-------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------
" Vì sao vậy ?" Hermione hỏi. Thật ra lúc khai giảng nàng cũng phát hiện quỷ Peeves hình như hơi sợ Ann, nhưng lúc đó cô cũng không trả lời thẳng.
Tâm tình Ann rất tốt, thấy Hermione tò mò như vậy lại nghĩ nói ra chuyện của Peeves cũng không có gì không được, thế là giải thích cho nàng
" Cậu biết Peeves sợ nhất ai trong trường không ?"
" Cụ Dumbledore ? Bloody Baron ?"
" Nếu xếp theo thứ tự thực tế thì là Bloody Baron rồi mới tới cụ Dumbledore, Baron có một chuyện mà không ai được phép hỏi, cậu chắc biết hả ?"
" Ừm, không thể hỏi ông thấy vết máu trên người là từ đâu ra."
" Chính xác, nhưng mà mình tình cờ biết được vết máu đó là như thế nào."
" Cái gì ? Thực ra mình cũng rất tò mò, nhưng đã từng đọc qua « Lịch sử Hogwarts» cũng không có tìm thấy,« Giới thiệu những hồn ma ở Hogwarts » cũng không có, cuốn « Năng lực của hồn ma » cũng chưa từng thấy..." Hermione liệt kê cả đống sách, sau đó ngừng lại mắt sáng lên nhìn Ann chăm chú.
" Hermione, những đoạn lịch sử trong sách sẽ không viết mấy chuyện này, thực tế có những chuyện chỉ đọc trong sách cậu không thể nào biết được.."
" Đúng vậy." Hermione đột nhiên oán giận kêu lên " «Lịch sử của Hogwarts» chưa từng nói qua về chuyện mấy con gia tinh, Ann cậu cũng xem cuốn này rồi, nó dài hơn cả ngàn trang nhưng trong sách chưa từng đề cập đến chuyện trong cộng đồng chúng ta đã áp bách hàng trăm nô ɭệ. Mình thấy nó nên gọi là «Lịch sử bị thay đổi của Hogwarts» có vẻ hợp lí hơn nhiều, hoặc gọi là «Lịch sử những thành tích của Hogwarts, che giấu những mặt đen tối»..."
Hermione bắt đầu kể về mấy chuyện nàng tra được trong lúc tìm mấy tư liệu về lịch sử của gia tinh gặp được " Cuốn « Lịch sử phép thuật thời Trung cổ » từng có một đoạn nói về lời tự sự của một con gia tinh ..."
Ann đi cùng Hermione tới bức tranh của Bà Béo canh cổng tòa tháp Gryffindor, nàng vẫn còn chưa kể xong.
" Hai người các ngươi định nói cho tới sáng mai luôn hả ? Ta còn muốn đi ngủ !" Bà Béo bất mãn lên tiếng, Hermione và Ann đã đứng đây nói được hơn một phút rồi.
Lúc này Hermione mới chú ý, hai người họ đã tới tòa tháp của Gryffindor đứng trước bức tranh của Bà Béo từ lúc nào rồi, nàng ngại ngùng đỏ mặt " Ồ, thật có lỗi... Ann mình tới rồi..."
Ann cười cười nhìn Hermione, cô không ngờ bộ dáng lảm nhảm của nàng lại là như vậy " Không sao cả Hermione, không thể không nói là những lời của cậu rất có sức thuyết phục..."
Duỗi tay thò trong túi đeo ra túi tiền, Ann cầm hai bạc Sickles, đưa cho Hermione rồi nói " Mình quyết định gia nhập SPEW, nhưng mà mình phải nói trước một chuyện, ngoại trừ huy hiệu của gia tộc mình không thể gắn thêm cái nào khác lên người. Nhưng nếu một ngày cậu cần đi thăm hỏi mấy con gia tinh, mình có thể sẽ giúp đỡ được gì đó, được rồi, ngủ ngon, mai gặp." Ann phẩy tay với Hermione, nhanh chóng đi xuống lầu.
