Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người thanh niên với mái tóc dài màu bạc đang nhìn chăm chú vào chiếc gương lớn trước mặt. Lúc này, từ đằng sau một người đàn ông bước đến ôm lấy cậu thanh niên từ đằng sau: "Mer, đang nhìn gì đấy?"
Người thanh niên – Merlin, thần của giới Phép Thuật – nhéo vào cái tay đang không an phận đang sờ hong anh. Người đàn ông mỉm cười, nhưng không lấy tay ra. Merlin không để ý đến anh, lại nhìn vào gương: "Đứa trẻ này có một năng lực thật đáng sợ."
Người đàn ông cũng nhìn vào gương. Trong gương, một bé trai khoảng , tuổi đang đứng, trước mặt cậu là một bé gái với một đôi cánh dơi khổng lồ sau lưng và những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Bé gái đang dùng những chiếc vuốt của mình cắt người đàn ông trước mặt ra thành nhiều mảnh, rồi lấy đi ba cái bánh ngô trong túi ông ta. Bé chạy đến trước mặt bé trai, đưa bánh ngô cho cậu rồi biến thành một tấm giấy nhỏ cỡ lá bài chui vào túi áo cậu.
"Ồ? Đây là..." Người đàn ông nhướng mày. Merlin phất tay, tấm gương biến mất. Anh quay người đứng đối diện với người đàn ông: "Anh nghĩ sao, Arthur?"
Arthur chống cằm suy tư, một lúc sau, anh nói: "Như vầy đi, anh rất thích cậu bé này. Không phải giới Pháp Thuật đang gặp chiến tranh sao, chiến tranh là nơi rất thích hợp với đứa bé này. Nếu nó gặp chuyện không may, hãy đưa linh hồn nó đến giới Pháp Thuật, cho nó cuộc sống mới. Thấy sao?"
Merlin hơi ngạc nhiên với ý tưởng của vua Arthur. Anh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được."
- ----------------
Trái Đất năm XX, bầu trời xuất hiện dải hồng quang trải dài khắp thế giới. Ba ngày sau, mạt thế giáng lâm. Sơ kỳ mạt thế, nhân loại chật vật cố gắng sống sót. Ở thời kỳ này, con người vẫn còn giữ lại được đạo đức của mình. Nhưng, năm sau, trung kỳ mạt thế. Thức ăn khan hiếm, tang thi, động thực vật biến dị lan tràn, vì sống sót con người đã quyết định vứt bỏ đi một phần đạo đức, tính người ít ỏi còn sót lại.
Năm thứ trung kỳ mạt thế, trong một sơn động, một người phụ nữ ôm bụng gào thét. Trán cô đầy mồ hôi, với cái bụng căn tròn không khó biết cô đang mang thai, và bây giờ đứa bé muốn ra ngoài. Sau tiếng, trong sơn động bỗng vang lên một tiếng khóc mơ hồ.
năm sau, Bảo Bảo nhìn ba gói bánh ngô trong tay, rồi nhìn năm gói bánh ngô, vài gói côn trùng nướng đang nằm sâu trong hang động. Hôm nay thu hoạch thiệt khá nha, như vậy bé có thể cầm cự được - ngày rồi.
Bảo Bảo, tuổi, với cơ thể nhỏ bé gầy nhom như , tuổi. Bé bước ra ngoài sơn động, nhìn lên bầu trời xám xịt. Hôm nay trời thật trong nha, có lẽ bé nên đi săn lần nữa.
Bảo Bảo chạy ra ngoài sơn động, đi được một lúc bé gặp một đoàn dị năng giả đang nghỉ ngơi. Nghĩ nghĩ, bé lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi, tờ giấy hóa thành một đạo bạch quang. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn tinh xảo khoảng , tuổi xuất hiện trước mặt bé.
Cô gái cúi người với bé, phất tay, một táng cây xuất hiện che khuất Bảo Bảo. Xong xuôi, cô lấy bùn bôi khắp người, vẻ mặt hốt hoảng chạy đến chỗ đoàn dị năng giả. Bọn họ nói chuyện một chút, một người thanh niên đi đến chỗ bé.
Bảo Bảo tay động, vừa định tấn công thì bầu trời bỗng tối xầm lại. Người thanh niên hốt hoảng bỏ chạy, tiếng gào thét của tang thi bỗng nhiên vang lên từng tiếng lại từng tiếng. Đây là dấu hiệu của "Tiến hóa" đi? Bé nghĩ, bé gái với đôi cánh dơi bỗng xuất hiện bên cạnh bé, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bên đoàn dị năng giả, hình như họ đang cãi nhau với cô gái tinh xảo kia. Cô vung tay, hai đóa hoa đại vương() thật lớn hiện ra, nuốt đoàn dị năng giả vào bụng. Cô thu tay lại, đi đến tính lấy túi lương thực của họ thì bỗng hét một tiếng, người cô lóe sáng rồi biến trở lại thành mảnh giấy nhỏ.
??? Bảo Bảo nhìn móng vuốt trước ngực mình, cùng với một dòng nước đỏ tươi đang chảy xuống. Bé nghiêng đầu. Đau. Bé chưa từng đau như vậy trước đây. Bé thật muốn khóc. Nhưng mà như vậy bé sẽ gặp lại mẹ nhỉ? Bé còn nhớ, lúc đó mẹ chắn trước mặt bé, trước ngực là vuốt tang thi và dòng nước đỏ như thế này. Nếu bây giờ bé nhắm mắt lại ngủ, bé sẽ được gặp mẹ chứ?
Du Mi – cô bé quỷ - hét lên rồi cắt con tang thi phía sau bé thành nhiều mảnh, cô khóc chạy lại ôm lấy Bảo Bảo. Bé hiện tại thật mệt, bé muốn ngủ. Bảo Bảo vươn tay vuốt tóc Du Mi, rồi nhắm mắt lại. Du Mi nhìn Bảo Bảo thiếp đi trong lòng mình, cơ thể cô bỗng lóe sáng. Một lúc sau, bên cạnh thi thể bé trai xuất hiện một mảnh giấy nhỏ, trên mảnh giấy là hình vẽ một nữ quỷ cánh dơi theo phong cách chibi().
- ------------
Bệnh viện thánh Mungo.
Trong phòng sinh, một người phụ nữ đang hét to đầy đau đớn. Bên ngoài, một người đàn ông tóc đen bù xù đi đi lại lại vẻ mặt đầy lo lắng. Trên ghế là ba người đàn ông khác đang ngồi, một người tóc đen, một người tóc nâu, một người thấp bé mập mạp. Trong góc phòng, một người đàn ông toàn thân đồ đen đang yên lặng đứng đó, mắt nhìn chăm chú vào phòng sinh.
" Gạc Nai, cậu bình tĩnh lại, dù lo lắng cũng không giải quyết được gì." Người đàn ông tóc nâu – Remus Lupin – không nhìn nỗi nữa đành lên tiếng. James Potter vươn tay vò tóc, nói:" Nhưng mà Lily vào đó lâu như vậy vẫn chưa ra, sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"Hừ, nếu không phải tại ngươi, sao Lily phải chịu nỗi đau này." Người đàn ông đồ đen – Severus Snape – cười lạnh nói. Người đàn ông tóc đen – Sirius Black – nghe vậy liền đứng bật dậy nói: "Snivellus, ngươi có ý gì?"
"Ý tứ của ta không phải người có trí thông minh còn không bằng quỷ khổng lồ như ngươi có thể hiểu được." Severus Snape hừ lạnh nói. Sirius Black há miệng muốn nói gì đó nhưng bị Remus Lupin kéo lại. Anh hừ lạnh rồi ngồi lại xuống ghế.
Lúc này, trong phòng sinh một tiếng khóc nỉ non vang lên. James Potter lập tức chạy vọt vào, theo sau là ba người Sirius. Severus Snape hơi nhấc chân, anh chần chừ một lúc rồi rời đi.
Bảo Bảo vừa mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt cười đầy ngu ngốc của James Potter xuất hiện trong tầm mắt. Không phải bé đã chết rồi sao? Mẹ đâu rồi? Bảo Bảo nhìn quanh, không thấy mẹ. Bé mếu máo khóc nấc lên. Lily Potter thấy vậy liền cướp con trai từ chỗ chồng mình dỗ: "Con ngoan, Harry ngoan, không khóc, không khóc." Cô vừa dỗ con vừa trừng mắt nhìn James Potter, anh ủy khuất đưa tay vò đầu tóc rối xù của mình.
A? Thật ấm áp. Người này đang nói gì? Bé không hiểu. Nhưng mà thật ấm áp, thật an tâm. Giống như cái ôm của mẹ vậy. Bảo Bảo nghĩ, từ từ nín khóc. Bé nhắm mắt lại, ngủ. Lily nhìn con trai, quay sang mỉm cười với chồng mình. Trong phòng là một mảnh ấm áp và an bình.
- --------------------
Xin chào tiểu Mei đây. Chương này chủ yếu là nói về kiếp trước của tiểu Har nên có hơi không liên quan lắm, nhưng dù sao vẫn chưa vào cốt truyện chính mà hen ^^
() Hoa đại vương
() Đây là Du Mi. Mọi người hãy tưởng tượng sau lưng bé này có một đôi cánh quỷ là được ^^ Sau này bé sẽ còn xuất hiện lại đó nha