[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

chương 111: giải phẫu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với đã Hugh mà nói, năm sáu là là một năm thoải mái nhàn nhã. Chúa tể hắc ám đã chết, cậu không cần vì an toàn của Snape mà lo lắng. Đi học, nấu cơm, ba ngày hai đầu đi lại làm vận động hữu ích cho cả thể xác và tinh thần, cuộc sống đẹp đến không thể tuyệt hơn.

Mà đối với Snape mà nói, năm này cũng là một năm bận rộn. Mỗi ngày đều phải đi học, phê chữa những luận văn ngớ ngẩn, ngao chế độc dược bệnh xá cần cùng độc dược chữa sâu răng mà lão ông mật Dumbledore cần, hơn nữa còn cần rút ra thời gian để nghiên cứu thuật luyện kim nhân thể. Đương nhiên, vận động nào đó giữa người yêu với nhau cũng không thể thiếu.

Chuyện đáng mừng là, sự nỗ lực của hắn cuối cùng cũng có hồi báo. Dưới sự giới thiệu của Dumbledore, vào một ngày cuối tuần tháng hắn gặp được đại sư luyện kim Nicolas Flamel cùng vợ ông đã sống hơn năm, có thể nói thành tựu của ông lão trên phương diện luyện kim là chưa ai sánh bằng.

Người đứng chỗ cao nhất ở lĩnh vực này luôn có rất ít bạn, cho nên đối với mỗi một người bạn đều rất quý trọng. Dumbledoree chính là một trong số những người bạn số lượng không nhiều lắm của ông lão, bởi vậy đối với Snape được Dumbledore giới thiệu cũng không hề keo kiệt.

Nicolas Flamel đã đánh mất ngũ cảm, trao đổi có chướng ngại. Sau khi biết ý đồ của Snape, liền đem bản chép tay về luyện kim nhân thể cho hắn mượn.

Bản chép tay của Nicolas Flamel ở trong mắt mỗi một người học tập thuật luyện kim không khác gì bảo tàng, lấy ra rồi chỉ sợ sẽ dẫn tới một hồi cướp đoạt. Snape cũng biết ý nghĩa trong đó, đối với người đã giúp đỡ nhiều là Dumbledore, sắc mặt cũng tốt hơn không ít.

Trừ lần đó ra, Baker Prince vẫn chẳng biết đi đâu ngẫu nhiên trở lại khung ảnh một lần, phát hiện nơi treo ảnh đã vài thập niên đột nhiên thay đổi, không khỏi cảm thấy kỳ quái, liền đợi ở trong chờ xem là chuyện gì xảy ra.

Khi khai giảng Snape đã đem bức họa mang vào phòng thí nghiệm trong hầm, mỗi ngày đều xem qua một lần. Dù sao luyện kim thuật nhân thể chỉ có lí luận tối nghĩa không cũng không được, Nicolas Flamel lại không thể trao đổi với người khác nhiều, Snape chỉ có thể kí hy vọng mong Baker Prince xuất hiện.

Ngày đó Snape dạy xong hai tiết độc dược năm năm rồi về hầm, chui vào phòng thí nghiệm như ngày thường, nhìn lướt qua bức hoạ, bất ngờ thấy chỗ trống trong khung ảnh xuất hiện một ông già.

Đối với Baker Prince mà nói, sinh ra trong thế gia độc dược lại chung tình với thuật luyện kim là bắt đầu cho cuộc đời thất bại của lão.

Năm đó xã hội thượng lưu giới phù thuỷ Anh quốc đều biết, gia tộc thế gia độc dược Prince truyền thừa ngàn năm xuất hiện một ngoại tộc, cứ việc người có thiên phú luyện kim rất ít, nhưng điều này cũng không khiến cho gia tộc độc dược xa xưa thừa nhận một kẻ thừa kế không yêu độc dược.

Baker Prince từ nay về sau bị gia tộc trục xuất, thẳng đến khi lão có một đứa con có thiên phú độc dược xuất chúng, mới một lần nữa được cho phép bước vào trang viên Prince. Nhưng thiên phú thuật luyện kim vẫn không được thừa nhận như cũ, cho dù ở trong trang viên Prince lão cũng không được mọi người nhìn tới, thậm sau khi lão chết thì bức hoạ có được đặt trong phòng chuyên bảo tồn các bức hoạ tổ tiên hay không cũng phải trải qua nhiều lần tranh chấp mới quyết định.

