về phía Đường Vô Thường. Hắn cũng có tôn nghiêm của hắn, hắn không tin bản thân không hạ được tên Minh Ngọc Tuấn này.

"lại tới nữa.."

Âu Dương Đình lập tức phi thân lên khi thấy Đường Vô Thương cách hắn không quá ba bước.

"xoẹt...t...t..!!"

Lưỡi kiếm của Minh Ngọc Tuấn bỗng nhiên xoay tròn trên không trung, một,mười, một trăm...

Thanh kiếm giống như biết phân thân, tất cả đều đồng loạt bay thẳng về phía Dinh Hạo. Dù biết bản thân không thể tiếp tục dùng nội lực, nhưng hắn không còn cách nào.

"ào..ào..!!"

Gió thổi ào ạt, cát bụi tung mịt mù, cây cối nghiên ngã, mọi người ngơ ngát nhìn xung quanh, còn tưởng trời sắp đổ mưa nhưng không phải...

"cạch...ch...!"

"cạch...ch...!"

Thanh kiếm của Minh Ngọc Tuấn nát tan thành từng mãnh nhỏ, và Minh Ngọc Tuấn hắn đã ngã quỵ xuống đất, không gượng dậy nổi. Mọi người vẫn không biết chuyện gì đã diễn ra, chỉ biết khi họ nhìn lên khán đài thì mọi chuyện đã là như vậy.

Dinh Hạo dần dần thu chưởng pháp lại, cố gắng để không bị ngã.

"hắn đã thua rồi sao...thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt.." Minh Ngọc Tuấn cười chua sót bước xuống khán đài.

"bốp.. bốp...!!"

Cùng lúc đó Đường Vô Thường cũng bị cước liên hoàn của Âu Dương Đình đá văng khỏi khán đài.

Nhan Song Song từ trên ghế, cũng vội vã chạy xuống đở lấy hai người Minh Ngọc Tuấn và Đường Vô Thường:

" Minh công tử, Đường đại ca ! hai huynh có sao không..."

"Nhan cô nương! là ta bất tài, không giúp được nàng, ta xin cáo từ.." Minh Ngọc Tuấn cảm thấy bản thân không còn chút mặt mũi nào đứng trước mặt Nhan Song Song, lập tức phủi áo bỏ ra đi.

"Minh công tử.." Nhan Song Song lo lắng gọi theo Minh Ngọc Tuấn

"Song nhi ! Đường đại ca thật vô dụng, không giúp được muội rồi" Đường Vô Thường vừa nói xong, liền phun ra ngụm máu.

"Đường đại ca! tất cả là lỗi của muội, muội không nên nhờ huynh" Nhan Song Song vừa lên tiếng thì Đường Vô Thường cắt ngang.

"là huynh cam tâm tình nguyện, muội bảo trọng.." Đường Vô Thường lau chùi vết máu trên miệng hắn, rồi một bước đi thẳng..

Nếu không vì nàng thì hai người nam nhân này cũng không thảm hại như bây giờ, là nàng có lỗi với họ. Mạc Nhi tức giận nhìn lên khán đài "tất cả là lỗi của tên dã nam nhân đó..."

"Song nhi ! người đã thương Đường đại ca của nàng là sư phụ, không phải ta, tại sao nàng lại nhìn ta đáng sợ như vậy, ta mới là phụ quân nàng, ta cũng đang bị thương, nàng không thấy sao.."

"ê..!!! có đánh tiếp không vậy.."

"sao lại đứng yên.."

"không đánh thì xuống mau.."

Dân chúng bên dưới không ngừng kích động, họ đang rất háo hứng chờ xem một trận đánh kịch liệt, nhưng mà người trên khán đài vẫn đứng yên bất động.

"người này tại sao lại nhìn Song nhi bằng thứ ánh mắt đó, hắn quen với Song nhi từ khi nào" Mạc Nhi trong lòng cảm thấy hoài nghi, khi nhìn thấy Dinh Hạo đang nhìn Nhan Song Song đến xuất thần.

"tiểu đồ đệ à, sao ngươi còn chưa ra tay.."

Âu Dương Đình còn nôn nóng hơn khán giả bên dưới, nếu có thể tự mình lăn đùng ra xỉu thì hắn đã làm rồi, nhưng như thế thì quá mất mặt, chí ít cũng phải cho hắn một quyền.

"Y nhi ! không phải lỗi của ta..là hắn không chịu ra tay" Âu Dương Đình quay xuống nhìn Lãnh Nhược Y bộ dáng khó xử.

Nhưng...

"coi chừng..ng...!!"

"bốp..!!"

Tiếng cảnh báo của Lãnh Nhược Y đã quá muộn màng. Máu mũi chảy rồng, đầu óc quay cuồng...

"Bịch..!!"

Âu Dương Đình đã nằm bất động dưới sàn gỗ, nhưng cũng thật may mắn, trước khi bất tĩnh, hắn còn kịp nhìn thấy mặt hung thủ, chỉ là chưa kịp nói gì đã hôn mê.

...................

"Dương Đình ! chàng mở mắt ra nhìn thiếp đi ..Dương Đình.."

Âu Dương Đình nghe thấy tiếng khóc kêu gào của Lãnh Nhược Y mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"tên khốn đó đâu..cái đồ khi sư diệt tổ, ra tay không báo trước một tiếng, ít ra cũng phải lựa chổ mà đánh, tại sao lại đánh vào mặt...tên nhóc đó chắc là muốn chết.."

"bạch..ch...!!"

Âu Dương Đình tức giận ném cái khăn đang nhét trong mũi hắn ra, tức giận mắng chữi kẻ đầu xỏ gây ra tội tình.

"chàng nói là tên Dinh Hạo sao... hắn đang tỷ thí trên võ đài.." Lãnh Nhược Y lo lắng cho vết thương của Âu Dương Đình , nhưng nhìn thấy hắn kích động như vậy , nàng rất an tâm.

"Dinh Hạo cái gì chứ...hắn là.." Âu Dương Đình nóng vội lên tiếng, nhưng chợt nhớ chuyện quan trọng

"mà nàng vừa nói gì, hắn đang tỷ thí.." Âu Dương Đình sốt ruột lên tiếng.

"dạ phải" Lãnh Nhược Y ngơ ngác gậc đầu, nàng không biết vẽ mặt lo lắng này của Âu Dương Đình là gì.

"tên tiểu tử đó muốn chết sao..." Âu Dương Đình nói xong lập tức chạy thẳng đến giáo trường, không kịp nói câu gì với Lãnh Nhược Y.

"Dương Đình! chàng đi đâu vậy.."

"đi ngăn hắn lại.."

Tên nhóc đó vì muốn thắng Giang Ngọc Lâm, nên đã dùng tán hoa chưởng, đã tổn hại nguyên khí vẫn còn chưa bình phục, tuyệt đối không thể tiếp tục sử dụng nội lực. Nhưng vừa rồi tên ngốc đó lại dùng Phong Vân chưởng một lần nữa, đúng là chán sống, sao hắn lại thu nhận một đồ đệ ngốc như vậy

"Dương Đình! đợi thiếp với.."

hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio