-------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------
Buổi chiều thứ sáu, Ann vội vã chạy tới lớp Độc dược của giáo sư Snape, giữa trưa cô cứ lo chăm sóc mấy cây thực vật quý hiếm mà quên lãng mất, còn may là giáo sư Sprout kịp thời nhắc nhở, bằng không khóa Độc dược chiều nay cô nhất định đến muộn.
Chờ khi cô chạy tới lớp học mới phát hiện, chuông chưa reng nhưng giáo sư Snape đã đứng trên bục giảng, Malfoy vẻ mặt đắc ý cười cười, giống như vừa làm được chuyện lớn lao gì, vẫn luôn đi theo hắn là Crabbe và Goyle đều không thấy đâu.
Bên kia phòng học đám người Gryffindor khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng, Ann phát hiện hình như cô đã bỏ lỡ chuyện quan trọng gì đấy, Hermione hình như không có ở đây. Đi tới gần Fanny ngồi xuống, ngó qua ngó lại bên Gryffindor hai lần mới xác định kĩ Hermione thật sự không có trong lớp.
Cô vừa ngồi vào chỗ kế bên Fanny thì tiếng chuông cũng reng lên.
" Có chuyện gì vậy ? Đã xảy ra cái gì ? Hermione đi đâu rồi ?" Ann thừa lúc giáo sư Snape đang giảng cách điều chế loại dược liệu mới, nhỏ giọng thầm thì nói với Fanny.
Thế là Fanny cũng to nhỏ kề sát vào tai Ann nói về mấy chuyện đã trải qua.
Trước lúc vào học đám người Malfoy đeo huy hiệu khiêu khích Harry, hai người tranh cãi cuối cùng rút đũa phép ra niệm bùa chú, nhưng lại không trúng đối phương mà lửa Harry bn ra trúng Goyle, còn bùa chú làm răng mọc dài của Malfoy lại bắn trúng Hermione.
" Cho nên giáo sư Snape cho hai người họ tới bệnh viện rồi hả ?"Ann nghe xong liếc mắt nhìn Malfoy, trông thằng đó rất hào hứng còn có tí kích động, chờ Fanny kể hết thì thì thầm hỏi.
" Ách..." Cuối cùng Fanny đem y nguyên lời giáo sư Snape nói với Hermione kể cho Ann nghe " Ta không thấy trò có gì khác thường."
Ann vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau đó nghe thấy Fanny tiếp tục nói " Sau khi giáo sư Snape nói vậy, Hermione liền bỏ chạy ra ngoài, nếu tớ nhìn không lầm thì chắc cậu ấy khóc rồi, sau đó Harry và Ron rất tức giận tranh cãi với giáo sư Snape, Gryffindor bị trừ điểm. Harry và Ron bị phạt cấm túc."
Nghe được đến đoạn Hermione khóc, trong lòng cô dâng lên một cỗ tức giận không nói nên lời. Đối với Malfoy lại càng chán ghét hơn, thậm chí địa vị của giáo sư Snape trong lòng cô cũng giảm đi đáng kể.
Nhưng cũng không chờ cô nghĩ ngợi lâu, giọng lạnh băng của giáo sư Snape vang lên đằng sau lưng hai người " Giờ này là thời gian dùng để điều chế độc dược, không phải nói chuyện phiếm."
Ann và Fanny lật đật mở tài liệu trên bàn, sau đó nhìn lên bảng đen bắt đầu theo công thức mà pha chế. Tiết Độc dược cũng yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng khuấy vạc điều chế, còn có vài tiếng nổ mạnh.
Nhưng không im ắng được bao lâu thì phòng học bị tiếng mở cửa sầm sập phá vỡ. Cánh cửa phòng học mở bung ra. Người mở cửa chính là Colin Creevey, mặt mày rạng rỡ tươi cười, đi tới bàn giáo viên ở trước lớp.
" Chuyện gì ?" Giọng điệu bực bội của Snape hỏi.
"Thưa thầy, xin thầy vui lòng cho con đưa anh Harry đi lên lầu." Snape trừng mắt ngó Colin chằm chằm, làm nụ cười của thằng nhỏ héo đi trên gương mặt háo hức của nó.
"Trò Potter còn phải học một tiết Độc dược nữa." Snape lạnh lùng nói " Khi nào học xong thì trò đó mới có thể đi lên lầu."
Colin đỏ hồng lên.
"Thưa thầy... thưa thầy, ông Bagman muốn gặp anh ấy." Thằng nhỏ lo lắng nói "Tất cả các dũng sĩ đều phải đi, con thấy hình như họ muốn chụp hình ảnh và nhận phỏng vấn của «Nhật báo Tiên Tri»."
Sau khi im lặng khoảng vài giây, giọng Snape đẩy cao lên có vẻ không hài lòng
" Được rồi ! Potter, dọn dẹp đồ đạc của trò và đi cho khuất mắt ta !"
Harry lẳng cái cặp của nó qua vai, đứng dậy, đi về phía cửa. Khi nó đi qua dãy bàn của bọn Slytherin, mấy chứ POTTER THÚI HOẮC lại nhá lên khắp mọi hướng chung quanh nó.
Tiếng chuông tan học vang lên, mỗi người đều phải nộp tác phẩm mình chế ra lên trên bục giảng, Ann cũng nhanh chóng đưa lọ độc dược được điều chế tốt đẹp của mình giao nộp rồi nhanh chóng cùng Fanny đi ra ngoài.
" Ann, chỗ này không giống đường tới nhà ăn ? Cậu định đi đâu vậy ?" Fanny đi chung với Ann một lát sau mới phát hiện phương hướng hình như không đúng lắm.
" Đúng là không phải đường tới nhà ăn, hiện tại cách giờ cơm còn một lúc, mà hôm nay cũng chả có món gì mới, nên tớ đi tới bệnh viện trước, muốn hỏi thử bà Pomfrey xem thuốc lần trước điều chế xong hay chưa."
" Ra vậy à ? Cậu xác định là muốn xem quá trình điều chế thuốc mà không phải cố ý tới bệnh viện thăm hỏi người nào đó hả ?"
" Cái gì chứ, tớ mới không rỗi hơi đi thăm Hermione..."
Fanny nở nụ cười xấu xa " Ann, tớ còn chưa nói ai nha, là cậu tự nói đấy."
" Mình là chưa nói xong hết thôi, thuận tiện... Thuận tiện đi xem học bá nhà Gryffindor làm sao lại bị bùa chú của Malfoy đánh trúng."
Nhìn hai lỗ tai của Ann ửng đỏ hết, Fanny tâm trạng hài lòng không tiếp tục chọc ghẹo nữa.
Trong phòng bệnh chỉ có hai người là Goyle và Hermione, hai cái giường ngủ cũng bị bà Pomfrey cố ý đặt cách thật xa, cái ở gần cửa cái ở trong cùng.
Đẩy cửa bước vào, bà Pomfrey đang thay thuốc ở chỗ Goyle, mà người nằm tận ở phía bên trong Hermione ngẩn dậy chào hỏi cô.
" Ann ? Sao hôm nay lại tới đây, thăm bạn hả ? Chờ tí ta tới kiểm tra lại lần nữa, không có gì thì con bé có thể đi được rồi." Bà Pomfrey ở chỗ Goyle nói.
" Con tới muốn hỏi tình trạng điều chế thuốc có cần gì giúp đỡ không ?" Ann liếc mắt nhìn Hermione rồi nói.
" Lần trước thuốc đưa tới cũng không ít, ta nghĩ chắc không cần gì nữa..." Bà Pomfrey nói, sau đó liền dặn dò Goyle một số chuyện, rồi bắt đầu đi tới giường bệnh của Hermione.
Ann đi theo phía sau bà ấy, cũng tới cạnh giường bệnh của nàng, bà Pomfrey bắt đầu kiểm tra một chút cho Hermione, gật đầu nói " Được rồi, không có ảnh hưởng gì, con có thể cùng Ann đi dùng bữa tối."
Hermione mặt mày hơi ửng hồng khó ai phát hiện được, nói cám ơn với bà Pomfrey sau đó liền đi sát bên phải của Ann.
" Ann, cậu tới bệnh viện làm gì vậy ?" Hermione hỏi.
Chân vẫn bước đều về phía trước, cô tùy ý trả lời " Còn chưa tới giờ cơm, vừa lúc trước kia bà Pomfrey điều chế dược liệu cần một số việc, giáo sư Sprout giao chuyện này cho mình, bà ấy nghĩ mình rất thích nhưng thật đúng là vậy." Ngưng lại một chút Ann nói tiếp " Thuận tiện đến xem, người nào đó ở phương diện bùa chú lợi hại như vậy mà có thể bị Malfoy đánh trúng."
Hermione biết hàm ý người nào đó trong câu nói của Ann chính là mình, vội vàng giải thích " Tình huống lúc đó đột ngột quá mình chưa có chuẩn bị, với lại Malfoy và Harry đều rút đũa phép ra, đó..."
" Vi phạm nội quy trường học." Ann bộ dáng như kiểu ta biết ngươi sẽ nói mấy câu này.
" Đúng vậy, đó là trái với quy định trường học, giáo sư Snape nhất định sẽ vì chuyện này mà trừ điểm Gryffindor. Nếu để nó xảy ra, nhất định thầy ấy sẽ có lí do chính đáng mà trừ ít nhất điểm, Harry còn bị phạt cấm túc, mình vốn định cản họ lại."
Đợi Hermione nói xong, cô đột nhiên dừng bước lại đứng yên nhìn nàng, hiện tại cô đã cao hơn nàng được một chút.
" Mình nói... cậu bị ngốc à ?"
" Hả ? Mình..."
" Đương nhiên, vào lúc hai phù thủy đang nóng nảy, không thể khống chế được cảm xúc rút đũa phép chỉ vào nhau, ngăn cản được cái gì hả ? Có thể cản được sao ? Lần sau nếu trong phạm vi có thể ảnh hưởng, làm ơn nhớ phải rút đũa phép bảo vệ bản thân mới là lựa chọn tốt nhất. Còn nữa bộ cậu không biết cho dù không có lí do chính đáng, giáo sư Snape muốn thì vẫn trừ Gryffindor như thường, làm ơn đừng quên chuyện này."
" Nhưng khi đó Harry..."
" Mình nghĩ nếu lúc đó Harry có thể thành công đánh Malfoy một phát, sau đó cho dù bị giáo sư Snape trừ mất điểm, nhốt lại cấm túc, cậu ta vẫn sẽ như thường lệ vui vẻ."
" Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng, trái với nội quy trường học, hậu quả..."
" Nội quy là chết, người mới là sống. Khi bị uy hϊếp tính mạng, Hermione, chuyện đầu tiên cậu phải làm là bảo vệ bản thân."
" Ann ? Tớ tới nhắc cậu đến giờ cơm rồi..." Fanny đẩy cửa tiến vào, vừa lúc nhìn thấy Ann và Hermione đang đứng mặt đối mặt cánh cửa ra vào tầm hai bước, hai người tựa hồ như đang tranh cãi chuyện gì kịch liệt lắm. Goyle đã uống thuốc ngủ từ sớm, bà Pomfrey cũng không có ở bên trong.
" Cậu... mấy cậu tiếp tục đi, tớ ra ngoài trước, cứ từ từ hén." Fanny nói liền định kéo cửa đóng lại.
" Khỏi đóng Fanny, tụi mình nói xong rồi." Ann nhìn Hermione, hiển nhiên đối phương không hề tán đồng cách nói của cô, vậy thì nhiều lời cũng vô ích, chờ về sau có hại thì nàng sẽ hiểu.
" Không nói nữa Hermione, đi dùng bữa tối thôi, buổi chiều này còn khoảng nửa tiếng mới xong lớp Độc dược thì Colin Creevey tiến vào kéo Harry đi chụp ảnh và phỏng vấn mấy vị dũng sĩ. Mình nghĩ cậu ta một mình ở dãy bàn Gryffindor ăn tối cũng không vui vẻ gì đâu, đặc biệt là vẫn còn đang cãi nhau với người bạn tốt Ron."
Hermione đối với những lời của Ann nói không cho là đúng, thái độ không ủng hộ lắm nhưng nàng cũng hiểu phải đi dùng cơm tối rồi.
Từ khi biết Ann tham gia SPEW, Fanny đối với Hermione và SPEW cũng không phát biểu ý kiến gì nữa, quan hệ của hai người lại trở về như lúc trước.
Ba người vừa đi tới nhà ăn vừa trò chuyện về lịch sử trước kia của Thi đấu Tam Pháp thuật, còn có những dũng sĩ và hạng mục khác nhau, chia tay ở cửa nhà ăn mỗi người lại về dãy bàn của nhà mình.
" Ann, vừa rồi tớ tới bệnh viện chờ cậu, nhìn thấy được ai, đoán xem."
Sau khi hai người cùng ngồi xuống bàn ăn Slytherin, Fanny bỗng nhớ gặp được bóng người ở ngoài cửa, liền hứng thú ngập tràn thảo luận cùng Ann.
" Không biết, làm sao có thể đoán được, cậu nói đi."
" Tớ nhìn thấy phóng viên của Nhật báo Tiên Tri, Rita Skeeter ! Người này được Nhật báo mời riêng, mùa hè này có bài về Hội nghị Liên đoàn phù thủy Quốc tế, cậu xem qua chưa ?"
" À, nhớ rồi, cái người nói cụ Dumbledore là một lão khùng bị phế thải, lỗi thời và không chịu nghe khuyên bảo của người khác ?" Ann nhớ đoạn báo nhỏ này, lúc đó Eren còn tức giận bảo ngôn từ thế này mà cũng được lên Nhật báo Tiên Tri, còn là tờ bìa to nữa.
" Đúng vậy, chính là cái bài đó. Ở thời điểm nghỉ hè tớ đi tham dự yến tiệc còn gặp qua cô ta một lần, nhất định không nhận lầm đâu được, là cô ấy. Người này thật là ..." Fanny nói nhưng nghĩ mãi cũng không được từ nào thích hợp.
" Ánh mắt đầu tiên đã tạo ấn tượng rất sâu phải không ?" Ann nói.
" Ừm... cũng có thể nói như vậy... Không biết cô ta đối với những dũng sĩ thi đấu Tam Pháp thuật sẽ đăng tin thế nào."
" Tớ thấy cũng khá thú vị." Ann hào hứng nói.