Mà Baker Prince cũng không vì thế mà cảm thấy thương tâm, lão chỉ tiếc nuối thành tựu luyện kim thuật không có người kế thừa. Khi Snape đưa ra hy vọng muốn lão chỉ dạy luyện kim thuật nhân thể, Baker Prince yêu cầu hắn không thể dừng lại ở việc chỉ lợi dụng luyện kim thuật chữa khỏi cho bạn lữ, mà phải toàn bộ kế thừa luyện kim thuật của lão.

Điều này có nghĩa là Snape phải phân ra thời gian không nhiều lắm với độc dược yêu quý của mình hơn nửa cho luyện kim thuật, đối với một đại sư độc dược mà nói thật sự là lựa chọn phi thường gian nan. Nhưng Snape không có nửa điểm do dự đã đáp ứng. Trong suy nghĩa của hắn, chỉ cần có thể nghe được Hugh hô lên tên hắn, cho dù muốn hắn cả đời không chạm vào độc dược cũng không sao cả.

Có bản chép tay của Nicolas Flamel cùng sự chỉ đạo của Baker Prince, luyện kim thuật nhân thể tiến triển với tốc độ lạc quan, Snape đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng Hugh mở miệng nói chuyện. Điều này mang đến cho hắn động lực vô cùng, nếu không phải có Hugh chăm lo, đừng nói đi dạy, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều có thể không cần.

Mà Hugh chỉ biết là Snape càng ngày càng bận, trên cơ bản trừ bỏ đi dạy cùng ba bữa thì không bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Về phần buổi tối Snape có nghỉ ngơi tử tế hay không cậu rất khó biết được, dù sao buổi tối phần lớn cậu vẫn phải về tháp Ravenclaw.

Hugh cũng từng khuyên nhủ hắn, chỉ là Snape mỗi lần đều đáp ứng nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại phải gõ cửa phòng thí nghiệm mới ra. Cuối cùng Hugh rốt cục tức giận, vài ngày không chịu để ý đến hắn, ba bữa làm xong liền bày lên bàn, mình thì không ở lại thêm giây phút nào mà rời đi, đến lúc đó Snape mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, biết đường thu liễm.

Công sức không phụ lòng người, vào lúc Hugh học năm bảy, Snape rốt cục đã nắm chắc mười phần có thể dùng luyện kim thuật làm cho Hugh nói chuyện.

Hugh trời sinh không có dây thần kinh phát ra âm thanh, cũng không có biện pháp làm cho cái kia thần kinh mọc ra, mà luyện kim thuật nhân thể có thể dựa theo tỉ lệ nhất định tổ hợp các loại nguyên tố, luyện thành dây thần kinh nhân tạo. Nhưng dây thần kinh hết sức nhỏ bé tinh tế, cho nên quá trình luyện thành cần cẩn thận vô cùng.

Mà nguyên tắc trao đổi đồng giá trong luyện kim thuật cũng không phải tuyệt đối. Trước khi xâm nhập vào học tập luyện kim thuật, Snape nghĩ mình phải trả một giá lớn mới có thể thành công, cũng đã chuẩn bị thừa nhận cái giá này. Nhưng Baker Prince nói cho hắn, trao đổi đồng giá trong luyện kim thuật cũng không nhất định là luyện kim thuật sư trả, chỉ cần trả giá ngang nhau, quy tắc sẽ không quản cái giá này là do ai trả.

Điều này làm cho Snape thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn không ngại trả giá vì Hugh, nhưng nếu để cho Hugh biết, đứa nhỏ quật cường kia nhất định sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, trách cứ bản thân, đây là điều Snape không muốn nhìn thấy.

Luyện kim là một môn khoa học tinh tế, Snape cần hoàn cảnh tuyệt đối im lặng cùng thời gian sung túc, hắn quyết định hoàn thành chuyện này vào ngày nghỉ Giáng sinh.

Hugh đã học năm bảy, cậu từ lúc khai giảng đã chuẩn bị cho cuộc thi N.E.W.Ts. Bị cậu kích thích, cô nàng Hermione lại nỗ lực thêm nữa, tự định ra cho mình một thời gian biểu học tập, hận không thể phân một phút thành hai để dùng.

Draco cùng Harry bị liên lụy kêu khổ không ngừng, bọn họ đang lúc tình yêu cuồng nhiệt, mỗi ngày dính lấy nhau còn ngại chưa đủ, lại bị Hermione nhìn chằm chằm không thể không dành phần lớn thời gian đặt vào việc học tập.

Draco từng viết thư đến Đức, nhờ Viktor Krum khuyên nhủ Hermione, nhưng Viktor Krum trái lại đi nhờ bọn họ trông chừng Hermione, đừng để cho cô nàng biến thành thời gian viết thư cho anh ta cũng không có. Được rồi, người này cũng bị hại, bọn họ còn có thể nói cái gì, chỉ có thể nhận mệnh đi gặm sách.

Về phần người khởi xướng Hugh lại hoàn toàn không tự giác mình khiến cho bao người buồn bực, chính cậu cũng đang rất khó chịu. Mà ngọn nguồn khó chịu, không cần nói cũng biết.

Hugh vốn nghĩ mình sắp tham gia kì thi N.E.W.Ts, nói như thế nào thì Snape cũng sẽ rút ra thời gian giúp cậu ôn tập. Đương nhiên, cậu cũng không phải thật muốn Snape làm gì nhiều, chỉ là đã hơn một năm Snape cứ thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì, thời gian hai người ở chung giảm mạnh, làm cho Hugh không có cảm giác an toàn lại càng thấy bất ổn trong lòng.

Nhưng ai biết Snape không chỉ không rút thời gian chỉ đạo cho cậu sau giờ học mà còn càng thêm bận rộn, Hugh có đôi khi trừ bỏ đi học, một ngày không gặp được hắn hai ba lần.

Thời tiết dần dần lạnh xuống, Hugh lại trở nên thấp thỏm nôn nóng, sách cũng độc không vào, thường xuyên ngẩn người, nụ cười ôn hoà ngày thường cũng đã biến mất, làm cho chúng động vật nhỏ Hogwarts nghị luận không thôi.

Lời đồn đãi nổi lên bốn phía, mà Hugh cùng Snape thì hầu như không xuất hiện cùng nhau lần nào, có người bắt đầu đoán hoàng tử nhỏ Ravenclaw có phải đã bị hầm xà vương âm trầm bỏ rơi hay không.

Tuy nói Snape có tác dụng rất lớn trong việc tiêu diệt Voldemort, nhưng làm người ta khắc sâu ấn tượng là biểu tình đáng sợ âm trầm cùng cái tính tùy ý phun nọc độc của hắn nhiều hơn, nhóm phù thuỷ nhỏ Hogwarts vẫn sợ hãi hắn như thường.

Hoàng tử nhỏ Ravenclaw ôn hoà xinh đẹp cùng viện trưởng Slytherin âm trầm, so sánh hai bên, nhóm phù thuỷ nhỏ đương nhiên sẽ đồng tình với Hugh, còn có người xoa tay muốn thừa dịp Hugh thất tình đau khổ mà chen vào chỗ trống, ôm mỹ nhân về nhà.

Đáng tiếc bọn họ nhất định phải thất vọng rồi. Snape không đếm xỉa tới chuyện này, nhưng Draco cùng Harry lại phấn khởi — người nào dám có chủ ý tới mẹ đỡ đầu tương lai của bọn họ, không muốn sống nữa phải không?

Hugh đối mạch nước ngầm mãnh liệt trong Hogwarts không hề biết gì, trong lòng quyết tâm muốn tìm một cơ hội hỏi cho rõ ràng.

Một thứ bảy tháng , hai người trong hầm nếm qua cơm trưa, Snape vừa hạ đũa muốn tiến vào phòng thí nghiệm đi, Hugh phát hỏa, giữ chặt lấy hắn.

“Làm sao vậy?”

Snape quay đầu nhìn, thấy người yêu nhỏ đang cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt không vui mà trừng hắn, đôi mắt mèo tràn đầy buồn bực cùng uất ức.

Âm thầm thở dài, Snape ôm lấy cậu, ngồi lên ghế. Hugh cao dài hơn không ít, nhưng khung xương vẫn nhỏ hơn người phương Tây nhiều, cũng không có mấy lượng thịt, Snape vẫn có thể rất dễ dàng ôm lấy cậu.

Hugh không quá tự tại mà xoay xoay, kỳ thật cậu không quá thích bị ôm đến ôm đi, chỉ là rất luyến tiếc loại cử chỉ vô cùng thân thiết này.

Snape biết Hugh đang giận cái gì. Giữa bọn họ tựa như có loại cảm ứng thần kỳ, cho dù Hugh không cần pháp thuật hiện hình hoặc là giấy bút, rất nhiều lúc hắn đều có thể lý giải được những điều Hugh muốn biểu đạt.

“Lại cho ta một chút thời gian, rất nhanh là có thể giải quyết xong xuôi, ta cam đoan.” nam nhân tóc đen trịnh trọng nói ra, ánh mắt thuần đen lộ ra sự dịu dàng cùng kiên định.

