Quả nhiên khi Harry một tay cầm một túi plastic to, một tay ôm bánh mì trở về thì cái tên bạch kim chết tiệt đã sớm chờ ở cửa.
Tuy rằng quần áo ngăn nắp nhưng dường như anh ta còn mỏi mệt hơn ngày hôm qua, hốc mắt màu đen, nhưng đôi mắt lam xám vẫn rất sắc bén.
Ánh mắt Scorpio đi phía sau Harry cũng sáng lên, chẳng qua ngại Harry ở đây, chỉ có thể vui vẻ chào hỏi ba sau lưng Harry.
Draco cúi xuống ôm lấy Scor đứng bên chân ánh mắt lòe lòe sáng lên, thân mật chạm vào trán cậu bé, chọc Scor bật cười khanh khách. Harry nhếch môi, bỏ qua tầm mắt bên cạnh bắt đầu tìm chìa khóa.
“Để anh.” Một bàn tay cầm bánh mì trên tay Harry để anh tìm chìa khóa.
“Cám ơn.” Harry đáp lại theo thói quen.
Nhìn từ xa, chàng trai tóc bạch kim một tay ôm cậu bé giống mình, một tay ôm túi bánh mì chờ thanh niên tóc đen đứng bên cạnh tìm chìa khóa mở cửa. Chỉ nhìn đã thấy hạnh phúc.
“Cha, con có thể mời ba nhìn bé bọt biển không?” Cậu bé dựa vào vai ba, một bàn tay ôm cổ ba, tay kia thì khoát lên trên vai cha. Cậu bé vừa vào cửa đã khẩn cấp về phía cha hỏi.
“Scorpio, gọi chú Draco là được.” Harry nhíu mày, cầm các thứ vào bếp.
Draco cười cười, ôm Scorpio đi theo phía sau Harry, để túi bánh mì lên bàn: “Không sao, em yêu, anh không để ý.”
Harry chán nản.
“Chỉ có thể nhìn đến lúc ăn.” Harry thấy cậu bé cầu xin làm nũng thì bất đắc dĩ vươn tay véo má cậu bé rồi gật gật đầu cho phép.
Cậu bé hưng phấn vặn vẹo thân mình, Draco ôm mà suýt nữa làm cậu bé ngã xuống.
“Đừng lộn xộn!” Draco vỗ lên mông Scorpio cảnh cáo.
“Ba, chúng ta đi nhìn bé bọt biển đi.” Cậu bé không thèm để ý, còn cực kỳ rộng lượng mà hôn ‘bẹp’ lên mặt ba một cái.
Draco ôm Scor nhìn bé bọt biển, Harry ở lại phòng bếp, bất đắc dĩ xoa trán. Kệ, dù sao Malfoy cũng là ba Scorpio. Vì thế, Scor gọi, Draco không để ý, Harry chấp nhận xưng hô ‘ba’.
“Bé bọt biển, quần phồng…”
Bọt biển vàng óng trong TV vặn vẹo thân hình, Draco bật người nhận ra khối bọt biển này chính là bọt biển trên tạp dề của Harry. Draco vuốt mũi, khối bọt biển này la hét làm đầu anh ngất ngư. Màu đen dưới mắt biểu thị công khai chủ nhân mệt mỏi. Vì giải quyết công việc chồng chất do suy sút, cũng vì để ra càng nhiều thời giờ ở bên Harry và Scor, hàng đống công việc chồng chất hoàn thành trong một ngày, anh cố hết sức.
Mệt mỏi làm đầu anh vận chuyển chậm chạp, anh muốn nghỉ ngơi nhưng tiếng ồn ào trong TV làm anh không thể nghỉ ngơi. Nếu không phải Scorpio ngồi trong lòng anh vui vẻ nhìn thì chắc chắn anh sẽ để TV sống thọ và chết tại nhà.
Scor nhìn nghiêm túc, nghiêm túc đến mức xương cổ thẳng tắp, biểu tình còn biến hóa theo khối bọt biển nhìn không ra cổ trong TV, Draco xoa mái tóc bạch kim của con.
“Ba, đừng động!” Scor bất mãn bị làm phiền, nghiêng đầu nói ba quấy rầy.
Draco nhướng mày, nhìn về phía TV không ngừng chớp động.
phút, anh nhìn chằm chằm bọt biển vàng óng, phút, anh vẫn không thấy hiểu bọt biển vàng óng nói cái gì.
Rõ ràng mỗi một từ đều là tiếng Anh tiêu chuẩn, không sai ngữ pháp, nhưng cố tình anh không hiểu.
“Bạn có biết vì sao con gà con muốn qua đường cái không?” Bọt biển không cổ cười hỏi.
“Bởi vì con gà con muốn tới đối diện đường cái a!” Bọt biển vui vẻ cười to.
Draco đau đầu, người thừa kế Malfoy cao quý có thể bị loại này kéo thấp chỉ số thông minh không?
“Ba?” Scor nhìn mê mẩn lại nghiêm trang chững chạc quay đầu, “Ở biẻn có trứng gà sao? Không có trứng gà gà con từ đâu tới?”
Draco cười khẽ, lần thứ hai vươn tay xoa đầu con. Quả nhiên là con Harry, mơ hồ giống Harry.
Anh cứ như vậy nhìn cùng Scorpio. Anh rất muốn ngủ, nhưng trong ngực là đứa con có cùng chung máu dựa vào, xoay đầu là có thể nhìn thấy người yêu mặc tạp dề bận rộn. Anh bắt đầu nghĩ, Chúa Tể Hắc Ám chinh phục thế giới pháp thuật còn không bằng ôm con người yêu ở nhà xem tv.
Khi Harry bưng đồ ăn từ phòng bếp ra thì thấy Scorpio ai oán lắc tay Malfoy.
“Ba, xem với Scorpio đi!”
Malfoy xoa huyệt thái dương giống như rất đau đầu.
“Malfoy?” Harry lau tay vào tạp dề, đẩy đẩy kính đi đến, “Malfoy? Anh không thoải mái sao?”
Draco xoa đầu Scor, nhìn Harry mặc cái tạp dề màu vàng đáng yêu đến cực điểm thì cong khóe miệng: “Không có… Chính là, để anh ngủ một chút. Chờ anh tỉnh lại, nói cho anh biết lựa chọn của em.”
“Anh…” Không đợi Harry mở miệng, Draco đã nhắm hai mắt lại.
Harry giật nhẹ khóe miệng cười lạnh, hiện tại anh có thể đá đít vị quý tộc làm bộ làm tịch này ra ngoài. Nhưng là… Anh nhìn qua hốc mắt màu đen của Draco, thôi, để anh ta ngủ một đêm cũng không có tổn thất gì.
“Bảo bối, đi ăn nào.” Harry dắt tay Scorpio vào bàn ăn.
“Nhưng ba…” Cậu bé một tay cầm tay cha, một tay chỉa chỉa ba ngồi ở trên ghế, mặt rối rắm.
“Để anh ta ngủ đi.”
Harry đặt Scorpio lên ghế.bg-ssp-{height:px}
“Đừng dây tương ra quần áo.” Harry thấp giọng cảnh cáo.
Scorpio chọc một khối thịt gà, ngốc ngốc cho vào miệng, nuốt xuống rồi mới mở miệng: “Cha, hôm nay gà thật nhiều.”
Harry nhìn thân ảnh tựa vào ghế ngủ an ổn, quay đầu: “Ăn không xong thì cho Blue ăn.” Blue là một con chó vàng xinh đẹp nhà hàng xóm.
Chờ Harry rửa xong bát, đưa Scorpio đi tắm rồi đi ngủ, người tựa vào ghế ngủ vẫn an ổn như trước.
Đại khái là Malfoy vừa làm xong việc là tới, quần áo cũng chưa kịp đổi, chỉ cởi áo choàng phù thủy xuống là không kỳ quái. Áo sơmi trắng cũng vì ôm Scorpio mà có nếp nhăn, cravat đen bị kéo ra còn treo ở cổ áo.
Malfoy ngồi ngủ, hô hấp chậm rãi, đầu lệch sang một bên. Tư thế khó chịu như vậy mà Malfoy cũng ngủ được, anh ta rất mệt.
Harry bừng tỉnh, phát hiện tầm mắt của mình thủy chung dừng lại ở trên người Malfoy thì xấu hổ buồn bực.
Anh muốn trở về phòng ngủ, cho Malfoy chết tiệt ngồi như vậy một đêm. Harry gãi gãi mái tóc đen hỗn độn, thở dài, đi về phòng, lấy ra một cái chăn, căm giận ném vào ngực người nọ.
Khi chuẩn bị xoay người trở về phòng, mới đi được hai bước, anh lại do dự, Harry gãi gãi mái tóc lộn xộn, thở dài như chịu thua, mở chăn bị quấn, dịch đến bên hông Malfoy rồi mới an tâm trở về phòng ngủ.
Đêm khuya, khu phú yên tĩnh lâm vào ngủ say. Chỉ có ngọn đèn trước cửa nhà, yên tĩnh trầm mặc tỏa ra màu vàng ấm ấp.
Harry ngủ không yên, giấc mơ làm anh ra mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập.
“Bong” một tiếng thật lớn làm Harry đột nhiên tỉnh lại.
Harry dùng sức chớp mắt, màu đem dần biến mất, đồ vật trong bóng đêm cũng từ từ rõ ràng. Harry lấy kính, xốc chăn xuống tầng xem.
“Lạch cạch” bật đèn, cả căn phòng trong nháy mắt sáng trưng. Ánh đèn sáng như ban ngày làm mắt Harry đau đớn.
“Potter chết tiệt, em đang làm gì đó!” Một tiếng mắng làm Harry nhanh chóng tắt đèn.
Harry mở to mắt, nhìn thấy Malfoy ngủ tóc lộn xộn từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt khó chịu nhìn anh. Quầng đen dưới đôi mắt vẫn rất đậm. Malfoy kéo cravat ở trên cổ ném sang một bên, lần thứ hai ngã lên ghế. Anh ôm chăn, còn hừ lạnh: “Hừ, để một Malfoy ngủ sô pha?”
Nói xong, mắt chậm rãi nhắm lại, mắt thấy sắp ngủ.
“Malfoy, đến phòng khách ngủ đi.” Harry vội vàng đi đến ghế, thừa dịp Malfoy còn chưa ngủ để anh ta dời trận địa.
Người nọ không phản ứng, khuôn mặt bình thường cao ngạo trong bóng đêm lại rất bình thản.
Harry vươn tay vỗ vỗ bả vai người nọ: “Malfoy?”
Một bàn tay to lớn đột nhiên ôm bờ vai anh, dùng sức vùng, Harry nằm trên ghế.
“Malfoy!” Harry gầm lên, lại bị một bàn tay bụm miệng.
“Đừng ồn!” Malfoy mở to mắt nói, thực rõ ràng, anh còn ở trạng thái không ngủ đủ bực bội. Ghế tuy không nhỏ nhưng hai người đàn ông nằm vẫn có chút miễn cưỡng. Draco ôm sát Harry, thân hình hai người dính sát vào nhau.
Malfoy nhắm mắt lại, chóp mũi dán vào cổ Harry, giọng nói mơ hồ: “Đi ngủ…” Hô hấp từ từ chậm rãi. Malfoy đang ngủ.
Harry giật giật tay chân, phát hiện chúng nó hoàn toàn bị Malfoy chế trụ thì nghiến răng. Anh co tay chân của mình muốn thoát khỏi Malfoy nhưng vừa động đã thấy Malfoy chau mày, ôm càng chặt.
Harry nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, mắt nhắm lại che đi đôi mắt màu lam xám, cũng che đi cao ngạo. Anh hoàn toàn có thể không để ý Malfoy rút tay ra. Nhưng nhìn thấy đôi môi khô khốc, nhìn đến tiều tụy khác hình tượng ngăn nắp bình thường của Malfoy, Harry lại không nhẫn tâm đánh thức.
Trong bóng đêm, Harry cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn ra ngoài trời.
Lập trường của anh và Malfoy hoàn toàn khác nhau. Draco là người thừa kế gia tộc Malfoy, là người thừa kế gia tộc đi theo Chúa Tể Hắc Ám, là cấp trưởng Slytherin, đại biểu quý tộc thuần huyết từ xưa của giới phù thủy anh chỉ là một đứa bé mồ côi, cha mẹ bị Voldemort giết chết, lớn lên ở Gryffindor, cùng những người bạn xem thường thuần huyết luận. Thấy thế nào bọn họ đều là kẻ địch đã định trước.
Không thể phủ nhận Malfoy ưu tú, bề ngoài xuất sắc, màu tóc tượng trưng cao quý, xuất thân hiển hách, khí chất quý tộc… Malfoy là nam nhân vật chính trong tiểu thuyết. Nhưng tính không ôn nhu, tùy tiện nói mấy câu có thể làm người khác tức giận giơ chân. Malfoy cũng rất mạnh, có thể ở Hogwarts phòng ngự mạnh mẽ mở ra một con đường cho Tử Thần Thực Tử đi vào, có thể làm cho Voldemort thưởng thức ngoại lệ thu làm Tử Thần Thực Tử, có thể khiêng lên trọng trách bảo vệ gia tộc ở thời khắc gia tộc suy vong làm bạn với hắc ám.
Thấy thế nào cũng là người đã định trước cả đời làm người khác hâm mộ.
Giữa bọn họ kém rất nhiều. Nếu không có đêm đó, hai người cũng không có khả năng gặp lại, cho dù gặp lại cũng là người lạ.
Harry quay đầu đi, mũi thiếu chút nữa chạm vào Malfoy, anh vội vàng quay lại. Thật không biết Malfoy chấp nhất cái gì. Con? Malfoy có thể tìm tiểu thư quý tộc sinh một đứa. Chấp nhất anh? Đừng nói giỡn, anh là một người đàn ông, không có mông không có thắt lưng, ôm cũng không mềm, bộ dạng cũng không xinh đẹp đến mức có thể xem nhẹ giới tính.
Với Malfoy, kỳ thật không tính là chán ghét. Đêm đó chẳng qua là ngoài ý muốn, một người đàn ông để ý nhiều như vậy làm gì? Nhưng như thế nào cũng từng có hành vi thân mật nhất, mặt đối mặt luôn có chút ngại ngùng, còn chưa nói có một đứa con.
Anh đã từng nghĩ nếu Malfoy tìm tới cửa, chắc chắn anh ta sẽ không nói hai lời tính toán mang Scorpio đi, mà anh cũng chắc chắn rút đũa phép ra để cổ của Malfoy. Anh cũng lấy đũa phép để cổ của Malfoy, nhưng Malfoy lại ném cho anh hai lựa chọn. Kết hôn? Hiện thực vượt qua tưởng tượng nhiều lắm làm anh có chút không thể thích ứng. Anh không nghĩ ra động cơ của Malfoy. Đáp án đã ẩn ẩn hiện lên, lại bị tiềm thức anh chôn xuống đáy biển.
Malfoy thích Potter, làm sao có thể?
“Cha…” Scor đẩy cửa ra, dụi mắt, lại phát hiện cửa phòng cha nửa mở, trên giường không có người.
“Cha?” Scor đi chân đất xuống dưới.
Cha và ba đều ở phòng khách, sàn nhà. Cái chăn ở dưới, ba bình yên ngủ ở trên sàn nhà, một tay ôm thắt lưng cha. Cha nửa nằm trên người ba, ngủ bình yên.
“Ba?” Cậu bé đặt mông ngồi bên ba, mơ hồ nằm xuống, dựa vào cha cuộn tròn lại.