Biệt thự Malfoy khóa lại, trong giai đoạn này Abraxas Malfoy không đi đâu khác ngoài Bộ Pháp thuật.
Giới phù thủy đang chúc mừng cái chết của “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy”. Bóng tối bao phủ giới pháp thuật nước Anh nhiều năm đã tan đi, mọi người không ngừng hoan hô, tiếng vang đó cực kỳ tương tự với cảnh tượng năm Harry một tuổi. Chỉ là dù Harry hay là Tom đều không có tâm trạng chúc mừng.
Cả ba ngày phòng dành cho khách thuộc về Tom vẫn chưa mở ra, Ron chỉ có thể đi vào một lần rồi lo lắng chờ bên ngoài. Không ai dự đoán được trước khi chết Voldemort còn có thể ra tay với Tom, Tom không kịp đề phòng, Harry không kịp ngăn cản.
Tuy lúc trước Harry muốn tách một phần linh hồn thuộc về Tom từ linh hồn Voldemort, nhưng không thành công, linh hồn Voldemort và cơ thể hiện tại dung hợp quá triệt để, Harry nghĩ mọi cách cũng không thể thành công, nhưng tuy dung hợp linh hồn lại không thể xóa đi sự thực trên người Voldemort có một phần dao động pháp lực thuộc về Tom. Điều này khiến Voldemort trước khi chết dùng sạch pháp lực của mình cho Tom một cú đánh nặng về linh hồn.
Như Tom đã nói, linh hồn Voldemort bị ảnh hưởng bởi cái tôi tuổi, trở nên cực đoan mà cố chấp. Hắn không cho rằng mình sai, cho rằng thế giới này nên thuộc về hắn, cho rằng suy nghĩ của hắn là đúng. Kiểu người này, dù bạn có nhẹ nhàng nói cho hắn biết cố chấp của hắn là sai thì đối phương cũng không chấp nhận.
Mà thực hiển nhiên, vào lúc tuổi, quả thật Tom là một người không nghe vào bất cứ lời khuyên nào, huống chi lúc đó cũng không ai như Harry, sau khi đi vào cuộc sống y kiên nhẫn khuyên bảo y, dẫn đường y. Mà với Voldemort, hành động của Tom không khác gì đi ngược lại nguyện vọng năm tuổi, đó là sự tức giận vì bị lừa gạt, cũng là hận thù vì bị phản bội. Cuối cùng trước khi chết Voldemort vẫn ra tay.
Linh hồn Tom bị tổn thương nghiêm trọng, mà trước đó đã bị ảnh hưởng, y phải dựa vào dược của Roy mới ổn định được, giờ hành động của Voldemort không khác nào khiến mọi cố gắng đổ bể trong gang tấc. Tom giết Voldemort, mà Voldemort cũng gần như lấy mạng y.
Harry đưa Tom về biệt thự Malfoy, tình huống trước mắt chỉ có biệt thự Malfoy mới có thể được cho là an toàn.
Ron từng muốn hỗ trợ, lại phát hiện không thể giúp được gì, vì thế anh chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng kiên nhẫn chờ. Người bị thương không phải Harry, anh cũng không quá hốt hoảng, anh còn chưa gửi thư cho Moody, nói với đối phương mình đang ở biệt thự Malfoy, nhưng vài ngày nay biệt thự Malfoy đều khóa, nên để Moody ở nhà chăm sóc mình thì hơn. Anh không lo cho Riddle, anh là lo Harry cứu người đến mức quên mình.
Bệnh viện St Mungo không phải không có bác sĩ có thể kiểm tra linh hồn con người, chuyện linh hồn Tom khuyết thiếu không ai biết, nên Harry cảm thấy nếu mình có thể cứu được thì không cần St Mungo giúp đỡ.
Ngày thứ tư, rốt cuộc Harry ra khỏi phòng. Anh có vẻ mỏi mệt, nhưng không đến nỗi tệ, chỉ là Ron nhìn cái trán đang sưng đỏ của anh đầu tiên. Không đợi Abraxas hỏi, Ron đã kéo Harry đi, dẫn anh vào phòng dành cho khách mà Abraxas đã chuẩn bị mấy ngày nay.
Vào đó, Ron ném một thần chú lên đầu Harry. Đáp án nhận được không khác gì lắm so với suy đoán của anh, mảnh linh hồn trên trán Harry không có phản ứng. Không phải là ngủ say, mà là biến mất. Anh nhíu nhíu mày, cuối cùng không chắc chắn hỏi: “Ý của Hermione?”
Harry gật đầu, rót cho mình một chén trà.
“Trong lúc cậu trở về đã có đáp án?”
“Ừ.” Harry cầm chén trà, hơi buồn ngủ, “Trước khi mình về, Hermione đã đề nghị với mình, cậu ấy nói, tuy không phải là cùng linh hồn nhưng nếu mảnh linh hồn trên trán mình có thể cộng minh với Trường Sinh Linh Giá của Tom thì giữa chúng nó chắc chắn có một sự liên hệ nào đó. Tuy không đến mức có thể khiến mình ép đặt mảnh linh hồn lên Tom nhưng giữa hai cái chắc có liên hệ, giống như khi đũa phép của mình bị hủy nhưng mình lại có thể tìm được cây đũa phép định mệnh thứ hai ở không gian này vậy.”
“Vì thế cậu hành động theo lối suy nghĩ này?”
“Ừ, mình muốn thử xem dao động linh hồn của nó có thể được Tom nhận hay không.” Harry đăm chiêu lấy tay vuốt chén trà.
“Kết quả là?”
“Kết quả… kết quả mình cũng không ngờ, Tom lại hấp thụ mảnh linh hồn đó, mà nó không hề phản kháng, hay là như chết đi, không có sức sống, chỉ có thể tự thấy mình bị hấp thụ.”
“Ý cậu là mảnh linh hồn đang chết dần?” Ron mở to mắt.
“Ừ, mảnh linh hồn đang chết…” Mắt Harry tối lại, “Nếu mình đoán không sai thì chỉ cần qua hơn năm nữa thì mảnh linh hồn đó sẽ chết đi, sau đó không có sức uy hiếp nào với mình nữa.”
“Mảnh linh hồn lại chết được… không phải là nếu Trường Sinh Linh Giá không bị phá hỏng thì mảnh linh hồn sẽ được bảo vệ sao?”
“Mình nghĩ, có lẽ tác dụng của ‘Trường Sinh Linh Giá’ cũng không để người ta ‘thoát khỏi tử vong’ như trên sách đã nói…” Harry nói, “Chắc nó cũng chết giống như con người, chỉ là sau khi chủ hồn tử vong, mảnh linh hồn bổ sung vào, có vẻ là cuộc sống lại kéo dài thêm vài chục năm, nhưng dù là phù thủy cũng không thể nào thật sự vĩnh viễn trường sinh. Nói cho cùng thì dựa vào sự thật chưa từng ai sống sót dựa vào Trường Sinh Linh Giá, mà Trường Sinh Linh Giá lại thuộc về phạm trù pháp thuật hắc ám, nhưng dù là vậy bên phù thủy hắc ám cũng phải có ‘truyền thuyết’ mới đúng.” Nhưng ở không gian của anh, và cả không gian này thì mặc cho anh tìm kiếm thế nào cũng không tìm được người có thể sống sót nhờ vào Trường Sinh Linh Giá.
“Lúc ấy chúng ta đã tìm rất nhiều tư liệu, cộng thêm mấy năm nay mình và Hermione tìm kiếm, cậu ấy nghĩ, lúc trước người chế tác Trường Sinh Linh Giá đầu tiên cho rằng nó có thể ngăn chặn cái chết, nên phương pháp này được truyền lại, nhưng sau này ông ta mất tích, có lẽ là chết, mà sức mê hoặc của cái việc thoát khỏi tử vong quá lớn nên từng có một thời gian mọi người điên cuồng chế tác Trường Sinh Linh Giá, chết rất nhiều người. Sau này mọi người phát hiện phương pháp đó quá tà ác, cũng quá ác độc nên họ tìm ra phương pháp hủy diệt Trường Sinh Linh Giá, giết chết những người chế tác Trường Sinh Linh Giá, vì thế không ai có thể nghiệm chứng xem Trường Sinh Linh Giá có thể thật sự khiến người ta thoát khỏi cái chết hay không, tư liệu liên quan và ghi chép đều chỉ dựa vào người đầu tiên chế tác và đã mất tích kia, mà Trường Sinh Linh Giá được truyền tới nay đã bị liệt vào pháp thuật hắc ám cực đoan, nên mới dần dần biến mất khỏi giới phù thủy, cũng mờ nhạt khỏi giới phù thủy hắc ám, dù Tom ở thế giới nào lúc trước đều không hoàn toàn nhìn hết được.” Đây là suy đoán Hermione đưa ra, dù đúng hay sai thì nay mảnh linh hồn trên trán cậu đã được giải quyết, Harry biết Hermione sẽ ngừng nghiên cứu về nó. Dù cho Hermione tò mò hơn nữa thì cô cũng thấy ghê tởm về Trường Sinh Linh Giá.
“Nhưng lúc trước Voldemort tuy bị Lời nguyền Chết chóc bắn ngược nhưng quả thật không chết, đó là sự thật.” Ron cau mày nói.
“Có lẽ vì Trường Sinh Linh Giá vẫn còn tồn tại nên hắn mới có thể giữ lại một mạng, quả thật đúng là chỉ cần Trường Sinh Linh Giá không biến mất thì hắn sẽ không chết, nhưng Ron à, đừng quên tuổi của hắn lúc ấy.” Harry nói, “Nếu không phải lúc trước…” Anh hơi mím môi, cuối cùng vẫn nói ra, “Nếu không phải Lời nguyền Chết chóc của Snape thì hiệu trưởng cũng không thể chết sớm như vậy, mà khi đó hiệu trưởng đã hơn tuổi, lúc Voldemort sắp chết cũng chưa tới tuổi.” Nếu cuộc đời một phù thủy không có gì đột ngột xảy ra thì sống một hai trăm tuổi không là vấn đề, nếu không phải vì đại cục thì hiệu trưởng sống thêm hơn trăm năm nữa cũng không sao.
“Cậu xem, Voldemort trả giá lý trí kéo dài cuộc sống, nhưng dù là cơ thể hay linh hồn cũng sẽ có một ngày già đi. Có lẽ đến một hai trăm năm sau, dù không có mình thì hắn cũng sẽ dần lão hóa, chết đi thì sao?” Đương nhiên, Voldemort đã chết, suy đoán này dù đúng hay sai cũng không thể nào được chứng thực.
“Nhưng linh hồn Voldemort đã hoàn toàn biến mất, nên mảnh linh hồn trên trán cậu không có pháp lực chủ hồn chống đỡ, nó lại bị tách ra trong lúc Voldemort không biết, mấy năm trước nó đã từng hai lần tự nảy sinh ý thức muốn chiếm cơ thể cậu nhưng lại không thành công, nên sự lão hóa lại nhanh hơn.” Ron nói ra suy nghĩ của mình. Như vậy có thể giải thích được vì sao Harry lại lợi dụng Tom để xử lý cái cục nợ trên trán mình mà không có sự cố nào.
“Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán, Voldemort vừa chết, ai cũng không biết suy đoán này của chúng ta sau này có trở thành sự thật hay không mà.” Harry nhún vai, anh bỏ chén trà xuống. Anh cảm thấy mình rất đói, nhưng cũng rất mệt. Suy nghĩ giữa hai cái, anh cảm thấy mình nên ngủ một giấc trước thì hơn. Hiện tại anh cảm thấy ngay cả uống canh cũng khó mở miệng ra được. Nói chuyện với Ron đã tiêu tốn toàn bộ ý thức còn lại của anh.
…
Harry nặng nề ngủ một ngày, lúc tỉnh lại vừa lúc qua thời gian ăn tối ở biệt thự Malfoy, vì thế một mình anh tiêu diệt nửa bàn đồ ăn.
“Mình nói này…” Ron nhìn dáng vẻ của anh, giật khóe miệng, “Cậu thật sự ăn nhiều như vậy sao?”
“Mình sắp chết đói rồi.” Tướng ăn của Harry không phải là khó coi, nhưng chắc chắn không liên quan gì đến lịch sự, “Giữa việc chết đói và ăn uống quá độ, mình kiên quyết lựa chọn cái sau.”
Abraxas đang trông nom Lucius, vì sức khỏe phu nhân Malfoy vẫn suy yếu, bình thường Lucius rất ít khi có thể uống sữa mẹ, đứa trẻ vừa mới sinh ra vừa tỉnh ngủ là đòi ăn, đôi khi phu nhân Malfoy lại ngủ cả ngày, không thể chăm sóc Lucius hàng ngày được. Mà tối nay, bữa tối của cậu bé chính là sữa do gia tinh chuẩn bị.
So với tháng vừa mới sinh ra, nay Lucius khỏe khoắn hơn nhiều, ít nhất không còn kiểu vừa tỉnh đã ăn vừa ăn đã ngủ như trước, hiện tại cậu bé ăn no xong còn có thể chơi đùa với cha mình. Đứa trẻ mới mấy tháng còn chưa hiểu chuyện, nhưng cậu bé có thể chú ý tới người chung quanh, tuy thị lực trẻ nhỏ không tốt lắm nhưng xúc cảm rất nhạy bén.
Khi Harry và Ron nói chuyện, cậu bé vừa ăn no quay sang Harry, phát ra tiếng ơ ơ. Như là đang cười, cũng như chỉ muốn nêu cao sự tồn tại của mình, muốn làm Harry chú ý.
Quả thật Harry nhìn sang cậu bé. Lúc anh quay đầu, vừa lúc thấy Lucius đang cười không ngừng.
“Đây là…” Harry chớp mắt, không tin được, “Lucius Malfoy?”
Abraxas gật đầu. Lucius cười với anh.
Harry do dự một hồi, hỏi: “Tôi… có thể ôm cháu một chút không?”
Abraxas gật đầu.
Harry chưa từng ôm đứa trẻ nào nhỏ như vậy, khi đón Lucius, cánh tay anh còn hơi lóng ngóng, vì không thoải mái nên Lucius nhíu mày, chép miệng một hồi.
Đối với trẻ con, Abraxas cực kỳ kiên nhẫn mà dịu dàng, lúc trước khi mới ôm Lucius sơ sinh cậu cũng cực bối rối, nhưng giờ cậu đã có thể coi là có kinh nghiệm rồi. Cậu nhẹ nhàng chỉ dẫn Harry.
Harry cẩn thận nghe, rồi làm theo. Chốc lát sau, Lucius lại nở nụ cười.
Harry ôm Lucius ngồi trên ghế, cũng không muốn ăn thêm, lấy sữa của Lucius từ tay Abraxas, vụng về rồi cẩn thận đút. Lucius cũng coi như khá thoải mái với cái ôm xa lạ này, có lẽ cậu bé hoàn toàn không biết người cho ăn đã thay đổi, khi Harry đưa sữa tới miệng cậu bé thì cậu bé liền mở miệng ra.
Lúc này Abraxas mới có thể ăn, đương nhiên vừa ăn cậu vừa chú ý tới Harry, chỉ cần Lucius không thoải mái thì cậu sẽ trực tiếp đón – từ lúc có con, cậu phải từ bỏ rất nhiều thói quen, đừng nói tới kiểu ăn chậm rãi nhẹ nhàng, khi trẻ con khóc không ngừng thì không ăn no bạn sẽ không thể nào ứng phó được đứa trẻ đang đầy sức lực, nên việc ăn ít bánh làm bữa khuya sau khi ăn no khoảng tám phần sau bữa tối là không thể, vì ngoài việc ôm đứa trẻ cậu còn xử lý công việc, cuộc sống nhàn nhã như trước kia không còn nữa.
Ron cũng tò mò nhìn cậu bé, nhưng anh không nói gì. Harry thích đứa trẻ còn nhỏ này không thể nói bằng lời, người ở đây đều biết đôi mắt anh thấy mới lạ với từng hành động của đứa trẻ.
Nhớ tới sự tiếc nuối khi Harry từng mất một đứa con, đáy lòng Abraxas cũng phiền muộn, năm đó lúc vợ mình sảy thai, cậu cực kỳ tức giận và đau lòng, vợ thì lấy lệ rửa mặt, Abraxas có thể khẳng định, nếu lúc trước không có mình ở cạnh thì chắc vợ cũng không thể vượt qua được giai đoạn gian nan nhất khi mất đi đứa con. Abraxas chợt nghĩ đến, lúc Harry mất đứa con, Tom còn tìm kiếm anh ấy khắp nơi, Abraxas đã thấy Tom mất hồn thời gian đó, y cứ lặp lại mình đã tự tay giết chết đứa con mình. Mà khi đó, người trước mắt có khi lại càng đau đớn. Nghĩ tới đây cậu chợt lên tiếng, “Người làm lễ rửa tội cho Luicus là Tom… cậu ấy đồng ý làm cha đỡ đầu cho Lucius, anh cũng coi như là người nhà của thằng bé, Harry.”
Harry bất ngờ nhìn cậu. Rồi đôi mắt anh lóe lên sự sáng tỏ, “Tom rất để ý người bạn là cậu, Abra.”
Abraxas gật đầu. Tuy tình bạn của họ lúc ban đầu ngập tràn ích lợi và thực dụng, nhưng không thể không nói, dù ước nguyện thành lập không đơn thuần, nhưng họ cực kỳ quý trọng.
Abraxas gật đầu. Nếu không phải để ý đến người bạn này thì làm sao sẽ để y trở thành ba đỡ đầu cho Lucius? Với Malfoy mà nói, người nhà mới là tất cả.
Harry cúi đầu, nhìn Lucius đang buồn ngủ. Đúng lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Harry nghiêng đầu, vừa lúc thấy Tom nhìn từ trên xuống. Giây phút bốn mắt chạm nhau, Harry phát hiện, hình như mình còn nhớ người này hơn cả những gì mình tưởng tượng…