------------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------------
Ann tham gia tang lễ của Jill, nó được tổ chức rất đơn giản. Ngọn lửa lớn thiêu cháy thật nhiều sinh mạng. Đến cuối cùng chỉ để lại cho người sống một căn phòng bị đốt rụi đen kịt và những thi thể quằn quại.
" Đau đớn không hẳn là hình phạt, tử vong chưa chắc đã thất bại, sống sót không nhất định là phần thưởng."
Cụ Dumbledore đưa một ly trà chanh mật ong qua cho Ann, cô cầm tách nhâm nhi, không ngẩng đầu lên.
Cụ cũng không nói gì thêm, nhất thời, cả văn phòng rơi vào sự tĩnh lặng.
" Người cũng hiểu rõ mà..." Ann ẩn ý " Câu thứ hai chẳng phải là đang nói chính thầy sao ?"
Cụ Dumbledore uống một ngụm trà, kiên nhẫn đáp lời " Về sau con sẽ hiểu, Ann."
" Thực chất, con vẫn không rõ, thầy biết sau khi thầy chết đi Harry sẽ đau khổ bao nhiêu không ? Cậu ấy đã mất cha mẹ, mất cả người cha đỡ đầu, sau này người..."
Thời điểm nhắc tới ba từ, cha đỡ đầu, giọng Ann có chút run rẩy.
" Chúng ta không có lựa chọn. Sau khi tiếp nhận vị trí hội trưởng Hội Phượng Hoàng, ta nghĩ con đã nhận ra, kẻ địch chúng ta phải đối phó là một đám người giảo hoạt, lợi hại đến cỡ nào." Cụ vẫn rất từ tốn giải bày " Về sau, Harry có thể trở thành một người dám đương đầu với Voldemort hay không, thì cửa ải này của ta, thằng bé phải vượt qua được."
Lắc lư bông tai màu bạc, Ann ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi thở hằn một hơi thật mạnh.
" Xem như, đã xác nhận lại sự quyết tâm của người." Ann nói rồi uống một hơi hết tách trà " Con đi đây."
Lúc cô đứng dậy, cụ Dumbledore cất lời, giọng điệu rất thong thả nhưng đầy kiên định " Ann, con phải biết, đấy chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn."
Nhắm mắt lại, Ann chậm rãi trả lời " Con hiểu."
Khi cô ra tới cửa, Fawkes vui vẻ kêu thánh thót, Ann mỉm cười như đáp lời.
" À đúng rồi, trò Granger có thể đang đứng ngoài cửa."
Bước chân Ann khựng lại.
" Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, mấy ngày nay trò ấy đều hỏi ta."
Ann gật đầu, đẩy cửa bước ra.
Xuống dưới cầu thang xoắn ốc, cánh cửa đá dần hé mở.
Quả nhiên Hermione đang đứng cạnh tượng quái thú, vừa thấy Ann liền tiến đến ôm cô thật chặt.
Ôm chầm lại Hermione, Ann cười hỏi " Làm sao cậu lại ở đây ?"
" Chờ cậu, biết là hôm nay cậu trở lại." Hermione nói.
" Sao mà cậu biết được ?"
" Thì hỏi."
" Sao không trực tiếp viết thư cho mình ?"
Hermione lắc đầu " Tạo bất ngờ đó. Đi rồi nói tiếp, mình còn chưa có dịp đưa cậu về phòng sinh hoạt chung Slytherin nha. À, còn nữa, mấy ngày cậu nghỉ đã để lỡ mấy rất nhiều bài học, thời gian rảnh rỗi sắp tới phải dành cho mình đấy."
Ann hiểu ý cười trêu chọc " Được rồi, vậy sau đây phải làm phiền quý cô hoàn hảo 'cái-gì-cũng-biết' rồi."
Hermione bẹo má Ann " Không cần khách sáo..."
" Hừm, vẫn không ổn." Ann cười xấu xa " Vì để đáp lễ, phải khen thưởng cho cậu mới được."
" Khen thưởng cái gì ?"
Ann buông tay Hermione, xoay người qua, khom lưng ngồi xuống " Lên đây, là đãi ngộ cao cấp đấy nhé."
