cuộc sống sau hôn nhân của Snape cùng Hugh bình thản mà hạnh phúc.
Bọn họ càng như một đôi vợ chồng già đã chung sống với nhau hơn hơn năm, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt đều ăn ý như vậy, tìm không ra một chút không hài hoà nào, làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Snape cũng hoàn toàn được nhàn hạ. Hắn xin Baker Prince nghỉ nửa tháng, muốn dẫn Hugh đi hưởng tuần trăng mật. Cách nói này là hắn ngẫu nhiên đọc được từ trong một quyển sách, cảm thấy bản thân hình như hơi không quan tâm tới Hugh nên mới quyết định, vì thế mua về một đống lớn sách giới thiệu du lịch để nghiên cứu.
Hugh biết được đương nhiên là vui vẻ, sống hai đời thật đúng là chưa đi du lịch lần nào. Tuy rằng lúc làm du Hồn có đi qua các nơi trên thế giới, nhưng cái gì cậu cũng không thể đụng chạm, không hề thấy vui vẻ chút nào.
Hai người hưng trí cân nhắc vài ngày, rồi quyết chọn ra địa điểm – đảo Vabbinfaru thuộc quốc đảo Maldives (Maldives hay Quần đảo Maldives (tên chính thức Cộng hòa Maldives, là một quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Hai mươi sáu đảo san hô của Maldives bao vòng quanh mộtlãnh thổ gồm . đảo nhỏ, khoảng hai trăm đảo trong số này có người sinh sống), nghe nói là thắng cảnh cho tuần trăng mật.
Hugh đào móc từ trong trí nhớ mơ hồ của mình, cảm giác nơi này có vẻ không tồi, mùa hè mà, bãi biển gì đó đâu thể bỏ qua chứ?
Hai người thu thập hành lý, cũng không chào hỏi cùng bất luận kẻ nào liền tiêu diêu tự tại đi, ngày nghỉ mà Baker Prince cho phép không thể lãng phí, cả hai chơi vui vẻ vô cùng.
Sau ngày trở lại Anh quốc, Snape tìm Dumbledore bàn chuyện từ chức. Quá bất ngờ, Dumbledore đang nhân dịp Grindelwald về Đức mà ăn vụng đồ ngọt bị nghẹn, thiếu chút nữa là ho bay cả thân già.
“Khụ khụ! Severus, cậu phải thông cảm cho lão già này chứ! Ngành học Độc dược tinh vi như vậy muốn tìm được một giáo sư giỏi thật sự quá khó khăn, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm làm cho ta cả đống tuổi rồi còn phải bôn ba chung quanh sao?” Dumbledore chỉ kém một phen nước mắt nước mũi cầu xin Snape ở lại. Đầu năm nay đại sư độc dược còn quý giá hơn bất cứ thứ gì, Snape chạy thì ông đi tìm đâu ra một người nữa đây?
Snape cũng không động đậy, vẫn y nguyên bản mặt lạnh lùng, “Đây là chuyện của ông! Tóm lại tôi đã quyết định, cứ ở Hogwarts nhìn đám quỷ khổng lồ nhỏ kia đạp hư độc dược tôi đã chịu đủ! Ông vẫn nên nhanh chóng tìm giáo sư độc dược khác đi, tôi nghĩ ông sẽ không hy vọng Nhật báo Tiên Tri đăng tin ‘Hogwarts khai giảng, môn độc dược không ai giảng bài’ đấy chứ?”
Dumbledore trơ mắt nhìn Snape hắc bào cuồn cuộn đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành!
Fawkes đậu trên cành ngô đồng đồng tình nhìn ông, thấp giọng kêu một tiếng. Dumbledore sờ mào nó, nảy ra ý hay, thì thào tự nói: “Fawkes, mày xem, tao cũng già như vậy rồi, nên về hưu chứ nhỉ?”
Fawkes cọ cọ lòng bàn tay ông, giống như vô cùng đồng ý mà kêu to lên một tiếng sung sướng.
Ngày hôm sau, Dumbledore tìm đến Giáo sư McGonagall, phát biểu cảm tưởng vừa thông suốt, cuối cùng trước khi McGonagall nổi bão thì nói ra mục đích của mình — về hưu, rồi để cho Giáo sư McGonagall kế nhiệm chức hiệu trưởng.
“Albus, tôi cho rằng chuyện này hoàn toàn không cần phải thế, Hogwarts cần ông.” Giáo sư McGonagall cau mày, thực nghiêm túc mà nói.
Dumbledore làm ra vẻ run rẩy, “Không, không, Minerva, ta đã hơn một trăm tuổi, chẳng lẽ cô không cho ta hưởng một số quyền lợi nên có một một ông già hay sao?”
Khóe miệng giáo sư McGonagall quỷ dị mà giật giật, đối với Dumbledore giả đáng thương tỏ vẻ bình tĩnh không để ý tới. Nhưng cũng đúng thật, Dumbledore đã vì giới phù thuỷ Anh quốc trả giá rất nhiều, cũng nên bỏ bớt gánh nặng trên vai, để cho ông nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, giáo sư McGonagall nói: “Được rồi, nhưng tôi cho rằng đảm nhậm chức vị hiệu trưởng, Severus so với tôi càng thêm thích hợp.”
Dumbledore cứng ngắc — nếu không phải Snape muốn từ chức, ông cũng không muốn dùng cái cách khẩn cấp quẳng gánh giữa đường này, chức vụ hiệu trưởng vẫn là cái cớ ông cự tuyệt tới Đức với Grindelwald đó!
“Minerva, cô nên tin tưởng vào bản thân mình đi, ta tin cô sẽ là hiệu trưởng vĩ đại nhất từ trước tới nay của Hogwarts!” Dumbledore đầy đủ biểu đạt sự tín nhiệm của mình, sau đó thảnh thơi ăn gián đôi rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Khôi phục diện mạo vốn có, Dumbledore thực nhẹ nhàng mà nghĩ: ‘Nếu không làm hiệu trưởng, vậy đi Đức đi, trong khoảng thời gian này cũng ép buộc tên kia đủ rồi!’
Mà tân tiền nhiệm hiệu trưởng McGonagall khi nhìn thấy bức thư xin từ chức đặt trên bàn làm việc trong phòng hiệu trưởng, rốt cục đã hiểu được nguyên nhân Dumbledore đột nhiên trốn chạy.
Tuy rằng trong lòng phẫn uất khôn nguôi, nhưng còn thật sự hiệu trưởng McGonagall nghiêm túc cũng chỉ đành nhận mệnh, cầm đơn xin từ chức đi tìm Snape. Muốn tìm một giáo sư độc dược đủ tư cách rất khó, một giáo sư mang danh hiệu đại sư độc dược càng khó! Bà không thể dễ dàng buông tha được.
Quấy rầy cuộc sống tân hôn ngọt ngào của người ta không phải điều bà mong muốn, nhìn thấy hai người đang hôn nồng nhiệt nhanh chóng tách nhau ra, hiệu trưởng McGonagall cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ có thểở trong lòng đâm hình nhân của ngài hiệu trưởng vô trách nhiệm.
Trải qua một hồi đàm phán, Snape miễn cưỡng đáp ứng đảm nhiệm chức giáo sư thêm một học kỳ, để cho McGonagall có đủ thời gian đi tìm giáo sư mới.
Hiệu trưởng McGonagall đi rồi, Hugh lập tức hỏi: “Sev, chừng nào thì anh từ chức vậy?” cậu còn chưa biết chuyện này, chính là vừa rồi có người ngoài nên không tiện hỏi, trong đầu lại đã nghĩ đi nghĩ lại vài lần.
Snape không để ý mà trả lời: “Mới vừa rồi, còn chưa kịp bàn với em.”
