------------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
------------------------------------------------------
Bởi vì là thứ hai, nên viện bảo tàng Lourve không nhiều người lắm. Chủ yếu là mấy du khách đến tham quan đi cùng đoàn du lịch, ít khi có người một mình đi dạo.
Ann đã đọc qua sách báo về Viện bảo tàng Lourve cũng như ngó qua bản đồ, đa phần mấy câu chuyện lịch sử ở đây đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vì vậy thong thả dắt Fanny đi ngắm nghía mấy món đồ thú vị.
" Cậu xem thử phiến đá này, đừng nhìn nó tối om, nó chính là Bộ luật Hammurabi, tồn tại đến nay cũng hơn năm rồi, xuất phát từ Babylon một trong bốn quốc gia thời kì cổ đại được vị vua của họ yêu cầu chế tạo nên..." Ann dùng tiếng Anh từ tốn kể cho Fanny nghe về chuyện lịch sử lúc trước của vua Hammurabi.
Fanny cũng rất nghiêm túc lắng nghe, mấy chuyện Ann kể vừa thú vị lại còn giảng giải nhiều đạo lí nữa khiến cho Fanny cảm thấy mình học được rất nhiều tri thức. Một ít khách qua đường cũng chú ý tới hai người họ, vì hai đứa trẻ lại có thể thông thạo dùng tiếng Anh nói đến mấy nguồn gốc của đồ vật trong bảo tàng.
" Cho nên mới nói, luật pháp chính thống được ghi bằng văn bản luôn tốt hơn mấy luật rừng ở địa phương..." Ann đang nói thì bị một giọng quen thuộc cắt ngang.
" Ôi Merlin, Fanny ? Ann ?" Tiếng hô nhỏ vang lên, một bóng người chạy nhanh về phía Ann, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm chầm lấy.
Fanny cũng ngạc nhiên nói " Ôi Merlin, Hermione ? Sao cậu lại ở đây ?"
Ôm Ann đã hai tháng không gặp, Hermione buông cô ra, kinh ngạc nói " Mình cũng muốn hỏi hai cậu đó, sao lại ở đây vậy Paris nước Pháp ?"
Phía sau Hermione là hai người lớn đang đi tới, là ông bà Granger cô đã từng gặp một lần ở Hẻm Xéo.
Hermione bắt đầu giới thiệu hai bên " Đây là cha mẹ mình, bọn họ xin nghỉ phép dắt mình đến Pháp chơi. Cha me, đây là bạn bè của con ở trường, Ann Stokes lần trước hai người gặp cậu ở ở Hẻm Xéo rồi, còn bên này là Fanny Charles."
Ann và Fanny cũng tiến tới chào hỏi vợ chồng Granger. Sau đó hai người lần lượt giải thích lí do ở tại Paris.
" Ôi, cậu cả kì nghỉ hè đều ở Paris ? Cậu có một người dì ?" Hermione kinh ngạc hỏi.
Ann đành phải giải thích ngắn gọn lại, nhưng mà Hermione vẫn rất ngạc nhiên, cuối cùng nhờ có Fanny tốt bụng nhắc nhở thế là gia đình Hermione liền đi chung với Ann và Fanny, Ann dẫn đám người đi tham quan Viện bảo tàng Lourve.
Nguyên văn câu nói trước của Fanny là " Ann đã ở tại Paris hai tháng rồi, cậu ấy vừa dắt tớ đi chơi hai ngày, là một hướng dẫn viên siêu siêu tuyệt luôn. Mọi người đều là khách du lịch tới, chắc chẳn không quen thuộc nên liền đi theo Ann đi." Fanny ở đằng sau kể cho Hermione kế hoạch hôm nay của Ann.
Nghe việc Ann đảm nhận chức vụ hướng dẫn viên du lịch Hermione liền đồng ý, thế là Ann bắt đầu chịu khó dẫn dắt mọi người đi tham quan.
Đến lúc dùng bữa trưa, mọi người ngồi trong quán cà phê ở góc phố gần quảng trường Concorde, năm người cùng nhau nói chuyện phiếm, tán gẫu. Nhìn ngó ra cửa sổ là viện bảo tàng Lourve, còn thấy được kim tự tháp Louvre, bồn hoa gần đó có không ít du khách đang ngồi nghỉ ngơi.
Fanny nhìn ra ngoài cửa sổ nói với Ann "Ann, cậu chọn quán này thật chuẩn, vừa vặn có thể nhìn bao quát toàn bộ kim tự tháp Lourve."