Hermione tiếp nhận hai bạc Sickles của Ann, nhìn thấy cô xuống thang lầu, tinh thần phấn chấn đọc mật mã với Bà Béo rồi vui vẻ đi về phòng sinh hoạt chung Gryffindor.
Ngày tháng , sáng sớm thứ sáu, Fanny kéo Ann đang mơ mơ màng màng xuống nhà ăn, lúc này hai người mới phát hiện, Sảnh đường đã được trang trí mới hoàn toàn. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà: màu đỏ với con sư tử là nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts: sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.
Cả ngày hôm đó, ai cũng trong tâm trạng hồi hộp chờ đợi. Trên lớp chẳng có ai chịu nghe giảng bài, mọi người đều hóng tới buổi tối phái đoàn Beauxbatons cùng Durmstrang sẽ đến.
Khi chuông hết giờ reng sớm, cả đám học sinh lập tức trở về kí túc xá cất cặp và sách như đã được chỉ thị, mặc áo choàng vô, rồi lại vội vã chạy xuống Tiền sảnh. Giáo viên chủ nhiệm các Nhà ra lệnh cho học sinh của mình đứng vô hàng.
Hàng ngũ bên phía Slytherin sắp xếp xong trước nhất, đương nhiên có một phần nguyên nhân là do học sinh nhà Slytherin là ít nhất trong bốn nhà, nhưng phần lớn là do gương mặt âm u của giáo sư Snape, thầy ấy chỉ nói một câu xếp từ niên học nhỏ đến niên học lớn, cả đám đã không dám hó hé lập thành hàng ngũ. Tiếp theo là Ravenclaw, sau đó là nhà nhiều học sinh nhất Hufflepuff, mà Gryffindor vẫn còn cãi cọ ầm ĩ, vui đùa xô đẩy nhau.
Giáo sư McGonagall nghiêm khắc chỉnh sửa từng người một "Trò Weasley, đội nón ngay lại." Đây là nói với Fred và George. " Trò Patil, gỡ cái đồ kì cục đó ra khỏi tóc !" Parvati cau có gỡ một con bướm trang trí ở đuôi bím tóc ra.
Snape liếc mắt nhìn về giáo sư McGonagall đứng ở dãy hàng cuối cùng của Gryffindor, giọng điệu lạnh băng nói " Được rồi, chúng ta đợi nhà chậm nhất cũng đã rất lâu, năm nhất đi trước nào."
Malfoy nghênh đầu, bộ dáng ngạo mạn hất hàm khi đi ngang qua hàng ngũ Gryffindor còn châm chích nhìn đám Harry. Trên thực tế, đại đa số học sinh Slytherin đều nhìn thẳng không thèm nói lời nào đi ra phía trước lâu đài, bọn họ đối với việc là nhà đầu tiên xếp xong hàng ngũ đi ra bên ngoài lâu đài rất tự hào.
Ann cố tình đứng giữa Bulstrode và Fanny, vị trí này là cô cố ý chọn lựa, Ann chủ động nói với Bulstrode là muốn đứng sau cậu ấy, Bulstrode rất vui vẻ đồng ý, nhưng Fanny lại cảm thấy khó hiểu.
" Ann, vì sao cậu lại muốn đứng sau Millicent ? Như vậy cậu sẽ không nhìn thấy được phái đoàn Beauxbatons và Durmstrang đâu." Fanny uyển chuyển nói về dáng người to lớn của Bulstrode.
" So với việc đó, tớ càng sợ lạnh hơn, hiện tại là cuối tháng mười, bên ngoài nhất định rất lạnh, có Millicent đứng trước ngăn gió thổi ào từ mặt hồ... Hơn nữa bên ngoài tối đen, phía trước còn ba niên cấp học sinh, thật ra muốn thấy rõ cũng không dễ dàng, thực tế muốn nhìn rõ học sinh Beauxbatons và Durmstrang thì cần phải chờ tới tiệc tối hôm nay." Ann có sao nói vậy.
" Cũng đúng..." Fanny chấp nhận lí do của Ann, cũng cảm thấy cô nói rất có đạo lí.
Buổi chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sáng khắp khu rừng Cấm. Học sinh Hogwarts đứng ngay mặt hồ trước lâu đài, thỉnh thoảng lại có mấy cơn gió rét lạnh thổi tới.
" Sắp giờ rồi, Ann cậu cảm thấy họ tới bằng cách nào, đi tàu lửa hả ?" Fanny nhỏ giọng hỏi, xung quanh bọn họ cũng đều là đám đông tụ tập xôn xao bàn tán.
" Cưỡi chổi bay ?" Bulstrode quay lại nói " Xa quá Millicent, học sinh tuổi vị thành niên không thể cưỡi chổi bay xuyên qua các nước." Fanny trả lời.
Bulstrode nghiêng đầu nói " Khóa cảng ?"
" Cũng có thể..." Fanny nói, nhưng cô nàng lại nhìn qua Ann chờ đợi đáp án.
Ann gắt gao ôm hai tay sát vào người, mũ trùm đầu cũng bị cô đội lên.
" Ôi không, lạnh chết được....Tớ đọc được, trước kia rất lâu ba trường học lớn Hogwarts, Beauxbatons cùng Durmstrang ở Châu Âu đã bắt đầu cạnh tranh gay gắt, cho nên hai phái đoàn bọn họ cử đi nhất định sẽ biểu hiện một màn hoành tráng nhằm để khoe khoang bản thân, sẽ không đơn giản như mấy cậu tưởng đâu."
Âm thanh bàn luận không ngừng vang lên, một cơn gió lạnh thổi qua làm cho mấy hàm răng đều run cầm cập, đứng ở phía trước không ít học sinh năm nhất đã bắt đầu chùm áo run rẩy.
Bỗng từ hàng sau, chỗ mấy giáo viên đứng, cụ Dumbledore kêu lên.
"A, đây rồi ! Nếu ta đoán không lầm, phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần !"
" Đâu ? Đâu ?" Đám học sinh kêu to nôn nóng, mắt nhìn về đủ hướng.
" Chỗ đó !" Một học trò năm thứ sáu Ravenclaw chỉ về khu rừng Cấm.
Một cái gì đó lớn hơn, rộng hơn một cây chổi nhiều, không, phải cỡ hàng trăm cây chổi, đang bay ầm ầm xuyên qua bầu trời xanh thẫm, hướng về phía lâu đài, mỗi lúc một lớn dần lên.
" Là một con rồng!" Một học sinh năm nhất Gryffindor kích động thét to lên.
"Đừng có khùng... đó là nhà bay !" Học sinh năm ba nhà Slytherin đáp lại.
Học sinh năm ba Slytherin đoán có vẻ gần đúng... Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên những ngọn cây của khu rừng Cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những cửa sổ của lâu đài, thì tụi nhỏ nhìn ra một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lơ, có kích cỡ của một cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng, được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi.
Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng. Sau đó là một tiếng ầm cực lớn, những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.
Cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao, ngay sau đó nó đã mở ra.
Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe, chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người phụ nữ cao lớn, so với Hagrid cũng không khác biệt lắm.
Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học sinh, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người phụ nữ này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
" Bà Maxime thân mến." Cụ nói " Mừng bà tới Hogwarts."
" Dumbledore" Bà Maxime dùng giọng trầm trầm đáp lời " Cụ khỏe chứ ?"
"Khỏe lắm, thưa bà." Cụ Dumbledore nói.
" Học trò tôi." Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng. Có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime, bọn họ đều run lập cập. Điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chòang của họ dường như được may bằng tơ mỏng, và chẳng thấy ai mặc áo khoác. Một vài người đang quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ.
Nói được vài câu cùng Dumbledore, bà Maxime nghiêm giọng nói với đám học sinh của mình " Tới đây." Đám đông Hogwarts cũng rẽ ra cho bọn họ bước lên bậc thềm đá.
"Cái hồ !" Lee Jordan la lên, chỉ tay vào mặt hồ " Nhìn cái hồ kìa !"
