Ron không biết Grindelwald. Tuy anh biết là có người này, nhưng khổ nỗi anh chưa từng gặp Grindelwald lần nào, anh cũng không như Harry đã gặp Grindelwald đã luống tuổi thông qua ý thức của Voldemort, mà chỉ là đi thăm dò chút tin tức về Grindelwald sau khi chiến tranh kết thúc thôi.
Đối với Harry mà nói, chuyện anh biết rất ít về quá khứ của hiệu trưởng Dumbledore làm anh luôn canh cánh trong lòng, vì thế anh đã từng thăm dò khi Grindelwald còn sống. Khi đó là Hermione cùng giúp anh, Ron cũng không để bụng nên không đi theo hai người.
Ron không hiểu biết nhiều về Grindelwald, chắc những thứ anh biết đều chỉ là nghe từ bên Harry mà thôi. Cũng chính vì vậy anh mới có thể không nhận ra Grindelwald trước mặt Harry. Ngược lại, lời anh nói khiến mấy người ở đây đều run lên.
Harry đỡ trán, anh rất muốn chạy tới gia tộc Potter đoạt áo tàng hình phủ lên người mình. Ron đồ miệng rộng, anh thật hối hận vì không thể bổ sung tin tức về Grindelwald cho Ron, hiện tại người kia nhanh miệng nói thẳng ra, thật sự là…
Chắc đây là lần duy nhất Tom và Abraxas há to miệng trợn to mắt từ khi ra đời tới nay. Là họ nghe lầm hay họ hiểu sai vậy? Hay là họ tiếp xúc tới quá nhiều pháp thuật hắc ám nên bị phản phệ nên có ảo giác?
Hai Thánh Đồ phía sau Grindelwald chợt im lặng. Thật ra họ không giỏi tiếng Anh đúng không? Ở nước Pháp, “người kia luôn canh cánh lúc nào cũng muốn nghĩ cách đả kích đối phương” tuyệt đối sẽ không trở thành “người trong lòng” đâu.
“Harry?” Lúc này Ron còn không biết gì, “Cậu làm sao thế?”
Harry muốn trợn trắng mắt. Ron đang suy logic kiểu gì đây?
“Ron…” Anh hơi yếu ớt nói, “Mình bảo này, chúng ta có thể về trước không.”
“Trở về?” Lúc này Grindelwald mở miệng, Harry liếc vẻ mặt ông ta, nhưng mà tên khốn này giống hệt tên khốn sna kia, thích kiểu mặt than, “Không không k không, có lẽ tôi có thể có vinh hạnh được mời các cậu đi uống một chén trà chiều”
Lúc này Harry không thể nhận ra nổi Grindelwald đang có cảm xúc gì. Là tức giận? Hay là mất mặt? Hoặc chăng là… vui vẻ ?
Trên mặt vô cảm, giọng nói cũng không hề có cảm xúc, quả thực y như máy móc.
“Ai vậy?” Ron còn không biết người nói là Grindelwald, anh chỉ ngạc nhiên nhìn vài người trước mặt, “Harry à cậu mới quen những người này sao?”
Harry im lặng không nói.
Ron đi tới, nhìn ông ta còn nói, “Thật xin lỗi quý ngài, tôi và Harry vừa mới ăn xong.” Mà còn mua một đống lớn đồ ăn vặt, chẳng qua khi chuẩn bị về Harry lại chạy tới đây, anh cũng kỳ quái theo sau mà thôi.
Grindelwald liếc Ron một cái, dường như xác định Ron không biết mình, đôi mắt màu lam dần dâng lên sát khí, ngược lại nhìn Harry, “Có vẻ như, mấy cậu biết không ít.”
Bỏ qua câu nói vừa rồi của thanh niên tóc đỏ làm tâm trạng ông ta vui sướng, người thanh niên chưa từng gặp ông lại biết được chuyện giữa ông và Al? Ngoại trừ một số người bạn tương đối thân với ông và Al năm đó có thể đoán được bảy tám phần tình cảm ông dành cho Al, thì rất ít người biết việc này mới đúng, nhưng giờ thì sao? Cái tên nhóc con không biết chui ra từ đâu lại nói ra được? Nếu thực sự hai người kia biết một số chuyện mà người khác không biết, vậy thì dù bị Hogwarts chú ý, ông ta cũng sẽ ra tay.
Ron không biết người đối diện là ai, nhưng anh đã nhận ra sát ý của đối phương. Ít ra anh cũng từng chiến đấu tại tuyến đầu với Kẻ Được Chọn trong chiến tranh đấy! Ron khẽ nhíu mày, dưới tay áo đũa phép cũng đã trượt xuống lòng bàn tay.
Harry kéo Ron sang bên mình, nhẹ viết chữ trên lòng bàn tay anh, nhìn chằm chằm Grindelwald ôn hòa nói, “Chúng tôi biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít đâu, ví dụ như, tôi biết một chuyện ngài nhất định không muốn nghe.”
Grindelwald nghe lời Harry nói, bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Ron đã vươn tay nắm Abraxas phía sau Harry.
“Nói thí dụ như…” Tom chợt vươn tay ôm chặt eo Harry, Harry sửng sốt một chút, tuy cứng người nhưng cũng không quên mình phải làm gì.
Grindelwald nhìn chằm chằm Harry, trên thực tế, đũa phép ông đã hơi động đậy, Harry biết, trước mặt Chúa tể Hắc ám đang chuẩn bị xuất kích, họ có bốn người, không thể nghi ngờ là ở thế yếu.
Nhưng mà…
“Nói thí dụ như, ngài nhất định không muốn nhắc tới… Ariana.”
Harry thấy Grindelwald run lên một cái. Anh nhân thời gian một giây này, cùng Ron đồng thời mang hai đứa nhỏ, độn thổ.
“Họ…” Thánh Đồ giật mình, nhưng đã không kịp ngăn lại.
“Sắp xếp người vào nước Anh chú ý hai người kia, có cơ hội thì dẫn chúng đi gặp ta.” Grindelwald nhìn nơi Harry biến mất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ariana, đó là vết sẹo lớn nhất, giữa ông và Al.
“Nếu chúng phản kháng, chỉ cần giữ lại sinh mệnh thì các ngươi có thể làm bất cứ cách nào.”
“Dạ.”
Ông phải tìm được hai người kia, hỏi rõ xem họ biết nhiều hay ít. Hai nhóc con này trẻ tuổi như vậy, khi đó chắc còn chưa hiểu chuyện ấy chứ. Là con của ai, hay là ai bố trí nhằm vào ông và Al?
“Đi thôi.” Ông lạnh lùng nói.
Ông không cần giải thích với hai người sau câu nói của tên nhóc tóc đỏ là gì, đối với ông mà nói, Thánh Đồ mà ông bồi dưỡng ra lại có thể dao động chỉ vì lời nói này thì ông không phiền nếu xóa đi một phần thế lực.
Bên kia, Harry và Ron mang hai đứa nhỏ độn thổ tới cửa trường học, rồi không nói gì dắt hai đứa vào trong trường.
Ron im lặng, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rõ ràng là đang khủng hoảng về chuyện vừa xảy ra. Dù có không biết Grindelwald đi nữa, khi Harry nói cái tên Ariana thì đã đoán được tương đối, dù sao vào kỳ nghỉ hè năm thứ sáu, Rita Skeeter đã đưa tin một lần về thời niên thiếu của Dumbledore, tuy rất nhiều người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi qua lời kể của Aberforth, Ron cũng biết được thật sự có Ariana, mà cũng tiếc nuối vì người ấy. Cô bé kia là khúc mắc của hai người, nếu người kia không phải Dumbledore, thì chắc chỉ còn lại một người cuối cùng.
Merlin ơi, anh lại dám gào lên lời nói đùa bình thường giữa anh và Harry trước mặt Grindelwald? Anh sẽ không bị Thánh Đồ truy nã chứ? Anh sẽ không bị Grindelwald tóm lấy rồi Crucio lần chứ? Không thể nào không thể nào không thể nào?
Ron suy đoán đủ kiểu về cách ra tay của Grindelwald với mình sau này, càng nghĩ sắc mặt anh càng trắng, khi vào tới cửa lâu đài các hồn ma suýt còn cho rằng đây là đồng loại mới tới.
“Harry…” Cũng mặc kệ còn những người khác, Ron trắng bệch kéo áo chùng Harry, “Cậu nói xem, ông ta sẽ không làm gì chúng ta chứ?”
Harry im lặng không nói, vẻ mặt luôn hiền hòa cũng trở nên ngưng trọng. Gặp mặt Grindelwald hai lần, nhưng anh đã thành công khiến Grindelwald nhớ kỹ mình – quá tệ, Harry – khi gặp lại lần sau rất có thể Grindelwald sẽ trực tiếp ném một tá thần chú tới mất. Anh cố gắng hết sức tránh đi tiếp xúc quá lớn với nhân vật trong không gian này, nhưng một Grindelwald xuất hiện làm chuyện này phó mặc cho trời.
Grindelwald quản lý Thánh Đồ, nhưng ở nước Anh có Dumbledore, Harry không tin ông ta sẽ xem nhẹ Dumbledore. Nếu Harry đoán không sai, hẳn là Grindelwald sẽ sắp xếp lực lượng của mình ở nước Anh rồi. Nếu anh đã nói anh biết chuyện của Ariana, Grindelwald chắc chắn sẽ không để những người biết thoát khỏi vòng kiểm soát. Dù sao ông ta rất coi trọng chuyện này.
“Harry…” Ron lại kéo anh.
“Tạm thời thì không.” Chỉ cần họ ở Hogwarts, như vậy sẽ không, còn khi rời khỏi Hogwarts thì, chỉ cần không phải Grindelwald tự ra tay thì anh và Ron sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng mà… hai đứa trẻ này… Harry nhìn Tom và Abraxas.
Nếu Grindelwald muốn ra tay với hai đứa…
Harry để hai đứa về phòng sinh hoạt chung Slytherin
Thời gian này, phần lớn mọi người còn ở Hogsmeade, nhưng dù sao phòng sinh hoạt chung cũng không phải nơi dễ nói chuyện, sau khi được Tom đồng ý Harry đưa hai người tới phòng Tom, sau đó ếm vài thần chú với cánh cửa.
“Những thứ mà hai trò vào đó lấy, cẩn thận đừng để ai phát hiện ra.” Harry nhắc nhở hai người kia, bên trong căn nhà kia ngập tràn hơi thở pháp thuật hắc ám, từ rất xa Harry đã có thể cảm nhận được sự dao động không thoải mái của pháp thuật, Tom và Abraxas đi ra, có vẻ là đã lấy được cái gì đó.
Đương nhiên Abraxas sẽ không ngu đến mức hỏi Harry vì sao lại không tịch thu đồ mà họ mang về, đây không phải là cho Harry cái lý do lấy đi đồ của họ sao?
“Lần sau nếu tới Hogsmeade, tốt nhất phải đi với nhiều người, hôm nay hai đứa quá nguy hiểm.” Nếu Grindelwald bí mật đi vào nước Anh, sẽ không muốn để ai nhận ra ông ta, nhưng hôm nay lại bị hai đứa bắt gặp, nhất là trước đó Tom đã giật mình vì biết được thân phận ông ta, đương nhiên ông ta sẽ không để hai đứa dễ dàng chạy thoát, cũng chính vì Grindelwald không muốn thả người, Harry mới có thể nói ra Ariana.
“Ông ta…” Muốn giết chúng con sao? Tom vốn muốn hỏi vậy, nhưng Harry nhíu chặt mày khiến y dường như hiểu ra điều gì. Y lặng lẽ ý bảo Abraxas đi ra ngoài trước.
“Tom, trò muốn nói gì?” Harry nhìn hành động của Tom, hơi khó hiểu
“Ông ta muốn giết chúng con đúng không?” Tom nói một cách chắc chắn.
Harry im lặng một lúc lâu, gật đầu. Dù không giết, Grindelwald sẽ không thả Tom về, hoặc ông ta sẽ obliviate Tom? Không ai hiểu được suy nghĩ của Grindelwald.
Tom nhìn Harry gật đầu, cúi đầu không nói.
“Tom?” Harry hơi nghi hoặc nhìn Tom.
Tom im lặng một lúc, bỗng nhiên nói khẽ, “Harry, thầy xem đi, nếu không có thực lực thì cũng chỉ có thể mặc người ta áp bức.”