“Sao lại từ chức chứ? Không phải đang làm tốt lắm sao?” Hugh càng thêm thấy kỳ quái, tuy rằng Snape đối với các phù thuỷ nhỏ rất không có kiên nhẫn, nhưng hắn cũng giống như mỗi một phù thuỷ Anh quốc đều nhiệt tình yêu thương Hogwarts, Hugh vẫn nghĩ rằng hắn sẽ làm việc ở Hogwarts cả đời.
Snape lộ ra biểu tình chán ghét, “Ta không muốn nhìn lại mấy tên tiểu quỷ vụng về như quỷ khổng lồ đạp hư độc dược thêm nữa.”
Hugh cảm thấy có chút buồn cười, dù là ai thấy thứ mà mình nhiệt tình yêu thương lại bị đạp hư cũng sẽ không vui vẻ gì, cũng khó cho Sev lại có thể nhìn được nhiều năm như vậy. Nhưng đây mới là điều làm cho người ta thấy kỳ quái, Sev đã nhịn lâu như vậy, sao giờ lại muốn từ chức?
Cậu không hề che dấu nghi hoặc của mình hỏi ra miệng, đổi lấy một đáp án làm mình mặt đỏ tim đập: “Cùng với lãng phí thời gian trên người mấy đứa nhãi con kia, không bằng dành nhiều thời gian với em hơn.”
Hai người dính lấy nhau hồi lâu, Hugh ghé vào trong lòng Snape, có chút do dự mở miệng: “Sev, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút.”
Snape đã thật lâu không nghe được Hugh giọng điều không xác định như vậy nói chuyện với mình, không khỏi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Em muốn tới Muggle học đại học.” Hugh nói xong, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt Snape, thoạt nhìn chỉ là hơi kinh ngạc, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Snape xoa đầu của cậu, hỏi: “Sao em lại có loại ý tưởng này?”giọng điệu coi như ôn hòa, Hugh sán qua hôn lên cằm hắn một cái, vuốt lại tóc mình cho ngay ngắn, vừa trả lời: “Đời trước em cũng là một cô nhi, vì không gia tăng gánh nặng cho cô nhi viện nên em tới trường dạy nấu ăn học tập, sau đó đi làm. Khi đó em hâm mộ nhất là sinh viên, luôn cảm thấy bọn họ khác với bọn công nhân chúng em, thuộc đẳng cấp khác, rất đáng kiêu ngạo.”
Sắc mặt Snape có chút thay đổi, há mồm muốn nói gì đó, nhưng Hugh ngăn trở hắn, cười nói: “Em biết loại ý nghĩa này không đúng, nhưng khi đó cứ nghĩ như vậy. Sev, em muốn tới đại học xem thử, được không?”
Snape nhẹ nhàng nhéo hai má cậu: “Không phải em đã đoán chắc anh sẽ không cự tuyệt sao?” Hugh vuốt ve tay hắn, phồng miệng, “Sao em biết được chứ?” Nói xong cúi người xuống, ôm lấy nhóc tuyết li đang cọ đến cọ đi bên chân.
Snape nhăn mày, dùng ánh mắt tử vong dừng trên Snos đang làm nũng trong lòng Hugh. Con này vẫy vẫy đuôi, đắc ý nhếch miệng với hắn.
Hugh tiếp tục tự học chương trình học trung học Anh quốc, lúc rảnh thì cậu tìm thông tin về đại học, xem xét phải làm sao mới nộp đơn vào học.
Hugh trên cơ bản không có trụ cột gì, rất nhiều lúc còn phải tra từ điển mấy từ đơn. Nhưng cậu cũng đủ chăm chỉ, đầu óc cũng thông minh, chỉ cần không phải đại học danh tiếng gì thì cũng không có quá nhiều vấn đề.
