Lễ Giáng sinh đến, rất nhiều người đang hoan hô.
Dạo gần đây thật sự là khá áp lực, từ lần trước Gryffindor và Slytherin xảy ra sự cố, Gryffindor thì không có gì, nhưng bầu không khí bên Slytherin thì lại có vẻ nặng nề, nặng nề đến mức rất nhiều người cảm thấy không thích ứng.
Nếu lúc trước có chuyện thế này, bên Slytherin cũng sẽ không cho người ta cảm thấy thế, nhưng mấy ngày tới nay, “tầng cao” bọn họ biểu hiện cực kỳ nghiêm túc, tư thái vốn lịch sự lại cộng thêm chút lạnh lùng, làm người ta không thích ứng nổi.
Ngày nghỉ Giáng sinh đã đến, thật nhiều người đều có thể thở phào.
Ít nhất, rất nhiều người đều đang chờ mong, khi kỳ nghỉ chấm dứt, chắc mọi chuyện sẽ tốt lên.
Tuy vẫn là sáng sớm, nhưng trường học cũng không còn mấy người, họ vội vàng đi lên tàu về nhà, đã sớm rời khỏi trường học, chỉ còn vài người lẻ loi ở trong ký túc xá lười biếng ngủ.
Khi các học trò Slytherin thức dậy Tom cũng dậy, một mình y có riêng một ký túc xá, không nhiều người biết y đang làm gì.
Ngoài bạn thân Abraxas.
Abraxas đến một chuyến rước khi đi, “Hôm nay cậu vẫn định ở trong trường?”
Có thể nói Abraxas là người bạn duy nhất của Tom, sau khi Tom thực sự quản lý Slytherin, người có thể giao tiếp chuyện trò với Tom, chỉ có mình Abraxas.
Rất nhiều người đều cho rằng Tom không về nhà là vì rất chăm chỉ, dù nghỉ lễ cũng phải đọc sách, chỉ có Abraxas hiểu được tình huống sau lưng Tom.
Hàng năm cậu đều mời Tom đến nhà mình làm khách, nhưng hàng năm đều bị Tom từ chối.
Hôm nay, cậu theo thường lệ tới hỏi một lần, cậu cũng cho rằng Tom sẽ gật đầu, nhưng ngoài dự kiến, Tom lại lắc đầu.
“Thật sự đáng kinh ngạc.” Abraxas ngạc nhiên nhìn Tom, “Chẳng lẽ cậu muốn tới gia tộc Malfoy làm khách? Mình không thể không nói, Tom à, cha mình đã sớm muốn gặp cậu người thừa kế Slytherin rồi.”
Tom cười khẽ, “Abra, mình không ở trường, không có nghĩa là mình chắc chắn phải tới biệt thự Malfoy.”
“A?” Abraxas dường như có hơi ngạc nhiên, “Ai lại có mặt mũi lớn đến mức mời được cậu tới thăm vậy?”
Tom hình như nhớ đến cái gì, vẻ mặt cười như không cười.
Nhưng Abraxas biết tên nhóc này hiện tại rất vui vẻ.
Cậu có chút tò mò hỏi, “Không phải là cô nàng xinh đẹp nào mời chứ?”
Tom ngẩn người, cảm thấy cái từ “xinh đẹp” này dường như… có lẽ… có thể có liên quan tới người mời mình? Nhưng thật sự Harry là một người ôn hòa, không giống như ôn hòa giả dối của Dumbledore, anh ta cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng, giống như chỉ cần ở bên cạnh anh ta, buồn bực gì đi nữa cũng có thể lắng đọng lại vậy.
Abraxas nhìn mặt Tom sững sờ, bản thân cậu lại rung động trước!
Chẳng lẽ… thật sự có cô nàng xinh đẹp nào đó mời Tom?
Không đúng không đúng!
Qua nhiều năm như vậy, cũng không thấy Tom liếc cô nàng nào mà!
Xí, chẳng lẽ bạn tốt kim ốc tàng kiều?
Chẳng lẽ muốn đi gặp cha mẹ?
Từ từ, Abraxas, mày đang nghĩ gì vậy!
Abraxas lúc đầu bị chấn động lập tức trở nên bất đắc dĩ.
Nhưng ai bảo Tom suốt ngày đều bình tĩnh, một lòng chỉ biết học học học không hề có tin đồn gì, cho nên mới làm cậu lập tức chấn động chứ.
Có điều nói thật, cậu còn không biết rốt cuộc Tom có chuyện gì kia.
Không nói một tiếng đã nhảy ra một người mình tàn thành, sau đó đến nhà cậu ta làm khách?
Abraxas hiểu được, Tom không chỉ dựa vào kiến thức của mình, có thể đứng vững trong Slytherin, thân phận của cậu ấy cũng rất quan trọng.
Lúc này Tom tới nhà người khác làm khách, không phải người kia là người Tom tán thành sao chứ?
Không biết, dù Tom và Abraxas đều biết nguyên nhân này, nhưng người chân chính mời, cũng không biết đây là gì.
“Tin mình đi, Abra,” Tom trêu ghẹo nhìn Abraxas, “Nếu để anh ta biết cậu gọi anh ta là “cô nàng xinh đẹp”, mình tin chắc anh ta sẽ vung đũa phép về cậu.”
Abraxas không thể tin được nhìn y, “Không… không phải chứ? Lại là “anh ta”?”
Này này này này… cho nên nói đây là chuyện gì vậy?
“Cậu trễ rồi đó, Abra.” Tom không trả lời thẳng câu hỏi của cậu, mà thản nhiên nhắc nhở Abraxas, cậu nên cầm hành lý của mình chạy đi rồi.
“Xì, Tom, bạn thân mến của mình, cậu phải biết, cậu thả một quả đạn khói như vậy là không được.” Ít nhất cậu cũng phải nói cho mình người hơn cả gia tộc Malfoy cao quý là ai chứ!
Nhiều năm tới nay cậu vẫn luôn cố gắng mời bạn mình tới thăm nhà, nhưng vẫn luôn bị từ chối, không thể nào cậu bị từ chối rồi một nhân vật nào đó chạy đến tranh chân được!
Tom thản nhiên nhìn cậu một cái, không để ý.
Abraxas như thở dài mà lắc đầu, vì xe trường sắp đến giờ, nên cậu không thể không rời đi, “A, Tom, hy vọng sau khi chấm dứt kỳ nghỉ, hai người sẽ có tiến triển mới.”
Trong mắt Abraxas, nếu Tom đã nhận lời đối phương, như vậy, cũng có thể là thích người ta, dù người kia là “anh ta”, nhưng chuyện này ở giới phù thủy là chuyện bình thường mà?
Nên nói, nếu bạn mình thích, đương nhiên cậu sẽ chân thành chúc phúc cho bạn, hy vọng có thể có tiến triển đúng không?
Phải biết, ở tuổi , có một số việc cũng nên biết, cũng chỉ có tên điên Tom này, mới có thể rảnh rỗi đi mượn sách, dù ở trong hoàn cảnh náo nhiệt khi phòng sinh hoạt chung mở tiệc cậu ta cũng có đọc, mặc bên người xa hoa lãng phí.
Có một cô nàng xinh đẹp đầy hứa hẹn đã có ý mời cậu ta nhảy, sau đó ở chung, nhưng lại bị cậu ta ném cho một cái pháp thuật hắc ám, từ đó về sau không còn ai dám làm phiền cậu ta nữa.
Vì thế, tuy là nói vậy, ở tuổi này của Tom, nên trải qua giai đoạn vỡ lòng, nhưng vì tên nhóc này chỉ chìm đắm vào pháp thuật hắc ám, những tiệc tùng của Nhà, ngược lại cậu ta chưa từng tham gia.
Tuy cực kỳ ngạc nhiên với người có thể lọt vào mắt bạn mình, nhưng Abraxas càng tôn trọng ý của bạn mình hơn.
Cho nên cậu mới có thể chúc phúc trước khi rời đi.
Tom nhìn bóng lưng cậu rời đi, có chút bất đắc dĩ.
“Không phải chỉ là đến nhà giáo sư trải qua kỳ nghỉ thôi sao? Có gì mà cần tiến triển?” Tom lúc này lại không hề nghĩ lời chúc của Abraxas về phương diện kia.
Sau đó, Hogwarts yên tĩnh lại.
Tuy không khí yên tĩnh này cũng không ảnh hưởng tới Slytherin không hề thích ồn ào.
Hành lý của Tom rất đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo để thay.
Y đã sớm thu dọn tốt, chỉ cần chờ Harry đến tìm là có thể đi rồi.
Vì trước khi Harry đi còn phải tham gia một cuộc họp giáo sư, Tom chỉ có thể ở ký túc xá chờ anh.
Mười một giờ, cửa phòng Tom bị gõ.
Tom mở cửa ra, Harry mặc quần áo Muggle mỉm cười nhìn y.
“Chào thầy, giáo sư.” Tom khéo léo nói.
“Xin lỗi đã làm trò đợi lâu.” Harryry xin lỗi nhìn y, “Thầy nghĩ trò thu dọn xong hành lý rồi?”
Tom gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Tom đi theo Harry tới hầm, sau đó có hơi khó hiểu nhìn Harry.
“Lò sưởi nhà thầy có liên kết với hầm, chúng ta không cần phải độn thổ, hơn nữa độn thổ lại cần phải chạy tới cửa trường học, hôm nay rất là lạnh nha.” Harry cười nói, “Được rồi Tom, thầy nghĩ chúng ta cần tiến về kỳ nghỉ thôi.” Anh đưa cho Tom một tấm da dê có viết đích đến của họ.
“Không phải lần đầu tiên sử dụng nó, đúng không.”
Tom gật đầu, đi vào trong lò sưởi, ném Floo, nói rõ địa điểm, rồi, lò sưởi mang y rời đi.
Sau một trận choáng váng, Tom vừa đến đã chống tay vào tường, tránh để bị ngã.
Y ếm cho mình một Scourgify – lập tức y nhận ra không cần, vì lò sưởi rất sạch, như mới bắt đầu được sử dụng vậy.
Gần một phút sau Harry mới xuất hiện, lúc này Tom đã đứng trong phòng khách, đợi Harry.
“Ron đi mua đồ rồi, nào, thầy đưa trò tới phòng mình trước, lát nữa là có thể ăn cơm trưa, a, chắc trò đã ăn sáng.” Harry mới phát hiện giờ đã hơn mười một giờ, theo thói quen anh thường không ăn gì, cũng không biết Tom thế nào.
“Con có ăn ít bánh quy.” Tom gật đầu.
“Vậy cũng không no.” Harry lắc đầu cười nói, “Chắc là Ron sắp về, chúng ta lên trước đi.”
Harry dẫn Tom lên tầng hai, Tom phát hiện đây là một căn nhà nhỏ ba tầng bình thường, nhưng sắp xếp rất ngăn nắp, tầng hai có phòng, Harry đưa y đến phòng cuối cùng.
“Thầy cảm thấy, có lẽ trò sẽ thích một căn phòng yên tĩnh để đọc sách.” Harry gãi tóc cười nói.
Tom hơi ngạc nhiên nhìn Harry, đây đúng là thói quen của y.
Quá khứ, khi tiếp khác, có rất ít người sẽ dẫn khách vào phòng thế này, nhưng Harry lại nghĩ là Tom thích, đưa y vào nơi này, nhưng không thể không nói, Tom quả thật rất hài lòng.
Dưới sự hướng dẫn của Harry Tom đi vào phòng mình, bên trong ngăn nắp gọn gàng, Tom nhìn một cái thôi đã cảm thấy thích nơi này rồi.
“Harry, mình về rồi đây…” Dưới tầng, Ron nói lớn.
Harry lên tiếng, rồi nói với Tom, “Thầy xuống làm bữa trưa.”
Tom gật đầu, nhìn anh xuống tầng, sau khi Harry đi khuất mới không nhìn nữa…