Đứng từ nơi này nhìn qua khoảnh đất, có thể thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ, những bọt nước khổng lồ nổi lềnh bềnh trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra...
Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước... Sau đó cả đám nhìn thấy cột buồm...
" Là thuyền buồm !" Một tiếng chói tai thét lên.
Từ từ, một chiếc tàu tuyệt đẹp nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kì quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại, ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng "bùm", một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông, và "uỵch" một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ.
Mọi người đổ bộ lên bờ, khi tới gần hơn cả đám mới phát hiện họ mặc áo choàng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Mà người đàn ông dẫn đầu cả bọn người tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại, những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc.
"Dumbledore !" Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết. "Khỏe không ông bạn ? Dạo này thế nào ?"
"Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe mạnh lắm !" cụ Dumbledore đáp.
Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nó thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê cuộn lại thành từng lọn nhỏ, không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay.
"Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!" Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, nhưng trong mắt lại chả có ý cười nào " Về lại đây cảm thấy suиɠ sướиɠ làm sao, suиɠ sướиɠ làm sao... Viktor, đi nào con, vào cho ấm... Có phiền gì không, anh Dumbledore ? Viktor hơi bị cảm nhẹ..."
Karkaroff vẫy tay ra hiệu cho một trong những học trò của ông. Khi cậu ta đi ra ánh đèn, hàng ngũ lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao, thì thầm to nhỏ.
Ann cũng nhận ra được dáng người có vẻ như một con chim săn mồi, cái mũi khoằm và cặp lông mày đen dày, đúng là tầm thủ của đội Bulgaria----- Viktor Krum.
---------------------------------------------------------------------------------
Truyện ngắn: Du lịch Morocco ( Phần hai )
Trong một biệt thư độc lập ở Morocco Địa Trung Hải, Hermione đang ngồi trên ghế sô pha, lâu lâu lại cúi đầu xuống ngó tài liệu.
Người này, giờ chiều nào cũng phải ngồi đúng ở chỗ này, không sai biệt một phút nào cả.
Bất thình lình Ann rón rén xuất hiện phía sau lưng Hermione, duỗi tay che kín mắt Hermione đang có ý định quay đầu lại.
" Đừng động đậy nha, nhắm mắt lại đi, có món quà muốn tặng cho cậu ~" Ann tinh nghich kề sát bên lỗ tai Hermione thầm thì, còn cố ý thổi phà vào, hai tai nàng lập tức đỏ ửng " Đừng nhìn lén đó nha"
" Được rồi" Hermione ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Ann buông tay, gỡ tai nghe đang treo trên cổ xuống đeo cho nàng.
" Trước khi nghe xong không được lén mở mắt đó." Giọng Ann loáng thoáng phát ra bên ngoài tai nghe.
Nhạc dạo được một lúc, giọng Ann từ trong tai nghe phát ra những giai điệu xen lẫn sau đó còn có tiếng dương cầm.
Dương cầm và âm thanh của Ann kết hợp tạo thành một bài hát.
Âm thanh mềm mại, giai điệu êm tai....
Cứ như vậy xong hết một ca khúc.
Giai điệu cuối cùng vừa chấm dứt, Ann đã giúp Hermione tháo tai nghe xuống. Thầm thì bên tai nàng nói " Được rồi, có thể mở mắt ra..."
Hermione mở mắt ra, cái bàn trống rỗng khi này đã được bày lên đầy đủ những món ăn hấp dẫn, bộ dụng cụ dao nĩa cũng được sắp xếp chỉnh chu.
Ann đi đến ngồi đối diện Hermione, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng thì nói " Bài hát vừa nãy là mình cố ý sáng tác cho cậu đó, tên ca khúc thì chưa nghĩ ra nhưng ý tưởng chính là hôm hẹn ước ở Pháp của hai đứa mình."
Ánh mắt Hermione sáng rực lên, nhưng nghe đến đoạn sau thì nàng không nhịn được bật cười.
" Hermione !?"
