Gỡ bỏ trang sức, thay áo choàng bình thường, Bellatrix thổi tắt ngọn đèn trong phòng, một mình một người an tĩnh ngồi trong bóng đêm, cùng đợi tòa dinh thự yên tĩnh trở lại.
Nghe tiếng bước chân lên lầu của Cygnus và Walburga, nghe tiếng lao động tay chân của nhóm gia tinh đang quét dọn phòng khách, thẳng cho đến khi không còn lấy một tiếng vang, Bellatrix mới lẳng lặng mà đứng dậy, dùng bùa khóa cửa lên cửa phòng, lại ở cửa trong hạ một cái bùa im lặng.
Cô lấy ra đũa phép: “Lumos.”
Đũa phát ra ánh sáng nho nhỏ, dưới nguồn sáng mỏng manh, Bellatrix đơn giản sửa sang lại vài món đồ thường mặc, một ít Galleon dùng để phòng hờ trong phòng và một tiền Muggle đã sớm chuẩn bị tốt, toàn bộ đều quăng hết vào ba lô đã yếm bùa không gian.
Cuối cùng, cô mở một ngăn tủ quần áo bí mật, dè dặt cẩn trọng, không chớp mắt mà lấy ra một cái hộp nhỏ, lúc đó là vào vài năm trước, vì dự tính cho tình huống xấu nhất mà cô đã thiên tân vạn khổ đến giới Muggle trằn trọc mua hàng.
Cô vốn dĩ hi vọng mãi mãi sẽ không dùng đến thứ này, lại không nghĩ rằng bản thân sẽ đi đến kết cục tệ nhất, không thể không bước lên con đường đào vong.
Nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài cái hòm, Bellatrix chỉ hi vọng bản thân có thể thuận lợi mà trốn thoát, không cần chân chính dùng đến thứ này, bởi vì nó là chiêu cuối cùng của cô, lấy phương thức của Muggle làm thành sự phòng vệ cuối cùng, nếu như thất bại, liền không còn cơ hội nào nữa.
Cũng đem hòm bỏ vào ba lô, Bellatrix liếc mắt nhìn căn phòng bản thân đã ở mười bảy năm lần cuối cùng.
Hiện tại cáo biệt ai cũng không thể, cô hiện tại không thể dến Đức, càng không thể tìm Alexander, bởi vì sau khi cô mất tích, người mà Voldemort nghĩ đến đầu tiên chính là anh ấy.
Cho nên, cô chỉ có thể lựa chọn trốn thoát một mình, còn phải tận lực không sử dụng pháp thuật để ngừa việc dò xét ra dao động pháp thuật.
Dùng phương thức của phù thủy để rời khỏi nhà, lại dùng phương thức của Muggle để rời Anh, kế hoạch của Bellatrix là thuận lợi đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, trước hết ẩn cư một vài ngày, chờ sau khi đoạn thời gian ráo riết này trôi qua lại bắt một chuyến máy bay đến Mĩ trước.
Bellatrix biết con đường phía trước khó khăn, nhưng cũng không còn phương pháp nào khác để lùi bước nữa, chỉ có thể thừa dịp tối nay kịp thời rời đi, khiến bọn họ trở tay không kịp, may ra mới có một chút phần thắng.
Dập tắt ánh sáng từ đũa phép, Bellatrix đeo ba lô lên lưng, trực tiếp độn thổ xuống dưới lầu dinh thự, sau đó, cô thu liễm pháp thuật, dùng bùa chú xóa hết mọi dấu vết pháp thuật, nửa đêm lén lút rời khỏi quảng trường Grimmauld đã không còn một bóng người.
...!
Dọc đường đi, không ngừng mà trốn, không ngừng mà biến hóa thân phận, cố gắng hết sức che giấu hành tung của mình, may mắn kiếp trước sống ở giới Muggle một đời, khiến Bellatrix có thể thuận lợi thích ứng với những chuỗi ngày không có pháp thuật.
Chỉ là, người truy lần theo dấu vết của cô càng ngày càng nhiều, khiến cho cô kinh hãi khiếp sợ, mệt mỏi đối phó, một đám lại một đám Tử thần thực tử không ngừng mà tìm tòi, nhờ vào nước thuốc Đa dịch và bùa ẩn thân mới khiến cô nhiều lần thoát khỏi sự truy đuổi gắt gao của chúng.
Đồng thời, cô còn cố ý đưa ra tin tức giả, ý đồ muốn cho bọn chúng biết rằng cô đang định đến Pháp, do đó tận lực dẫn đám người truy tung này sang hướng khác.
Mới vừa chạy trốn, còn ở trong phạm vi của giới phù thủy, Bellatrix rất sợ hãi khi nghe các loại tin đồn như, Voldemort rất tức giận, hạ lệnh cấm cần phải tìm ra phản đồ của gia tộc Black, để hắn tự mình xử trí.