Snape còn đang đảm nhiệm chứ giáo sư độc dược học ở Hogwarts, tuy rằng là một năm cuối cùng, nhưng bản thân hắn hoàn toàn không có ý định để lại ấn tượng tốt cho học trò, nên phun nọc độc vẫn phun nọc độc, nên cấm túc vẫn bị cấm túc.
Draco, Harry cùng Hermione thi thoảng cũng đến gõ cửa phòng, làm cho cuộc sống tự học của Hugh không đến mức quá buồn tẻ. Hermione biết Hugh đang học chương trình học Muggle, biểu hiện cô rất có hứng thú. Sau khi lật xem mấy quyển sách giáo khoa, cô quyết định sau khi tốt nghiệp cũng muốn về giới Muggle đi học.
Hugh yên lặng xin lỗi Krum vẫn ngóng trông hai người đoàn tụ, đường tình của anh ta cùng Hermione chỉ sợ còn phải dài thêm vài năm.
Về phần Draco cùng Harry là không thể lý giải chí hướng muốn tới trường học Muggle của Hugh cùng Hermione, mục tiêu của hai động vật nhỏ rất rõ ràng, tốt nghiệp xong thì kết hôn, Draco kế thừa Malfoy gia tộc, Harry muốn tới Bộ Thần Sáng công tác.
Một năm rất nhanh liền trôi qua, Draco cùng Harry tốt nghiệp chưa được hai tháng liền kết hôn, bởi vì huyết thống Veela của Draco đã hoàn toàn thức tỉnh, không có cách nào chờ đợi thêm nữa, vì thế lễ trưởng thành của Draco biến thành hôn lễ của hai người. Sau đó, Lucius đem vị trí gia chủ truyền cho Draco, mình thì cùng vợ đi du lịch thế giới.
Hermione thật sự không đi làm ở giới pháp thuật, cô về đi học trung học Muggle, chuẩn bị thi đại học. Nhưng dưới sự năn nỉ của Krum, cô quyết định thi đại học ở Đức.
Snape từ chức, hiện tại ngoại trừ học tập luyện kim thuật cùng Baker Prince và nghiên cứu độc dược thân yêu thì đang xem xét các tạp chí bất động sản ở Luân Đôn. Bởi vì Hugh muốn lên đại học, hắn không có khả năng cho phép Hugh ở ký túc xá, cũng không khả năng mỗi ngày trở lại trang viên Prince, chỉ có thểở quanh khu đại học mua nhà ở tạm.
Hugh vội vàng chuẩn bị cuộc thi tuyển đại học nhập học cuộc thi, chuyện tìm phòng đành giao toàn bộ cho Snape. Mà Snape mù tịt chuyện này chỉ có thể kiên trì đến giới Muggle mua một đống sách cùng tạp chí về bất động sản, nhà ở mà nghiên cứu.
Hugh đăng ký đại học Bờ Nam (London South Bank University)trong nội thành Luân Đôn, chuyên ngành là xã hội cùng chính trị học. Hugh chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng thời gian học tập vẫn quá ngắn, điểm thi chỉ vừa đủ điểm nhập học. Nhưng dù vậy Hugh cũng rất thỏa mãn, đang cầm giấy thông báo trúng tuyển mà thư cười ngây ngô.
Snape đối với hành động vì tự học mà bỏ bê hắn bấy lâu nay của Hugh rất là bất mãn, hiện tại nếu đã thông qua kì thi, hắn cũng không còn gì cố kỵ, đè Hugh ở trên giường lm t̀nh điên cuồng vài ngày mới buông tha cho cậu.
Cuộc sống đại học của Hugh như cá gặp nước, chương trình học không nhiều lắm, lấy sự chăm chỉ cùng thông minh của Hugh, ứng phó đứng lên thực nhẹ nhàng.
Snape ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng mua một căn nhà lầu nhỏ cách khu vực đại học Bờ Nam một dãy phố, nhà có tầng hầm ngầm, hắn đem phòng thí nghiệm độc dược cùng luyện kim thuật đều dời qua đây, ở cùng Hugh.
Hugh cơ bản không có hoạt động xã giao gì, hành động đơn đọc quái gở, hơn nữa có bạn lữ Snape độc chiếm dc mạnh mẽ như vậy, cho dù có người muốn tiếp cận với cậu nhưng học đại học được một năm rồi mà ngay cả một người bạn cũng không có.
Ngày trôi qua thật bình tĩnh, hai người đều không thấy thiếu thốn gì. Thẳng đến khi tin tức Harry mang thai truyền đến, cuộc sống của bọn họ mới nổi vài gợn sóng.
Nam phù thuỷ giới pháp thuật mượn độc dược sinh tử hoặc thần chú phồn vinh (sinh sôi, nảy nở) là có thể mang thai, Hugh không phải không biết, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, yêu cầu cảm tình giữa bạn lữ phải khắc sâu kiên định, ma lực cường đại, nếu không rất dễ sinh non, thậm chí sẽ tạo thành tổn thương không thể vãn hồi cho cơ thể mẹ, cho nên có rất ít người làm.
Draco cùng Harry là bạn lữ mệnh định, màu sắc hôn khế của hai người so với hôn khế bình thường đậm màu hơn không chỉ một bậc, sau khi kết hôn lại gắn bó như keo như sơn. Gia tộc Malfoy cần người thừa kế, cho nên sau khi bọn họ kết hôn đã đi tìm Snape xin độc dược sinh tử, vẫn luôn nỗ lực. Nhưng chuyện này Hugh cũng không biết, bởi vì cậu một lòng muốn lên đại học, Snape không muốn cho cậu phải bận lòng.
Hai người đến trang viên Malfoy thăm hỏi, khuôn mặt bởi vì huyết thống thức tỉnh mà càng thêm tinh xảo hoàn mỹ của Draco tràn ngập nụ cười hạnh phúc, ôm Harry, chồng chồng hai người nắm tay nhau, nhẹ nhàng đặt lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Harry.
Hugh cảm thấy trong lòng như có một góc bị sợi dây vô hình xoắn lấy, một ý niệm trong đầu chậm rãi hình thành.
Hai người chúc mừng đôi chồng chồng sắp thành phụ huynh, tiếp theo Harry lôi kéo Hugh đi ra sân tản bộ nói chuyện phiếm, để cho Snape cùng gia chủ Malfoy đương nhiệm tán gẫu.
Đi trên con đường nhỏ u tĩnh, ánh mắt Hugh vẫn không thể rời khỏi cái bụng của Harry, ngay cả Harry hỏi cậu tình hình gần đây cũng trả lời không yên lòng, ông nói gà bà nói vịt.
Harry cũng phát hiện, đẩy vai cậu: “Hugh, anh làm sao vậy?”
Hugh giờ mới hoàn hồn, biểu tình có chút rối rắm hỏi: “Harry, em…… cảm giác thế nào?” Harry sửng sốt một chút mới hiểu được cậu đang hỏi gì, trên mặt lộ ra nụ cười: “Rất hạnh phúc đó!”
“Không, không phải, anh là nói…… cảm giác mang thai.” Hugh hỏi rất gian nan, tuy rằng vẫn biết nam phù thuỷ có thể mang thai, nhưng cho tới giờ cậu chưa bao giờ đem chuyện này liên hệ tới bản thân mình hoặc bạn bè bên cạnh.
Harry đương nhiên gật đầu: “Có cái gì không đúng sao? Có thể sinh con cho Draco, em cảm thấy rất hạnh phúc!”
Hugh ngạc nhiên, nuốt nước miếng, “Chẳng lẽ em không biết là đàn ông con trai mang thai rất kỳ quái sao?” Harry chớp mắt, có vẻ oan ức: “Hugh, anh cảm thấy em rất kỳ quái sao?”
