Tháng sáu, Harry tham gia lễ tốt nghiệp của bọn trẻ. Đây là lần đầu tiên anh tham gia bữa tiệc tốt nghiệp Hogwarts ở thế giới của mình. Nơi này khác rất nhiều với không gian kia. Thế nhưng với Harry, anh có lòng trung thành với nơi này, ở đây có người anh quen, có mọi thứ mà anh biết.
Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của trường đã trở lại, nên anh xin từ chối giáo sư McGonagall giữlại.
“Giáo sư Potter.” Bọn trẻ nâng bia bơ, tuy họ đã trưởng thành, nhưng thấy nơi này vẫn còn một số phù thủy nhỏ, giáo sư McGonagall chỉ cho phép phòng bếp chuẩn bị bia bơ, “Nửa năm qua chúng con học được rất nhiều, cảm ơn thầy.”
“Thầy mong các trò sẽ thành công.” Harry chạm cốc với họ, nở nụ cười chân thành, “Nếu các trò có thể gây thêm một ít rắc rối cho Malfoy nữa thì thầy cũng không để ý đâu.” Anh còn nhớ mấy đứa trẻ muốn đi vào Bộ Pháp thuật.
“Ôi giáo sư à,” Bọn trẻ cười khổ, “Đó là phó bộ trưởng nha.” Họ biết quan hệ giữa giáo sư Potter và gia đình Malfoy không tồi, nhưng không nên giật giây học trò mang rắc rối cho bạn mình mới đúng.
“Hahaha.” Harry cười to, rồi vỗ vai họ, “Thầy mong các trò có nhiều cơ hội.”
Dạ hội Hogwarts rất náo nhiệt, mọi người khiêu vũ ở trong lễ đường trống, một số đôi ôm hôn nồng nhiệt, Harry nhìn họ, chợt nhớ tới lúc Tom vừa tốt nghiệp năm ấy, Tom cũng cố chấp mời mình nhảy, rồi hôn anh trước mặt mọi người…
Đã năm năm rồi… Harry nghĩ, trừ vài năm anh ngủ say, mọi chuyện đều vẫn còn rõ như in. Anh trở lại nơi đây cũng mới nửa năm. Nửa năm này, những gì cần nghĩ, những gì không cần nghĩ anh đều rõ ràng.
Hermione thấy rõ Harry thay đổi, cô biết Harry vẫn muốn rời đi. Không ai có thể ngăn Harry đi tìm những gì mình muốn, Hermione chỉ có thể mang theo lời chúc chân thành chúc anh mà thôi.
Ngày tháng , biệt thự Malfoy mở một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, không mời các gia tộc máu trong, mà chỉ là bạn thân của Harry.
Có vài người biết chuyện gì đã xảy ra, mà có vài người lại không rõ. Họ tóm cổ Harry lắc lư trách Harry không đủ nghĩa khí, biến mất bốn năm đều không liên lạc gì, Harry cười rồi nói chuyện, kể rằng mình đã đi du lịch. Đối với chuyện của không gian khác, anh vẫn cất trong lòng. Anh vẫn là thiếu niên lỗ mãng hai mươi mấy tuổi kia, dường như chiến tranh kết thúc mang đi sự độc ác của anh, mọi người cùng anh tưởng nhớ lại cuộc sống nơi Hogwarts, yếu điểm của Slytherin và Gryffindor, tuy châm chọc nhiều nhưng họ vẫn có thểngồi nửa tiếng mà không rút đũa phép ra.
“Nhắc mới nhớ, năm đó Potter và Malfoy luôn ghét nhau.” Mọi người cười nhạo, “Mình còn nhớ năm thứba Hermione đã đánh Malfoy một cú, đã truyền khắp Hogwarts.”
“Ai ngờ họ lại kết hôn chứ.”
“Lúc mình biết tin không thể tin được ấy chứ.”
Họ tập trung lại trêu chọc nhau, hoài niệm thời học trò.
Theo như lời Dumbledore, vào thời thiếu niên ai chẳng lỗ mãng chứ? Luôn hy vọng mình đúng, luôn tỏ thái độ với người mình không thích, sẽ phạm rất nhiều lỗi, luôn gây rắc rối, nhiều năm sau, khi họ nhớ lại, cười vui hay chảy nước mắt, nhắc mãi nét hồn nhiên ấy.
Tất cả mọi người say mèm. Không ai nhận ra Harry không ổn. Họ cầm bánh ngọt trét vào người mình không thích, không cần đũa phép, chỉ dùng tay.
Sàn nhà Malfoy bẩn kinh khủng. Tuy nhiên Draco không có tâm trạng quan tâm, ngay cả anh cũng bị Harry và Blaise làm cho dính bánh đầy người, hơn nữa đang tức giận cầm bánh đuổi theo Harry và Blaise. Các Slytherin quả thực đã bỏ đi toàn bộ sự mất tự nhiên của mình.
Toàn bộ quá trình chỉ có Hermione dẫn theo Scorpio không gặp chuyện gì. Không ai dám chạm vào vị nữvương Gryffindor này, nếu không cô có một trăm biện pháp khiến bạn phải đi đường vòng mỗi khi gặp cô.
Cuối tháng , có người giật mình phát hiện đã hai tháng họ không gặp Harry. Mà người Bộ Pháp thuật phái đi giám sát Harry cũng không tìm thấy. Kẻ Được Chọn xuất hiện tại số quảng trường Grimmauld, hơn nữa người cuối cùng gặp anh chỉ có vợ chồng Malfoy. Nhưng không ai dám hỏi họ đã giấu Kẻ Được Chọn ở đâu, người Bộ Pháp thuật giám sát Harry lén ra cũng không được bên bộ trưởng xét duyệt.
Có người muốn đến thăm Harry, lại phát hiện họ không thể kết nối được với số quảng trường Grimmauld. Không ai biết, khi mà một gia tinh cuối cùng của số quảng trường Grimmauld chết đi, khi mà một người thừa kế ngôi nhà cuối cùng rời đi, ngôi nhà này bị trận pháp bao trùm, không ai mở ra được nữa.
Tháng , Ron nhận được tin im lặng cất gương hai mặt, sau đó cắn mạnh một miếng táo.
…
Vì dạo này Voldemort càng lúc hành động càng mạnh, Bộ Pháp thuật và Tử thần Thực tử cực kỳ bận rộn. Dù Harry nghĩ cách để Tom lựa chọn một con đường khác, nhưng Voldemort vẫn xuất hiện ở giới phù thủy. Tháng ngày giới pháp thuật chìm trong u ám cũng đến cuối cùng.
Tháng , thủ hạ Voldemort phát điên tấn công biệt thự Malfoy, lúc ấy Abraxas không có mặt, phòng ngựMalfoy cũng không thể bị Voldemort phát vỡ, nhưng không phá được không có nghĩa là chúng không thểtiến vào.
Phu nhân Malfoy bị sảy thai bởi đợt tấn công này. Lúc Abraxas vội vàng trở về, cô đang bị vài phù thủy mặc áo choàng đen trói lại. Hóa ra, một máu trong mà Malfoy liên kết floo đã đi theo Voldemort từ lúc nào, chính là do họ mới khiến gia tộc Malfoy gặp nạn.
Abraxas chọi bốn, chỉ có một kẻ còn sống. Hắn bị giam vào địa lao gia tộc Malfoy, nói ra sự thật trong tình trạng sống không bằng chết. Gia tộc kia không thể tránh kiếp nạn bị gia tộc Malfoy trả thù.
Từ đó, Bộ Pháp thuật không ngừng tấn công Voldemort, nhưng không ai tìm được Voldemort, dù là Tom cũng vài lần suýt dính bẫy.
Hậu quả tách linh hồn hiện rõ. Vì mảnh linh hồn bị phân tách lúc ý thức Tom không ổn định, lại bị Ron phá hủy, mang cho Tom muôn vàn rắc rối. Biểu hiện trực tiếp nhất là ở tính cách, y ngày càng thay đổi thất thường, và thường xuyên sử dụng pháp thuật hắc ám. Nếu y vẫn còn là công cụ khát vọng quyền lợi hắc ám thì có thể y sẽ không để ý, như Harry xác định năm đó Voldemort không thể nào không phát hiện tính cách mình thay đổi, nhưng vì Trường Sinh Linh Giá, hắn bỏ qua, mặc nó thoát khỏi tầm kiểm soát. Mà giờ thì Tom cần giữ lý trí. Abraxas biết tình trạng của y, hơn nữa nghiên cứu hỗ trợ chế tác độc dược, chỉ là họchỉ có thể cam đoan Tom giữ lý trí mà thôi.
Lúc này Tom cũng không biết Ron đã liên lạc được với Hermione, thậm chí mọi hành động của y Harry đều biết. Y còn đang nghiên cứu làm sao để liên kết với một thế giới khác, y chỉ muốn biết nơi Harry đang sống.
Tháng năm sau, Tom ổn định lý trí, ít nhất có dược của Abraxas, trong khoảng thời gian ngắn y không muốn phân tách linh hồn mình nữa. Kể cũng buồn cười, lúc trước dùng mọi cách y phải nghiên cứu nó, muốn biết bao giờ mình có thể thành công, nhưng khi đó có Harry ngăn y, mà giờ phút này Harry không ởđây, y muốn làm gì mà chẳng được? Dựa theo suy đoán của Ron, có lẽ đời này kết nối hai không gian cũng không thể mở ra, nhưng y vẫn dựa vào hy vọng mong manh mà đè nén dục vọng tách linh hồn.
Ngay khi Tom không biết, Harry đã về tới không gian này.
“Cậu không sao chứ?” Chuyện Harry trở về thậm chí Moody còn không biết, lúc Harry về rơi xuống ở một khu rừng, nếu không phải anh phát ra Thần Hộ mệnh thì chỉ sợ Ron cũng không tìm thấy, “Thế nào?”
“Không sao.” Harry thở dồn dập, nhưng sắc mặt cũng không tồi, “Để cậu lo lắng rồi.” Nửa năm trước, anh buộc mình vượt qua hai không gian, dù có Hermione và Draco giúp nhưng anh cũng bị thương nặng. Thời gian này anh vẫn đang nghỉ ngơi, chuyện liên quan tới Tom đều do Ron nói.
“Mình nói nè, nếu cậu đã quyết định quay về, sao lại không để mình truyền tin cho Riddle?” Ron hơi nghi hoặc hỏi.
“Cậu không hiểu.” Harry cười cười, “Mình có ý của mình.”
“Được rồi được rồi.” Ron bĩu môi, “Vậy cậu muốn gì?”
“Mình muốn đi chung quanh.” Harry nói.
“Bạn à,” Ron mở to mắt, “Cậu đừng trêu mình, giờ nước Anh đang loạn thế này, mình không tin cậu không nhận ra dù Bộ Pháp thuật và Riddle hợp tác cũng không chắc chắn có thể đối phó được với Voldemort trong thời gian ngắn.” Trong lúc này, cậu ấy có thể yên tâm về Riddle sao?
“Mình biết mình đang làm gì.” Harry cười khẽ, “Ron, giờ mình không thể gặp y.” Anh hạ mi mắt, “Nói cách khác, mình không biết nên đối mặt với y thế nào.”
Ron im lặng một lúc, “Nếu cậu nghĩ vậy, mình sẽ giúp cậu giữ bí mật, nhưng cậu định đi bao lâu?”
“Không biết…” Harry nhìn đũa phép của mình, “Có lẽ chờ mình và y nghĩ thông, chúng mình có thể gặp mặt chăng…”