Tự mình xử trí? Bellatrix cười khổ, cô đã xem nhẹ sự kiên trì của hắn đối với cô rồi, đáng lẽ ra cô nên hiểu được tính cách của hắn, không chấp nhận được một chút phản bội, gần như cố chấp đến chấp nhất, hắn làm sao có thể cho phép cô rời khỏi lòng bàn tay của hắn?
Bellatrix tận lực lựa chọn những con đường hẻo lánh mà đi, dần dần rời xa giới phù thủy, dần dần đến các nông thôn nhỏ ở Anh.
Dân cư nơi đó chất phác mà hiếu khách, rất chân thành muốn giữ chân Bellatrix, bọn họ ai cũng lo lắng cho một cô gái nhỏ như cô sao có thể một mình hành tẩu ở những địa phương hoang vắng như thế này.
Mà ở nơi này, phù thủy tìm kiếm cũng dần giảm bớt, hiển nhiên tin tức giả cô đưa ra đã có hiệu quả, không ai nghĩ rằng cô vẫn còn ở trong phạm vi của giới phù thủy cả, cũng càng ít người nhớ đến cô.
Nhưng mà, Bellatrix biết Voldemort sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cho nên mỗi ngày cô vẫn đúng hạn uống thuốc Đa dịch, cũng tùy thời đem đũa phép đặt ở chỗ dễ lấy, nếu có chút dấu hiệu đáng nghi gì, liền kịp thời thoát đi.
Đi lòng vòng khắp nơi, bất tri bất giác đã gần một tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh, truyết bay đầy trời, Bellatrix rất vui sướng khi phát hiện ra không còn dấu vết truy tung nào nữa.
Ở Anh gần nửa năm sau, Bellatrix một lần nữa trở về cái trấn nhỏ khỉ ho cò gáy phụ cận Luân Đôn, bởi vì cô tin rằng, nơi càng nguy hiểm lại càng an toàn, Voldemort hẳn là không đoán được rằng sau khi cô đào vong nửa năm, lại cách hắn gần như vậy.
Dùng thân phận giả hướng tới một góa phụ thuê một gian nhà trọ nho nhỏ, Bellatrix cơ hồ chân không rời nhà mà sống ở trong nhà trọ, hoàn toàn dùng phương thức của Muggle mà sinh hoạt.
Giống như, cuộc sống pháp thuật mười bảy năm kia, chỉ là một giấc mộng khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Bên cạnh đó, bellatrix cũng đã dưỡng thành một thói quen, mỗi tối đi ngủ cô đều sẽ đem đũa phép đặt ở bên gối.
Sống trong cảnh đào vong này luôn mang đến cho Bellatrix cảm giác lo lắng, đề phòng, cảm giác đó dường như đã xâm nhập vào cốt tủy cô, khiến cô vô thức sợ hãi với cả một chút gió thổi cỏ lay.
Tháng hai đầu xuân đi đến, khi ánh mặt trời lại một lần nữa rơi trên mặt cỏ ánh xanh, Bellatrix đã lên kế hoạch như thế nào mới không khiến người chú ý đi lên máy bay, chạy sang Mỹ.
Thay một chiếc đầm Muggle bình thường, Bellatrix cầm bao da đi ra khỏi cửa nhà trọ tạm thời, trước hết muốn đi hỏi thăm giải quyết vấn đề visa đi Mỹ.
Đường xá quanh co như trong dĩ vãng, cũng không có bao nhiêu người, phần lớn đều là không chớp mắt đi dọc theo đường của mình, Bellatrix đi xuyên qua một cái ngõ nhỏ, khi ở đường lớn, lúc lơ đãng nhấc đầu lên, cô lại đột nhiên nhìn thấy áo choàng phù thủy đã lâu không thấy.
Bellatrix cả kinh, cơ hồ theo bản năng mà lui về phía sau chạy đi, mà những phù thủy kia dường như cũng nhìn thấy cô, cấp tốc đuổi theo, cùng rút ra đũa phép, bắt đầu phóng ra thần chú.
Bellatrix hoảng hốt ở bao da sờ soạng đũa phép đã lâu không dùng đến, chạy vội theo phương hướng đến nhà trọ, ven đường cô có đụng vào một vài người đi đường, nhưng cô cũng bất chấp, chỉ toàn lực chạy, muốn cắt đuôi mấy phù thủy kia.
Đồng thời cô cũng hận chính mình thế nhưng lại sơ sẩy, hôm nay bởi vì nóng lòng muốn ra khỏi cửa, hơn nữa gần gió yên biển lặng nên cô đã quên uống thuốc Đa dịch để che đi diện mạo sẵn có, cũng không nghĩ rằng sẽ dễ dàng bị nhận ra như vậy.
Hiện tại, cô không thể dùng độn thổ để di chuyển được, nếu không sẽ dễ dàng bị truy tung pháp thuật, cô chỉ có thể cầu nguyện sau khi bọn họ đuổi đến nhà trọ, cô có thể dùng thuốc Đa dịch mà lừa được họ.
Vòng ra đường lớn, lại chạy qua mấy ngõ nhỏ, ý đồ muốn cắt đuôi những phù thủy kia, không ngờ thực lực của những phù thủy này không hề yếu chút nào, gắt gao theo đuôi Bellatrix đồng thời còn không ngừng phóng ra bùa chú, ánh sáng đủ màu không ngừng hướng Bellatrix bắn nhanh đến, khiến cô tránh trái tránh phải, chật vật dị thường.
Cho đến khi Bellatrix bôn ba chạy được vào nhà trọ thì mấy phù thủy kia cũng đã đứng dưới lầu nhà cô, chắn trước cửa nhà.
Bọn họ chậm rãi tản ra, ở bốn phía nhà trọ liên thủ phóng bùa yên lặng cùng bùa xem nhẹ, biến nơi đây thành một khoảng không gian bị cô lập.
Biết rõ đã mất hết đường trốn, Bellatrix ngược lại rất bình tĩnh mà đi xuống dưới.
Nhắm mắt lại, rút ra đũa phép đã lâu không sử dụng, giải phóng hết pháp thuật ra ngoài, cảm giác năng lực tràn đầy quen thuộc này khiến cảm xúc khẩn trương của Bellatrix ổn định trở lại, đáy mắt cô đã là một mảnh kiên định.
Nhìn thoáng qua vòng vây dưới lầu, không phát hiện ra thân ảnh Voldemort.
Hiển nhiên bọn họ cũng chỉ vô tình phát hiện ra Bellatrix, còn chưa kịp thông tri với chủ nhân của họ.
Hít sâu một hơi, Bellatrix chuẩn bị cố gắng hết sức tốc chiến tốc thắng, cho đến khi hắn ta đến nơi, cô sẽ thoát ra từ một lỗ hổng.
Đi xuống lầu mở cửa, nhóm Tử thần thực tử chờ trước cửa kia hiển nhiên có chút rục rịch, nhưng lại đều im lặng khác thường, không có ra tay, chỉ hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cô, không cho cô có cơ hội thoát đi.
Bellatrix cố ý nâng đầu lên, cười khinh miệt: “Các vị! Đều đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Chờ tôi vì mọi người mà nấu mấy chén canh sao?”
Đầu lĩnh có thân hình to lớn của nhóm Tử thần thực tử sau khi nghe xong lời Bellatrix nói, vọt ra: “Con nhóc này! Mi cho rằng bọn ta không dám động vào mi sao? Một kẻ phản đồ của gia tộc Black, cho mi một cái Crucio cũng là quá nhân từ.”
Một tên Tử thần thực tử thấp bé bên người hắn ta từ một góc đi ra, kéo lấy bàn tay đang cầm đũa phép của hắn: “Ouston, không được manh động, chủ nhân mệnh lệnh là để ngài tự mình xử trí.”
“Tự mình xử trí?” Ouston cười dữ dằn nói, “Chủ nhân chỉ là muốn người sống mà thôi, yên tâm, ta nhất định sẽ chừa lại cho con nhóc này một hơi thoi thóp.”
Tử thần thực tử kia không chịu buông tay: “Không được, chúng ta trước hết phải thông tri cho chủ nhân đã, sau đó ngài ấy mới quyết định nên xử trí thế nào.”
“Hừ! Dick, ngươi không sợ ta sẽ giành hết công lao sao? Chỉ cần để con nhóc này còn sống đưa đến trước mặt chủ nhân, chủ nhân mới không quản ta bắt nó bằng cách thức gì.
Nếu ngươi sợ hãi thì cứ đứng ở một bên đi, ngay cả việc bắt một con bé mà cũng phải thông tri chủ nhân, lá gan của người lúc nào cũng nhỏ vậy sao?”
“Ngươi...” Dick trợn mắt nhìn Ouston, vẫn không chịu buông bàn tay của mình ra, hiển nhiên vẫn rất cố kị mệnh lệnh của Voldemort.
Xem ra cái người tên Ouston kia là một người rất mạnh miệng.
Bellatrix cười nhẹ, châm chọc nói: “Thế nào? Hai vị có cần tôi cho mượn một nơi để giúp các người tranh luận không? Chỉ là thời gian của tôi có hạn, cũng không nghĩ sẽ ở cùng các người, xem các người tranh cãi.”
“Quả nhiên là một con nhóc không biết trời cao đất rộng! Gấp gáp muốn gặp Merlin đến vậy sao? Tao thành toàn cho mày!” Ouston rốt cuộc bị Bellatrix chọc cho tức giận, giãy dụa thoát khỏi bàn tay kiềm kẹp của Dick, nâng đũa lên phát ra một cái lời nguyền tra tấn.