“Không, không, không!” Hugh vội vàng lắc đầu, nó mà dám nói như vậy, Draco mạo hiểm bị cha đỡ đầu của cậu ta Avada Kavadra cũng sẽ cho nó một trận! “Ý anh là, có hơi không quen.”
Harry sờ sờ bụng mình: “Em biết, anh cảm thấy như vậy không có gì lạ. Hugh, lúc em ở nhà Dursley, tuy rằng bọn họ đối xử với em không tốt, nhưng dì dượng luôn tận khả năng thỏa mãn mọi yêu cầu của Dudley, có đôi khi em cảm thấy như bản thân là một đứa khốn kiếp chen ngang vào gia đình người khác vậy.”
“Khi đó em nằm mơ cũng muốn một gia đình thuộc về mình. Lúc đầu ảo tưởng của em là ba mẹ em sẽ có một ngày tới đón em đi, sau đó họ sẽ yêu thương em giống như dì dượng yêu Dudley vậy. Sau em lại nghĩ, về sau em sẽ tìm một người em yêu, cùng cô ấy sinh thật nhiều đứa nhỏ, tạo thành một gia đình ấm áp. Em sẽ yêu con mình, so với dì dượng yêu Dudley còn nhiều hơn!”
Harry nói xong, mắt hạnh ngọc lục bảo là sự lưu luyến dịu dàng mà Hugh chưa từng thấy qua: “Draco cho em hết thảy điều em mong muốn. Không chỉ là đứa nhỏ hiện tại này, em còn muốn cũng anh ấy sinh thật nhiều đứa nhỏ, cuối cùng có thể tạo thành một đội bóng Quidditch! Em cùng Draco sẽ dạy bọn nói bay quanh trang viên, cảnh đó nhất định là sẽ rất đẹp!”
Harry tràn đầy hy vọng, cảnh tượng vẽ ra làm Hugh cũng động tâm không thôi — đương nhiên, ngoài trừ phần dạy bọn nhỏ bay ra.
Như vậy xem ra, sinh đứa nhỏ cũng không phải không thể chấp nhận!
Trở lại giới Muggle, hai người đều có chút trầm mặc.
Hugh đang nghĩ xem phải mở miệng như thế nào, Snape thì đang nghĩ về nhưng chuyện đã nói cùng Draco.
“Cha đỡ đầu, ngài cùng Hugh kết hôn cũng đã hơn hai năm, còn không định có con sao?” khi Draco nói lời này, trên mặt còn mang theo kích động cùng dịu dàng của người sắp làm cha.
Snape thản nhiên nói: “Hugh còn đang đi học.” Trên thực tế đây chỉ là một phần lí do, hắn còn chưa trải qua thế giới hai người với Hugh cho đủ, cảm thấy lúc này muốn có con là quá sớm. Hơn nữa, Hugh có vẻ không hề có ý định có con, hắn còn cần một đoạn thời gian nói bóng nói gió để cho Hugh thích ứng một chút.
Draco đối với lời này của hắn rất là không đồng ý: “Cha đỡ đầu, chẳng lẽ ngài định đợi đến khi con của con và Harry đi học Hogwarts mới sinh con sao?”
Snape giật lông mày, không nói chuyện.
“Sev,” Hugh gọi hắn một tiếng, nhích lại bên người hắn, “Không bằng…… chúng mình có con đi đi?”
Snape quay đầu, thấy mắt Hugh sáng lấp lánh, đột nhiên cảm thấy những do dự cùng bất an trước đó của mình đều là buồn lo vô cớ.
Sờ sờ đầu bạn lữ, “Chờ em tốt nghiệp đại học.” Hugh kéo tay áo hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không…… em không học nữa?”
Snape cho cậu một cái cốc đầu, “Chỉ có kẻ ngu ngốc không nghị lực mới có thể bỏ dở giữa chừng!” Hugh xoa trán, tức giận mà kháng nghị: “Em mới không phải đứa ngốc!”