Voldy thực ôn nhu.
Ngồi trong phòng khách, ánh lửa lò sưởi phản chiếu khiến mặt Voldy nhiễm một tầng đỏ ửng, mái tóc dài mềm mại, dùng tơ đen cột sau đầu; đôi mắt hắn đỏ như máu, hiện lên sắc bén; môi hắn sáng lạn như hoa, mỉm cười say lòng người như anh túc.
“Harry, đây là của ngươi.”
Voldy cầm bánh ngọt lên, đặt trước mặt cậu, ngón tay thon dài, trắng nõn gần như trong suốt.
“Cám ơn ngươi, Voldy.” Harry hai tay tiếp nhận bánh ngọt, cong miệng cười, đôi con ngươi xanh lá hiện lên vui sướng.
Thời gian, ngươi dừng lại đi. Harry hy vọng tận đáy lòng.
“Voldy—”
Harry gọi khẽ, lại lập tức hét thảm một tiếng: “Ai u—”
Quỳ rạp trên mặt đất sửng sốt nửa ngày, tiểu Harry của chúng ta mới phục hồi tinh thần lại, ôm đầu gối tựa vào mép giường, chớp chớp đôi mắt xanh lá, còn bị vây trong trạng thái mơ hồ nên cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nga, đúng rồi, hắn vừa thấy Voldy, là Voldy của ngày sinh nhật, Voldy rất ôn nhu.
A, cậu lại thấy Voldy, ở trước mặt cậu.
Harry si ngốc vươn hai tay hướng Voldemort: “Voldy, đau.”
Voldemort chỉ liếc cậu, cầm lấy sách đặt đầu giường, xoay người rời đi, không một câu an ủi, thậm chí một ánh mắt thương cảm cũng không.
Thái độ thờ ơ của Voldemort như một gáo nước lạnh đổ trên người Harry, cậu nhất thời cảm thấy vô cùng rét, vì thế vội vàng trở về giường, ngơ ngác ôm gối, sao Voldy lại biến thành như vậy nhỉ? Harry bắt đầu tự hỏi vấn đề mấy ngày nay cậu đều nghĩ.
Oh, đúng rồi, là vì xấu hổ.
Harry gật đầu.
Chuyện xảy ra vào buổi tối sinh nhật, mọi việc như Harry hy vọng, sau khi cởi bỏ khúc mắc, Voldy vô cùng ôn nhu, thậm chí tự mình lấy bánh ngọt cho cậu, tiểu Harry kích động không thôi quyết định cảm ơn anh trai Voldy của mình.
Vì thế, đêm đó, hoặc là nói là rạng sáng, lúc hai tiểu thiên sứ tắm rửa sạch sẽ, lên giường chuẩn bị ngủ, tiểu Harry của chúng ta tặng quà cho hắn.
“Voldy.” Harry đã quen với bộ dáng Voldemort khi mặc bộ áo ngủ con thỏ, nhẹ nhàng kêu lên.
“Hử?” Voldemort tựa vào gối, mở sách đọc, đáp lời.
“Tới đây.” Mắt Harry hiện lên giảo hoạt, cậu mỉm cười nhìn Voldemort bên cạnh, ngoắc ngoắc tay.
Voldemort ngẩng đầu khỏi sách, nhíu mày nhìn Harry đang ra vẻ thần bí: “Nếu ta nhớ không nhầm, ta ở bên cạnh ngươi, căn bản không cần qua đó, hay là lỗ tai của ngươi không nghe rõ lời ta?”
Harry nhún vai, đành tự mình dịch tới sát Voldemort, tuy khoảng cách giữa hai người vốn chỉ cm.bg-ssp-{height:px}
Voldemort buông quyển sách trên tay, hứng thú nhìn Harry, suy đoán động tác tiếp theo của tiểu quỷ này, nhưng, sự thật tàn khốc hơn tưởng tượng của hắn.
Tiểu Harry dũng mạnh của chúng ta, đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Voldemort, khóe miệng gợi lên một nụ cười sáng lạn, sau đó vươn hai tay, trụ hai vai Voldemort.
“Muốn so tốc độ phóng thần chú sao?” Voldemort cười khẽ, tay phải di chuyển, tạo tư thế dễ dáng phóng thần chú nhất, muốn so trình độ thuần thục, tiểu quỷ này còn kém hắn một trăm năm.
Đương nhiên, tiểu Harry của chúng ta luôn phát huy triết lý “Không đi đường tầm thường”.
Chỉ thấy Harry hít sâu một hơi, buông vai Voldemort, một tay giữ mặt hắn, sau đó gần sát, “Ba”, hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Voldemort.
Ừm, da rất tốt.
