----------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------------------
" Vâng ạ, thưa giáo sư Umbridge." Ann bình thản nói.
Umbridge bỗng đứng lên, đi đến gần Ann hơn, dùng giọng điệu ngọt chảy nước nói " Thực ra, ta muốn tìm hiểu một chút chuyện từ trò."
" Vâng, thưa giáo sư Umbridge, nếu biết con sẽ nói hết với cô ạ." Ann cũng không có né tránh ánh mắt đối phương.
" Tốt quá rồi." Umbridge bưng tách trà lên " Ta muốn hỏi một chút, gần đây Harry Potter và bạn bè của nó đang lén lút làm trò gì thế ?"
" Hả ? Cô nói tới Harry Potter ? Thật ra, con cũng không quen thân gì với cậu ta lắm." Ann bình tĩnh nói.
Đôi mắt Umbridge nheo lại, giọng nói vẫn không thay đổi " Ồ, trò Stokes, ta nghe nói trò và trò Granger rất thân thiết, vậy trò biết gần đây trò ấy đang vội vàng làm gì không ? Trò ta cùng Harry Potter đang có hoạt động gì đặc biệt hay bí mật ?"
Ann nở nụ cười tươi " Giáo sư Umbridge, con và bạn Granger đúng là có quen biết. Nói chính xác hơn, không chỉ mỗi cậu ấy, con với những học sinh Nhà khác trong Hogwarts cũng ít nhiều có quan hệ thân thiết."
" Gia tộc Roland lập nghiệp từ buôn bán, mà trong buôn bán mối quan hệ là một phần không thể thiếu đúng chứ ạ ?" Ann miệng mồm khôn khéo, luồn lách nói chuyện.
" Hửm ? Nói thế, trò cũng không rõ trò Granger gần đây đang làm cái gì ? Nhưng nếu không biết thì làm sao hai trò có thể chơi thân được ?"
" Không thể nói thế được, thưa giáo sư Umbridge." Ann cười cười " Con biết cậu ấy luôn đứng hạng nhất suốt cả năm học, đa phần thích ngồi trong thư viện cả ngày trời, chỉ biết thế là đủ rồi ạ. Đối với một người luôn quan tâm đến việc học, như vậy muốn làm quen chỉ cần nói về chuyện người đó quan tâm là được rồi không phải sao ạ ? Những mặt khác, cần gì phải lãng phí thời gian tìm hiểu. Lại nói gần đây, con phải vội vã ôn tập cho kì thi sắp tới, gia tộc cũng sắp xếp rất nhiều công việc, vì thế chuyện xã giao qua lại trở nên ít hẳn đi."
" Quan hệ xã giao rất quan trọng, nhưng công việc của bản thân cũng cần được quan tâm, cô thấy con nói đúng chứ ạ, giáo sư ?" Ann khiêm tốn nói.
Umbridge nhếch miệng cười " Xem ra Diana dạy trò rất khá..."
" Cám ơn cô đã khích lệ ạ, thưa giáo sư Umbridge." Ann cười cười lộ ra bộ dáng vui mừng vì được khen ngợi.
" Được rồi." Umbridge về lại chỗ ngồi " Hiện tại, ta có một việc rất quan trọng và ý nghĩa."
Bà ta chống cằm, nhìn Ann " Đội điều tra đặc biệt, gồm có Malfoy, Goyle, Crabbe và Parkinson, mấy trò ấy đều đã tham gia, ta muốn con vào đảm nhiệm tổ trưởng tổ điều tra này, thế nào ?"
" Thật thế ạ ?" Ann hơi chồm người lên, ra vẻ rất vui sướng " Để cho con đảm nhiệm ư ? Tổ điều tra đặc biệt, nghe có vẻ rất lợi hại."
Umbridge thấy thế cũng rất hài lòng.
Nhưng mà, sau đó Ann lại ra vẻ khó xử, rụt người trở lại ghế ngồi " Việc là, giáo sư Umbridge, con rất muốn gia nhập công việc tuyệt vời này, có thể làm trong một nhóm nhỏ cống hiến vì Bộ Phép thuật. Nhưng e là không thể, thưa giáo sư."
" Kì nghỉ hè năm nay, con cần phải theo gia tộc đi thực tập, tận một tháng hơn." Ann vừa hào hứng lại vừa có chút khó xử.
" Con phải đi tới rất xa, là ở Trung Quốc, cho nên trừ việc phải học tập để vượt qua kì thi lần này, con còn phải học thêm tiếng Trung nữa."
Cô lấy ra cuốn từ điển dày cộm Hán-Anh đặt lên trên bàn, bộ dáng uể oải " Cô xem, giáo sư Umbridge, tiếng Trung cực kì khó, con không có thời gian để làm thêm chuyện khác nữa rồi."
" Con nghĩ sẽ phải từ chối lòng tốt của cô rồi ạ." Ann nuối tiếc " Thực xin lỗi, thưa giáo sư."
Umbridge có chút kinh ngạc, bà ta nhìn cuốn từ điển dày rồi lại nhìn qua vẻ mặt có lỗi của Ann.
" Ừm, đành thôi vậy..."
" Cô thật tốt, thưa giáo sư." Ann vội vàng nói rồi cầm lại cuốn từ điển " Nếu không có gì khác, con muốn trở về kí túc học bài ạ, cô cũng biết đó, những giáo sư khác giao rất nhiều bài tập, kì thi cũng sắp tới rồi, con muốn đạt thành tích tốt nhất."
Umbridge không thể làm gì hơn, đành phải gật đầu.
Đến khi đi xuống khỏi thang lầu, gương mặt tươi cười của Ann mới khép lại, nâng hai tay xoa xoa mặt, thầm than " Đã lâu không có cười giả tạo thế này, vừa rồi diễn cũng may không có quá lố..."
Ngày hôm sau, Ann đi ngang qua bàn Gryffindor còn len lén ra hiệu cho Fred va George.
" Hai anh tốt nhất là mau nhắc nhở Harry, à không, vẫn là nên nói với Hermione đi. Hành động gần đây đã bị Umbridge theo dõi, nhớ cẩn thận một chút."
" Hành động của Harry, không phải Umbridge vẫn luôn quan tâm ư ?" Fred cười hì hì, George nói thêm " Đúng thế, như một con lừa ngốc nghếch đuổi bắt củ cà rốt, nhìn chăm chăm..."
" Không thèm nói giỡn với hai người." Ann nói " Còn nữa, chuyện quan trọng hơn là, đừng bảo là em nói."
" Vì sao ?" Fred và George đồng thanh lên tiếng " Em và Hermione dạo này cãi nhau hả ?"
" Chuyện này hai anh không cần bận tâm." Ann liếc mắt nhìn họ " Hai người tốt nhất vẫn nên hoàn thành học kì này của mình đi."
" Thật ra tụi anh thấy..." Fred và George nhìn nhau, ăn ý nói " Căn bản, bọn anh cũng chả cần bằng NEWTs để làm gì..."
Ann nhún vai " Không liên quan tới em, là mẹ hai anh yêu cầu."
" Phụ nữ thật khó hiểu." Fred và George lắc đầu than thở.
Một tháng này rất yên bình mà trôi qua, đã đến tháng ba, cách kì thi không quá một tháng, Ann càng ngày càng bận rộn, nhưng vẫn cố dành ít ỏi thời gian ghé qua nhà kính quan sát.
Malfoy bởi vì được tuyển chọn làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, nếu rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ khoe khoang trong phòng sinh hoạt chung, cả ngày mang đám lính lác lén la lén lút trong trường học, thầm trộm xem có bắt quả tang được nhược điểm của đám người Harry.
Nhiệt độ những ngày tháng ba ở Hogwarts cũng không quá cao, thường có những cơn mưa rào, đêm khuya Ann từ nhà kính trở về, bị cơn gió lạnh thổi run rẩy cả người.
Nắm chặt áo choàng, cô lấy trong túi đeo một hộp chocolate hạt dẻ, mở ra thả vèo vào miệng, lim dim thưởng thức hương vị ngon lành, nhờ vào thế, liền cảm thấy mưa gió cũng không đáng ngại là bao.
Niệm chú bung dù nước ra, Ann trở về lâu đài. Vượt qua cái hành lang lồng lộng gió thổi, quẹo qua khúc cua phía trước là có thể đi xuống thang lầu, trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin.
Nhưng cô vừa mới vòng qua, liền khựng lại, hai bên hông thang lầu tối mịt là ánh đuốc chiếu rọi, có thể thấy rõ bóng người ngồi xổm ngay vách tường, hai tay quấn chặt thân mình.
Nhưng giờ đã là giờ rưỡi, ban đêm cấm đi lại lung tung. Đối phương hình như cũng nhận ra có người đến, ngẩng đầu nhìn lên.
Tim Ann như bị siết mạnh, người ngồi xổm đó là Hermione.
Chạy vội đến chỗ nàng, Ann còn chưa đứng vững đã bị Hermione ôm chặt lấy, có lẽ vì ngồi xổm hồi lâu, hai chân nàng tê rần. Nhận thấy Hermione có vẻ muốn khuỵu xuống, Ann vội vòng tay đỡ lấy nàng.
Cả cơ thể Hermione lạnh băng, ôm chầm lấy Ann, cảm xúc không thể khống chế òa khóc lên, từng giọt từng giọt nước mắt ào ào rơi lên vai cô.
Ann cũng đau lòng không kém, dỗ dành nàng như dỗ một đứa nhỏ " Được rồi, được rồi, không sao nữa, có mình ở đây."
Hermione khóc rất lâu, dần dần chuyển thành thút thít, bàn tay ôm Ann cũng buông lỏng.
Ann vỗ về lưng nàng, dịu dàng hỏi nhỏ " Đã có chuyện gì không hay xảy ra ư ?"
Hermione gật đầu, nhưng vẫn im im không nói.
" Ờm, chuyện không tốt lành gì đã làm cậu buồn bã..." Ann nhẹ nhàng " Có thể nói ra chứ ? Như thế thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn."
Hermione lắc đầu, nước mắt chực chờ sắp rơi xuống, Ann vội vàng dỗ dành " Được, được, không nói thì không nói."
Qua một lúc, cơn nức nở của Hermione dừng lại, cô chủ động rời khỏi cái ôm với Ann, nâng tay lên lau đi những vệt lấm lem trên mặt.
Nhân lúc này, Ann cởi bỏ nút thắt trên áo choàng, định khoác lên thêm cho Hermione.
Đang chỉnh trang lại áo, Ann không cẩn thận đụng phải mu bàn tay đang được che chắn, Hermione hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy rụt lại.
" Làm sao vậy ?" Ann nói rồi cầm lấy cánh tay đang muốn rụt về sau của Hermione, mu bàn tay phải của nàng, có một lằn thương tích rất sâu, bây giờ vẫn còn thấy được vết máu ẩn ẩn, dòng chữ mờ mờ vẫn còn đọc được " Tôi hư...."
Lông mày nhíu lại, cơn tức giận đang lan tỏa trong người Ann.
" Là mụ già Umbridge kia đã làm à ?" Cơn giận dữ của cô lúc này thật khó kiểm soát.
Hermione khẽ cười, nàng không ngờ tới Ann sẽ nói ra những lời này, bình thường cô vẫn luôn rất lễ phép, gặp Umbridge luôn thêm vào hai chữ giáo sư.
Ann trừng mắt liếc nhìn nàng, đã bị vậy mà còn cười được, nhưng cô cũng không nói thêm gì, lôi kéo Hermione đi vài bước xuống cầu thang rồi ngồi xuống.
" Đừng nhúc nhích, để mình xem thử..." Ann nâng tay Hermione lên, động tác nhẹ nhàng vén ống tay áo để lộ ra toàn bộ vết thương, dưới ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc, cô có thể đọc rõ ràng từng chữ, là một câu Tôi là học sinh hư hỏng.
" Đây là một loại bùa chú ư ?" Ann không đợi Hermione trả lời, đã tiếp tục nói " Thôi, cậu không nói mình cũng biết, nếu không phải do bùa chú gây nên thì đáng lẽ bây giờ đã phải cầm máu được rồi."
Ann nhẹ đặt tay Hermione lên đùi, dặn dò " Đừng nhúc nhích, chờ tí."
Hơi hơi nghiêng người thò tay vào túi đeo lục lọi, Ann lấy ra một bình gốm sứ và băng gạc. Mở bình ra, Ann xé băng gạc, chấm chấm chút bột thuốc rồi nâng tay Hermione lên, nhìn nàng " Cố chịu đựng, tuy rằng thuốc này rất tốt, nhưng vừa chạm vào vết thương sẽ có chút đau."
Ann cúi đầu, nương theo ánh lửa của đèn đuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương.
Hermione nhìn Ann đang chăm chú, mở miệng nói " Ann, D.A đã bị phát hiện rồi..."
" Ừm..."
" Bởi vì D.A nên Fudge đã bãi nhiệm chức vụ hiệu trưởng của cụ Dumbledore, Fudge còn định tóm giữ lấy cụ, nhưng cụ đã trốn thoát."
Ann khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục băng bó.
" Umbridge dắt theo bọn Malfoy đến, họ đã tìm được phòng Cần Thiết, còn tịch thu được tấm giấy da có chữ kí, trên đó mình có ghi tiêu đề lớn là Quân đoàn Dumbledore." Hermione tự trách bản thân " Tất cả mọi người đều bị trừng phạt khắc chữ..."
" Ngốc nghếch..." Ann đang quấn băng gạc thì bật thốt lên.
Hermione ngây người nhìn cô.
Ann cố định hoàn tất, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hermione " Không nghĩ tới, quý cô Granger luôn đạt hạng nhất lại là một cô gái ngốc nghếch."
" Ann ?"
" Mình nói không đúng hả ?" Ann đỡ Hermione đứng dậy, kéo áo choàng vây kín người nàng rồi thắt nút lại, giữ ấm cho đối phương " Chuyện này không phải do cậu sai."
" Nhưng mà, tấm giấy da là do mình..."
" Là cậu để ở đó, đúng thế, nhưng cái biệt danh Quân đoàn Dumbledore này không phải do cậu nghĩ ra đúng chứ ? Mình đoán, chắc hẳn nó được thông qua bằng một cuộc khảo sát hay bàn luận gì đó, và đa số tất cả đều đồng ý ?"
" Mọi người đã thảo luận và biểu quyết bằng cách giơ tay, nhưng..."
" Nhưng cậu là người đem cái tên Quân đoàn Dumbledore viết lên hả ? Nhưng nhờ vào chuyện này, mà ai nấy đều rất đồng lòng quyết tâm phải không ? Mọi người đều đồng ý kí tên của mình, cùng hoạt động trong một tổ chức bí mật do Harry lãnh đạo, có thể học tập những điều mới mẻ. Chắc chắn là ai trong số họ cũng xem đây là một quyết định đúng đắn cả."
Ann nhìn Hermione " Sau đó bị Umbridge phát hiện ra, cậu cũng biết, bà ta đã sớm theo dõi Harry. Cứ cho là Harry không tham gia D.A, thì tùy tiện kiếm đại một việc nào đó, bà ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Umbridge đã từng cấm túc Harry, thì cũng có thể trừng phạt cậu ta bằng bất kì lí do gì khác. Nhưng có lẽ cụ Dumbledore là sự việc ngoài dự đoán của bà ta."
" Nhưng Herrmione này, cậu cho rằng cụ Dumbledore không để ý tới hoạt động của các cậu sao ? Mình đoán cụ ấy có lẽ đã biết, không hẳn là biết cụ thể tên của nhóm các cậu là gì."
" Về việc bị Fudge cách chức hiệu trưởng." Ann nói tiếp " Cụ ấy tuy rằng đã rời đi, nhưng cụ đã giữ lại Harry và các cậu ở trường, nếu không hiện tại không chỉ là những hình phạt từ Umbridge, mà là lá thư đuổi học."
Ann hơi nghiêng đầu " Vậy nói cho mình biết đi, Hermione, ai là người mật báo ? Phòng Cần Thiết sẽ không thể nào dễ dàng bị phát hiện bởi đám người đó."
" Marietta Edgecombe." Hermione nói " Mẹ của chị ta làm trong Bộ Phép thuật."
Ann nhướng mày " Thấy chưa, có người đã lén tố cáo với những kẻ giám sát được Umbridge kiểm soát bên ngoài. Bị bắt quả tang không phải lỗi của cậu."
" Huống hồ..." Ann nói " Cậu cảm thấy cụ Dumbledore sẽ dễ dàng rời bỏ những học sinh của mình tại Hogwarts ư ?"
Hermione gật đầu " Mình cũng có nghĩ tới, chỉ là mình..."
" Hửm, chỉ là cái gì ?" Ann cúi xuống lấy túi xách trên mặt đất đeo lên vai.
Chỉ là, phản ứng đầu tiên của nàng chính là tìm cô. Mặt Hermione hơi ửng đỏ, lắc đầu " Không có gì."
" Vậy thì..." Ann duỗi tay, kéo mũ trùm đầu lên cho Hermione, thuận thế cầm lấy tay nàng, khóe miệng cong lên trêu chọc " Quý cô Granger, xét thấy cô đã làm trái quy định đi lại vào đêm khuya, lại còn luẩn quẩn ở khu vực Slytherin, thật đáng tiếc tôi không thể không thông báo với cô, huynh trưởng nhà Slytherin quyết định sẽ đem cô tới tòa tháp Gryffindor nhốt lại."
Hermione bật cười hì hì.
Harry và Ron đang đứng ngay bức tranh Bà Béo trước phòng sinh hoạt chung Gryffindor, tranh cãi xem rốt cuộc Hermione đã đi đâu.
" Xem ra hai người này cũng ra dáng quý ông lắm..." Ann đứng dưới thang lầu, nhìn Harry và Ron, quay sang Hermione cười nói.
Hermione có chút ngượng ngùng, không nói năng gì.
Harry và Ron thấy Hermione thì vội chạy xuống thang lầu
" Hermione !" " Hermione, cậu chạy đi đâu vậy ?"
Sau đó nhìn thấy Ann đứng phía sau nàng thì liếc nhìn nhau, im lặng không nói gì.
" Được rồi, mình đi đây..."
Hermione cởϊ áσ choàng xuống, trả lại cho Ann.
Nhận lại cái áo xong, Ann dường như nhớ ra chuyện gì đó " À đúng rồi !" Cô lấy lọ thuốc và băng gạc trong túi đeo đưa cho Harry " Tối nay, bệnh viện của trường không mở cửa, mấy cậu có lẽ cần nó.
" Còn nữa..." Ann lấy từ trong túi ra một hộp gỗ lớn hơn so với bàn tay một tí, mở nắp ra, bên trong là mười sáu ô vuông được phân ra bằng mấy mảnh gỗ, mười hai trong số mấy ô đó vẫn còn đựng viên chocolate.
Đậy nắp lại, đưa cho Hermione " Đây là chocolate bọc hạnh nhân, hôm qua mình vừa làm, ăn rất ngon, có thể thay đổi tâm trạng." Ann liếc mắt ngó qua Harry và Ron đang nhìn chằm chằm hộp chocolate, bổ sung thêm " Không cho chia sẻ."
Hermione vui vẻ nhận lấy hộp kẹo.
Ann mặc lại áo choàng, nói tạm biệt rồi chạy vèo đi khỏi.
------------------------------------------------------------------
Chú thích:
D.A: ở đây có hai nghĩa "Hội phòng vệ" (The Defence Association) do Cho Chang đặt và "Quân đoàn Dumbledore" (Dumbledore's Army) do Ginny đặt. Và hầu như tất cả đều chọn theo cách gọi số hai.