Hermione cười hì hì vòng tay qua cổ Ann, cô cõng nàng trên lưng, đi lại đầy thoải mái.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính lầu tám, trải dài dọc hành lang, từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh bên ngoài trong trẻo, lạnh giá.
" Hermione..."
" Hửm ?"
Ann cười lộ ra chiếc răng khểnh " Hiện giờ cậu có cảm thấy, đứng trên cao, càng xa xăm, phong cảnh cũng đặc biệt đẹp hơn không ?"
Hermione hơi bất ngờ, sau đó dùng sức xoa xoa mái tóc Ann " Hay nhỉ, ý cậu muốn nói mình lùn ?"
" Hì hì, còn có thể nghĩ là do mình cao hơn đấy."
Ann cõng Hermione chầm chậm đi từ lầu cao xuống tầng một, trong quãng đường đó, cô còn cố ý chọn những con đường hẻo lánh, thang lầu hay di chuyển tới lui. Hai người nhẹ nhàng trò chuyện, ngẫu nhiên gặp phải vài bức tranh phép thuật lịch sử gắn kết với sự kiện nào đấy, Ann còn đùa giỡn kể với Hermione nghe về tính tình cổ quái, hành động dị hợm của mấy nhân vật trong tranh.
Đi mãi đến phòng sinh hoạt chung Slytherin, Ann mới thả nàng xuống.
Vừa đứng thẳng người, Hermione đã vòng ôm cổ Ann, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cô " Mệt không ?"
" Vui lắm." Ann chạm nhẹ vào môi Hermione " Cậu cũng không nặng, xem ra, sau này mình phải làm thật nhiều món ngon cho cậu ăn mới được."
Hermione bật cười khanh khách.
Trong kí túc xá, Fanny vẫn còn chưa ngủ, cô nàng đang say mê xem cuốn «Chiến lược tấn công Quidditch».
Vừa thấy Ann vào, mắt Fanny sáng rỡ, khép sách để lên đầu tủ rồi mang dép lê tiến lại chỗ cô.
" Hermione về rồi hả ?"
" Sao cậu lại biết ?" Ann thay dép, đi vào phòng vệ sinh.
Fanny dựa vào khung cửa, cười nói " Là bạn tốt của cậu, tớ cũng định làm như cậu ấy vậy đó. Nhưng không thể không nói, nhà Gryffindor thật là quá can đảm, ngày đầu cậu xin nghỉ Hermione đã chặn đầu cụ Dumbledore."
Trong đầu Ann liên tưởng đến hình ảnh đó, liền cười cười.
" Xem bộ dáng của cậu liền biết, đêm nay thức chờ cậu ở kí túc quả là quyết định sáng suốt." Fanny tìm được đáp án từ chỗ Ann, liền xoay người trở về giường ngủ.
Mấy ngày kế tiếp của tháng ba, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo như bình thường. Tính tò mò của học sinh năm dưới đối với phép thuật còn rất cao, trên hành lang thường sẽ bắt gặp mấy đứa nhóc nhỏ vẩy vẩy đũa phép, tạo một tia lóe sáng hay một vụ nổ nho nhỏ.
Học sinh năm thứ năm thì gấp rút chuẩn bị cho kì thi OWLs, dọc hành lang đụng phải mấy đứa quạo quọ cầm một đống tài liệu, lướt vội đi, thì hẳn là họ.
--- --- --- --- --- ---- ---- ---- ----- ---- ----- ---- ----
Văn phòng hiệu trưởng, Skool cầm một tấm giấy da xem xét số liệu trên đó thật kĩ càng, gật đầu " Về cơ bản thì không thành vấn đề, việc chuyển gửi tiền từ ngân hàng Gringotts ở London và Paris luôn đạt hiệu suất cao. Làm như này, Bộ Phép thuật dù muốn tra khảo di sản của người cũng khó mà kiếm được lỗ hổng."
Skool duỗi tay lấy bì thư bỏ nó vào trong.
