Khi Tom biết sự cố trở về, Harry đã giải quyết xong.
Mà kẻ đang nằm chính là kẻ có ý đồ tấn công anh, những kẻ khống chế cũng bị Harry bắt được, lúc Tom đi vào đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh nồng.
“Harry.” Trái tim y nảy lên, “Anh không sao chứ?”
Harry bình yên ngồi trên ghế, cũng không thèm nhìn Izanas đang lăn lộn phía sau mình. Rốt cuộc anh có thể ăn cơm trưa được rồi.
“Cậu có muốn ăn chút gì không,” Harry cười làm sống lưng y lạnh ngắt, “Tuyệt đối không cho thêm bất cứ thứ gì không nên thêm nha.”
Tom nhìn Harry cười, cảm thấy cả người nổi đầy da gà. Vẻ mặt Harry thật là đáng sợ. Hóa ra sự lạnh lùng của Harry với mình trước kia vẫn chưa phải làm người ta rợn tóc gáy.
Tom ngoan ngoãn ngồi cạnh Harry, không dám nói câu nào.
“Lord…” Khóe miệng Izanas đã chảy máu, cố chấp nhìn Tom, thậm chí cô ta còn vươn tay, muốn bắt lấy áo choàng Tom, cô ta biết thời gian không còn nhiều, Evans dốc sạch độc dược vốn để đối phó anh ta vào bụng mình, không ai hiểu hơn cô ta về hậu quả một khi không tẩy sạch độc dược này.
Harry lại chặn tay Izanas.
“Đó là của ta…” Harry cười như một đứa trẻ con nhận được thứ mình yêu nhất, hay nói như là một đứa trẻ bị làm hư, chỉ lo giữ khăng khăng đồ của mình, “Ai cho cô chạm?”
Tom bị trở thành vật sở hữu ngoan ngoãn câm miệng, y biết lúc này Harry đã bùng nổ vì tức giận.
“Mày… Harry Evans…” Tay Izanas không ngừng run rẩy, không biết là do độc dược hay vì tức giận nữa.
“Cô nên gọi ta là giáo sư,” Harry lắc đầu, “Tuy cô đã tốt nghiệp, nhưng ta đã từng là giáo sư của cô, mà còn là chủ nhiệm nữa, học trò không lễ phép, người bị trách cứ là giáo sư đó nha.”
“Mày luôn giả vờ… luôn giả vờ…” Izanas gào thét như điên cuồng, có lẽ muốn làm Tom tỉnh táo lại để y thấy rõ “bộ mặt thật” của người mình yêu.
Đáng tiếc, cô ta phải thất vọng.
“Ta tự hỏi ta không che dấu tính cách của mình, là cô không nhìn thấy mà thôi.” Harry bỏ dĩa ăn xuống, anh cầm nước trái cây của mình, “Là tự cô không nhìn thấy.”
“Lord…” Mắt Izanas bắt đầu đỏ lên, “Anh ta sẽ hại người, sẽ hại người, Lord, người phải rời khỏi anh ta…”
“Ta không cho là…” Tom muốn nói gì đó, lại bị Harry dẫm mạnh. Vì thế y câm miệng.
“Đừng nói y biết ta là hạng người gì, dù y không biết, dù ta có hại y, đoạt quyền của y, thì tự y ngu ngốc, tự y bỏ đi răng nanh và nọc độc, giữa ta và y có cái gì nào tới lượt cô nhúng tay. Izanas, Tom là của ta, không phải của cô, chuyện giữa hai chúng ta, cô quản lý được?” Harry hung tợn nhìn cô ta, “Không phải ta không biết các cô lén lút làm gì, nhưng các cô là người của Tom, không đến lượt ta trói buộc, nhưng cũng không có nghĩa là ta phải ngoan ngoãn uống đồ của cô.”
Izanas thở dốc, độc dược trong cơ thể cô ta bắt đầu có hiệu quả, cô ta cảm thấy cơ thể mình như bị chém một nhát mạnh. Nhưng cô ta có nghị lực, không phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, dù máu đã dâng lên tận cổ họng.
“Cô cho rằng ta không dám giết cô?” Harry lấy một chai độc dược nhỏ từ ngực cô ta, giây phút đó, rốt cuộc Izanas thay đổi sắc mặt.
Cô ta không ngờ lại thất bại khi hạ độc Evans, cũng không đoán được Evans có thể tìm ra cô ta, nhưng cô ta biết trong nháy mắt mình bị Evans bắt lấy thì đã có người đi thông báo cho Lord, nên cô ta cũng không sốt ruột. Dù đối phương cho cô ta uống độc dược cô ta cũng không nóng nảy, vì cô ta có độc dược, cũng có cả giải dược. Nhưng cô ta không ngờ, đối phương đoán ra điều này, trước đó không ra tay là muốn cô ta thả lỏng cảnh giác, để cô ta tưởng rằng mình chưa thất bại.
“Cô sai rồi,” Harry đập mạnh bình độc dược kia, Izanas chỉ có thể thấy giải dược cứu mạng mình nhuộm một mảnh đất thành màu xanh lục, “Trước kia không ra tay vì các cô không có hận thù gì với ta.”
Ai cũng không thể phủ nhận Harry thiện lương. Harry đã từng chịu sự đối xử không tốt đẹp gì ở gia đình Muggle, nhưng nó không làm phai mờ sự thiện lương của Harry, đây là chuyện Dumbledore vui mừng nhất.
Với mỗi người, mỗi một chuyện, Harry đều có thiện ý chân thành nhất. Nhưng, thiện ý này thường thường khiến Harry chịu tổn thương lớn. Phần lớn, thiện ý và sự nhẫn nhục chịu đựng của Harry lại trở thành lý do người khác làm hại anh. Ví dụ như chuyện phòng chứa vào năm hai, mà vì anh chợt thiện lương, chợt do dự vào năm ba, Peter không bị giết chết ngay lập tức, rồi thúc đẩy Voldemort sống lại sau đó.
Rất nhiều thời điểm, Harry đều nghĩ, nếu năm đó anh buông tay để Sirius giết Peter, vậy có thể sẽ không xảy ra những chuyện hỗn loạn hay không? Dù Sirius thật sự trở thành kẻ giết người, nhưng Bộ Pháp thuật khiến Sirius chịu oan nhiều năm như vậy, họ sẽ có cách để Sirius thoát khỏi tội danh, nhưng rất nhiều có lẽ đều không thể trở thành sự thật.
Năm thứ tư năm thứ năm năm thứ sáu… thậm chí cho tới chiến tranh. Về sau, để không khiến thiệt hại của D.A tăng lên, rốt cuộc Harry độc ác tra tấn một thành viên D.A phản bội họ, nhận được một tin tức. Cũng tin tức đó trở thành bước ngoặt của trận chiến này.
Harry là một người mâu thuẫn, anh thiện lương, bằng lòng tin tưởng rất nhiều người, nhưng anh cũng lạnh lùng, đối với người muốn giết mình, Harry đã không còn lui bước như lúc mười mấy tuổi nữa.
Anh biết trong Tử thần Thực tử có rất nhiều người không thích mình, thậm chí rất nhiều người muốn mình chết. Nhưng điều đó không liên quan tới anh, Tử thần Thực tử không phải thế lực của anh, đó là chuyện của Tom. Vì thế với sự ác ý của người khác, anh vẫn mang thiện ý, hay bỏ qua.
Chuyện Izanas hạ độc anh mới triệt để chọc giận anh. Người khác đã ra tay chẳng lẽ anh còn giả vờ không biết gì uống nước trái cây rồi nghĩ cách giải độc cho mình? Đó là chuyện mà chỉ có Harry mười mấy tuổi mới làm, không phải anh.
Izanas không thể ngờ được, từ tuổi Harry đã tiếp xúc với bệnh thất, lý do mỗi lần đi vào đều không lặp lại, vì thế độc dược cần uống cũng nhiều không đếm xuể, sau đó đến giai đoạn chạy trốn… giai đoạn phản kích, độc dược mỗi giai đoạn cũng không hề lặp lại.
Harry có cảm ứng đặc biệt về độc dược. Anh không phải bậc thầy độc dược, dốt đặc cán mai về độc dược, cùng lắm anh chỉ xử lý dược liệu tốt một chút mà thôi. Nhưng cái gọi là bệnh lâu thành y, chắc giống như anh.
Thứ được thả vào trong nước trái cây, Harry chỉ cần vừa ngửi đã phát hiện. Anh không biết đó là gì, giống như anh chỉ biết là độc dược nhưng không thể phân biệt được hiệu quả là gì vậy. Tuy nhiên điều đó cũng không ngăn anh đoán được có người ra tay với anh.
Harry sẽ không để ý sự đùa giỡn của người khác, nhưng nếu kẻ đó đã muốn mạng mình, vậy anh không thể nào mặc kệ được nữa. Mà lúc này, người bị mình bảo ra ngoài đã quay về. Lần này Harry mới chú ý tới hắn, phát hiện hắn trúng Lời nguyền Độc đoán.
Harry quen thuộc Lời nguyền Độc đoán nhất, dù sao trong ba lời nguyền không thể tha thứ, anh ứng phó Lời nguyền Độc đoán dễ dàng nhất. Từ năm thứ tư có thể chống cự Lời nguyền Độc đoán rồi về sau trong chiến tranh có thể thi triển phản Lời nguyền Độc đoán, Harry quen đến không thể quen hơn. Đây là một sai lầm Izanas phạm phải.
Thông qua phản Lời nguyền Độc đoán, Harry có thể bắt được kẻ thi triển lời nguyền, rồi tiện đà nắm được Izanas.
Izanas đi theo gia tộc Black tới, khi Harry tìm được cô ta thì cô ta đang thảo luận với thuộc hạ mình.
“Anh…” Izanas chỉ kịp nói một câu đã bị Harry trói buộc.
Izanas không mang nhiều kẻ dưới, nhưng đều là tinh anh, chỉ là những tinh anh khiến cô ta kiêu ngạo lại không ngăn được một thần chú của Harry. Hay là vì họ quá khinh địch nên Harry mới có thể nhân cơ hội? Ai mà biết được.
Khi Izanas bị Harry mang đi, đã có người chạy tới thông báo cho Tom.
Izanas coi như tự mình lấy đá đập vào chân, trước vì có thể dẫn Tom rời đi, họ chế tạo địa điểm gặp sự cố rất xa, tuy người chạy tới mật báo có thể độn thổ nhưng vì xảy ra chuyện, khi Tom tới gần đã thi triển các thần chú, họ chỉ có thể hiện hình ở quanh đó rồi đi tìm Tom. Trong khoảng thời gian này, đã đủ để Harry lấy được độc dược trên người kẻ dưới của Izanas mà cho cô ta uống.
Mà việc Izanas làm, không phải không ai biết. Người đã bị Tom phân phó đi theo Harry lại không thể không biết, vì thế khi Harry muốn ra tay với Izanas họ không phải không muốn ngăn cản, lại bị Harry định thân.
Vì thế khi Tom chạy tới thấy Izanas đang lăn lộn trên đất, mà vài thuộc hạ của y bị định thân. Harry ngồi ở giữa ăn rất vui vẻ.
Harry muốn xử lý Izanas thế nào, Tom không có ý kiến gì. Trong đây, chỉ có mình Tom biết Harry đã trải qua chiến tranh. Biết tính cách Harry che dấu. Đó là phản ứng bản năng mà Harry đã có từ chiến tranh, là phản ứng Harry không thích nhất. Muốn mạng của anh? Vậy phải chuẩn bị trả giá bằng mạng mình.
“Tom,” Harry nhíu mày với Tom, cũng không nhìn Izanas, cô ta còn muốn cố hơi thở cuối cùng bắt áo choàng Tom, nhưng chân Harry lại dẫm lên tay cô ta, “Cảm thấy tôi tàn nhẫn sao?”
Tom không nói gì, thậm chí y còn không nhìn Izanas.
Y chỉ đi tới cạnh Harry, hôn anh. Nếu anh tàn nhẫn, vậy tôi đã giết vô số người, nên coi là gì?