Hugh mím miệng, nhìn vào mắt hắn.

Ánh mắt nam nhân là màu đen thuần túy, điều này ngay cả ở người phương đông cũng rất ít gặp, khi không sử dụng Bế quan bí thuật thì ánh mắt này thật sự vô cùng mê người. Đối diện với ánh mắt này, Hugh luôn không có cách nào cự tuyệt những yêu cầu mà nam nhân này đưa ra.

Cuối cùng Hugh vẫn gật đầu, không truy vấn nhiều hơn, cứ việc cậu thật sự đã nhẫn nại tới cực hạn. Snape luôn bận rộn, bận đến ngay cả thời gian gặp cậu cũng không có, cũng không nói cho cậu biết rốt cuộc hắn đang bận gì, cho dù Hugh có tốt tính hơn nữa cũng khó mà chịu được.

Chuyện này cứ cho qua như vậy, Snape lại đẩy nhanh tiến độ lên, sự liều mạng kia làm cho Baker Prince nhìn mà có chút kinh hồn táng đảm.

Giáng sinh sắp tới, Hugh bắt đầu tính toán năm nay nên tặng gì cho người yêu, đã thấy hắn chui đầu vào phòng thí nghiệm, giống như căn bản đã quên mất kì nghỉ này, trong lòng tưng tức. Chỉ là với tính tình của cậu thì có tức mấy thì đến ngày cuối vẫn gửi thư đặt hàng tới Hẻm Xéo, tự dưng làm cho bọn Draco thấy mà chê cười.

Giáng sinh mấy năm nay hai người đều trở lại Spinner’s End, nhưng lần này Snape lại nói trước là ngày nghỉ Giáng sinh muốn ở lại Hogwarts làm một thực nghiệm. Hugh vốn lên kế hoạch cho một Giáng sinh ấm áp nhất thời tức giận không thôi, mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa đá cửa mà ra.

Snape ôm cậu vào trong ngực liên tục cam đoan đây là lần cuối cùng, Hugh mới sụt sịt gật đầu, cuối cùng còn tại hung hăng cắn đè vào dấu răng trên cổ hắn một cái. Nam nhân dịu dàng xoa đầu cậu — hắn phát hiện Hugh giống như đã quen thói cắn hắn rồi.

Giáng sinh bọn họ liền ở lại Hogwarts, cự tuyệt lời mời tham dự tiệc tối Giáng Sinh của Dumbledore, ở hầm hưởng dụng bữa tối ngon lành do chính tay Hugh làm.

Sáng sớm hôm Giáng sinh, Hugh ngồi xếp bằng trên đất tìm quà, bới cả nửa ngày thế mà lại không thấy quà của người yêu, giận dữ bùng lên — người này thật đáng ghét! Ngay cả quà Giáng Sinh cho cậu cũng quên!

Đang muốn phát tác, Snape đi ra từ trong phòng tắm lau tóc, cứng nhắc nói: “Quà của ta mấy ngày nữa mới đưa.”

Hugh mếu máo, xoay đi không để ý tới hắn, bóc quà của người khác.

Snape vì hành động trẻ con của cậu bật cười, đi qua đi ôm lấy bờ vai cậu: “Đừng nóng giận, ta cam đoan đó sẽ là một kinh hỉ thật lớn.”

Hugh hừ hừ, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận.

Sau khi Snape đi ra ngoài một chuyến, trở về liền vào phòng thí nghiệm, liên tục vài ngày cũng không đi ra. Hugh đem ba bữa đúng hạn đặt ở cửa, cũng thường xuyên còn nguyên dạng. Hugh vốn không vui giờ đều biến thành lo lắng, người làm bằng sắt cũng phải ăn cơm, thân thể Sev sao mà chịu được?

Trong phòng thí nghiệm Snape mất ăn mất ngủ, ngoài phòng thí nghiệm Hugh cũng không khác là bao, cơm ăn không được hai miếng liền nhìn chằm chằm cửa phòng thí nghiệm ngẩn người, mong chờ thấy Snape đi ra lấy cơm ăn, để cho mình nhìn thấy tận mắt.

Cũng may tình trạng này không kéo dài lâu lắm, ngày thứ sáu, Snape sắc mặt mệt mỏi rốt cục đi ra khỏi phòng thí nghiệm.