Hermione đã ngưng cười, nhưng nhìn vẻ ngoài thì là đang cố nín nhịn " Ann, ca khúc này rất êm tai, ca từ cũng rất hay... Nhưng cậu nhắc tới hẹn ước ở nước Pháp cứ làm mình không kiềm lòng được nhớ tới lần hẹn hò ở tháp Eiffel.."
Vẻ mặt Ann nhanh chóng thay đổi, chỉnh sửa lại khăn tay, giọng điệu yếu hẳn đi " Lần đó...lần đó... là tại vì không có suy tính kĩ mà thôi, với lại còn gặp nhiều tình huống đột ngột phát sinh nữa."
Hermione trêu đùa Ann " Nhưng bộ dáng ngu ngơ lúc ấy của cậu rất đáng yêu..."
Mặt Ann lập tức đỏ ứng, giận dỗi nói " Cái gì mà ngu ngơ chứ, mình lúc đó... Lúc đó là do..."
Hermione cũng không có tiếp tục trêu Ann, nàng đứng dậy đi đến trước mặt cô, giúp Ann chỉnh sửa lại khăn ăn vừa nãy bị kéo loạn, khom nhẹ người cúi xuống hôn lên môi cô, đôi mắt chăm chú nhìn Ann nói " Ann, món quà này mình rất thích."
" Hừ" Ann bĩu môi " Hiện tại cậu nói gì cũng vô dụng, mình dỗi rồi... Không vui."
" Ầy, thôi mà..." Hermione nhìn đôi mắt nhỏ tràn ngập ủy khuất của đối phương, không có biện pháp " Vậy cậu nói xem, mình phải làm sao đây ?"
" Phạt cậu..."
" Cái gì ?"
Ann nhân cơ hội Hermione giúp cô chỉnh khăn, duỗi tay ôm lấy nàng, kéo đối phương ngồi lên đùi của mình. Bởi vì chiều cao có chút chênh lệch, Hermione dễ dàng ngồi vững trên người Ann.
Trên mặt Ann hiện ra nụ cười xấu xa, Hermione nhìn thấy vẻ mặt này liền thầm than không ổn, vội vàng muốn đứng dậy.
" Đã hứa là phải ngoan ngoãn chịu phạt mà ~" Ann ôm chặt lấy Hermione, không cho nàng có cơ hội tẩu thoát, kéo đến sau đó là một nụ hôn dài.
" Ann, nếu còn không ăn mấy món cậu nấu thì nó sẽ nguội lạnh...." Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Hermione chỉ có thể trông cậy vào thức ăn để dời đi sự chú ý của Ann.
" À, phải không ?" Ann nói " Được thôi, vậy cậu mau đút mình đi... Mình muốn ăn món bên tay trái."
"..." Hermione nhận lệnh, không thể làm khác mà cầm chiếc đũa lên.
" Mình không ăn cái này... Cậu tự ăn đi..."
"..."
" Miếng thịt này nhỏ quá, mình muốn miếng lớn một tí."
"..."
" Ưm, muốn chấm tương nữa..."
"..."
" Hừm... mình muốn uống nước cam..."
"..."
" Cái này ngon nè, cho mình miếng nữa."
"..."
" Mình cảm thấy ..."
" Ann Roland Stokes !?" Hermione tức giận nhìn chằm chằm mắt Ann nói.
Đôi mắt hổ phách nhanh chóng xoay chuyển, lập tức biến thành bộ dáng ủy khuất, Ann vô cùng đáng thương nói " Hermion, cậu quát mình, lần cuối cùng cậu quát mình đã là rất lâu rất lâu trước kia..."
" Rốt cuộc là cậu muốn sao hửm ?" Hermione nhìn ánh mắt cô, không thể làm gì hơn là chịu trận.
" Hửm, được rồi tạm tha cho chuyện cậu quát mình, kế tiếp cậu muốn đút gì thì cứ đút đi, mình sẽ ăn hết... Aaaaa" Ann há to miệng, bộ dáng chờ được ăn.