Vừa định đứng lên rời đi thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Harry đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hưng phấn giơ cái lọ thủy tinh nhỏ lên " Thưa thầy, con đã đem tới, kí ức của giáo sư Slughorn."
Cụ Dumbledore hỏi sửng sốt, rồi ngay lập tức mỉm cười " Ồ đây quả là một tin vui Harry ! Tuyệt lắm."
Skool cũng hơi khựng lại, vẻ mặt kì lạ đứng dậy.
Harry không để ý tới, chỉ chạy mau tới chậu Tưởng Kí, cụ Dumbledore cũng theo sau, đưa tay nhận lấy chiếc lọ của Harry.
Cụ liếc nhìn Skool, người nọ gật đầu rồi đi theo qua.
Harry là người đầu tiên úp mặt vào chậu Tưởng Kí, có vẻ cậu đã chờ không nổi nữa.
Trước mắt là văn phòng giáo sư Slughorn nhiều năm về trước. Thầy ấy thuở đó trông trẻ hơn nhiều, mái tóc dày màu rơm bóng mượt và bộ ria mép hoe hoe vàng. Thầy đang ngồi trên cái ghế bành êm ái, gác chân lên miếng đệm nhung, một tay cầm ly rượu nhỏ, tay kia thọc tìm trong hộp kẹo khóm dẻo. Khoảng sáu, bảy nam sinh đang ngồi quanh, giữa đám người đó là Tom Riddle, trên ngón tay hắn sáng lấp lánh chiếc nhẫn vàng cẩn đá đen của Marvolo.
Cụ Dumbledore đáp xuống bên cạnh Harry vừa đúng lúc Riddle hỏi " Thưa thầy, có đúng là giáo sư Merrythought sắp về hưu ?"
" Tom ơi, Tom à, nếu thầy biết, thầy cũng không thể nói với con được." Giáo sư Slughorn nói, vừa ngúc ngoắc một ngón tay quở trách Riddle, nhưng đồng thời lại nháy mắt với hắn " Thầy phải nói, thầy muốn biết con lấy thông tin đó từ đâu ra vậy, hả chàng trai, con hiểu biết nhiều hơn một nửa giáo ban đấy."
Riddle mỉm cười, những nam sinh khác nhìn hắn đầy thán phục.
" Chắc là nhờ khả năng phi thường của con, biết được những điều không nên biết và cả tài tâng bốc khéo léo những kẻ có máu mặt...Nhân tiện, cám ơn con về món mứt khóm dẻo nhé, con tài lắm, đó là món thầy khoái nhất..."
Bọn nam sinh lại khúc khích cười.
"...Thầy tin là con sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng ở Bộ Phép thuật trong vòng hai mươi năm. Mười lăm năm thôi, nếu con tiếp tục gửi kẹo khóm cho thầy, thầy quen biết lớn ở Bộ mà."
Tom Riddle chỉ mỉm cười trong khi mấy đứa khác rộ lên cười to.
Khi tiếng cười lắng xuống, hắn mới nói " Thưa thầy, con không biết chính trị có thích hợp với con không, vì một lẽ là con không có lí lịch tốt."
Hai đứa trong đám con trai cười với nhau tự phụ.
" Nhảm nhí..." Giáo sư Slughorn nói ngay " Tài ba như con thì còn gì rõ ràng hơn chuyện con xuất thân từ dòng dõi phép thuật chính thống ! Không, con sẽ tiến xa, Tom à. Thầy chưa hề nhầm về một học sinh nào cả."
Cái đồng hồ nhỏ bằng vàng đứng trên bàn làm việc điểm mười một tiếng.
" Mèn đét ơi, khuya dữ vậy rồi sao ? Các con nên đi thôi, những chàng trai ạ, nếu không chúng ta sẽ bị rắc rối cho coi. Lestrange, thầy muốn con nộp bài luận văn ngày mai, nếu không thì cấm túc. Con cũng vậy, Avery à."
Bọn nam sinh lần lượt từng đứa một đi ra khỏi phòng. Giáo sư Slughorn nhấc mình lên khỏi cái ghế bành và đem cái ly đã cạn rượu của thầy đến bàn làm việc. Tiếng động sau lưng khiến thầy quay lại nhìn, Riddle vẫn còn ở đó.