" Mình cũng rất thích nghe cậu kể mấy câu chuyện lịch sử ở bảo tàng Lourve." Hermione nói. Vợ chồng Granger cũng gật đầu đồng ý, bọn họ rất vui khi được gặp bạn học của Hermione ở Paris.
Ann sờ mũi cười nói " Fanny cậu đừng tâng bốc tớ nữa, tớ thật ra cũng chỉ là đọc mấy quyển sách nói về bảo tàng Lourve mà thôi, còn kế hoạch này là tối hôm qua vừa mới lập ra. Nơi này có một ít món hương vị cũng không tệ, để mình đề cử cho mọi người thử." Ann tiếp nhận thực đơn từ người phục vụ, hào hứng giới thiệu mấy món ăn cho đám người.
Hermione và Fanny ăn ý liếc nhìn nhau nở nụ cười.
Sau khi ăn uống xong, Fanny lại lén rủ rê Hermione buổi chiều đi chơi cùng Ann và cô nàng, cô nàng hứa đảm bảo với vợ chồng Granger là giờ tối sẽ đưa Hermione về lại khách sạn, sau đó lại nói ra địa chỉ nhà dì Ann và số điện thoại.
Vợ chồng Granger rất vui vẻ mà đồng ý, kế hoạch chiều nay của họ là đi đại lộ Champs Élysées, Hermione không đi theo cũng không sao, dù sao nàng cũng rất may mắn có thể gặp được bạn bè ở Paris.
Ann nghe được Fanny đem địa chỉ nhà Diana và số điện thoại nói ra cho Hermione và cha mẹ nàng thì liền cảm thấy cô nàng này chính là sinh ra để hãm hại cô mà. Trời ạ, cô có thể tưởng tượng được mấy ngày sau của kì nghỉ hè liền nhận được mấy bức thư dày, hoặc có thể hai ba ngày là có một cú điện thoại.
Buổi chiều đi ngắm cung điện Versailles xong, tầm giờ thì Ann hỏi Hermione và Fanny " Tiếp theo lịch trình là đi ngắm xung quanh dòng sông Seine. Bây giờ có hai lựa chọn hoặc là đi tới phía trước thuê xe đạp, thong thả đi dọc bờ sông, còn không thì thuê thuyền đi trên dòng sông. Kết quả đều giống nhau." Ann chỉ về tàu điện ngầm gần đó " Xe đạp thì chút nữa sẽ ngồi tuyến số một trở về, còn đi thuyền thì chút sẽ ngồi tuyến số bảy trở về."
Fanny " Xe đạp ! Tớ nghĩ lái xe đạp sẽ thú vị hơn nhiều."
Ann chú ý tới Hermione ngại ngùng đỏ mặt, xem ra vị học bá này ghét vận động nha, Quidditch không ổn lắm, lái xe đạp cũng không biết nốt. Đều đã đi chơi cùng nhau, Ann không định làm mọi người mất hứng.
Cô kéo tay Hermione đi qua cửa hàng thuê xe đạp, cổ vũ nói " Con đường này rất thuận lợi để lái xe, để mình chở cậu, yên tâm không té được đâu, kỹ thuật lái xe của mình cũng không tệ, hai tháng nay đi học đều là đạp xe đến."
" Đi học ?" Hermione đối với câu cuối của Ann cảm thấy tò mò, Fanny ở một bên cũng hô lên "Ann ? Cậu đi học khi nào ? Sao tớ lại không biết ? A, cậu lại gạt tớ !"
"..." Lại lỡ miệng nói bậy, Ann cười xấu hổ "Khụ, tớ không gạt cậu, chỉ là tớ chưa có kể thôi, gần đây tớ học dương cầm và guitar."
" Cậu học cái đó làm gì ? Bà cũng bắt tớ học dương cầm, cái đó thật chán..." Fanny bĩu môi.
" Chỉ là sở thích thôi, được rồi tụi mình tới rồi."
Ba người đi tới một cái cửa hàng nhỏ nằm sát đường, phía trước bày biện không ít xe đạp, treo một cái bảng màu vàng còn có ghi mấy chữ số La Mã nữa.
Ann đi vào cửa hàng, dùng mấy từ tiếng Pháp đơn giản nói chuyện một lúc, đưa tiền rồi nhận hai cái chìa khóa. Khi dùng bữa, Hermione đã thấy Ann dùng một chút tiếng Pháp nên cũng không kinh ngạc lắm. Fanny cũng từng học qua tiếng Pháp, nhưng chỉ biết mấy câu đối thoại đơn giản thôi. Ann đã sinh hoạt được hai tháng, lại còn có ưu điểm gặp qua sẽ không quên nên dùng một vài câu đối thoại trong sinh hoạt cũng không thành vấn đề.
Ann bước tới một chiếc xe màu lam, quay đầu nhìn về Hermione ý bảo nàng lên ngồi, chờ Hermione ngồi lên, Ann nhắc nhở " Ngồi vững chưa ? Chút nữa cậu ôm mình, như vậy sẽ an tâm hơn nhiều." Hermione duỗi tay ôm eo Ann, thông qua cánh tay nàng có thể cảm nhận được bụng Ann lúc nói chuyện hơi phập phồng.
Ann chờ Hermione chuẩn bị xong, quay đầu nói với Fanny " Fanny, cậu đi theo tớ đợi tới con đường thẳng thì mình có thể đi song hành với nhau, nhưng mấy khúc cua thì cứ quan sát tớ mà đi theo, được không ?"
Fanny gật đầu đồng ý. Ann đạp xe dẫn dắt ở phía trước, cả buổi chiều, bọn họ đạp xe qua mấy con đường, ngẫu nhiên sẽ dừng lại dọc sông Seine ngắm phong cảnh, cứ vừa đi vừa quan sát, rồi mua nước uống ngồi ở ghế dài nhìn mấy con thuyền đang đi trên sông, đoán xem người ngồi trên đó thuộc nước nào, đạp xe qua một cây cầu Ann lại giới thiệu cho hai người về mấy cột mốc thời gian gắn với nó. Tiếp tục đạp xe ở bờ bên đi một vòng sông Seine rồi đi qua một cây cầu khác trở về điểm thuê xe lúc nãy.
Ann nhìn đồng hồ trong tay đã là giờ . Đem xe còn nguyên vẹn trả về, Ann dắt hai người đi đến trạm tàu điện ngầm. Ngồi tàu trở về nhà của Diana là đúng giờ.
Ann chỉ vào, căn biệt thự nhỏ số ở đối diện đường lớn, nói với Hermione " Đó là nhà của dì tớ Diana, nhưng mà hôm nay tụi mình không ăn ở nhà, tớ dắt mấy cậu đi ăn đồ ngon."
Ann dẫn hai người đi dọc con đường đến trước một quán ăn nhỏ, cửa của quán màu xanh lục hơi sẫm màu, cửa sắt trông có vẻ cũ kĩ khảm bốn khối pha lê trong suốt. Ann đẩy cửa bước vào, tiếng va chạm vang lên hồi chuông leng keng.
Quán ăn này cũng không lớn, ước chừng chỉ chứa khoảng - người, giữa quán còn có một cây đàn dương cầm. Đèn của quán lấy tông màu ấm áp làm chủ đạo, bốn góc tiệm còn trưng bày bốn cây đèn dầu, ánh sáng mờ mờ. Một lớp cửa kính dày phản ánh dòng đường phố bên ngoài, trời đã lờ mờ tối, mặt trời chưa lặn đi hẳn nên vậy còn những tia sáng chiếu xuyên vào trong quán. Nhìn bên trong thì rất ấm cúng nhưng lại không nóng nực tí nào, không ít quạt trần, quạt hơi nước được bày trí, khách trong quán cũng không đông lắm chỉ mới có hai bàn ngồi ăn.
" Hoan nghênh." Một người đàn ông trung niên cài nơ, trong tay ông ấy là một cái khăn màu trắng, nhìn thấy Ann liền nở nụ cười nói mấy câu tiếng Pháp " Ann, em tới rồi ? Hiếm thấy thật, hôm nay em còn dẫn theo bạn bè tới nữa hả ?"
Ann giới thiệu " Ngài Vegas, hai người này là bạn của tôi, Hermione Granger và Fanny Charles."
Vegas hướng tới hai người họ cúi đầu chào " Hoan nghênh hai quý cô, tôi nghĩ mọi người có thể ngồi ở đây." Ông ta đi tới một bàn bốn người, sau đó kéo ghế ra.
Ann dắt hai người tự nhiên bước đến, Vegas đưa cho họ một cuốn thực đơn. Ann nhận lấy nhưng cũng không mở ra, đưa qua một bên nói với hai người " Fanny, Hermione hai cậu muốn ăn cái gì cứ tùy ý gọi, tay nghề của đầu bếp quán Vegas tuyệt đối đảm bảo."
