---------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
---------------------------------------------------------
Tuyết rơi phủ đầy ngoài trời, song cửa sổ cũng bị đóng cứng. Trong phòng nhỏ, Ann đang chuyên chú nhìn vạc nấu thuốc, dung dịch trong suốt đang sủi bọt ùng ục. Sau đó Ann lấy đũa thủy tinh khuấy chín vòng, rồi xoay người lấy một cái bình Erlenmeyer.
Cẩn thận rót dung dịch vào trong, đóng nút chai, thở phào nhẹ nhõm rồi tháo mắt kính bảo hộ xuống. Cửa phòng vang lên tiếng gõ cóc cóc, vẩy đũa phép, Ann cất lên " Mời vào."
Ron và Harry cả người dính đầy bông tuyết bước vào, Ann liếc nhìn phía sau hai người họ, Hermione không có đi chung.
" Tớ chủ yếu là có chuyện muốn tìm cậu, Ann." Ron nói.
" Ồ, được." Ann vẩy đũa phép, rót cho họ hai ly trà nóng.
Ron và Harry đang phủi bông tuyết trên quần áo, Ann cách xa họ, đứng sát gần chậu Xích Diễm thảo, hỏi " Có gì hả ?"
Harry huých khuỷu tay vào Ron.
Cậu ta mặt đỏ ửng " Tớ, tớ muốn hỏi, Fanny, cậu ấy có mời ai đi dự tiệc Giáng Sinh không ?"
Quả nhiên là vậy, Fanny đoán chẳng sai đâu được.
" Hẳn là không." Annh khoanh tay nói.
Trông Ron vui vẻ hơn hẳn ban nãy " Vậy, tớ muốn hỏi thêm là, cậu chắc biết Fanny thích cái gì chứ ?"
" Để tớ nói thẳng nhé Ron, hai người các cậu thích hợp làm bạn bè hơn."
Mặt Ron lại trắng bệch ra.
" Không phải tớ không giúp cậu, mà là cậu ấy chỉ thẳng tớ đừng nói cho cậu." Ann nói tiếp " Hơn nữa, những chuyện liên quan tới sở thích này, không nên tìm tớ dò hỏi, bản thân cậu tự tìm hiểu thì tốt hơn."
Ron trông rất thất vọng, cậu luống cuống uống sạch chén trà nóng trong tay, lúc kéo cửa rời đi thì bị Harry kéo lại, thầm thì " Hermione cùng bồ nói gì, bồ quên rồi hả ?"
Ann còn đang nghĩ hai người họ sẽ chạy trối chết, định xoay người tiếp tục công việc thì giọng Ron lại vang lên, so với vừa rồi kiên định và nghiêm túc hơn rất nhiều " Tớ thật sự thích Fanny, không giống những người khác, tớ không phải vì vẻ ngoài mà thích cậu ấy, càng không phải vì gia thế. Ann, bất luận ra sao tớ muốn cố gắng thử một lần."
Ann kinh ngạc nhướng mày, xoay người lại " Nếu như cậu ấy không bao giờ để ý cậu ? Vậy thì bạn bè cũng không làm được nữa. Trong lòng biết rõ không được, vẫn cứ cố mở lớp màn che mỏng này ư ?"
" Nhưng nó không thay đổi được việc tớ thích cậu ấy ! Cho dù bị từ chối, tớ vẫn tiếp tục thích !" Ron rất kiên định đáp lời.
Ann nhíu mày, đầu hơi nghiêng nghiêng " Được rồi, vậy liền tặng cậu một câu, chân thành đối đãi, sắt đá cũng mòn. Còn nữa, mấy loại chuyện này, tớ kiến nghị cậu nên hỏi Hermione. Theo lời Fanny, thì EQ của cậu ấy cao hơn tớ nhiều."
" Xong rồi, cứ thế đi, ra ngoài nhớ đóng cửa nhé."
Chớp mắt liền đến lễ Giáng Sinh, một mình Hagrid đã chuyển vào Sảnh đường không dưới mười hai cây thông Noel, tay nắm thang lầu đều được quấn dây lấy từ cây sồi và đính lá kim loại. Những cây nến mãi mãi không tắt tỏa ánh sáng từ bên trong chiếc nón sắt của mấy bộ áo giáp, và từng chùm dây tầm gửi treo lủng lẳng cách từng khoảng đều dọc theo hành lang. Mỗi lần Ann và Fanny ngang qua, đều bắt gặp mấy nữ sinh tụ tập kẹt tắc nghẽn cả lối đi.
Ann đem chuyện xảy ra tối hôm đó kể cho Fanny, cô nàng nghe vậy liền nhíu mày suy nghĩ " Cậu ấy nói thật ?"
" Ừm." Ann nói " Tớ không có nói giúp, chỉ kể lại thôi nhé."
" Biết mà." Fanny nói " Nhưng tớ đang định tiếp nhận lời tỏ tình của Robert Hilliard (Học sinh nhà Ravenclaw năm bảy). Nhìn dáng vẻ thì chiều nay ảnh sẽ hành động."
"..."
Buổi sáng sau khi lớp Thảo dược chấm dứt, Ann và Fanny trên đường trở về lâu đài thì bắt gặp học sinh Ravenclaw năm thứ năm đang chuẩn bị lên lớp.
Luna nhanh nhảu chạy tới chỗ Ann, cười rạng rỡ " Ann, Fanny, buổi chiều tốt lành."
" Buổi chiều tốt lành, Luna." " Buổi chiều tốt lành." Ann và Fanny nói.
" Đêm nay chính là buổi tiệc Giáng Sinh. Em có gặp hai chị ở đó không ?" Luna hỏi.
" Của giáo sư Slughorn hả ?"
" Xem ra là sẽ đi." Luna hào hứng tự nói một mình, vẫy tay tạm biệt Ann đi theo cả lớp vào nhà kính.
" Cậu không biết hả Ann ?" Fanny nói " Toàn trường đại khái đều biết, Harry mời Luna. Cả buổi chiều qua, Peeves đều lảng vảng quanh trường để rêu rao ' Harry ngu ngốc sẽ mời con bé điên tham gia tiệc tối ! Thằng ngốc mời nhỏ khùng'."
Ann nhún vai " Tớ bận chạy không kịp... Một đống chuyện còn chưa xử lí xong, sau tiệc Giáng Sinh đêm nay, tớ còn phải tranh thủ kì nghỉ hai mươi ngày để đến Ấn Độ và Trung Quốc."
" Ra vậy." Fanny nói " Nhưng thật kì lạ, Harry không phải thích Ginny à ?"
"???" Ann hỏi một câu thật ngây thơ " Làm sao cậu biết ?"
" Thì nhìn biết chớ sao." Fanny một bộ dáng như chuyện vốn là như thế " Tớ thấy Harry đã lén ngắm Ginny mấy lần rồi. À, cậu không nhận ra cũng rất bình thường."
" Cái gì chứ !" Ann thầm thì rồi đi một mạch lên trước.
Fanny cười cười nói theo " Cái này cậu đâu thể phản bác, Ann. Nó với trí thông minh và sự phân tích của cậu khác lắm, cần trực giác và EQ cao cơ."
Ann phồng má, bĩu môi.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Buổi tối bảy giờ, Ann cùng Fanny tới trước của văn phòng giáo sư Slughorn, Robert Hilliard cao ráo, đẹp trai, mặc bộ lễ phục đặt may vừa khít, rất đầu tư.
Lén giơ ngón cái với Fanny, Ann đứng bên cửa chờ Hermione.
giờ phút, Hermone tới. Đầu tóc mọi ngày rối xù được chải chuốt chỉnh chu, búi thành một lọn ở sau vành tai, lộ cần cổ thon dài, bộ lễ phục màu xanh lam, khoác bên ngoài là áo choàng nhung tuyết mềm mại. Hermione trông rất nổi bật, khác hẳn mọi ngày.
Rất khác với hồi năm thứ tư, lúc này khí chất của nàng thậm chí còn tỏa ra sự lười biếng, quyến rũ, Ann theo bản năng liếm môi.
Hermione đi tới trước mặt Ann, cô không nhịn được nuốt nước bọt xuống " Màu này rất hợp với cậu, áo khoác phối cũng được hợp, đẹp lắm." Nói xong cô sờ thử tấm áo khoác " Thế này sẽ không bị lạnh."
Hermione mỉm cười, vòng qua tay Ann " Cám ơn áo khoác của cậu, rất ấm áp."