" Nhanh lên, Tom. Con đâu có muốn bị phạt vì không ở trên giường trong giờ ngủ hả và con lại là một huynh trưởng..."
" Thưa thầy, con muốn hỏi thầy một điều."
" Vậy thì hỏi ngay đi, con trai ta, hỏi ngay..."
" Thưa thầy, con thắc mắc thầy có thể biết gì về... về Trường sinh Linh Giá ?"
Giáo sư Slughorn nhìn Riddle chằm chằm, mấy ngón tay múp míp của thầy lơ đãng siết chặt lấy đế ly rượu.
" Đề tài nghiên cứu cho bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hả ?"
Nhưng giáo sư Slughorn biết quá rõ đó chẳng phải là bài học ở trường.
" Thưa thầy, không hẳn vậy..." Riddle nói " Con bắt gặp từ này khi đọc sách và con không hiểu lắm."
" Không... Chà... con đừng hòng tìm được một cuốn sách nào ở Hogwarts cho con biết chi tiết về Trường sinh Linh Giá, Tom à. Đó là đồ Hắc ám, phải nói là cực kì Hắc ám."
" Nhưng thưa thầy, rõ ràng là thầy biết tất cả mọi điều về chúng mà ? Ý con là, một pháp sư tầm cỡ như thầy... con xin lỗi, con muốn nói là nếu thầy không thể nói cho con biết, thì hiển nhiên... Con chỉ biết là nếu ai đó có thể nói cho con biết thì thầy cũng có thể... thành ra con nghĩ con nên..."
Quá tuyệt, điệu bộ ngập ngừng này, giọng nói bình thường này cộng thêm một chút tâng bốc khéo léo nữa, không có gì quá lố. Harry đã có quá nhiều kinh nghiệm về việc rút tỉa thông tin từ những người không sẵn lòng nói ra, nên cậu phải phải nhìn nhận Riddle đúng là bậc thầy. Cậu có thể nói Riddle rất, rất muốn biết về Trường sinh Linh Giá, có thể hắn đã chuẩn bị cho thời cơ này suốt mấy tuần nay.
" Ái chà..." Giáo sư Slughorn không nhìn Riddle, mà dùng tay vọc cái nơ trên nắp hộp kẹo khóm dẻo " Thôi thì cũng không hại gì nếu cho một hiểu biết tổng quát, dĩ nhiên. Chỉ để con hiểu về thuật ngữ này. 'Trường sinh Linh Giá' là từ được dùng để chỉ một vật mà một người đã giấu giếm một phần linh hồn của mình trong đó."
" Nhưng, thưa thầy, con vẫn không thực sự hiểu nó hoạt động như thế nào...." Riddle nói.
Giọng hắn được kiềm chế cẩn thận, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự hồi hộp và kích động.
" Thế này nhé, con có thể xẻ linh hồn của mình ra, con hiểu không. Cất giấu một phần linh hồn vào một vật nào đó ở bên ngoài cơ thể. Như vậy, ngay cả khi thân thể của con bị tấn công hay bị thiêu hủy, con cũng chưa chết hẳn, bởi vì một phần linh hồn con vẫn còn ở trần gian và không bị tổn hại. Nhưng dĩ nhiên, tồn tại dưới một hình thức như vậy..."
Gương mặt Thầy Slughorn co rúm lại và Harry chợt nhớ lại những lời cậu đã nghe gần hai năm về trước.
----------------
" Ta đã bị tước khỏi thân thể ta, ta không bằng cả vong linh, tệ hơn cả con ma hèn hạ nhất... Nhưng ta còn sống."
----------------
"...Ít ai muốn vậy lắm, Tom à, ít lắm. Thà chết còn hơn."
Nhưng sự ham muốn của Riddle đã quá rõ ràng, vẻ mặt đầy tham lam, hắn không thể che đậy lòng khao khát lâu hơn nữa.
" Làm sao người ta xẻ được linh hồn ?"