Vegas đứng một bên trả lời " Haha, đừng khen ngợi như vậy Ann, tôi sẽ ngại ngùng, nhưng mà hai quý cô muốn ăn cái gì cũng được chúng tôi sẽ cố gắng phục vụ."
Hermione cũng không lật thực đơn, tò mò hỏi Ann " Ann, không phải cậu chỉ mới đến đây được hai tháng thôi hả ?"
Fanny đang ngắm nghía thực đơn, nghe được vấn đề Hermione hỏi cũng tò mò nhìn Ann, sau đó lại ngó qua Vegas.
Ann đang nghiêng người đặt thêm một bộ dụng cụ ăn uống " À, ngài Vegas là ông chủ của quán ăn này, có một lần mình tình cờ đi ngang qua tiến vào ăn thử, phát hiện món ăn trong này rất ngon sau đó thường xuyên ghé tới."
Quả nhiên là bởi vì ăn uống, Hermione và Fanny tiếp tục lật xem thực đơn.
Vegas bày trí thêm một bộ dụng cụ xong, vui vẻ cười nói " Hai quý cô, thật ra tôi và Ann quen biết cũng không giống mấy lời khiêm tốn em ấy nói đâu, để tôi kể cho hai người nghe, Ann cũng được xem như là cô giáo của tôi đấy."
Hermione và Fanny ngạc nhiên nhìn về Vegas
" Ann cũng coi như là cô giáo dạy dương cầm của tôi."
Ann lẩm bẩm " Đừng có nói vậy, tôi không phải cô giáo gì hết, chỉ tiện tay chỉ ra vài lỗi nhỏ của anh thôi."
Vegas cũng đáp lại " Đúng vậy, nhưng với tay mơ như tôi thì nhờ có chỉ dẫn của em mà đã tiến bộ rất nhiều."
Fanny và Hermione tò mò nhìn chằm Vegas hi vọng ông ấy có thể kể tiếp nhiều chuyện, bởi vì trong quán cũng không đông lắm nên ông ấy thuận tay kéo ghế ngồi xuống.
Ann vội vàng ngăn cản " Khoan đã, Vegas anh không phải còn buôn bán à."
Vegas ôn hòa nói " Tôi khai trương cửa hàng này cũng đâu phải để buôn bán gì, với lại có thể cùng hai quý cô đáng yêu này kể mấy câu chuyện không phải rất thú vị hả ?"
Ann bĩu môi, Vegas này bề ngoài là một quý ông nhưng thật ra nói rất nhiều, cô còn nhớ lần trước tình cờ chỉ ra một lỗi sai của ông ấy, thế là ông ấy rất vui vẻ nói với cô quá trời chắc cũng gần hai tiếng.
Fanny và Hermione đều bỏ thực đơn trên tay xuống, rất hào hứng chờ nghe Vegas kể chuyện. Ann nhìn bọn họ vui vẻ như vậy liền nhanh chóng nói một câu " Vegas, anh nói ngắn gọn thôi tôi đói bụng..."
Vegas gật đầu cười, sau đó bắt đầu kể hắn tự học đàn dương cầm, tình cờ gặp Ann gần đây hay đến quán ăn, một ngày hắn đàn sai một nốt vô tình bị Ann chỉ ra, thế là sau đó hai người đã kết bạn với nhau.
Vegas kể xong còn nhìn Ann cảm kích " Tôi vẫn cảm thấy nó không giống với giai điệu tôi đã từng nghe được nhưng cũng không biết là tại sao, chỉ biết luyện tập nhiều lần cũng nhờ Ann nói ra tôi mới phát hiện cái sai của mình."
" Cái đó là sai lầm mà mấy người mới vào thường gặp phải ..." Ann thuận miệng nói xong lại chen thêm vào " Vừa đúng lúc mấy hôm trước tôi cũng phạm phải lỗi này, nên dễ dàng nhận ra..."
Vegas khó hiểu nói "Ann, tuy rằng tôi chỉ mới học được một năm dương cầm, nhưng đã từng nghe qua không ít bản nhạc, em đánh ..."
" Khụ, khụ, được rồi, mấy cậu nghe xong rồi, mau chọn món đi, tớ đói bụng ..." Ann cắt ngang lời Vegas, trong lòng hơi hối hận, biết vậy lúc ấy cô sẽ không nhất thời hưng phấn mà cùng ông ấy nói nhiều như vậy.