Bị nàng kéo lại, cô nhìn trái ngó phải, dọc hành lang ngoài ánh đuốc rọi thì chẳng có bóng nào. Ann không thèm khách sáo hôn Hermione, nàng cũng tích cực đáp lại.
giờ phút, cả hai mới đẩy cửa bước vào văn phòng giáo sư Slughorn. Không giống với mọi ngày, bên trong được ếm bùa phép, lớn hơn rất nhiều. Trần và tường phòng được treo mắc những màn trướng màu xanh ngọc, đỏ tía và vàng chóe, tạo cảm giác như thể đang ở bên trong một căn lều.
Căn phòng đông đúc và ngột ngạt tắm đẫm ánh sáng đỏ phát ra từ một cây đèn bằng vàng được trang trí hết sức công phu. Trên trần là những nàng tiên thật đang bay lơ lửng, mỗi người là một đốm sáng rực rỡ. Tiếng hát vang được hòa quyện cùng tiếng đàn tựa như Madolin vọng ra từ một góc xa xa, một đám khói thuốc lá mù mịt lơ lửng trên đầu một nhóm ông lão cao tuổi đang say sưa bàn luận, và vài gia tinh đang léo nhéo xin đường giữa một rừng người, bị che khuất dưới những cái mâm bạc đựng đồ ăn thức uống mà chúng đang đội, khiến cho mấy cái mâm đó giống như cái bàn nhỏ di động.
Ann cùng Hermione vừa vào không bao lâu thì giáo sư Slughorn đang giới thiệu Harry liền cất tiếng gọi lớn " Ann ? Granger ? Lại đây ! Hai trò mau lại đây ! Để thầy giới thiệu cho hai trò ít người."
Ann và Hermione liếc mắt nhìn nhau rồi đi qua.
Giáo sư Slughorn đội một cái nón nhung có tua rua hài hòa rất hợp với tẩu thuốc mù mịt khói xám. Thầy đủng đỉnh cái bụng to tướng ở giữa phòng, xung quanh là một đám người đang vây lấy, Harry và Luna cũng đứng gần đó.
" Ồ, ta nghĩ mọi người chắc chưa biết đến." Slughorn hào hứng giới thiệu cho những người xung quanh " Vị này là người thừa kế của gia tộc Roland, Ann Roland Stokes, đến từ nhà Slytherin."
" Chính là dòng họ Roland được lập ra từ một gia tộc lánh đời ?" Một người đeo mắt kính, vóc dáng gầy gò nhìn Ann, ánh mặt cực kì nóng bỏng " Ồ, ta cũng từng có dịp gặp dì của em Diana một lần."
Giáo sư Slughorn vui vẻ vỗ vai Ann, giới thiệu " Đây là Eldred Worple, một cựu học sinh của thầy, tác giả quyển «Anh em cốt nhục: Đời tôi giữa những con ma cà rồng»...Và, dĩ nhiên, cả Sanguini, bạn của em ấy."
" Chào anh, Worple." Ann lễ phép, bắt tay lịch sự rồi nhanh chóng rút ra. Cô nhanh dời mắt qua tò mò nhìn con ma cà rồng cách đó không xa. Anh ta cao nhòng, hốc hác, hai mắt đầy quầng thâm, bộ dáng buồn chán, đám nữ sinh vây quanh trông rất hiếu kì.
Chờ Slughorn giới thiệu Hermione xong, Ann lấy cớ đói bụng, nhanh kéo nàng ra khỏi đám người. Mà Harry và Luna cũng trốn theo sau.
Bốn người đang đối mặt với bánh kem bơ trái cây cao năm tầng. Ann giơ dao lên rối rắm, không biết nên cắt tầng nào.
" Vì sao kiwi và nho khô không xếp chung một tầng với nhau ?" Ann bất mãn thầm thì, cuối cùng vẫn cắt lớp bánh có kiwi ở tầng hai.
Hermione cười cười nhận dao trong tay Ann, cắt lớp bánh phủ kín nho khô ở tầng ba " Cái này lấy cho cậu, trước tiên để mình bưng giúp."
Ann cười hì hì ngốc nghếch.
Harry và Luna mỗi người cũng cầm một dĩa thức ăn, lúc này thì giáo sư Trelawney đột nhiên bưng ly rượu mật ong tiến lại chỗ họ, trông bà ấy có vẻ đã uống không ít.
" Chào cô." Luna lễ phép chào giáo sư Trelawney.