" Chà..." Giáo sư Slughorn nói một cách khó chịu " Con phải hiểu rằng linh hồn phải được giữ nguyên vẹn và bất khả xâm phạm. Xẻ linh hồn là một hành động bạo ngược, trái với tự nhiên."
" Nhưng làm sao người ta làm được ?"
" Bằng cách phạm một tội ác. Một tội ác tày trời. Bằng cách gϊếŧ người. Hành động gϊếŧ người xé toạc linh hồn người ta. Pháp sư nào có ý định tạo ra một Trường sinh Linh Giá sẽ lợi dụng nỗi bất hạnh đó. Hắn sẽ kí thác phần linh hồn bị xé."
" Kí thác à ? Nhưng bằng cách nào...?"
" Có một câu thần chú. Nhưng đừng hỏi thầy, thầy không biết đâu nhé..." Giáo sư Slughorn lắc đầu tựa như một con voi già bị bầy muỗi quấy rầy " Bộ trông thầy có vẻ từng thử làm chuyện đó sao... Bộ ngó thầy giống một tên sát nhân sao ?"
" Dạ thưa thầy, dĩ nhiên là không." Riddle nói nhanh " Con xin lỗi... con không hề có ý xúc phạm..."
" Không hề gì, không hề gì, không hề xúc phạm." Giáo sư Slughorn nói với giọng hơi cộc " Tò mò về những chuyện đó là điều tự nhiên thôi. Những pháp sư có bản lĩnh luôn luôn bị khía cạnh khác của phép thuật đó hấp dẫn..."
" Dạ, thưa thầy." Riddle nói " Nhưng điều mà con vẫn không hiểu...Dĩ nhiên chỉ vì tò mò thôi...Con muốn nói là một Trường sinh Linh Giá thì đâu có dùng được bao nhiêu ? Người ta chỉ có thể xẻ linh hồn ra một lần thôi sao ? Nếu xẻ linh hồn mình ra nhiều phần thì chẳng phải tốt hơn sao, chẳng làm cho mình mạnh hơn sao ? Ý con nói, thí dụ, bảy là con số Pháp thuật đầy quyền lực nhất, liệu bảy...?"
" Mèn đét, Tom ơi !" Giáo sư Slughorn kêu lên oai oái " Bảy hả ! Nghĩ đến chuyện gϊếŧ một người chưa đủ khủng khϊếp sao ? Với lại, đằng nào đi nữa... nội chuyện xẻ linh hồn thôi cũng đủ ghê rồi... đừng nói chi xẻ thành những bảy mảnh..."
Giờ đây giáo sư Slughorn tỏ ra vô cùng lo lắng, thầy nhìn hắn đăm đăm như thể trước đây thầy chưa hề nhìn rõ hắn. Có thể nói là thầy đang hối tiếc đã sa đà vô cuộc chuyện trò này.
" Dĩ nhiên..." Thầy lẩm bẩm " Tất cả những gì chúng ta nói nãy giờ chỉ có tính lí thuyết mà thôi, đúng không ? Tất cả chỉ mang tính học thuật..."
" Dạ, dĩ nhiên rồi, thưa thầy." Riddle nói nhanh.
" Nhưng dù thế nào đi nữa, Tom à... hãy giữ kín những điều thầy vừa nói... tức là những gì thầy trò mình vừa thảo luận. Người ta không cho thầy trò mình nói chuyện dong dài về Trường sinh Linh Giá đâu. Con biết mà, đó là đề tài bị cấm ở trường Hogwarts... thầy Dumbledore đặc biệt ghê tởm chuyện đó..."
" Thưa thầy, con sẽ không nói tiếng nào cả." Riddle nói, rồi ra về, nhưng vẫn kịp thoáng thấy gương mặt hắn tràn trề niềm vui man dại y như niềm vui khi hắn phát hiện ra lần đầu tiên mình là một pháp sư, một loại vui sướng không làm tăng thêm nét đẹp trai của hắn, mà vì lí do nào đó, lại khiến cho gương mặt hắn trở nên ít vẻ người hơn...
" Cám ơn con, Harry." Cụ Dumbledore khẽ nói " Chúng ta đi thôi..."