-----------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-----------------------------------------------------
Vào đêm tối, ba người mới dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, toàn bộ mấy căn phòng đều trông rất gọn gàng ngăn nắp, mấy đống rác ở mỗi nơi được Hermione bỏ vào một bọc lớn mà nàng tìm thấy trong cái 'phòng nhỏ' của Kreacher.
Phòng ngủ trên tầng hai là của Hermione, thực ra vào kì nghỉ hè năm tư, lần đầu đến đây, nàng và Ginny cũng ngủ ở đó. Harry và Ron thì ở trên lầu ba có một phòng ngủ, trần cao, một buồng vệ sinh và một phòng tắm, cũng không có gì thay đổi mấy, trong đấy có hai cái giường, một tủ quần áo và bức tranh chân dung không người.
" Mình biết đây là tranh của ai, Phineas Nigellus Black, hiệu trưởng trước kia của Hogwarts, ông cố tổ của chú Sirus." Harry đứng bên cửa sổ giải thích cho Ron và Hermione, từ đây có thể nhìn xuyên qua lối ra vào.
Ngày hôm sau, cả bọn bắt đầu đọc những cuốn sách về phép thuật Hắc ám mà Ann đưa «Bí mật của Nghệ thuật Hắc ám», «Tìm hiểu về phép thuật Hắc ám», «Phép thuật Hắc ám quá khứ và hiện tại», «Những điều bạn chưa biết về phép thuật Hắc ám», mấy cuốn sách liền làm cho ba người thảo luận cả một ngày trời, trong lúc đó Hermione còn phải chỉnh lại rất nhiều nhầm lẫn của Ron và Harry.
" Thật không chịu nổi, trên sách viết rõ thế mà mấy bồ sao vẫn không hiểu vậy ?" Đây là nguyên văn lời nói của Hermione lúc dùng bữa tối, Ron và Harry đều đồng loạt cảm thấy như thể bọn họ trở về mấy ngày ôn tập, đặt câu hỏi cho Hermione trước kì thi.
Ngày thứ ba, lúc cả đám nghiên cứu tài liệu về thung lũng Godric Ann đưa, thì phát hiện có hai người trùm áo choàng đen xuất hiện trước cửa nhà số trên quảng trường, tuy không thấy tình hình bên trong những vẫn nhìn chằm chằm tới tận đêm.
" Chắc chắn là lũ Tử thần Thực tử." Ron nói với Harry và Hermione, ba người đang nhìn lén tình hình bên ngoài từ phía cửa sổ " Mấy bồ nói xem, chúng biết tụi mình ở đây không ?"
" Chắc là không đâu." Hermione nói " Nếu biết, thì đã vào bắt tụi mình rồi, chắc chúng chỉ giám sát thôi, mình nghĩ là tuần tra những địa điểm có liên hệ với Harry, dù sao chúng cũng biết Harry có căn nhà ở đây mà."
" Sao chúng lại biết ?" Harry hỏi.
" Di chúc của mỗi phù thủy đều phải do Bộ kiểm tra trước, không nhớ à ? Bây giờ chúng đã chiếm lĩnh Bộ, khẳng định đã biết chú Sirius để lại căn nhà này cho bồ."
" Dù sao tụi mình cũng đâu trốn ra, không có gì phải lo hết." Ron tùy tiện nói rồi trở lại chỗ ngồi " Tiếp tục bàn thôi nào ?"
" Ừm, nếu nơi này có nguy hiểm, Ann nhất định sẽ báo tin cho chúng ta." Hermione cũng trở lại chỗ ngồi.
Harry nhìn đám Tử thần Thực tử bên ngoài, tay siết chặt đũa phép, cuối cùng đành phải trở lại chỗ ngồi.
Ban ngày thì ba đứa thảo luận tài liệu, chờ tin từ Ann hoặc Kreacher, còn buổi tối Hermione lại nghiên cứu sách của cụ Dumbledore để lại, Harry chơi cờ cùng Ron, thỉnh thoảng sẽ lấy mấy con rối Quidditch ra rồi bàn luận về Quidditch.
Ngày thứ năm, ba người vừa ăn trưa xong, ngồi xuống phòng khách còn chưa được mười phút, thì một con hồ ly bạc trắng xuyên qua lớp cửa kính, đáp xuống trước mặt họ, là Thần Hộ Mệnh của Ann, con hồ ly nhỏ mở miệng, giọng nói đầy mệt mỏi của Ann vang lên.
" Mình đang đến."
Hermione là người đầu tiên bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt vui sướng chạy xuống thang lầu ngay cả cái túi xách cũng quên mang theo. Harry và Ron liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy theo nàng.
Khi Hermione vọt nhanh xuống thang lầu, đã lỡ làm bà Black ngủ say thức giấc, bà ta lập tức kéo rèm che la hét " Đồ Máu Bùn dơ bẩn, hôi bám căn nhà của ta..."
Vừa lúc Harry đang vội vàng đi xuống, chĩa đũa phép, roẹt một tiếng, bức màn che chân dung bà Black bị đóng chặt.
Một loạt âm thanh leng keng của sợi xích và kim loại va chạm phát ra, Hermione mở cửa, đứng bên ngoài là Ann đang trùm cái áo choàng xám tro, bông tai chỉ vừa tháo xuống.
Bước vào bên trong, cửa còn chưa kịp khép lại hết, Hermione đã nhào vào lòng ôm lấy Ann.
" Ann..."
Bỏ nhẫn và bông tai vào túi áo, Ann hôn nhẹ lên trán Hermione rồi quay sang hỏi Harry, thanh âm nghèn nghẹt lộ rõ sự mệt mỏi " Mấy cậu vẫn ổn chứ ?"
" Tụi mình không có gì, chỉ là..."
" Không có gì là tốt rồi." Ann nói, Hermione đang nhìn cô với ánh mắt ngập tràn lo lắng.
" Mình không sao đâu." Ann cong khóe môi cười gượng gạo " Chỉ là quá mệt, có chỗ nào để ngủ không ? Mình muốn ngủ một lát, đã mấy ngày liền tổng thời gian ngủ không được tới mười hai tiếng nữa."
" Có." Hermione nói rồi lập tức kéo Ann đi lên tầng hai, Ron và Harry đứng trên hành lang phải dán sát người vào vách tường. Nàng đi lướt qua như thể chẳng thấy được hai người họ.
Ron và Harry ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
" Bồ thấy hai đứa mình có nên lên tầng hai không ?" Ron hỏi.
Harrry lắc đầu " Đi phòng bếp ha ? Trông xem Kreacher có về không ?"
" Ờ, ý kiến hay đó."
Hermione dẫn Ann lên tầng hai, đi thẳng đến phòng nàng, vẩy đũa phép, cánh cửa mở ra ngay tức khắc. Ann tháo áo choàng xám và ba lô ra cho Hermione, nàng đón lấy, xoay người đặt lên giá treo " Ann ? Cậu muốn ngủ trước hay là uống tí nước..."
Vừa quay người lại, giọng của Hermione lập tức ngưng bặt. Ann tựa đầu lên gối nằm, mắt kính vẫn còn đeo, nằm nghiêng người, tay ôm lấy một góc chăn, chân buông thõng ngoài mép giường, cả giày cũng không cởi đã ngủ say.
Hermione cảm thấy đau lòng, hốc mắt chực trào nước mắt.
Nàng khẽ di chuyển đến mép giường, nhẹ nhàng giúp Ann tháo mắt kính ra, khi gỡ xuống mới thấy rõ, phía dưới đôi mắt nhắm nghiền đã mờ mờ quầng thâm.
Mấp máy môi, Hermione đặt kính lên đầu tủ rồi lại giúp cô tháo giày.
Đắp chăn lên người Ann, nàng rón rén rời khỏi phòng. Hermione xuống tầng một lấy túi đeo rồi đi tới phòng bếp ở tầng ngầm. Harry đang tám chuyện với Ron, vừa thấy Hermione bước vào hai người liền đứng dậy.
" Thế nào rồi ?" Harry hỏi.
" Đã ngủ." Hermione lấy trong túi bộ cờ vua, nước uống, đồ ăn vặt, còn có cả con rối Quidditch " Buổi trưa nay, mấy bồ ở đây chơi đỡ đi, đọc sách hay làm gì cũng được." Hermione lại lấy tiếp mấy cuốn sách về phép thuật Hắc ám " Tóm lại là..."
" Không lên tầng hai, không làm ồn chứ gì ?" Ron tỏ vẻ cậu chàng đã đoán được tất " Yên tâm, tụi mình không làm phiền đâu."
Hermione gật đầu.
" Mình muốn xem tài liệu về thung lũng Godric." Harry nói.
Hermione lại lấy nó ra.
Bên trong phòng ngủ tầng hai, Hermione đóng kín hai tấm rèm che, mở cửa ra, bản thân ngồi ở chiếc ghế tay vịn trong phòng khách, đối diện phòng ngủ. Hầu như là cứ xem được vài dòng «Những Chuyện Kể của Beedle the Bard», nàng lại ngẩng lên quan sát tình hình trong phòng.
Buổi chiều, bốn giờ, Ann tỉnh dậy trong trạng thái lơ mơ, Hermione sớm đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cô ly nước lọc và chén cháo yến mạch.
--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---
Khi mơ mơ màng màng lấy ý thức một lần nữa, Ann lăn một vòng rồi mở đôi mắt lờ đờ, giơ tay ngó nhìn đồng hồ, giờ phút ? Đỡ người ngồi dậy một tí, Ann lại nằm trở lại, một hồi lâu cô mới ý thức được bản thân đang ở số Quảng Trường Grimmauld, mà không phải là khách sạn nào đó quanh London, xử lí mấy chồng công việc.
Trong phòng tối hù, chỉ lọt khe sáng từ cánh cửa hé mở. Đôi mắt dần quen với bóng tối, Ann quay đầu phát hiện trên tủ đầu giường có một chai nước.
Hình như trước đó cô đã mơ màng tỉnh dậy một lần thì phải ? Còn ăn gì đó ? Ann xoa bụng ngồi dậy, duỗi tay cầm chai nước, vặn mở, òng ọc uống một hơi sạch sẽ, thở hộc một hơi thật dài.
Đói quá, Hermione đâu rồi ?
Ann xoa bụng bước xuống giường, mang giày vào, lấy áo choàng, mũ và đũa phép trên giá đỡ. Cô đẩy cửa bước ra, phòng khách không một bóng người, chỉ thấy ánh đèn le lói trên trần nhà. Ở giữa có đặt một cái bàn vuông vức, bên trên bày hàng loạt giấy da dê, bản đồ chú thích ngập tràn kí hiệu.
Dưới lầu truyền đến tiếng xì xào nói chuyện, Ann xoa xoa đầu tóc, ngáp một hơi, cầm đũa phép bước xuống.
Phòng bếp trong tầng ngầm được bật đèn đuốc sáng trưng, Hermione, Ron, Harry đang bàn bạc, tài liệu trải đầy hơn nửa cái bàn. Vừa thấy Ann xuất hiện trước cửa, Hermione liền la nhỏ một tiếng, buông bút lông ngỗng trên tay xuống, ôm chầm lấy Ann.
" Ann, cậu tỉnh rồi, cảm thấy thế nào ?" Hermione quan tâm hỏi.
" Đỡ nhiều lắm." Ann nói, giọng tuy còn hơi khàn nhưng đã đỡ hơn hồi trưa nhiều lắm.
" Mấy cậu đang thảo luận hả ? Rất siêng năng ! Có gì ăn không ? Mình đói quá." Ann ôm Hermione tiến lại bàn ăn.
" Có chừa một phần cho cậu." Hermione nói " Để mình đi lấy, cậu ngồi đi."
Ann cười cười, chạm nhẹ vào môi Hermione rồi mới chịu buông nàng ra.
Kéo ghế dựa cạnh chỗ Hermione ngồi xuống, lúc này Harry và Ron cũng đã lấy tài liệu sang chỗ khác.
" Mấy cậu đang bàn về thời gian và đường đi tới thung lũng Godric hả ?" Ann hỏi.
" Còn chưa." Harry nói " Nhưng tụi tớ đã phát hiện manh mối của một Trường sinh Linh Giá."
" Hửm ?" Ann ngạc nhiên " Cái nào vậy ?"
" Cậu nhớ cụ Dumbledore đã dẫn tớ đi, lấy được một sợi dây chuyền giả không ? Tụi mình đã biết R.A.B là ai ! Regulus Arcturus Black ! Em trai chú Sirius."
Ann bảo đối phương tiếp tục nói, còn cô thì đưa tay nhận lấy khay đồ ăn từ Hermione, nhắm thẳng miếng cá, đưa vào miệng.
"...Kreacher bảo chúa tể Hắc ám muốn có một con gia tinh..."
" Mình không ăn cái này đâu." " Vậy cậu muốn ăn gì, mình lấy cho."
"...chú Regulus lấy một mặt dây chuyền giả từ trong hộp, đưa cho Kreacher bảo nó bỏ vào..."
" Uống hết chén súp đậu này đi, mình mới lấy hộp thịt gà cho cậu ăn." " Ưʍ...thôi được rồi."
Chờ Harry kể xong, Ann cũng đã ăn hết, cô lấy khăn lau miệng, thỏa mãn nói " Rất tốt, ít nhất mở đầu không quá tệ nhỉ ? Được rồi, chúng ta lên lầu đi, mình nghĩ mấy cậu cũng rất tò mò tình hình bên ngoài."
Sau khi Hermione thắp sáng mọi đèn lên, bao gồm cả chùm treo trên trần nhà, cả căn phòng đều toát ra ánh sáng ấm cúng.
Ann vào phòng ngủ lấy ba lô ra.
" Lúc tới đây, mình phát hiện trên quảng trường có hai Tử thần Thực tử, chúng tới hồi nào ?" Ann vừa kéo khóa, vừa hỏi.
" Vào ngày thứ ba." Hermione trả lời.
" Ồ, mấy cậu đừng lo, chúng không phát hiện được chỗ này đâu. Chỉ giám sát theo thông lệ mà thôi, bọn Tử thần Thực tử đều chia nhóm gác ở những nơi có liên quan mật thiết với Harry, hai người cùng trực, một lần hai mươi bốn tiếng, không thể không nói là rất kiên nhẫn."
" Tụi tớ cũng không lo lắm, Hermione dự đoán cũng tương tự vậy á." Ron nói.
Ann nhìn về Hermione mỉm cười.
" Sau khi mấy cậu rời đi, thì một đám người trùm áo choàng đen áp sát đến gần khu vực tổ chức hôn lễ, còn may là chú Kingsley đã nhắc nhở, nên đa phần các vị khách đã rời đi. Nhưng chúng cũng không làm khó dễ gì ai, chỉ giữ lại khách mời rồi hỏi han xem Harry đã ở đâu."
" Chúng là Tử thần Thực tử hay nhân viên Bộ Phép thuật ?" Harry hỏi.
" Đều có, thực chất là cùng một giuộc." Ann nói " Có khoảng mười mấy đứa, nhưng chúng không biết Harry ở đó. Harry, hi vọng cậu biết được chuyện này, chúng đã tra tấn Scrimgeour để truy ra chỗ ở của cậu trước khi chúng gϊếŧ ông ấy, và ông ấy đã không phản bội cậu."
Ba người nháy mắt đều sững sờ và cảm thấy biết ơn.
" Bọn Tử thần Thực tử lục soát Hang Sóc từ đầu đến đuôi." Ann nói tiếp " Chúng tìm thấy con ma cà rồng giả thành Ron, nhưng không dám tới gần, và rồi chúng thẩm vấn tất cả những người còn lại suốt mấy tiếng đồng hồ. Chúng cố moi tin tức về Harry, nhưng dĩ nhiên không ai ngoại trừ thành viên trong Hội biết là cậu đã ở đó."
" Trong lúc làm tán loạn lễ cưới, nhiều tên Tử thần Thực tử khác cũng xông thẳng mọi căn nhà có liên hệ với Hội ở quanh khu đó." Ann nói " Yên tâm, không có thương vong, chỉ là nhà của cô Tonks bị đốt rụi, còn tin tức thầy Lupin là người sói cũng bị lộ."
Ann rầu rĩ xoa hai bên huyệt thái dương, nhớ tới chuyện này cô liền thấy phiền chán, hầu như hơn nửa những thành viên bên trong của Hội đã bị lộ " Tớ đã tìm một nơi ở mới cho gia đình họ, nhưng lại dễ dàng bị phát hiện, đương nhiên lần này không bị đốt cháy nữa, chỉ là tất cả những ngôi nhà của thành viên trong Hội mà chúng biết được thì đều bị giám sát chặt chẽ."
" Nhưng sao chúng biết dược ?" Ron hỏi.
" Đây là quyền lực của Bộ Phép thuật đấy." Ann nói " Trước đó vì sao tớ lại muốn hợp tác với bộ trưởng Bộ Phép thuật, là vì Bộ thuộc về quyền lực của chính phủ, không khó để tìm ra một nguời và danh tính của họ. Hiện nay, Tử thần Thực tử có Bộ Phép thuật chống lưng, chúng có quyền sử dụng những bùa chú tàn độc để tra khảo, truy tìm bất kìa ai bằng lệnh khám xét mà không sợ bị phát hiện hay bắt giữ."
" Nhưng chúng cũng cần có cái cớ chứ !" Hermione nói " Luật tư pháp không chấp nhận chuyện phát lệnh mà không có lí do nào."
" Vấn đề rất sắc bén." Ann cười rầu rĩ " Xem thử đi, sớm muộn gì mấy cậu cũng biết."
Ann đẩy một tờ «Nhật báo Tiên tri ra giữa bàn», chỉ vào tiêu đề đầu tiên.
Ảnh chụp của Harry chiếm gần hết cả trang báo với dòng chữ trên hình:
Bị truy nã để điều tra về cái chết của Albus Dumbledore.
Ron và Hermione cùng la lên đầy phẫn nộ, nhưng Harry không nói gì cả. Cậu đẩy tờ báo ra, không muốn đọc thêm nữa, cậu đã biết bài báo sẽ nói gì. Ngoại trừ những người có mặt ở trên đỉnh tháp lúc cụ Dumbledore chết thì không ai khác biết được người đã thực sự gϊếŧ cụ, và như Rita Skeeter đã nói với thế giới phép thuật, người ta nhìn thấy Harry chạy ra khỏi hiện trường ngay sau khi cụ Dumbledore ngã xuống.
" Vậy là bọn Tử thần Thực tử cũng đã thao túng luôn cả tờ «Nhật báo Tiên Tri»?" Hermione giận dữ hỏi.
Ann gật đầu " Xin lỗi Harry, tớ không nghĩ tới vấn đề này."
Harry lắc đầu.
" Nhưng chắc người ta phải biết cái gì đã xảy ra chớ ?" Ron nói.
" Cuộc đảo chính diễn ra êm ắng, nhanh chóng và hầu như trong sự yên lặng." Ann thở dài " Những tin tức Hội Phượng Hoàng cơ hồ đều không có dự báo gì cho chuyện này. Hơn nữa, lời giải thích chính thức về vụ ám sát ông Scrimgeour là ông ấy đã từ chức, thay vị trí đó là Pius Thicknesse, kẻ đã bị ếm Lời nguyền Độc đoán."
" Sao Voldemort không tự phong hắn làm bộ trưởng luôn ?" Ron hỏi.
Ann cười.
" Cần thiết ư ?" Cô nói " Hắn là bộ trưởng thực quyền, nhưng mắc gì phải ngồi sau cái bàn giấy ở Bộ chứ ? Bù nhìn của hắn, Thicknesse, sẽ lo công việc mỗi ngày, để Voldemort rảnh tay bành trướng quyền lực của hắn rộng ra ngoài Bộ."
" Hơn nữa..." Ann nói tiếp " Mấy ngày nay, có nhiều người đã suy đoán được việc gì đã xảy ra, có những thay đổi đột ngột trong chính sách của Bộ, và người ta đang xì xầm rằng Voldemort ắt hẳn đứng đằng sau chuyện đó. Nhưng, vấn đề ở chỗ đó, họ xì xầm. Họ không dám tin cậy nhau, không biết ai để mà tin, họ không dám nói ra, sợ rằng nghi ngờ của họ mà đúng thì gia đình của họ sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công. Đúng, Voldemort đang thi hành một âm mưu khôn khéo. Tự phong chức cho hắn có thể khơi dậy sự chống đối công khai hay giữ nguyên tình trạng ngụy trang tạo ra sự mập mờ, bất ổn và sợ hãi."
" Và sự thay đổi đột ngột này nằm trong chính sách của Bộ." Harry nói " Bao gồm cả việc khiến tớ trở thành kẻ đáng bị thế giới phép thuật cảnh giác, hơn là Voldemort ?"
" Tớ cho rằng đấy là một phần nào..." Ann nói " Một nước cờ cao tay. Giờ đây cụ Dumbledore đã chết, và cậu 'Đứa trẻ Sống sót' chắc chắn là biểu tượng và ngọn cờ chiêu dụ mọi sự đối kháng với Voldemort. Nhưng bằng cách ám chỉ cậu có nhúng tay vào cái chết của cụ, Voldemort không chỉ treo giá cái đầu của cậu, mà còn gieo hoang mang và sợ hãi vào những người có thể sẽ bảo vệ cậu."
Ann lại nở nụ cười " Biết hắn treo giá bao nhiêu để truy nã cậu không ?"
Harry lắc đầu. Ron rất mau phát hiện được một con số cực lớn trên mặt báo, cậu chàng chỉ vào nó, há hốc mồm kinh ngạc " Mười ? Mười ngàn Galleons ?"
" Đây chỉ là giá của tin tức về cậu mà thôi." Ann nói " Nếu bắt được cậu đem tới Bộ Phép thuật, sẽ được tặng thưởng năm mươi ngàn Galleons và một chức vụ trong Bộ."
Ron ực nuốt nước miếng, Hermione trừng mắt nhìn cậu.
" Giờ cậu đã nắm rõ chính xác tình cảnh nguy hiểm của bản thân rồi đấy." Ann nói " Không phải phù thủy hay pháp sư nào cũng sẽ trở nên nổi tiếng và vĩ đại. Năm mươi ngàn Galleons và một chức vụ trong Bộ, có thể khiến những người luôn sinh hoạt ở tầng đáy của giới phép thuật trở nên điên cuồng. Theo tớ biết, có không ít phù thủy đã tự ý lập ra các đội nhóm, để truy bắt cậu."
Ánh mắt cả ba hiện ra vẻ kinh ngạc.
" À, điều đáng buồn cười hơn là, số tiền đó đều từ Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế mà ra." Vẻ mặt Ann không biểu hiện rõ lắm, cô nhướng mày " Có lẽ mấy cậu không quá rõ kết cấu các ban ngành của Bộ, nói tóm gọn, phần lớn tiền bạc đến từ việc đóng thuế phân chia theo lợi nhuận kinh doanh của các gia tộc đều được Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế nắm trong tay. Nó gần như là quyết định hơn hai phần ba tài chính của Bộ. Toàn thể Bộ Phép thuật không có ban ngành nào chuyên về tài chính cả, mà lần này, bộ trưởng đã tăng thuế lên thêm năm phần trăm."
Hermione lo lắng nhìn Ann, hỏi " Vậy dì của cậu thì sao, Ann ?"
Ann lắc đầu " Hiện tại mình không quá lo lắng về an toàn của dì ấy, dù sao thì gia tộc của mình vẫn có giá trị lợi dụng. Chẳng qua tâm trạng của dì mấy ngày này không quá tốt. Quên đi..."
Ann loay hoay mở sang mặt báo khác " Hắn ta thật thông minh, hành động liên tục không ngừng. Mấy cậu xem đi, đây là tin tức hôm trước, Bộ đã khởi động việc bài trừ phù thủy gốc Muggle."
Hermione xem báo, vẻ mặt mang theo sự chán ghét.
" Đăng kí phù thủy gốc Muggle !" Nàng thầm thì " Bộ Phép thuật đang thực hiện một cuộc khảo sát về những kẻ gọi là 'Phù thủy gốc Muggle' để hiểu biết hơn cách thức họ nắm giữ những bí mật phép thuật."
" Nghiên cứu gần đây do Sở Bí mật thực hiện cho thấy phép thuật chỉ có thể truyền từ cá nhân sang cá nhân khi phù thủy sinh sản. Vì vậy, một khi không chứng minh được dòng dõi phù thủy, kẻ gọi là phù thủy gốc Muggle rất có thể đã có được quyền năng phép thuật bằng cách trộm cắp hay cưỡng đoạt."
" Bộ Phép thuật cương quyết loại bỏ tận gốc bọn cướp quyền năng phép thuật đó, và đến nay đã gửi thư mời cho mọi kẻ gọi là phù thủy gốc Muggle đến trình diện để được Ủy ban Đăng kí phù thủy gốc Muggle mới được bổ nhiệm phỏng vấn."
" Người ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu." Ron nói.
" Không quan tâm cậu nghĩ thế nào." Ann nói " Nhưng nó đã xảy ra, trong lúc chúng ta đang nói chuyện đã có những người xuất thân từ dân Muggle bị bắt giữ."
" Nhưng làm sao mà người ta có thể bị coi là 'trộm cắp' phép thuật được chứ ?" Ron nói " Đó là vấn đề trí tuệ, nếu người ta có thể ăn cắp được phép thuật thì đâu có ai là á phù thủy chớ ?"
Ann cười nhạt " Đương nhiên cậu có quyền nghĩ thế, nhưng chúng sẽ không quan tâm cậu nghĩ thế nào đâu."
" Tóm lại là, ai không thể chứng minh mình có ít nhất một người bà con ruột thịt là phù thủy, thì người đó bị coi như đã sở hữu quyền năng phép thuật bất hợp pháp và phải chịu sự trừng phạt."
Harry và Ron cùng nhìn về phía Hermione.
Hermione hơi run run rồi cười lên.
" Mình thấy nó cũng chẳng quan trọng đâu. Tụi mình đang đào tẩu với Harry, người bị truy nã gắt gao nhất cả nước." Hermione cố gắng khiến bản thân trở nên thật lạc quan " Harry có giá tới năm mươi nghìn Galleons và một..."
Ann đứng dậy, đi đến cái ghế tay vịn Hermione đang ngồi, hôn lên mặt nàng, dùng tư thế bế công chúa ẵm Hermione lên. Hai tai nàng đỏ bừng " Ann ? Cậu làm gì vậy ?"
Cả Harry và Ron cũng ngây người.
Ẵm Hermione, ngồi lên cái ghế tay vịn rồi đặt nàng lên đùi của mình, nở nụ cười trêu chọc xấu xa " Vừa rồi cứ ngồi ì ạch một chỗ chẳng thoái mái gì, bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Bạn gái yêu dấu của mình, cậu cảm thấy mình sẽ để cậu bị người khác bắt đi sao ?"
" Nếu như thế, hai ngày bận rộn này của mình xem như uổng phí rồi." Ann cười cười, chĩa đũa phép vào ba lô, ba xấp văn kiện bay ra, được đặt trên bàn ăn.
" Cậu là màu vàng, Harry thì nhạt hơn chút, Ron là màu đỏ."
Ba người nghi hoặc, lấy túi văn kiện.
" Mở ra đi."
Họ mở ra, bên trong là hai mảnh giấy và hai lọ nước thuốc nhỏ.
Hermione cầm ba món ra hỏi " Đây là...Giấy chứng nhận dòng máu ?"
" Đây là ba thân phận mới." Ann nói " Một tờ là giấy chứng nhận huyết thống, một cái là giấy phả hệ giới thiệu hoàn cảnh trưởng thành cơ bản của phù thủy. Bình nước thuốc là Đa Quả Dịch, một lọ có thể duy trì hai tiếng đồng hồ."
" Chà, xịn vậy." Ron hớn hở nói.
" Nhưng mà..." Harry nói " Nếu tụi tớ giả danh thành bọn họ, vậy lỡ bị phát hiện, ba người này sẽ thế nào ?"
Ann bĩu môi " Nếu thật dùng tới cái này, cậu còn thời gian suy nghĩ tới người khác à ? Cái đầu tiên cậu nên nghĩ tới là sẽ gặp phải tính thế như nào, trong khoảng hai tiếng này có chạy thoát nổi không."
Nhìn thấy bộ dáng vẫn muốn kiên trì của Harry, lòng Ann thoáng nổi lên một cơn lửa giận.
" Vì sao lại chỉ có nước thuốc lại chỉ có tác dụng bốn tiếng ? Dùng đầu óc suy nghĩ chút đi ! Đây chỉ là thủ đoạn hỗ trợ trong nhất thời, là một tấm giấy chứng minh huyết thống giả ! Nhưng giống y như đúc cái thật ! Đa Dịch Quả là lấy tóc của ba tên phù thủy nước Anh đang đi du lịch ở phía Nam Âu !"
" Thành viên bên trong Hội đã bị lộ hơn một nửa, thành viên lớp ngoài thì là các phù thủy lai, phù thủy Muggle và những người dân Muggle. Tớ phải tìm một viên chức của Bộ đã về hưu, trước đó đảm nhiệm vị trí soạn giấy chứng nhận các loại để làm. Tất cả hình thức, kiểu mẫu văn thư trong Bộ ông ấy đều biết rõ. Tớ lấy một cái thật đưa qua, ông ấy đã có thể tạo thành mấy tờ giấy giả, còn giúp chúng ta sửa chữa phả hệ nữa."
" Ầy, không nói nữa, càng nói càng phiền !" Ann tựa hồ bị chọc tức rồi " Dù sao cũng phải nhắc nhở mấy cậu thêm một lần, lúc đi ra ngoài, ngàn lần nhớ kĩ phải bảo trì cảnh giác, chạy được thì phải chạy ngay. Trạng thái của Hội hiện tại hầu như đã bị đóng băng, luôn trong cảnh báo cấp A. Chỉ có thể giúp đỡ vài phù thủy Muggle, thăm hỏi mấy tin tức hằng ngày từ chợ đen của các phù thủy. Nhiệm vụ hàng đầu là tự bảo vệ bản thân."
" Rất xin lỗi." Harry nắm chặt túi văn kiện.
" Không cần nói xin lỗi với tớ." Ann bực bội nói " Cậu chỉ cần tự chịu trách nhiệm cho bản thân cậu là được."
Hermione quấn lấy cổ Ann, xoa dịu cô " Ann..."
Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra chầm chậm.
" Gần đây quá nhiều việc." Ann nói tiếp " Hơn nữa nghỉ ngơi cũng không tốt, cảm xúc của tớ có chút không thể khống chế. Xin lỗi, cụ Dumbledore đã nói phải tin tưởng vào lòng dũng cảm và năng lực của cậu, mình cũng tin vậy."
Ron không biết thế nào, nhưng cứ cảm thấy câu cuối cùng Ann nói như thể tự an ủi bản thân.
" Mấy cậu còn thắc mắc gì không ?" Ann hỏi, cô cố gắng hết sức giữ bản thân bình tĩnh.
Ron nhìn ngó trái phải rồi giơ tay.
" Hơ..." Ann bị động tác của Ron chọc cười, Hermione cũng y chang cười hì hì " Cậu không cần giơ tay, giờ không còn đi học, cũng không cần tuân theo 'quy tắc nói chuyện trong phòng nhỏ của Hagrid', muốn hỏi gì vậy ?"
Harry cũng cười, cậu nhớ lại khung cảnh hôm ấy trong căn phòng của bác Hagrid.
" Tớ muốn hỏi, hiện giờ Bộ làm gì với Hogwarts ?"
Ann nhíu mày, chầm chậm nói " Phải nói trước, đây là một chuyện không hay ho mấy. Nó được thông báo ngày hôm qua. Một thay đổi, bởi vì trước đây việc theo học Hogwarts không bị bắt buộc. Dĩ nhiên, hầu như mọi phù thủy, pháp sư ở nước Anh đều được giáo dục ở Hogwarts, nhưng phụ huynh học sinh có quyền dạy con em mình ở nhà hay gửi chúng du học ở nước ngoài nếu họ muốn. Bằng việc cưỡng bách này, Voldemort sẽ giám sát được toàn bộ dân chúng phép thuật ngay từ khi họ còn thơ ấu. Và đó cũng là một cách khác để loại ra những phù thủy gốc Muggle, bởi vì học sinh phải được cấp Huyết tịch, nghĩa là phải chứng minh với Bộ Phép thuật rằng chúng thuộc dòng dõi phù thủy, trước khi chúng được phép nhập học."
Bộ ba tức điên và thể hiện vẻ chán ghét. Ngay lúc này, những đứa trẻ mười một tuổi đang mải mê với đống sách bùa chú mới mua không hay biết rằng tụi nó sẽ không bao giờ được thấy trường Hogwarts, có thể cũng sẽ không bao giờ còn gặp lại cha mẹ mình.
" Nói chuyện vui đi." Ann phá vỡ sự im lặng " Thầy Lupin và cô Tonks đã có con, hôm qua mình vừa biết tới."
" Thế à ?" " Thật hả ? Quá tốt rồi." " Chúc mừng họ." Cả ba đều đồng loạt bày tỏ sự vui mừng.
" Mình sẽ chuyển lời chúc phúc của mấy cậu đến họ. Trước mắt, thầy đã không còn là hội phó, chuyện này làm thấy có chút khó chịu nhưng nghe lời chúc phúc của mấy cậu có lẽ thầy ấy sẽ khá hơn. Trừ việc này ra, còn có bác Hagrid, thầy Moody và chú Kingsley nhờ mình hỏi thăm mấy cậu."
Harry nở nụ cười ấm áp, Ron cũng không khác gì mấy, Hermione tựa đâu lên bờ vai của Ann.
" Cuối cùng là, bác Weasley nhờ tớ nói với cậu, bà lấy luôn coi cậu là con trai, Harry."
Hốc mắt Harry có chút ửng hồng, khó nhọc gật đầu.
" Ron."
Ron hoang mang, hoảng sợ.
" Bác Weasley nhờ tớ nói với cậu, cậu làm bác ấy cảm thấy rất tự hào."
Ron mặt mày đỏ bừng, nước mắt lưng tròng cười ngây ngốc.
" Được rồi, đêm nay tới đây thôi." Ann ôm lấy Hermione đứng dậy, làm nàng la nhẹ " Ngủ ngon." Cô nói với Harry và Ron.
Ôm Hermione bước lên phòng, cô dùng chân đá cánh cửa.
Vành mắt Hermione cũng đỏ lựng, tay ôm chặt lấy cổ Ann, cô bèn cười nói " Sao đấy ? Không muốn xuống hả ? Tay mình mỏi rồi."
Lúc này mặt nàng cũng đỏ ửng .
Nhưng đến khi Ann buông Hermione ra, Hermione liền tặng cô một nụ hôn thật dài.
" Ann, cám ơn cậu." Nàng nhìn vào đôi mắt cô.
" Vì sao ?"
" Vì tất cả."
Ann nở nụ cười vui sướng, quấn tay quanh vòng eo Hermione " Mình tiếp nhận, nhưng hôm nay, cậu còn nên cùng hai người nói lời 'cám ơn'."
Mắt Hermione sáng ngời " Ann, ý cậu là ?"
" Không sai." Ann dẫn Hermione đi lại chỗ giá treo, lấy một cái di dộng màu đen trong túi áo choàng " Ngày , ngày của cha, cậu bỏ lỡ, nên họ có chút lo lắng."
Hermione nhận lấy điện thoại di động, Ann ngáp một hơi dài " Buồn ngủ quá, cậu gọi trước đi, mình đi tắm cái nhé ?"
Đợi đến khi Ann mặc áo ngủ từ phòng tắm từ ra, đang lau khô tóc thì Hermione cũng vừa mới cúp máy.
Hermione cười vui vẻ đi qua chỗ Ann, cầm lấy khăn lông trên tay giúp cô lau tóc.
" Họ vừa mới thức dậy." Hermione hào hứng kể " Hôm nay họ muốn cùng mấy người bạn mới quen đi ra ngoài dạo, là một cặp vợ chồng người Anh đã sống ở Trung Quốc hơn năm năm, đang là giáo sư dạy tiếng Anh cho trường đại học, xem ra quan hệ rất tốt."
" Vậy là tốt rồi, Quảng Châu luôn có rất nhiều người nước ngoài đến cư trú, muốn lái xe đi đâu cũng tiện lợi." Ann ngồi xuống bên mép giường, ôm lấy eo Hermione " Hai cô chú có nói đi đâu chơi không ?"
" Có, nhưng mình không nhớ rõ cách đọc tên chỗ đó, nghe họ bảo là một phố cổ cũ xưa có lịch sử lâu đời."
" Mình chắc đã đoán ra rồi." Ann nói " Chỗ phố cũ kĩ đó không chỉ có nhiều năm lịch sử mà còn bán nhiều đồ ăn ngon lắm."
" Cái này họ cũng có kể, cặp vợ chồng kia bảo món ăn ở đó rất ngon, rất sẵn lòng làm hướng dẫn viên cho ba mẹ."
" Ưʍ...Tóc đỡ ướt rồi." Ann cầm lấy tay Hermione cười cười " Còn hơi ẩm, dùng bùa chú là xong ngay, cậu mau tắm rửa đi."
Đợi Hermione tắm ra, đã thấy Ann đắp chăn trông như đã ngủ. Động tác liền rón rén lại, khẽ bước đến bên giường, vẩy đũa phép tắt mấy ngọn đèn trong phòng.
Nhưng mà vừa nằm xuống, Hermione đã bị một vòng tay quấn lấy.
Nắm tay Ann, nàng thỏ thẻ " Ngày mai cậu phải đi sao ?"
" Ừm..." Ann thầm thì, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng " Nhưng tối sẽ trở về dùng bữa, còn mang cho mấy cậu vài món ngon nữa."
" Được."
" Ừm, ngủ đi."