Hugh đứng phắt dậy, đẩy ngã ghế dựa, chạy về phía hắn. Snape ôm cổ cậu, giọng hơi khàn khàn, nhưng tràn ngập kích động cùng vui sướng: “Thành công! Hugh, ta thành công! Em có thể nói chuyện!”

Hugh bị lời hắn nói làm cho giật mình, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hắn.

Có ý gì? không phải cậu nghe lầm chứ?

Snape ôm mặt cậu, đặt một nụ hôn lên trán, “Em không nghe lầm, ta có biện pháp giúp em nói chuyện!”

Thân thể Hugh khẽ run lên, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Điều này sao có thể? Ngay cả bà Pomfrey cũng đã kết luận cậu không có khả năng mở miệng nói chuyện!

Lúc này hưng phấn khi thành công đã dần lui, Snape trấn định lại, ôm Hugh ngồi lên sô pha, giải thích: “Ta vẫn đang nghiên cứu luyện kim thuật nhân thể. Em không có thể dây thần kinh phát ra âm thanh, ta liền làm một cái cho em!”

Hugh giật mình, chẳng lẽ hơn một năm này Sev đều bận rộn làm chuyện này cho mình sao? Merlin ơi! Sev vất vả vì cậu như vậy, cậu lại chỉ biết trách cứ hắn vắng vẻ mình.

Hugh hiện tại không hề có tí vui vẻ nào vì thoát khỏi tình trạng ‘câm’, cậu chỉ cảm thấy mình là một đứa khốn nạn!

Snape vừa thấy là biết ngay đứa nhỏ này lại đang rúc vào sừng trâu ra không được, nắm cằm cậu hôn một cái, nói: “Em không biết là hiện tại nghĩ cái này đã không còn ý nghĩ gì nữa sao? Chúng ta hiện tại nên làm phải là đi tìm Pomfrey, mà không phải lãng phí thời gian so đo mấy thứ này.”

Hugh gật gật đầu, sụt sịt mũi, đi xuống khỏi người hắn.

Ngày nghỉ Giáng sinh còn chưa chấm dứt, nhưng bà Pomfrey vẫn ở lại Hogwarts.

Bọn họ tới bệnh xá, cùng bà Pomfrey nói rõ ngọn nguồn, bà Pomfrey đối với việc không thể chữa khỏi cho Hugh vẫn cảm thấy vô cùng áy náy lập tức kinh hô: “Thật sự là quá tốt! Ta chỉ biết Merlin sẽ không tàn nhẫn như vậy. Ôi, Severus, lúc nào cũng được, ta quả thực khẩn cấp muốn nghe được giọng nói của Hugh! Nó nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời!”

Snape cư nhiên tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, bảo Hugh chờ ở nơi này, hắn về hầm đem những thứ cần thiết tới.

Bà Pomfrey vì Hugh làm một tiểu phẫu, an trí thành quả luyện kim của Hugh ở yết hầu Hugh. Bởi vì sợ độc dược cùng thần chú ảnh hưởng tới hiệu quả của phát trận luyện kim nên không gây tê cho Hugh.

Cảm giác dao nhỏ dài cắt mở làn da nơi yết hầu truyền vào trong đầu, Hugh thậm chí cảm giác được máu tươi chảy qua làn da, uốn lượn chảy xuống dưới xương quai xanh. Đau thì không quá đau, chỉ là vị trí mấu chốt như yết hầu bị động dao làm Hugh dựng cả tóc gáy. Cậu nắm chặt tay Snape bên người, tận lực không nghĩ tới việc mình đang bị giải phẫu.

Giải phẫu rất nhanh đã xong, chỉ là cắt da, đối với trị liệu sư cao minh như bà Pomfrey thì quá đơn giản. Không thể dùng độc dược làm khép lại, bà Pomfrey dùng phương pháp Muggle, khâu miệng vết thương vào.

“Hugh, em cảm giác thế nào?” Snape lo lắng hỏi, sợ xảy ra vấn đề gì. Hugh cảm giác thử trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì. Kỳ thật miệng vết thương hơi đau, nhưng Hugh chịu được, nên không phải vấn đề.

Snape nhẹ nhàng thở ra, nắm tay cậu hôn lên, lẩm bẩm nói: “Thật tốt quá……”

Bà Pomfrey bên cạnh xoa xoa bàn tay dính máu, cười nói: “Severus, cậu không cần lo lắng, tôi nghĩ chờ thêm vài ngày nữa miệng vết thương khép lại là Hugh có thể nói chuyện.”

“Cám ơn bà, Pomfrey.” Snape trịnh trọng cảm ơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio