Ron chưa từng nghĩ mình sẽ ở cùng Voldemort tương lai dưới một mái nhà nhiều ngày như vậy, mà Harry lại đi vắng nữa. Nhưng thật ra số lần anh thấy Tom cũng không nhiều, phần lớn thời gian, Tom đều ở trong phòng, khi ăn cơm mới có thể xuất hiện, sau đó dùng lễ nghi hoàn mỹ để đả kích lễ nghi bàn ăn của Ron. Đương nhiên, lúc trước Ron cũng bị Draco đả kích thành thói quen rồi.
Tuy ở chung dưới một mái nhà, nhưng Ron không giao tiếp với y nhiều lắm, ngược lại Moody thường xuyên đến chơi, một khi bỏ đi khúc mắc, Ron phát hiện anh và Moody nói chuyện rất hợp, thậm chí có thể nói là không giấu nhau điều gì cả.
Lễ Giáng sinh ngày đó, vì Harry đi vắng, Ron không thể không đứng lên trang trí ngôi nhà này. Trừ bỏ thời chiến, đây vẫn là lần đầu tiên anh trải qua lễ Giáng sinh tại nơi ít người thế này. Nhưng tối thiểu cũng phải trang trí nhà cho đẹp hơn đúng không?
Lúc Moody tới, vừa lúc thấy Ron xách bao lớn bao nhỏ.
“Ron,” Vì mấy ngày nay quen thuộc, ngược lại cậu bắt đầu gọi tên Ron rất thân thiết, “Đang trang trí cây thông Noel sao?”
“Ừ.” Ron gật đầu, “Trước đã chuẩn bị rồi, nhưng hôm nay thầy phải trang trí.”
Chỉ vào lúc này, Ron mới có thể thi triển ra những pháp thuật mình thường dùng không tốt. Nhưng may mắn, ít nhất anh có thể sử dụng pháp thuật di chuyển một số vật nặng. Anh đặt cây thông Noel tại vị trí đã bàn với Harry, sau đó mở ra đống đồ trang sức. Moody nhìn anh một mình đi lên đi xuống, lắc đầu vươn tay đỡ lấy trang sức còn dư, rồi cùng trang trí.
Khi Tom xuống, ngạc nhiên vì cảnh tượng lộn xộn trong phòng. Lập tức y nhớ ra hôm nay là Giáng sinh.
“Dậy rồi?” Thấy Tom xuất hiện, Ron hỏi, thành tựu lớn nhất mấy ngày nay của anh chính là có thể không còn mất tự nhiên khi nhìn thấy Tom nữa.
Lúc trước dầu gì anh cũng là quân chủ lực kháng chiến Voldemort, ngay cả Voldemort còn không sợ, làm sao anh có thể sợ tên nhóc còn chưa trưởng thành này chứ – người nào đó lựa chọn quên đi sự hoảng sợ ba tháng từ lần đầu tiên gặp Tom tới nay, nói cách khác, anh phải mất ba tháng mới có thể bình ổn tâm tình của mình.
“Bữa sáng trong phòng bếp, hôm nay trò có thể không ăn được ở đây rồi, bên này hơi lộn xộn.” Ron chỉ chỉ một đống đồ dưới chân.
Tom gật gật đầu, vào phòng bếp bưng bữa sáng của mình trở về phòng.
“Sao thầy Harry lại mời cậu ta đến làm khách chứ?” Đây là điều mà cho tới nay Moody cũng không thể hiểu nổi.
“Ai biết được.” Ron nhún nhún vai, “Từ đầu tới giờ Harry cũng không giống thầy.”
Moody nhìn Tom khuất trên lầu, chìm vào suy nghĩ.
“Đừng ngơ ngẩn nữa, đưa cái kia cho thầy…”
Tom bình tĩnh ăn sáng trong phòng mình.
Hôm nay là lễ Giáng sinh, nhưng nói thật lễ Giáng sinh không có nhiều ý nghĩa với y. Ở cô nhi viện, lễ Giáng sinh cũng không thể mang thêm cho họ ít bánh mì hay là nước canh suông, cũng không thể miễn một ngày lao động, ở Hogwarts, lễ Giáng sinh cũng không thể xóa đi khao khát tri thức của y. Lễ Giáng sinh, với y, chẳng mấy đặc biệt.
Tom ăn xong bữa sáng rồi đi rửa chén đĩa, sau đó cầm lấy một quyển sách pháp thuật hắc ám mình đặt trên giá, ngồi lên ghế dựa.
Trước khi mở sách, y theo thói quen nhìn ngoài cửa sổ một lúc.
Bắt đầu từ ngày hôm sau Harry đi, y bắt đầu thường thường nhìn ra cửa sổ, dường như chỉ cần y liếc nơi đó thêm một cái thôi thì sẽ có một bóng dáng quen thuộc gầy yếu xuất hiện trong tầm mắt y vậy. Nhưng đáng tiếc, nhiều ngày trôi qua, vẫn không có gì.
Y mở sách ra, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Dường như y đã nhận ra nguyên nhân y mẫn cảm với pháp thuật hắc ám trước đó rồi, là do di chứng chế tác Trường Sinh Linh Giá.
Y cần hoàn thiện nội dung liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, nếu không y sẽ lo lắng chưa đợi được bay khỏi tử vong thì mình đã có vấn đề.
“Niên đại truyền lưu càng lâu vật phẩm pháp thuật càng chứa nhiều pháp lực, cái này khó dùng để chế tác Trường Sinh Linh Giá nhưng nếu có thể thu thập đủ đồ vật của bốn nhà sáng lập cũng không phải là không thể, chỉ cần cẩn thận một ít, hoặc là đánh tan ấn ký pháp thuật trên đó cũng được, nhưng… ngoài Gryffindor, những cái khác không biết ở đâu, xem ra thời gian để tìm cũng chỉ còn một năm…”
Một năm nữa là tốt nghiệp, y vốn nghĩ rằng tốt nghiệp xong sẽ ở lại Hogwarts, dù sao ở lại Hogwarts có thể nhận được nhiều tin tức hơn, nhưng hiện tại xem ra…
Dù sao Harry không phải tên phế vật kia, anh dạy rất tốt, các học trò đều hoan nghênh anh nên chắc anh sẽ không rời khỏi Hogwarts nhanh như vậy. Nếu Harry vẫn ở lại Hogwarts thì chắc Hogwarts sẽ không thiếu giáo sư mà tuyển thêm, hơn nữa có trợ giảng Ron, dù giáo sư có tạm thời rời cương vị công tác thì hiệu trưởng cũng nể mặt Harry mà suy xét anh ta, nên y cần phải chuẩn bị tốt chuyện bên Hogwarts trước khi tốt nghiệp mới được.
Nếu sang năm y có thể nhận được huy chương Thủ Lĩnh Nam Sinh, thì…
Mắt Tom dần dần bay xa, một số kế hoạch đã dần thành hình.
Y cần phải hoàn thiện kịp toàn bộ kế hoạch trước kia trong một năm rưỡi này, nếu rời khỏi Hogwarts thì sau này sẽ rất khó để nhúng tay vào Hogwarts. Hơn nữa nghe nói Dumbledore cũng sắp trở thành hiệu trưởng, lão già này luôn không hợp với mình, chờ lúc đó ông ta trở thành hiệu trưởng, chắc mình sẽ gặp khó khăn hơn nhiều.
Cả ngày Tom đều đang suy tính kế hoạch từ nay về sau, vì Harry xuất hiện, vì Harry biểu hiện ở Hogwarts, nên chắc chuyện y xin làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau tốt nghiệp là không thể, kế hoạch đã định cần phải sửa chữa. Nếu được, khi tốt nghiệp y phải nắm giữ toàn bộ tin tức về đồ vật mà bốn nhà sáng lập lưu lại.
Hiện tại, nói thật dù y bắt đầu để ý Harry, nhưng y cũng không thay đổi quá nhiều, y vẫn là một học trò mạnh pháp thuật hắc ám, dã tâm bừng bừng lại giả vờ lịch sự ôn hòa, y vẫn quan tâm làm sao để có thể bay khỏi tử vong, vẫn nghĩ làm thế nào mới có thể thực thi kế hoạch đã định.
Harry xuất hiện cũng không thay đổi mình quá nhiều. Tom an ủi mình như vậy.
Bữa cơm chiều, Ron gõ cửa phòng y. Đây là lần đầu tiên Ron chủ động gọi y xuống ăn cơm trong những ngày qua, lúc bình thường Tom đều tự xuống.
“Có chuyện gì?” Y mở cửa, nhìn Ron, sắc mặt có chút âm tình bất định.
Mắt Ron mơ hồ một chút, “Đi xuống ăn tối, Harry có đồ gửi cho trò.”
Ngay cả Tom cũng không phát hiện được trong mắt y hiện lên một nét vui mừng, “Thầy ấy về rồi?”
“Không phải.” Ron nói, “Nhưng hôm nay cậu ấy để Thần Hộ mệnh truyền tin bảo thầy giúp trò chuẩn bị vài thứ.”
Harry chưa trở về, Tom tự dưng hơi thất vọng, nhưng y lại tò mò thứ mà anh bảo Ron chuẩn bị, vì thế y khép cửa phòng lại, đi theo Ron xuống tầng.
Tầng một được Ron trang trí sắc màu rực rỡ, nhưng màu sắc này lại không khiến Tom vui mừng, ở bên Slytherin đều lấy màu lạnh làm chủ đạo, lập tức xuất hiện nhiều màu sáng thế này, đúng là làm Tom không quen, cho dù lễ Giáng sinh hàng năm, lễ đường Hogwarts đều rực rỡ hẳn lên.
Moody lại vẫn chưa về, cậu ta còn ở đây, thấy Tom xuống, gật đầu coi như chào hỏi.
Trên bàn đặt một cái bánh ngọt. Tom hơi khó hiểu nhìn Ron và Moody.
Ron sờ sờ mũi, có vẻ gian nan, nhưng anh vẫn nói ra, “Sinh nhật vui vẻ.”
Tom sững sờ.
“Harry đặc biệt nhắc thầy không được quên sinh nhật của trò, sau trưa chúng ta đi đặt bánh ngọt, tha lỗi thầy, thầy không biết làm cái này.” Anh có thể nấu cơm nhưng cũng không biết nhiều lắm, năm đó tuy nhà anh đông người, tiền trong nhà cũng không nhiều, nhưng mẹ anh cũng sẽ không để anh em anh bị đói, mẹ anh làm đồ ăn rất ngon, có mẹ, anh không phải đến phòng bếp giúp việc, đối với mẹ anh thì chính là vướng chân vướng tay – đương nhiên, nếu là Harry đi vào, sẽ không hẳn là vậy.
Năm gần đây anh mới có thể miễn cưỡng học nấu ăn, anh có thể học đã là không tồi, khi Harry gửi thư cũng không trông mong Ron tự làm bánh ngọt, chỉ dặn Ron đặt một cái trong tiệm bánh mà thôi. Đương nhiên, trong thư còn kể về tình huống của anh, liên quan tới tin tức Hermione gửi tới, nhưng mấy thứ này Ron không cần nói cho Tom.
Nói thật, khi Harry gửi thư về anh đã tưởng mình nhìn lầm. Chờ anh xác nhận đó thật sự là Harry muốn mình chúc mừng sinh nhật Tom, không tự chủ được mà liếc mắt xem thường. Cái này, muốn anh chúc mừng sinh nhật Voldemort tương lai, là chúc mừng y thêm tuổi mới, giới phù thủy sắp gặp tai nạn sao.
Dù buồn bực thế nào Ron vẫn đi đặt bánh ngọt.
Không thể nói rõ là không tình nguyện, tuy anh có chút khúc mắc tới thân phận tương lai của Tom nhưng như Harry đã nói, Tom còn là một đứa trẻ. Sinh nhật là đại sự mỗi năm, huống chi sinh nhật lại còn trải qua theo lễ Giáng sinh nữa chứ. Rõ ràng vốn phải thật vui vẻ, nhưng vì thân thế, vì nơi y sống từ nhỏ làm y không thể nào có một sinh nhật tốt đẹp.
Dù nhà anh đông người nhưng ba mẹ đều cực kỳ coi trọng sinh nhật của mỗi đứa.
Sinh nhật phải vui vẻ, đúng không?
Tuy Ron rất nghi ngờ mình có thể nhìn được vẻ mặt “vui vẻ” từ trên mặt Tom hay không.
“Tom, lại đây đi.” Ron vừa cắm nến vừa nói với Tom.
Tom nhìn bánh ngọt trước mắt, y cảm thấy, y không biết rốt cuộc mình đang có tâm trạng như thế nào nữa.