Vegas nhận ra tâm tư của Ann cũng im không nói nữa cười bảo " Đúng vậy, đã đến giờ dùng bữa, mọi người muốn gọi món gì ?"
Hermione và Fanny liếc nhìn Ann một cái sau đó gật đầu xem thực đơn. Có Ann và Vegas giới thiệu sơ qua hai người nhanh chóng chọn được mấy món, bọn họ đã gọi được mấy món ăn cơ bản, còn có mấy món rất đặc sắc.
Vegas nhớ tên món ăn, rồi gật đầu quay vào bếp.
Fanny chờ Vegas đi liền hào hứng nói với Ann "Ann, tớ chưa từng nhìn thấy bộ dáng cậu đánh đàn, có phải cậu nên biểu diễn một chút không ?"
" Không muốn." Ann lạnh nhạt từ chối.
" Nhưng chờ đến khi món được dọn lên cũng còn rất lâu." Hermione cũng tương tự rất hiếu kì, bộ dáng Ann chơi đàn ra sao.
Fanny tiếp tục cố gắng nói " Cậu nói xem ngày mai tớ và Hermione phải trở về rồi, lần sau gặp là ở London, sẽ không còn không khí tuyệt như vậy nữa."
Hermione nhìn Vegas đang từ bếp đi ra, cả gan nói " Mình nghĩ ngài Vegas cũng muốn nghe cậu đàn thử một bài mà."
" Ann, em định biểu diễn sao ? Tốt quá rồi, tôi rất muốn nghe em biểu diễn thử." Vegas nghe được ba người nói liền tiếp lời, bên trong nhà ăn cũng không có khách nào.
Ann ngồi trước dương cầm, mở nắp ra, nhìn ba người cách đó không xa, trong đầu hiện tại có chút trống rỗng.
Được rồi, đàn một bài thì đàn, nhưng mà đàn cái gì đây ? Một âm điệu vang lên trong lòng, tay tùy ý Ann bắt đầu tấu lên một khúc, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến nốt cuối cùng được đánh xuống. Ann nhất thời hoảng hốt trong lòng, ca khúc này ...
Tiếng vỗ tay vang lên, Ann định thần lại khép cây đàn lại.
Ann ngồi trên ghế, Vegas mở miệng trước hỏi " Ann, đây là bài gì vậy ? Tôi từng nghe qua rất nhiều bản nhạc, nhưng chưa từng biết đến nó."
Dừng một lúc, Ann chậm rãi nói " Bí mật."
Ba người mắt to mắt nhỏ trừng lên nhìn Ann, Ann cũng nhìn lại họ xong lại mơ hồ nhìn chằm chằm cây dương cầm " Bản nhạc này tên là Bí mật, đây là một bài do người phương Đông sáng tác, bắt nguồn từ một câu chuyện xưa."
" Chuyện xưa gì ?" Vừa nghe nói câu chuyện, Fanny rất hứng thú hỏi Ann.
Tình tiết bộ phim không ngừng hiện lên trên đầu Ann, cô không nhanh không chậm mở miệng " Câu chuyện này tên là «Bí mật không thể nói», có một nam sinh có năng khiếu âm nhạc rất tốt, nhưng cha của anh ta thường nói rằng hãy cứ làm một người bình thường. Lên trung học anh ta vào một trường nhạc viện, tại đó anh ta tình cờ gặp được một cô gái thần bí, bọn họ gặp nhau ở một phòng đàn cũ kĩ, anh ta ở đó nghe được một đoạn nhạc chưa từng nghe qua, đẩy cửa đi vào thì gặp cô gái kia. Cô gái cũng là một thiên tài dương cầm, người nam hỏi cô gái tên bản nhạc này là gì, cô gái cười trả lời đây là bí mật không thể nói."
" Một ngày tan học, trời đột nhiên mưa, hai người cùng nhau tránh mưa dưới mái hiên, sau đó anh ta đưa cô gái trở về nhà, ngày hôm đó hai người biết được tên của nhau..."
" Ngẫu nhiên hai người sẽ cùng nhau đánh đàn, bọn họ cùng nhau nói về chuyện yêu thích dương cầm, cùng nhau tập luyện, cùng về nhà, cùng tản bộ trên bờ biển..."
" Anh ta định tạo bất ngờ cho cô gái mà đi tham gia một cuộc thi, anh ta cố gắng luyện tập một bản nhạc của Chopin... Sau đó thật sự đã chiến thắng, được tặng một bản nhạc quý giá."