Trấn định né tránh thần chú vừa bắn nhanh đến, Bellatrix đánh trả lại bằng một cái bùa giải giới, thế nhưng lại đổi lấy một nụ cười khinh miệt của Ouston.
Giải bùa, phản kích, Bellatrix cố ý sử dụng một ít chú ngữ đơn giản, giống như vô lực trốn tránh, dần dần khiến Ouston càng ngày càng xa Dick, dẫn hắn tới chỗ một góc tường.
Lại là một đạo ánh sáng sát bên tai xẹt qua, cắt đứt dây buộc tóc của Bellatrix, cũng che khuất nụ cười cô vừa gợi nên.
Cô phản lại hắn bằng một bùa cắt sâu mãi mãi, thành công đem Ouston ép đến cạnh tường.
Ouston không hề thấy nụ cười quỷ dị kia của Bellatrix, trong mắt hắn lóe lên tia đắc ý tàn khốc: “Cuối cùng cũng dùng đến mấy thần chú có chút giống tao rồi, đáng tiếc là vẫn không đủ.
Một lời nguyền không thể tha thứ cũng không thể phát ra, xem ra chủ nhận vẫn còn đánh giá mày rất cao.
Không có lời nguyền chết chóc, tao xem mày làm cách nào mà thoát được tao!”
Cười một cách càn rỡ, lại đột nhiên cảm thấy đau xót trước ngực, Ouston dừng tiếng cười, kinh ngạc cúi đầu, ngực lòi ra một cái cây mũi nhọn, đâm xuyên thấu trái tim hắn.
Bất đắc dĩ phải giết người lần đầu tiên, cảm giác cũng không mấy tốt đẹp, Bellatrix thở phì phò dừng tay: “Ai nói chỉ có lời nguyền chết chóc mới có thể giết người? Một phép biến hình đơn giản cũng có thể.” Sau khi dẫn Ouston đến cạnh tường, Bellatrix đã thầm lặng làm một câu thần chú biến hình, biến tường xi-măng thành một cái cây mũi nhọn, nhanh chóng xuyên qua người Ouston từ phía sau.
Ouston há to miệng, trong mắt hắn tràn đầy sự không thể tin, nhưng không phát ra nổi một lời nào.
Thừa dịp ai cũng ngây người trong nháy mắt, Bellatrix nhanh chóng làm vài cái bùa chú muốn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Dick phản ứng lại đầu tiên, hô to: “Ngăn cô ta lại.” Đồng thời, hắn ấn lên dấu hiệu hắc ám trên cánh tay.
Thấy hành động của hắn, Bellatrix âm thầm nóng vội, Dick hiển nhiên đã triệu hồi Voldemort, thời gian còn lại của cô không nhiều lắm.
Dùng hết pháp thuật mà mình có, cô liên tiếp thi triển mấy câu thần chú công kích trên diện rộng, hi vọng có thể mở ra một lỗ hổng.
Nhưng dưới sự chỉ huy của Dick, các Tử thần thực tử không ở chính diện cô đối kháng mà chạy xung quanh, không cho cô có cơ hội lao ra, rõ ràng là muốn dùng chiến thuật kéo dài thời gian, đợi Voldemort đến.
Bellatrix càng ngày càng lo lắng, công kích của đám người cũng càng ngày càng dày đặc, cô biết, đợi khi Voldemort đuổi đến, một chút cơ hội tránh thoát cũng mất hết.
Nhưng mà những Tử thần thực tử này ai nấy cũng nhanh chóng hóa giải được công kích của cô, khiến cô không tìm thấy điểm đột phá nào.
Không ngừng bị bọn họ chặn lại, thấy thời gian dần dần trôi qua, Bellatrix chỉ có thể một lần lại một lần máy móc vung đũa phép, thấp giọng niệm hết mọi chú ngữ mà mình biết.
Thỉnh thoảng có vệt máu bắn ra nhưng không kẻ nào chịu lùi lại, mà trên mặt, trên người của Bellatrix cũng đầy rẫy vết thương pháp thuật, đau đến nỗi cô sắp không nắm nổi đũa phép nữa.
Đúng lúc này, lại nghe thấy thanh âm hưng phấn của Dick: “Chủ nhân!”
Trong lúc nhất thời, các Tử thần thực tử còn lại đều dừng tay, quỳ xuống trên đất, mà Bellatrix sau khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia đến gần, rốt cuộc cũng vô lực buông thõng tay.
Thì ra, vẫn là không còn kịp nữa sao?
...!
Chương sau sẽ bắt đầu trở nên gay cấn.
Vote cho tui đi, tui mỏi mắt mỏi tay lắm các bác biết không?.