[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

chương 46: cuối kỳ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đã khuya, Snape cùng Hugh ôm nhóc tuyết li đã trở nên thực ôn thuần trở lại hầm.

Trên bàn cơm gia tinh đã dọn xong bữa tối, Hugh ở phòng bếp có thêm bùa ấm chú, vẫn còn nóng hầm hập.

Bắt đầu dùng cơm.

Hugh hiển nhiên vẫn chưa quen mối quan hệ mới của bọn họ, ăn cơm mà không hề yên lòng, luôn vụng trộm liếc mắt sang nam nhân tóc đen bên đối diện vẫn động tác tao nhã, mặt không chút thay đổi, sau đó hạ mi mắt không biết nghĩ gì.

Cậu không nói Snape cũng biết, nhất định là còn đang vì hắn thổ lộ mà trăm tư không hiểu, ngẫm lại xem mình có chỗ nào hấp dẫn hắn, vì đoạn cảm tình này mà lo được lo mất.

Tâm tư của Hugh luôn dễ đoán như vậy, chuyện rất phức tạp gì đó cậu không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ.

Kỳ thật Snape vốn không định sớm như vậy đã nói cho Hugh tâm ý của mình, Hugh vừa mới đầy mười ba tuổi, hết thảy với cậu mà nói cũng không chắc chắn, hắn vốn nên chờ Hugh trưởng thành thêm chút nữa, kiên định hơn chút nữa hãy nói. Nhưng lúc ấy nhìn Hugh ảm đạm hắn lại nhịn không được.

Dùng xong bữa tối, tiếp theo đút cho nhóc tuyết li chút sữa cùng thịt ba chỉ, đã gần đến thời gian cấm đi lại ban đêm, Hugh đành về tháp Ravenclaw.

Snape cho người yêu nhỏ tân nhiệm của mình một nụ hôn chúc ngủ ngon, ở trên trán. Đứa nhỏ kia cơ hồ là ngay lập tức, màu hồng nhàn nhạt tràn lan từ bên tai, rồi đến làn da lộ ra khỏi áo đều đỏ bừng một mảnh.

Snape vì phản ứng ngây ngô của cậu mà cười nhẹ.

Hugh thấy hơi ảo não, lần đầu tiên cậu nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn cùng nam nhân lớn hơn cậu gần tuổi [Sâu: tuổi thân thể], trước mặt hắn, cậu luôn không tự giác mà làm ra mấy chuyện ngây thơ như vậy.

Hugh trấn định tâm thần một chút, ngẩng đầu, gắt gao nhắm mắt lại, một bộ thề sống chết — kiễng mũi chân, nhanh chóng hôn một cái thật mạnh lên mặt Snape, rồi không đợi hắn phản ứng lại đã hoảng sợ chạy mất.

Snape nhìn bóng dáng hoang mang rối loạn của cậu, nhất thời bật cười.

Một đường chạy về ký túc xá, Hugh ngồi phịch ở trên giường thở, sau đó cốc mình một cái thật đau. Nhóc tuyết li vì hành vi kỳ quái của cậu mà nghi hoặc, nghiêng đầu, nằm ở đầu giường nhìn cậu.

Thật sự là quá mất mặt mà! Cư nhiên cứ như vậy chạy mất. Cậu hẳn nên sau khi hôn giáo sư xong sẽ thực bình tĩnh nói ngủngon, thực bình tĩnh mà rời đi chứ!

Hugh White, mày thật vô dụng! Merlin phù hộ, giáo sư không cần bởi vì hành vi quá sức ngu ngốc này mà chán ghét cậu nha!

Hugh lật người, đem mặt vùi vào chăn.

Cho tới bây giờ đầu óc cậu còn chưa thật sự sáng tỏ. Mới vài giờ trước, giáo sư thật sự nói thích cậu sao? Merlin ơi, cậu không phải đang nằm mơ đi?

Hugh hung hăng nhéo nhéo cánh tay mình, đau đớn làm cho cậu hít sâu một hơi.

Cậu không hề đi tự hỏi nguyên nhân Snape thích mình, cũng không muốn tự hỏi phần thích này rốt cuộc sâu bao nhiêu, chỉ biết đắm chìm trong niềm vui sướng được người thương thổ lộ.

Toàn bộ buổi tối Hugh mất ngủ, nằm ở trên giường cười ngây ngô một đêm. Ngày hôm sau rời giường thì vác theo đôi mắt đen sì, chân bước loạng choạng vào phòng bếp làm bữa sáng. Đầu óc rối mù lần đầu tiên Hugh cần nhờ gia tinh giúp mới làm tốt bữa sáng, phòng bếp một trận rối loạn.

Đến hầm, Snape vừa thấy bộ dạng cậu mơ mơ màng màng thì biết ngay tối hôm qua cậu khẳng định không ngủ, không khỏi cảnh tỉnh mình thổ lộ hơi không đúng thời điểm- Hugh nếu dùng loại trạng thái này đi tham gia cuối kỳ cuộc thi, tám phần sẽ nộp giấy trắng.

Lại một lần nữa Hugh thiếu chút nữa là đem cháo cọ lên mũi, Snape rốt cục nhịn không được đi qua đoạt lấy cái thìa trong tay cậu, “Cậu White, khi nào thì miệng của em đổi chỗ cho cái mũi rồi hả?”

Hugh cố gắng trợn to mắt thấy hắn, vẻ mặt vô tội. Nói thực ra đầu óc cậu căn bản không phản ứng nổi mình vừa làm chuyện gì. Đêm qua cậu tinh thần phấn khởi cả đêm, hôm nay thật sự tinh lực không sung túc cho lắm.

Snape bất đắc dĩ, kéo ghế dựa ngồi vào bên cạnh Hugh, bưng lên bát cháo múc một thìa, “Há miệng.”

Hugh theo bản năng há miệng, Snape đút thìa cháo vào miệng cậu, “Nhai.”

Nhai nhai nhai —

Ể?

Hugh não úng nước giật mình tỉnh lại, trợn hai mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Snape cong môi cười, “Rốt cục tỉnh rồi sao?”

“Cạch!” – cả người Hugh nhanh chóng hồng hào, lỗ tai muốn bốc hơi.

Mất mặt quá mất mặt quá! Cư nhiên trước mặt giáo sư lại lộ ra bộ dạng cần người đút cơm, Hugh White, mày càng sống càng lụi bại!

Snape thả bát lên bàn, nhìn bộ dáng Hugh quẫn bách, “Thật sự khó chấp nhận như vậy sao?”

Hugh ngẩn người, cúi đầu.

Snape lây tay sờ sờ đầu cậu, “Không cần nghĩ nhiều, em chỉ cần cứ như vậy là được rồi.”

Hugh không nhúc nhích.

“Thực không có biện pháp với em mà -” Theo một tiếng than nhẹ, cằm Hugh bị ngón tay thon dài tái nhợt của Snape gợi lên, môi bị hai phiến ấm áp khác bao trùm.

Hugh ngạc nhiên đến độ trợn to hai tròng mắt, màu hổ phách chống lại màu đen.

Ánh mắt đen của Snape quá mức thuần túy, làm cho Hugh có loại ảo giác muốn ngã vào trong đó, sa vào không thể tự kềm chế.

Giáo sư —

Hugh ở trong lòng nỉ non, thỏa hiệp nhắm mắt lại, hai tay khoát lên trên vai nam nhân, khẩn trương túm lấy vải dệt màu đen.

Nam nhân dán lên môi cậu nhẹ giọng nói: “Ngoan, hé miệng.” Thanh âm giống như đang áp lực gì đó. Hugh bản năng theo lời mà hé miệng, lập tức hơi thở nóng cháy của đối phương hoàn toàn thổi quét khoang miệng.

Snape hôn bá đạo lại không mất sự dịu dàng, đầu lưỡi linh hoạt không kiêng nể gì mà đoạt lấy trong miệng, khi thì khẽ lm lợi của cậu, khi thì đảo qua niêm mạc mẫn cảm, khi thì quấn quít lấy cái lưỡi đang không biết làm sao của cậu, bắt buộc nó cùng nhau điên cuồng.

Chưa từng cảm nhận kích thích mãnh liệt như vậy, Hugh cảm thấy bất lực, hai tay khoát tay lên vai hắn luống cuống mà du di qua lại, lông mi kịch liệt rung động, ngẫu nhiên từ miệng tràn ra tiếng thở dốc ngọt nị.

Snape hoàn toàn không có ý định dừng lại, mạnh mẽ khoá cậu lại trong ngực, nhiệt liệt mà hôn sâu. Hugh cảm giác không khí trong khoang phổi đều bị hắn bá đạo cướp đi, sắp không thở nổi.

Hugh khó chịu đẩy đẩy ngực hắn, cậu sắp hít thở không thông!

Snape rốt cục rời khỏi miệng cậu, mổ nhẹ hai cái lên đôi môi cánh hoa sưng phù của cậu, trán kề trán, hô hấp dây dưa.

“Cảm giác như thế nào?” Snape ghé vào lỗ tai cậu ác liệt hỏi, Hugh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt sương mù mênh mông, hư nhuyễn mà lắc đầu.

Cái này quá điên cuồng rồi! Cậu nghĩ có lẽ mình sẽ mất mặt mà trở thành người đầu tiên từ trước tới nay chết vì hôn môi mà hít thở không thông!

Snape buông cậu ra, “Ăn cơm.” Trở lại vị trí của mình.

Hugh lắc lắc cái đầu còn hơi thiếu dưỡng khí, đem lực chú ý tập trung lên bữa sáng trước mắt. Có lẽ là phương pháp làm tỉnh tinh thần của Snape thực sự hiệu quả, tuy rằng Hugh vẫn có chút ngơ ngác nhưng ít ra sẽ không đem cháo cọ lên mũi nữa.

Nhóc tuyết li lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Harry, Draco cùng Hermione liền rước tới tiếng kêu sợ hãi cùng yêu thích và những cái vuốt ve nóng bỏng của ba người, vuốt ve chải lông mang đến cảm xúc tuyệt hảo khiến cho ba phù thuỷ nhỏ yêu thích không rời tay. Draco công bố muốn nhờ phụ thân cậu ta kiếm cho mình một con nuôi chơi.

Ba người quá mức nhiệt liệt yêu thích khiến tuyết li có chút sợ hãi, lủi vào trong ngực Hugh, cái đầu nhỏ nhắm thẳng ngực cậu mà cọ, chỉ còn cái đuôi tuyết trắng xoã tung là lộ ra bên ngoài cánh tay Hugh.

“Hugh, tuyết li rất hiếm thấy đó, sao anh lại có?” Hermione vừa hỏi, vừa tiếp tục dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nhóc động vật đang hơi run run trong lòng Hugh.

Hugh lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không đáp. Điều này càng làm cho ba phù thuỷ nhỏ tò mò không thôi, liên tục truy vấn, nhưng Hugh thủy chung không hé miệng, làm ba người hết sức buồn bực.

Kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến.

Môn đầu tiên là lịch sử ma pháp, bọn họ dùng bút lông chim có ếm thần chú chống gian lận, bình thường Hugh cũng rất chăm học, lại có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, tuy rằng mấy ngày nay đã xảy ra chuyện nhiễu loạn tâm thần, nhưng điều đó không hềảnh hưởng cậu phát huy. Cậu làm rất mau, hơn nửa tiếng sau đã nộp bài trước tiên, rời khỏi phòng thi lâm thời.

Một ngày thi hai môn, ra khỏi phòng thi lịch sư ma pháp, Hugh trực tiếp tới phòng bếp.

Mấy ngày hôm trước vừa cùng Snape xác lập quan hệ người yêu, nghỉ hè lại sắp đến. Hugh vừa nghĩ tới suốt hai tháng không nhìn thấy Snape liền cảm thấy khó chịu.

Có lẽ giáo sư sẽ nguyện ý cho cậu ngẫu nhiên tới Spinner’s End quấy rầy? Hugh nghĩ, quyết định như sẽ thương lượng với Snape về chuyện này.

