----------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
----------------------------------------------
" Molly... Arthur..." Giáo sư McGonagall kêu lên, đứng bật dậy và vội vã ra đón họ " Tôi rất tiếc..."
" Bill..." Bà Weasley thảng thốt, vội băng qua giáo sư McGonagall ngay khi thấy gương mặt biến dạng của Bill " Ôi, Bill !"
Thầy Lupin và cô Tonks hấp tấp đứng lên và lùi lại để ông bà Weasley có thể tiến lại gần cái giường hơn. Bà Weasley cúi xuống con trai và đặt môi bà lên vầng trán bết máu của Bill.
" Cô nói là Greyback đã tấn công nó ?" Ông Weasley lo lắng hỏi giáo sư McGonagall " Nhưng nó chưa bị hóa thú phải không ? Như vậy nghĩa là sao ? Chuyện gì sẽ xảy tới với thằng Bill ?"
" Chúng tôi chưa biết." Giáo sư McGonagall vừa đáp vừa bất lực ngó thầy Lupin.
" Chắc chắn sẽ bị nhiễm đôi chút, anh Arthur à." Thầy Lupin nói " Đây là trường hợp lạ lùng, độc nhất vô nhị... chúng tôi không biết hành vi của cậu ấy sẽ như thế nào khi tỉnh dậy..."
Bà Weasley lấy lọ thuốc mỡ bốc mùi khó chịu từ tay bà Pomfrey và bắt đầu bôi lên những vết thương của Bill.
" Và cụ Dumbledore..." Ông Weasley nói " Bà Minerva, có đúng là... cụ thực sự...?"
Giáo sư McGonagall gật đầu.
" Cụ Dumbledore bị sát hại." Ông Weasley thì thầm, nhưng bà Weasley vẫn chỉ dán mắt vào cậu con trai lớn nhất của mình, bà bật khóc, nước mắt rơi lã chã xuống gương mặt bị hủy hoại của Bill.
" Tất nhiên diện mạo nó như thế nào không quan trọng... không quan trọng thiệt mà... nhưng nó đã là một thằng... thằng thằng bé rất đẹp... đẹp trai... luôn rất đẹp trai... mà nó lại còn sắp cưới...cưới... cưới vợ !"
" Ý bác nói vậy là sao ?" Fleur bất thình lình nói lớn " Ý bác là sao ? Anh ấy sẽ không muốn cưới con ư ?"
Bà Weasley ngẩng gương mặt đầm đìa nước mắt lên, trông hơi hoảng hốt.
" Ờ... chỉ là..."
" Bác nghĩ anh Bill sẽ không muốn cưới con nữa chứ gì ?" Fleur chất vấn " Bác nghĩ, vì mấy vết cắn này, anh ấy sẽ không yêu con nữa chứ gì ?"
"Không, bác không nói..."
" Sẽ không !" Fleur nói, đứng thẳng lên và hất mái tóc bạch kim dài ra sau " Phải hóa thú hơn nữa mới làm anh Bill ngừng yêu con được !"
" Ờ, bác chắc chắn." Bà Weasley nói " Nhưng bác nghĩ có lẽ... để coi... coi nó ra sao..."
" Bác nghĩ con sẽ không muốn cưới anh ấy chứ gì ? Hay có lẽ, bác hi vọng thế ?" Fleur nói, hai cánh mũi thở phập phồng " Con sẽ để ý anh ấy trông như thế nào à ? Con nghĩ, con xinh đẹp đủ cho cả hai chúng con ! Tất cả những vết sẹo đó, chứng tỏ rằng chồng con đã rất dũng cảm ! Và con sẽ cưới anh ấy !" Fleur hăng hái nói thêm, đẩy bà Weasley qua một bên và giằng lấy lọ thuốc mỡ từ tay bà.
Bà Weasley bật ngửa dựa vô chồng và nhìn Fleur lau sạch những vết thương của Bill, một vẻ tò mò nhất hiện trên gương mặt bà. Không ai nói gì cả.
" Bà cô Muriel của nhà này." Bà Weasley nói sau một lúc lâu " Có một chiếc khăn đội đầu rất đẹp... do yêu tinh làm... mà bác chắc chắn bác có thể thuyết phục bà ấy cho mượn nó trong ngày cưới. Bà ấy rất yêu quý Bill. Con biết không và nó sẽ rất xinh với mái tóc của con."
" Cám ơn bác." Fleur khó nhọc nói " Con chắc chắn là nó rất xinh."
Cả hai người phụ nữ cùng khóc và ôm choàng lấy nhau.
" Anh thấy đấy." Một giọng rầu rĩ cất lên. Cô Tonks đang nhìn thầy Lupin trân trân " Cô ấy vẫn muốn cưới cậu ấy, dẫu cho cậu ấy bị cắn ! Cô ấy không sợ !"
" Cái đó khác !" Thầy Lupin nói, hầu như không động đậy môi và tự dưng trông căng thẳng " Bill sẽ không là một người sói đầy đủ. Những trường hợp hoàn toàn..."
" Nhưng em cũng không sợ, em không sợ !" Cô Tonks nói, thộp lấy ngực áo chùng của thầy Lupin và lắc " Em đã nói với anh hàng triệu lần..."
" Và tôi đã nói với em hàng triệu lần." Thầy Lupin nói, tránh nhìn vào ánh mắt cô, nhìn chằm chằm xuống sàn " Rằng tôi quá già đối với em, quá nghèo... quá nguy hiểm..."
" Tôi nói với chú hoài rằng chú xử lí việc này thiệt lố bịch, Remus." Bà Weasley vỗ vỗ lưng Fleur, nhìn sang Lupin phía sau.
" Tôi không lố bịch." Lupin nói đều đều " Tonks xứng đáng có một người đàn ông trẻ và tài sắc vẹn toàn."
" Nhưng cô ấy muốn chú." Ông Weasley hơi mỉm cười " Và xét cho cùng, Remus, đàn ông trẻ và tài sắc vẹn toàn không nhất thiết là sẽ trẻ và tài sắc vẹn toàn được mãi." Ông buồn bã làm dấu về phía con trai mình, đang nằm đó.
" Đây... đây không phải là lúc bàn luận việc này." Lupin nói, tránh ánh mắt của tất cả mọi người bằng cách nhìn quanh một cách lơ đãng " Cụ Dumbledore đã chết..."
" Cụ Dumbledore hẳn sẽ vui sướng hơn bất kì ai khi nghĩ rằng đã có thêm một tình yêu trên thế giới này." Giáo sư McGonagall nói cộc lốc, vừa lúc cửa bệnh thất lại mở ra và Hagrid bước vô.
Phần lớn gương mặt không bị râu hay tóc che khuất của bác ướt đẫm và sưng phồng, bác đang run lên vì khóc, một chiếc khăn mùi xoa lớn dơ hầy nắm trong tay.
" Tôi... tôi đã hoàn thành, thưa giáo sư." Bác nghẹn ngào " Chuyển... chuyển cụ vô rồi. Bộ trưởng Bộ Phép thuật đã tới...Bọn họ yêu cầu được gặp bà, trên sân và hành lang vẫn còn vài học sinh..."
Lúc Harry vào cửa, giáo sư Flitwick đã tỉnh dậy, thầy đang nhìn sang giáo sư McGonagall, dù sao bà cũng là phó hiệu trưởng.
" Cảm ơn anh Hagrid." Giáo sư McGonagall đứng lên lập tức " Filius, Horace, hãy theo tôi, chúng ta cần mở cuộc họp, Hagrid phiền anh thông báo cho giáo sư Sprout, còn nữa, tôi hi vọng anh cũng có mặt."
Hagrid gật đầu, xoay người chầm chậm rời đi.
" Stokes, Granger, Weasley. Ba trò là Huynh trưởng, hiện tại làm phiền các trò hãy thực hiện chức trách của mình ra sân đưa học viên của các nhà về phòng sinh hoạt chung. Nếu gặp các Huynh trưởng khác, cũng nhớ chuyển lời cho họ."
Ba người gật đầu.
Cuối cùng, giáo sư McGonagall nhìn qua Harry " Gặp lại họ sau nhé, ta nghĩ cần nói vài câu với trò, Harry. Trò có tiện ở lại đây một chút ?"
Harry gật đầu, đi theo sau.
Ann, Hermione, Ron, Luna, Ginny rời khỏi bệnh thất.
Xuống đến Tiền sảnh tầng một, không thấy ai, nhìn cửa lâu đài được mở to, Ann nắm lấy tay Hermione nói " Mấy cậu ra trước đi, tụi mình sẽ tới sau."
Ron, Luna và Ginny liếc nhìn nhau rồi ra sân trước.
Một nụ hôn, không kéo dài quá lâu, không dây dưa quấn quýt, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, đơn giản. Nhưng Hermione liền cảm thấy an tâm hơn hẳn, loại cảm giác khó mà diễn tả được, mỗi khi ở bên cạnh cô gái đối diện này.
Trán kề trán, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng nhìn đôi mắt nâu sẫm.
" Xem cậu kìa, khóc đến mắt sưng đỏ rồi." Ann nhỏ giọng nói " Lát nữa sau khi trở về, đừng nghĩ ngợi nữa, chuyện cũng đã xảy ra, rồi sẽ có cách cả thôi."
Hermione gật đầu " Ừm..."
" Được rồi." Ann buông nàng ra " Đi thực hiện 'quyền lợi' Huynh trưởng thôi."
Ngoài sân vườn, học sinh nhà nào cũng có đủ, bọn họ chỉ tay lên tháp thiên văn, vẻ mặt hoang mang không ngờ đến xen lẫn khϊếp sợ và đau thương, xì xào bàn luận.
Fanny nhìn thấy Ann liền la lên, tiến đến ôm cô, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi, lẩm bẩm " Cụ Dumbledore đã chết..."
" Tớ biết, Fanny. Mau, về kí túc trước đã, khuya rồi." Vỗ về an ủi Fanny, Ann nói vài câu cùng Huynh trường nhà Hufflepuff rồi dẫn đám học sinh Slytherin trở về phòng sinh hoạt chung.
Trong kí túc, Ann chỉ kể lại ngắn gọn sự việc Harry thấy giáo sư Snape gϊếŧ chết cụ Dumbledore. Fanny che kín miệng khó tin, Pansy thì lẩm bẩm không thể nào xảy ra chuyện đó, Millicent và Daphne ôm sát rạt nhau.
" Hogwarts sẽ không đóng cửa chứ ?" Đang nằm ngủ, Fanny nhìn chăm chăm lên rèm che hỏi.
Trầm lắng.
" Có thể sẽ đóng, cũng có thể không." Ann trả lời " Khuya rồi, ngủ đi." Tay cô cò cọ vào miếng gỗ, sau đó nó hiện ra dòng chữ ngắn gọn.
Snape gϊếŧ cụ Dumbledore, mau trở về.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Ann còn để lại một câu trên miếng gỗ: Tạm dừng mọi hành động, năm ngày sau, giờ tối, Hang Sóc.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Tất cả lớp học bị ngưng lại, những kì thi đều tạm hoãn. Một số học sinh được cha mẹ vội vã đưa đi khỏi trường Hogwarts trong vài ngày sau... Nhưng cũng có rất nhiều pháp sư và phù thủy đang đổ về, họ ở ngôi làng Hosgmeade, để tham gia thăm viếng tang lễ của cụ Dumbledore.
Diana và Eren cũng đến, nhưng mà họ đại diện cho Bộ Phép thuật để thăm viếng, tạm ở ngay tại lâu đài. Trường học cuối cùng cũng đưa ra quyết định, tang lễ được tổ chức vào ngày thứ ba sau khi cụ mất. Khi tang lễ kết thúc, thì một tiếng sau tàu tốc hành Hogwarts sẽ đưa tất cả học sinh về nhà.
Bên hồ nước gần sườn núi của lâu đài, hàng trăm chiếc ghế được xếp sẵn thành hàng. Một lối đi ở ngay trung tâm những dãy ghế, có chiếc bàn đá đặt ở phía trước, đối diện với toàn thể các hàng ghế. Đó là một ngày đẹp trời nhất của mùa hè.
Người đã ngồi hơn nửa số ghế, có đủ các hình dáng, chủng loại: có quần áo lôi thôi, cũng có lễ phục trang nghiêm, có già, có trẻ. Những con ma của lâu đài cũng ở đó, hầu như vô hình dưới ánh nắng rực rỡ, chỉ có thể thấy được khi chúng di chuyển, thấp thoáng hư ảo giữa bầu trời chói sáng.
Ann ngồi giữa Diana và Eren, hai người đều nắm chặt tay Ann. Sau khi họ tới, cô cũng không nói thêm bất cứ gì với người nào khác.
Trước khi tang lễ bắt đầu, Ann mới xoay đầu lại nhìn bọn Hermione. Harry, Ron, Hermione và Ginny theo thứ tự ngồi ở hàng ghế cuối cùng sát bên bờ hồ.
Cuối cùng đến đội ngũ giáo viên của trường ngồi vào chỗ, tang lễ bắt đầu. Nhưng đột nhiên tiếng nhạc vang lên, làm tất cả mọi người đều xôn xao, kinh ngạc nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Không khó để tìm thấy, ánh nắng chiếu rọi làn nước trong veo màu xanh lá cây, ở bên dưới mặt nước, một dàn hợp xướng Nhân Ngư đang hát bằng một thứ ngôn ngữ lạ, khó hiểu. Một ca khúc tiễn biệt đầy bi thương và buồn bã.
Hagrid đang bước chậm chạp trên lối đi giữa các hàng ghế. Bác khóc lặng lẽ, gương mặt đầm đìa nước mắt và trong cánh tay bác là thi hài của cụ Dumbledore được bọc trong vải nhung đỏ tía điểm xuyết những ngôi sao vàng lấp lánh.
Ann hít hít mũi, cô thật sự không muốn sẽ rơi nước mắt một lần nữa. Đôi bàn tay của Eren càng thêm nắm chặt lấy tay Ann, mắt chú đỏ bừng nhìn chăm chăm mỗi động tác của Hagrid.
Một người đàn ông nhỏ con tóc cột thành chùm mặc áo choàng đen đứng dậy và bước tới trước thi hài cụ Dumbledore, lấy ra tấm giấy da bắt đầu đọc.
Có tiếng lõm bõm nhẹ ở phía bên hồ, Ann quay đầu nhìn thử, những Nhân Ngư cũng đã nổi hẳn lên mặt nước để lắng nghe. Tiếp sau đó, khu rừng Cấm cũng xào xạc phát ra động tĩnh, Nhân Mã cũng đến để tỏ lòng kính trọng. Họ không di chuyển ra bãi đất trống mà đứng bất động, ẩn hiện trong bóng râm, cung tên đeo bên hông, đứng nhìn những pháp sư, phù thủy.
Người đàn ông nhỏ con nói xong, rồi đi về chỗ ngồi.
Những ngọn lửa rực sáng, màu trắng bùng lên xung quanh thi hài của cụ Dumbledore cùng chiếc bàn đá, lửa phực lên càng lúc càng cao hơn, che khuất thi hài. Khói trắng bay xoáy cuộn lên không và tạo nên những hình thù kì lạ, trông như một con phượng hoàng vui sướng bay lên bầu trời xanh trong. Nhưng giây sau ngọn lửa đã biến mất, nơi đó hiện ra một ngôi mộ trắng bằng đá hoa cương, ôm trọn thi hài của cụ Dumbledore và chiếc bàn mà trên đó cụ nằm.
Càng nhiều thêm tiếng hốt hoảng, gầm rú lên khi một trận mưa cung tên bay vút trên không trung, nhưng chúng đáp xuống cách xa đám đông. Đó là nghi thức bày tỏ lòng tôn kính của bầy Nhân Mã, họ xoay người và biến mất dạng dưới những hàng cây mát rượi. Đồng thời, những Nhân Ngư cũng từ từ chìm trở xuống làn nước xanh lá cây và khuất khỏi tầm nhìn.
Lễ tang kết thúc, mọi người lục tục đứng lên. Ann nói một tiếng với Eren và Diana rồi đi tới chỗ bộ ba Gryffindor. Ba người đứng ở hàng ghế cuối, sát bên bóng cây cổ thụ lớn che chắn ánh nắng râm rang mùa hạ, nói về chuyện gì đó.
Ann từ hàng thứ ba đi xuống, vừa lúc ba người họ cũng kết thúc câu chuyện, Harry và Ron chần chừ nhìn Ann, nhưng Hermione lại nghiêm nghị nói mấy lời gì, hai người họ cũng gật đầu, đi khỏi.
Đi lại chỗ Hermione, cảm giác đầu tiên là Ann có chút nghi hoặc nhìn phía xa Harry và Ron còn đang ngoảnh đầu nhìn lại bên này, sau đó lại nhìn nàng. Đôi mắt Hermione sưng đỏ, trên mặt vẫn còn lấm lem nước mắt và vài vết xước nhẹ.
Ann lấy khăn giấy, vừa định giơ lên. Thì đôi mắt sưng đỏ của Hermione đã khép lại, nàng đột nhiên quấn lấy cổ Ann, hôn lên môi cô.
Ngơ ngẩn giây lát, nhưng không kịp nghĩ quá nhiều. Nụ hôn này của Hermione rất nồng nhiệt Ann chỉ đành thuận theo bản năng đón nhận. Đến tận lúc cả hai đều không thể thở nổi, Hermione mới buông cô ra.
" Hermione ?"
" Ann, mình còn hành lí chưa dọn xong..." Hermione thở hổn hển " Về nhà mình lại gọi cậu sau nhé."
" Nhưng..."
Hermione xoay người nhanh chóng chạy đi.
" Mình chờ điện thoại của cậu..." Ann nhắc nhở, cảm thấy kì quái định xoay người quay đi thì thình lình phát hiện ra, khăn tay cô đang cầm là cái Hermione đưa cho lần trước, nàng có lẽ cũng đã quên rồi.
Không kiềm được cong ngón trỏ, cọ nhẹ bờ môi, Ann mỉm cười nhè nhẹ.
Có vài lời, hôm nay không kịp nói cũng không sao.
Dù gì, tương lai vẫn còn dài, Hermione.
" Diana, Eren, chúng ta về nha thôi. Con có việc muốn nói với hai người."