" Chào trò, cục cưng." Giáo sư Trelawney chăm chú để nhìn kĩ vào Luna, có thể ngửi được mùi rượu lan tỏa trên người bà " Dạo gần đây ta ít thấy trò trong lớp của ta..."
" Dạ, năm nay con học với thầy Firenze ạ." Luna nói.
" À, thế à." Giáo sư Trelawney nói với một tiếng cười khan giận dữ sặc hơi men " Ta thích gọi hắn là con ngựa hơn. Trò hẳn chẳng hề nghĩ, rằng giờ đây ta đã có thể trở về trường, cụ Dumbledore có phải nên tống khứ con ngựa ấy đi không ? Nhưng không... chúng ta chia lớp ra dạy... nói thẳng nhé, đó là một sự xúc phạm, một sự xúc phạm. Trò có biết..."
Ann ăn xong hai dĩa bánh kem, định kéo Hermione rời đi, thì cô đột ngột bị giáo sư Trelawney kéo lại, giọng bà nghẹn ngào nức nở " Đôi mắt màu hổ phách thật hiếm thấy...Ồ, bé con, trò là người của gia tộc đó ư ? Trò không thích học Tiên tri à ? Đã lâu trước kia, cũng có hai nữ sinh Ravenclaw mang đôi mắt màu hổ phách, họ cũng chẳng thích học môn này..."
Sờ sờ sống mũi, Ann có chút khó xử " Giáo sư, người có tí say rồi."
Giáo sư Trelawney buông tay Ann ra, uống một hớp lớn rượu mật ong, hoảng loạn " Không có, ta không say, trò xem, ta còn biết trò ấy là ai cơ mà."
Bà ấy chỉ vào Harry, rồi dùng tông giọng trầm khàn kêu to " Harry Potter !"
" Vâng, chào cô ạ."
" Những lời đồn đại ! Những câu chuyện ! Kẻ Được Chọn ! Dĩ nhiên ta đã biết tất cả từ lâu lắm rồi... điềm xúi quẩy chẳng bao giờ tốt, Harry à... Nhưng tại sao trò không quay lại lớp Tiên tri của ta hả ? Môn học này cực kì quan trọng đối với trò, hơn tất cả những người khác !"
" A, cô Sybill, tất cả chúng ta đều cho rằng môn mình dạy là quan trọng nhất !" Một giọng nói to vang lên, và giáo sư Slughorn hiện ra ở phía bên cạnh Trelawney, mặt thầy đỏ au, cái nón nhung hơi bị lệch, một tay cầm ly rượu mật, tay kia cầm một miếng bánh ngọt " Nhưng tôi nghĩ là trước giờ tôi chưa từng biết đến một tài năng bẩm sinh nào về Độc dược như thế !" Thầy nói, nhìn Harry với ánh mắt thích thú " Thuộc bản năng, cô biết chứ... như mẹ của trò ấy vậy ! Tôi chỉ có vài ba học sinh có loại năng khiếu này, tôi có thể nói với cô điều đó, cô Sybill à... Kể cả thầy Severus..."
Slughorn vươn tay với trong loạng choạng, chẳng biết từ đâu kéo giáo sư Snape lại gần.
Tình cờ làm sao, giáo sư Slughorn, Trelawney và Snape vừa lúc chặn lối đi của bốn đứa.
" Đừng lẻn đi nữa, đến đây mà nhập bọn với chúng tôi, thầy Severus !" Slughorn nấc cục, và nói một cách vui vẻ " Tôi đang nói chuyện về khả năng bào chế thuốc phi thường của Harry ! Dĩ nhiên, một phần công lao là thuộc về thầy, thầy đã dạy trò ấy những năm năm !"
Bị mắc kẹt trong cánh tay của Slughorn vòng qua vai mình, thầy Snape ngó qua Harry, đôi mắt đen nheo lại " Buồn cười, tôi chưa bao giờ có cảm tưởng là mình tìm được cách dạy nổi Potter bất cứ điều gì."
" Chà, vậy thì đó là một năng khiếu tự nhiên !" Giáo sư Slughorn la lên " Lẽ ra thầy nên xem cái mà trò ấy đưa tôi, ngay trong buổi học đầu tiên, đó là Liều thuốc xác sống. Chưa từng thấy học sinh nào trong lần thử đầu tiên mà bào chế tốt hơn, kể cả thầy nữa, thầy Severus à..."
Ann cảm nhận rõ ràng, hô hấp của Hermione dường như nặng nề hơn rất nhiều, cũng đúng thôi, nàng không tán thành việc Harry lợi dụng sách của Hoàng tử Lai để giành được chiến thắng.
Nắm chặt tay nàng, cô ghé sát bên tai thầm thì " Hermione, mình hiểu mà."
" Vậy à ?" Snape khẽ nói, mắt thầy vẫn nhìn như xoáy sâu vào Harry.
Giáo sư Slughorn không quan tâm lắm, và hỏi một vấn đề khác " Harry, con nhắc thầy nhớ coi mấy môn khác của con là gì ?"
" Dạ, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Bùa chú, Biến hình, Thảo dược..."
" Tất cả những môn cần thiết để trở thành một Thần Sáng." Giáo sư Snape nói với vẻ nhạo báng.
" Và con sẽ trở thành một Thần Sáng vĩ đại !" Slughorn nói oang oang, thầy có vẻ rất hài lòng với suy nghĩ này, không lâu sau lại nhìn qua chỗ Ann.
" Ann ? Thầy nghĩ khi tốt nghiệp trò sẽ tiếp quản gia tộc Roland, xử lí công việc kinh doanh ở Viễn Đông nhỉ ? Giống như hiện giờ, gia tộc Roland hình như xuất nhập khẩu những món hàng gì đấy ?"
" Đa phần đều là những vật phẩm hạng B và C được cấp phép đầy đủ ạ." Ann trả lời theo quy chuẩn.
Slughorn cười mỉm, đôi mắt nheo lại, ợ một hơi dài " Thầy nghĩ một số loại hàng hạng A, chưa được phép buôn bán cũng có thể nhập về hay đưa đi, thầy có biết..."
" Giáo sư Slughorn, gia tộc con chưa bao giờ làm chuyện phi pháp ạ." Ann rất nghiêm túc trả lời.
" Ách, ờm, thầy hiểu mà..."
Đúng ngay lúc này, Draco Malfoy đang bị thầy Filch nắm vành tai kéo về phía họ " Thưa giáo sư Slughorn." Thầy Filch thở khò khè, xương hàm đánh lập cập và hai con mắt lồ lộ lóe ra ánh sáng điên rồ vì phát hiện việc sai quấy " Tôi phát hiện ra trò này thập thò trên hành lang. Nó nói là được mời dự tiệc của thầy và đi trễ. Thầy có mời nó không ?"
Thừa dịp giáo sư Slughorn và Snape xoay người lại nhìn, Ann nhanh kéo Hermione ra góc khác.
" Ầy, thật là..." Ann thở nhẹ nhõm.
Hermone thuận tay với lấy hai tách trà sữa từ Tiên nữ mới lượn ngang qua, đưa cho Ann một tách, cất tiếng cám ơn. Tiểu Tiên nữ liếc nhìn họ rồi nhanh chóng bay vọt đi mất.
" Ann, chuyện vừa rồi giáo sư Slughorn nói ?" Hermione nửa tò mò nửa lại có chút nghiêm túc hỏi.
" Hả ? Tới bây giờ mình chưa làm chuyện gì trái pháp luật cả..." Ann nhấp miếng trà sữa, lại cười nói tiếp " Nhưng những việc kia, mình tin là nhiều thứ khác có thể giải quyết được..."
Buổi tiệc rất mau đã hơn giờ, Ann cùng Hermione sóng vai rời khỏi văn phòng giáo sư Slughorn. Trên hàng lang tầng hai, cô lưu luyến ôm nàng, áo khoác của hai người là cùng một kiểu dáng, ghé sát lại gần càng thêm đẹp đôi.
" Ngày mai mình về nhà, giữa trưa dùng bữa xong sẽ bay đi Ấn Độ, toàn bộ mấy ngày nghỉ lễ Giáng Sinh đều không gặp được cậu." Ann bất mãn bĩu môi " Mỗi ngày mình đều sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhớ bắt đấy."
" Nhất định mà."
" Mỗi ngày đều sẽ nhớ cậu." Ann lại nói tiếp.
" Mình cũng vậy."
" Ờm, vậy được rồi, đã khuya, cậu mau về đi, ngủ sớm chút. Ngủ ngon nhé."
" Ngủ ngon." Hermione nói xong, lướt nhẹ xuống môi đối phương một nụ hôn nhẹ.