" Hai người họ yêu nhau."
" Đôi nam nữ, hai đôi tay cứ cùng nhau luyện đàn, sau đó anh ta nói với cô gái khi tốt nghiệp, căn phòng cũ này sẽ bị dỡ bỏ... Cô ấy hỏi anh có muốn học bài nhạc lần đầu tiên họ đã gặp nhau không, anh ta rất vui vẻ, cô gái đàn nhanh một lần, sau đó dặn dò anh ấy không được ở căn phòng cũ này đánh bản nhạc này, anh ta hỏi cô vì sao, cô gái trả lời bởi vì cây đàn cũ âm thanh nghe không hay lắm."
" Cũng vào hôm đó, hai người cùng nhau ước định tại buổi lễ tốt nghiệp anh ta sẽ biểu diễn một ca khúc vì cô gái."
" Có lẽ là cô gái đã bị bệnh... Một quãng thời gian dài họ không có gặp nhau... Anh ta thấy cô gái có rất nhiều bí mật giấu kín."
" Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, anh ta đối diện gặp được cô gái, sau đó cô ấy lại đột nhiên biến mất, anh ấy mang theo thất vọng, nghi ngờ về đến nhà, sau đó nghe được cha kể một câu chuyện, lúc thời điểm ông ấy dạy học gặp được một nữ sinh có thiên phú rất cao nhưng tâm thần lại không ổn định cuối cùng qua đời. Ông ấy đưa cho con mình bản nhạc của nữ sinh đó."
" Mở đầu bản nhạc viết: Theo nốt nhạc để bắt đầu cuộc hành trình. Ánh mắt đầu tiên đó là định mệnh. Khi hành trình đến hồi kết thúc, đường trở về ở những âm điệu nhanh. Anh ta đã hiểu được bí mật không thể nói của cô gái là gì."
Ann vừa ăn vừa chậm rãi kể xong câu chuyện, uống một miếng canh, cuối cùng dùng khăn lau miệng rồi nhìn ba người " Chuyện xưa đã kể xong rồi."
Nghe xong câu chuyện này ba người nhất thời im lặng không nói gì.
Ann nhìn đồng hồ đã là giờ phút. Bởi vì Ann vừa ăn vừa kể chuyện nên cô là người dùng bữa xong cuối cùng, Ann nhìn Vegas " Ngài Vegas tính tiền thôi, bữa ăn này rất ngon. Thời gian không còn sớm tôi phải đưa hai người bạn này về nhà."
Vegas cười, cảm khái nói "Có thể được nghe một bản nhạc hấp dẫn như vậy, còn có một câu chuyện xưa rất hay, bữa cơm hôm nay coi như vì hai cái này mà tôi mời mọi người đi, không cần từ chối Ann."
Ann bất đắc dĩ nói " Vậy được rồi, như anh mong muốn, cảm ơn bữa ngon hôm nay." Hermione và Fanny cũng nhanh chóng theo sau cám ơn.
Đẩy cửa đi ra, Fanny và Hermione dẫn đầu đi trước, Ann ở phía sau phẩy tay với Vegas. Thong thả đi trên phố, trời đã sụp tối, mấy bóng đèn bên đường phát sáng chiếu rõ làn đường đi.
Dì của Ann Diana cũng chưa về đến, ba người cũng không định vào nhà cứ đứng ở phía trước chờ xe. Chờ không lâu lắm, một chiếc xe màu đen đã đậu trước mặt họ.
" Ann, bản nhạc và câu chuyện này làm sao cậu biết được ?" Hermione chuẩn bị lên xe thì hỏi.
" Đây là bí mật không thể nói." Ann cười nói, vẫy tay về hai người ngồi bên trong xe " Đến khách sạn nhớ gọi báo cho mình một tiếng."
Một vài lời của Editor:
Bộ phim này tên là Bí mật không thể nói. Khá nổi tiếng do Châu Kiệt Luân đóng mà hình như Hàn có remake lại rồi do D.O của EXO đóng chính.
Bản nhạc cũ của nữ chính tên là " Secret " Và đây là một bản nhạc tiếng Anh, lời mở đầu mà mấy bạn đọc được trong cuốn nhạc đó cũng là bằng tiếng Anh, nhưng mình đã dịch lại hết bằng tiếng Việt. Nếu rảnh thì mọi người có thể search nghe thử bản nhạc này.