Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hãy tưởng tượng đây là Barbara khi ẻm nhìn Lupin ^^
- ----------------------------------------
Chương : GIÁM NGỤC
"Ở Ý thế nào Harry? Có đẹp không?" Ron vừa thấy Harry lập tức chạy lại hỏi. Merlin mới biết cậu muốn đi chuyến du lịch Ai Cập kia như thế nào, nhưng vì đã hẹn với Harry nên đành ở lại. Kết quả, Harry vậy mà trực tiếp chạy tới Ý ẩn nấp tên tù vượt ngục kia. Haizzz ~ Biết vậy cậu đã đi theo rồi.
Harry nhìn Ron đang chán nản, choàng tay qua vai cậu cười nói: "Ý rất đẹp, sau này tớ sẽ mời các cậu qua đó du lịch, chịu không?" Ron lập tức vui vẻ trở lại: "Được. Hè năm sau cậu phải đưa bọn tớ đi du lịch ở Ý đấy." Harry gật đầu, chợt cậu thấy rợn người, quay lại nhìn.
Phía xa xa Blaise đang mỉm cười nhướng mày, phong thái quý tộc không chê vào đâu được. Chính là... Harry rút tay đang choàng qua vai Ron, lùi sang bên cạnh một chút. Ron khó hiểu nhìn cậu, sao vậy? Harry nhìn Ron đang đầu đầy dấu chấm hỏi, thở dài trong lòng, thắp một nén hương cho Blaise vì trình độ "đầu gỗ" của Ron.
Không lâu sau Hermione và Draco đến. Harry nhìn qua, Lucius đang đen mặt đứng xa xa kia... Cậu nhìn Draco hỏi: "Cậu mời Hermione tới trang viên Malfoy?" Draco tao nhã cười: "Đúng vậy, mới đầu Mione không tính đi nhưng khi tớ nói về thư viện gia tộc thì cậu ấy đã đổi ý." Harry chớp chớp mắt: "Cậu nói cho Lucius biết?"
Draco nhướng mày: "Phải. Ba tớ cảm thấy cậu ấy là Muggle nên không đồng ý chuyện của bọn tớ. Đặc biệt là khi biết tớ còn chưa bắt được người tới tay." Harry gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hèn gì vẻ mặt của Lucius lại đen tới vậy. Nhưng cậu không lo lắng lắm, Hermione sẽ trị được ông ba chồng tương lai này thôi, Draco cũng nghĩ vậy nên cậu ta cũng không quá lo lắng về việc này.
Hermione nói: "Hẻm Xéo lần này thay đổi rất nhiều, trật tự hơn và sạch sẽ hơn. Các cửa hàng cũng phục vụ có nguyên tắc hơn, nó đang bắt đầu dung nhập vào giới Muggle." Draco gật đầu: "Giới Pháp Thuật cần thay đổi." Hermione như nhớ ra gì khom người mở vali, cô ôm ra một con mèo màu cam: "Giới thiệu chút, đây là Crookshanks, thú cưng của tớ." Crookshanks kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn nhóm bốn người Harry. Harry mỉm cười vuốt ve đầu nó, con mèo vẻ mặt ghét bỏ, nhưng đầu lại dụi vào tay cậu. Năm người đi đến toa cuối cùng, bên trong có một người đàn ông ăn mặc te tua rách rưới đang ngồi, có vẻ như anh đã ngủ.
Năm người nhìn nhau một chút rồi quyết định đi vào, dù sao đây là toa duy nhất còn trống. Ron tò mò nhìn người đàn ông đang ngủ kia, nhỏ giọng: "Ổng là ai vậy?" Hermione liếc mắt một cái rồi thu lại chăm chú nhìn cuốn sách trong tay, nói nhỏ: "Giáo sư R. J. Lupin." Ron ngạc nhiên: "Sao cậu biết?" Hermione nhướng mày: "Trên vali có ghi." Ron tò mò nhìn một chút, cậu thấy không có gì vui liền quay sang nói chuyện với Harry. Năm người trò chuyện vui vẻ với nhau, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người đàn ông kia.
Khi người phụ nữ đẩy xe đồ ăn đến, rốt cuộc Ron cũng chú ý tới Lupin bị lãng quên nãy giờ, cậu nhỏ giọng hỏi: "Tụi mình có cần kêu thầy ấy dậy không?" Năm người nhìn nhau, Hermione đứng dậy đến gần hỏi: "Thưa thầy...? Thưa thầy?" Không phản ứng, Hermione quay sang nhún vai tỏ vẻ cô đã cố gắng hết sức. Người phụ nữ nói không cần để ý, cứ để thầy ấy ngủ đi.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Harry ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Nếu gặp giám ngục thì cậu sẽ thấy gì nhỉ, cảnh ba James và mẹ Lily chết? Hay là cảnh người mẹ kiếp trước chết? Harry tỏ vẻ, cậu thực sự không biết ký ức đau khổ nhất của mình là gì, có lẽ là cả hai đi.
- -------------------------
Mưa ngày càng lớn, đoàn tàu bỗng dưng chạy chậm lại, đèn lồng treo ngoài hành lang vụt tắt. Bốn người Hermione lập tức đứng lên đọc thần chú Lumos rồi nắm chặt đũa phép, Harry đứng dậy híp mắt nhìn quanh, dù có ánh sáng hay không cũng chả có ảnh hưởng gì đến cậu. Lúc này không khí xung quanh chợt lạnh xuống, Harry nhìn ra cửa sổ, vài bóng đen lướt qua.
Cánh cửa toa tàu chợt từ từ mở ra, một cánh tay thò vào, sau đó là một cái... áo choàng thò đầu vào toa? Harry nhìn cái áo choàng kia, cậu tò mò không biết bên dưới lớp áo choàng là cái gì. Thứ đó nhìn quanh toa, Blaise kéo Ron ra sau che chắn, Draco cũng kéo Hermione ra sau, bốn người cực ăn ý đứng trước Harry mặc dù cả bọn mặt đều trắng bệt.
Giám ngục nhìn một hồi chợt quay đầu sang nhìn Harry, cậu cũng ngẩng đầu nhìn nó, trong mắt đầy tò mò. Sau đó, giám ngục chợt cứng đờ, nó luống cuống hai tay. Harry hắc tuyến nhìn nó, sao cậu có cảm giác như nó đang cực kỳ... bối rối?
Và đúng vậy, vị giám ngục đáng thương của chúng ta đúng là đang cực kỳ bối rối. Nó hiện tại thực sự không biết nên làm cái gì, tại sao đứa nhóc kia lại có hơi thở đáng sợ như vậy? Trong lòng nó chợt có cảm giác muốn thần phục, nó cảm giác trước mặt không phải một đứa trẻ mà là một vị thần.
Harry nhìn giám ngục kia, nghiêng đầu nghĩ một chút rồi bước đến gần. Hermione lập tức kéo tay cậu, Harry lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi lại bước lên. Giám ngục thấy cậu đến gần không tự chủ được lui về sau. Bốn người Hermione lập tức tròn mắt, nó đang sợ? Merlin a ~ giám ngục cực khủng bố kia vậy mà lại đang sợ?
Harry dùng thần lực trực tiếp trò chuyện với con giám ngục kia: "Đến đây, ta muốn thấy ký ức đau khổ nhất của bản thân." Giám ngục hơi chừng chừ rồi chậm rãi đến gần. Draco và Blaise lập tức vung đũa phép, Harry nhìn sang lắc đầu, Draco và Blaise hơi ngừng lại nhưng vẫn giơ đũa phép như cũ đề phòng nhìn giám ngục đang tiến đến gần Harry.
Harry cảm thấy không gian xung quanh chợt lặng đi, không một tiếng động, cứ như cậu là người duy nhất còn tồn tại trên thế giới này vậy. Bỗng cậu thấy gì đó, một người phụ nữ xinh đẹp tóc đen mắt đen. Harry trợn mắt, đó là mẹ cậu ở kiếp trước. Bà giấu cậu trong một sơn động gần đó, đối diện là một người đàn ông có năm phần giống mẹ cậu.
Họ đang nói gì đó, Harry không nghe được cậu chỉ thấy mẹ cậu đang khóc lóc van xin còn người đàn ông kia thì lạnh lùng nhìn bà. Sau đó hắn vung tay những người đứng sau hắn lập tức chạy tới nắm cánh tay bà lôi đi. Bà lắc đầu nói gì đó, thấy không có tác dụng bà liền vùng vẫy, hai người đang lôi bà chợt bất động trong một khoảnh khắc – dị năng hệ tinh thần.
Mẹ cậu lấy từ trong người ra một con dao găm rồi xông tới đâm vào cổ hai người kia rồi xông lên chỗ người đàn ông. Người đàn ông hừ lạnh không nói gì vung tay, một quả cầu lửa bay thẳng đến chỗ mẹ cậu. Bà cúi đầu nhìn cái lỗ trên ngực mình rồi nhìn người đàn ông, cuối cùng ngã xuống không nhắm mắt. Người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả nói gì đó rồi đi mất.
Harry không nghe thấy họ nói gì, nhưng nhìn khẩu âm thì hình như họ đã nói gì đó về "làm thông gia" "trợ giúp quyền lực" và... "chỉ là một đứa con riêng", Harry cúi đầu mím môi. Cậu biết họ đang nói gì, người kia muốn mẹ quay về để thông gia, nói đúng hơn là bán đi, bán mẹ cho một người nào đó để đổi lấy quyền lực và vật tư. Trước khi đi hắn ta còn khinh miệt mẹ là con riêng.
Harry cúi đầu, trong mắt chợt hiện lên một đóa hoa màu đỏ kỳ lạ, nó không có cành hay lá.
Sau đó khung cảnh lại đổi, Harry nhìn một chút, đó là... một thiếu niên có đôi mắt mèo màu tím cực kỳ đáng yêu, cậu mỉm cười nhìn Harry rồi ngã xuống nằm trong vũng máu, trên môi là một nụ cười với hai lúm đồng tiền đáng yêu. Đóa hoa đỏ kỳ lạ trong đôi mắt lục bích lúc này không còn bất động như trước mà bắt đầu xoay tròn.
...
...
...
"Expecto Patronum."
Tiếng hét to làm Harry bừng tỉnh, một con sói màu bạc xông ra nhào vào giám ngục trước mặt cậu, giám ngục nhìn cậu một chút rồi bay đi mất. Hermione chạy tới lo lắng hỏi: "Harry. Cậu không sao chứ?" Harry cúi đầu nhắm mắt một chút, khi mở ra đôi mắt ngọc bích đã trở về bình thường, cậu lắc đầu nhìn Hermione.
Lupin đi đến đưa cho Harry một thanh sô cô la nói: "Ăn đi cậu sẽ thấy khỏe hơn." Harry cầm lấy cười cảm ơn anh. Ron run giọng hỏi: "Đó... Đó là thứ gì vậy?" Lupin chia sô cô la cho năm người xong nói: "Là giám ngục canh giữ Azkaban. Đây ăn đi, ăn xong sẽ thấy khỏe hơn. Bây giờ tôi phải đi phải gặp lái tàu một chút, thứ lỗi..." Nói xong anh liền rời đi.
Hermione đỡ Harry ngồi xuống ghế, Draco Blaise và Ron lo lắng nhìn cậu. Khi thấy mặt Harry rốt cuộc hồng hào trở lại, Hermione hỏi: "Cậu khỏe hơn chưa?" Harry gật đầu. Hermione thấy vậy gật đầu rồi đứng lên đi đến trước mặt cậu, khoanh tay cười lạnh: "Tốt lắm, như vậy. Cậu Potter! Có thể giải thích cho tớ biết vì sao cậu lại đi đến gần tên giám ngục hay không?!"
Harry ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt long lanh nước, đôi mắt ửng đỏ, mũi cũng bắt đầu đỏ. Harry cứ như vậy tội nghiệp nhìn cô, Hermione mặt lạnh nhìn cậu. Năm phút sau, cô hơi mềm lòng nhưng vẫn cứng rắn nói: "Khi thấy tên giám ngục kia đến gần cậu, cậu thì mặt trắng bệt thân thể còn run nhẹ. Bọn tớ rất lo lắng, cũng rất tức giận." Ba người Draco gật đầu.
Harry đáng thương nhìn bốn người Hermione, một giọt nước long lanh lăn trên hàng mi, nhưng nó không rơi xuống mà treo ở đó. Hermione rốt cuộc buông tha, cô thở dài nhìn cậu: "Không có lần sau! Nếu cậu sau này còn dám làm những chuyện giống vậy một lần nữa..." Hermione nâng giọng, chỉ nói một nửa, âm cuối còn gằng lên. Harry lập tức gật đầu liên tục, cậu mỉm cười ngọt ngào nhìn bốn người Hermione. Hermione ngừng một chút rồi vươn tay nhéo hai má cậu: "Tốt nhất là cậu nên ngoan một chút!" Draco đen mặt chen vào giữa hai người, cậu nắm tay kéo Hermione ra xa, ngẩng cao đầu nhìn Harry nói: "Cậu mà dám làm những việc giống vậy một lần nữa thì đừng tránh bọn tớ." Harry đáng thương chớp chớp mắt nhìn cậu, Draco hừ một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
- ---------------------------
Lupin sau khi nói chuyện với lái tàu thì rời đi. Khi nãy anh cảm giác được hơi thở hắc ám nồng đậm trên người Harry, kèm theo đó chính là từng đợt sát khí lạnh thấu xương. Nếu anh không kịp thời ngăn chặn thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Lupin nhíu mày suy tư, tại sao Harry lại trở nên như vậy? Rõ ràng mới đầu còn rất đáng yêu thuần khiết, lẽ nào do giám ngục gợi lên ký ức đau khổ nhất của Harry?
Nhưng thông thường bị như vậy thì đa phần sẽ ngất xỉu, tại sao Harry lúc đó không những không ngất đi mà còn tỏa ra hơi thở hắc ám khủng bố kia, anh thấy được khi Harry tỏa ra sát khí thì tên giám ngục phía trước cũng cứng đờ người, thủ sẵn tư thế chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, vậy nên khi anh gọi thần hộ mệnh nó mới chuồn nhanh như vậy.
Không được, phải nói chuyện này cho hiệu trưởng Dumbledore biết. Lupin quyết định, chợt anh sững người, toàn thân lạnh toát. Có sát khí! Lupin xoay người lại nhìn quanh, sau lưng anh mồ hôi ướt đẫm. Chỉ trong một khoảnh khắc tia sát khí lóe lên, anh có cảm giác như tử thần vừa xuất hiện chớp nhoáng bên cạnh anh. Lupin cảnh giác nhìn quanh, thấy không có gì bất thường, anh liền vừa cảnh giác vừa đi tiếp.
Lúc này ở phía xa một cô bé đi đến, Lupin cảnh giác nhìn cô, thấy trên người cô mặc áo choàng nhà Gryffindor thì anh liền yên tâm. Khi đi ngang qua cô, anh chợt dừng khoảng một giây, trong mắt lóe lên mờ mịt rồi bình thường trở lại. Anh tiếp tục quay về toa tàu như thể không có chuyện gì xảy ra. Phía sau anh, cô bé kia bỗng dừng lại, cô từ từ quay đầu, một con mắt đỏ tươi như ẩn như hiện sau những sợi tóc đen dài, sắc bén vô cảm nhìn chăm chú bóng lưng anh.
Barbara lạnh nhạt nhìn Lupin đang dần khuất bóng phía xa, nếu không phải trong tương lai người này rất quan tâm tới baba thì sẽ không đơn giản là chỉ sửa đổi một đoạn ký ức thôi đâu. Những ai muốn gây bất lợi cho baba đều phải bị diệt trừ. Tất cả!
Đèn lồng trên hành lang đung đưa nhấp nháy, chợt vụt tắt khoảng một giây rồi lại sáng lên, lúc này hành lang vắng lặng không một bóng người như thể trên đoạn đường này chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
- -----------------------
Như các nàng đã thấy, Barbara cực kỳ bao che khuyết điểm =))) Hãy thắp vài nén hương cho con cóc hồng Umbridge nào ^^ (Mặc dù năm sau bả mới lên sàn nhưng thôi thắp trước đi ^^) Và đừng quên thắp luôn cho ngài bộ trưởng =))))