Tiểu Harry chậc chậc lưỡi, cảm giác mặt có điểm phát sốt, khụ, dù sao cũng là lần đầu tiên cậu tặng cho người khác một nụ hôn chúc mừng sinh nhật, vì thế cậu gào to một tiếng “ngủ ngon” rồi kéo chăn bịt kín đầu.
Xem phản ứng của tiểu Voldemort, từ lúc tiếng “Ba” do nụ hôn của Harry phát ra, hắn như trúng thần chú hóa đá, cứng nhắc, bất động, đương nhiên không có khả năng. Tình huống thật là, nửa giờ sau, Voldemort mới lấy lại tinh thần, sờ sớ má phải mình, cảm giác nơi Harry hôn qua nóng như nham thạch. Nên rửa mặt không? Voldemort còn nghiêm túc nghĩ, vì nguyên nhân không rõ mà lựa chọn từ bỏ. Lại qua hai giờ, thẳng đến khi tay Voldemort vuốt má phải quá lâu mà mỏi nhừ, cựu chúa tể hắc ám điện hạ của chúng ta mới ý thức được thời gian đã qua thật lâu, làm một đứa trẻ bốn tuổi chưa trưởng, hắn phải bảo đảm giấc ngủ.
Vì thế, hắn buông tay, kéo chăn lên, nằm xuống, gối rơi xuống đất ra tiếng bang, khó hiểu, hắn lại tiếp tục nằm yên, một đêm bảo trì tư thế kéo chăn. Cho nên chiếc gối hoàn toàn bị Voldemort điện hạ của chúng ta bỏ ngoài phạm vi quan tâm.
Liền như vậy, sáng sớm hôm sau Harry mở mắt, Voldemort bắt đầu đối với cậu như gần như xa, không còn lúc nào cũng chân chọc, mà là hoàn toàn không nhìn.
Tình hình này có chút tương tự lúc ở cô nhi viện, nhưng lại khác, bởi vì, không khí tồi tệ không phát ra từ hai người, mà chỉ từ một mình Voldemort.
Đơn giản mà nói, Voldemort điện hạ của chúng ta, xấu hổ.
Nhưng thời gian xấu hổ cũng quá dài đi! Harry oán thầm, đã suốt ngày giờ phút giây. (Uy, Tiểu Har, ngươi nhớ thật rõ ràng a)
Trong thời gian này, cuộc sống của Harry chính là không ngừng hấp dẫn lực chú ý của Voldemort, hy vọng được đáp lại, chẳng sợ bị châm chọc hay dính thần chú, nhưng sự thật quá vô tình, tựa hồ Voldemort cố ý không để tâm tới cậu, mỗi ngày trừ ngủ thì không ở chung với Harry, mà thậm chí lúc ngủ cũng nằm xa xa bên kia, tiểu Harry của chúng ta bắt đầu oán hận giường tấc.
Hiện tại Harry hoài nghi, có phải Salazar Slytherin xấu hổ quá độ nên rời khỏi Hogwarts? Mà nguyên nhân, ước chừng là vì Godric Gryffindor. Rốt cục lão tổ tông đã làm cái gì? Chẳng lẽ cầu hôn với lão xà quái Slytherin. (Vì thế, Harry, ta bái phục trí tưởng tượng của ngươi)
Nhưng tưởng tượng vậy cũng không ích gì, Harry oán hận đấm gối, như con mèo nhỏ hung hăng phát tiết cơn tức giận. Cậu cảm thấy Slytherin nên đổi tên là nhà Kỳ Cục, xuất thân từ nhà đó không một ai không kỳ cục, lão xà quái, giáo sư Snape, rồi đến tiểu Malfoy, mà kỳ cục nhất, chính là cựu chúa tể hắc ám — Voldemort.
Từ từ, nhớ tới giáo sư Snape, chỉ có trước mặt Dumbledore lão mới lộ ra vẻ mặt thật, mà tiểu Malfoy, cuối cùng cũng được Dumbledore cứu vớt linh hồn, kiên quyết đứng bên Hội phượng hoàng, xem ra, đây là phương pháp tốt nhất giải quyết sự kỳ cục của Slytherin.
Ừm, Dumbledore, đặc điểm của Dumbledore là gì nhỉ?
Oh, đúng rồi, râu bạc, đeo kính, thích ăn ngọt.
Đồ ngọt thì dễ, nhưng râu bạc và kính phải tìm ở đâu? A, đúng rồi, không lâu trước ngài Steven đóng giả thành ông già Noel, đạo cụ vẫn còn để dưới tầng hầm, vì thế tiểu Harry của chúng ta chạy như điên ra khỏi phòng, lòng tràn đầy vui mừng. (Harry, ngươi quên thần chú biến hình ư?)
Mà Voldemort đang đọc sách trong vườn hoa, đột nhiên cảm thấy rùng mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rõ ràng ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết tốt lắm, chẳng lẽ sắp mưa to?