Làm tốt cơm trưa, đến hầm, Snape còn chưa trở về. Sáng nay hắn cần trông thi môn độc dược năm năm.

Hugh đem thức ăn dọn lên bàn, sau đó ngồi trên sô pha chuyên dụng. Nhóc tuyết li đứng trên vai nhảy vào lòng cậu, Hugh nhẹ nhàng xoa lưng nó, nhóc tuyết li thoải mái mà rên hừ hừ, Hugh trầm tư suy nghĩ làm thế nào để Snape đáp ứng mình nghỉ hè ngẫu nhiên tới thăm hắn.

Ngay lúc Hugh càng nghĩ càng cảm thấy Snape sẽ không đáp ứng mà uể oải không thôi thì phù thuỷ áo đen đã vô thanh vô tức đứng ở trước mặt cậu.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Đột nhiên ra tiếng, Hugh lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa giật bắn khỏi sô pha. Nhìn đến là hắn, nhẹ nhàng thở phào, lại cúi đầu.

Snape mặt nhăn mày nhíu, lôi cái đống trắng trắng chướng mắt trong lòng cậu ra, [Sâu: giáo sư đó là quà sinh nhật thầy đưa cho Hugh mà!] khiến nhóc tuyết li nằm trên đất phát ra tiếng nức nở đáng thương, muốn khiến cho cậu chủ nhỏ ôn nhu xinh đẹp chú ý tới mình, đáng tiếc thất bại.

Snape ôm lấy Hugh, chính mình ngồi vào sô pha, để cậu ngồi trên đùi. Tư thế như vậy khiến Hugh thực không quen, bất an vặn vẹo vài cái mới an tĩnh lại, gác đầu mình lên vai nam nhân, tay bắt lấy tay áo hắn.

Hugh giãy dụa muốn nói lại thôi, Snape đã nâng đầu cậu lên đối mặt hắn, “Không thể nói cho ta biết sao? Cậu White.”

Hugh ánh mắt ảm đạm, cho tới bây giờ, ngoại trừ buổi tối sinh nhật của cậu thì Snape vẫn kêu là cậu White, chứ không phải tên thánh của cậu.

Tình lữ với nhau lại xa lạ vậy sao? Hay kỳ thật giáo sư không đem cậu trở thành người yêu?

Snape liếc mắt một cái liền nhìn ra đứa nhỏ này lại đang nghĩ miên man gì đó, có chút bất đắc dĩ — vì sao nhóc không thể thẳng thắn một chút chứ? [Sâu: giáo sư ei, kỳ thật không thẳng thắn nhất chính là ngài đi? Giáo sư: Avada Kavadra!]

Hugh lấy ra giấy bút từ trong túi tiền, ngòi bút do dự trên trang giấy một hồi lâu mới hạ bút, “Giáo sư, thầy có thể kêu tên thánh của em được không?” Hugh thật cẩn thận liếc nhìn Snape một cái. Cho tới bây giờ cậu rất ít khi yêu cầu Snape điều gì, ngoại trừ chuyện liên quan đến sức khoẻ của thầy.

Chỉ vì thế?

Snape khó có thể lý giải sự chấp nhất của Hugh đối với xưng hô, dù sao hắn chỉ vì thói quen mới vẫn tiếp tục sử dụng cái xưng hô cậu White này. Nhưng đối mặt với bộ dáng cẩn thận chờ mong của nhóc kia —

“Được.”

Hugh lập tức tươi cười. Snape lại bất đắc dĩ đỡ trán – nhóc con này chẳng hề tự giác gì với sức hấp dẫn của mình, luôn lần nữa khiêu chiến mức độ nhẫn nại của hắn.

Ấn đầu nhóc kia xuống, Snape hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Năng lực học tập luôn luôn rất mạnh, Hugh thuận theo hé miệng, nhận lấy sự tàn sát bừa bãi kịch liệt của Snape trong khoang miệng non mềm của mình.

Đôi tay dài nhỏ của Hugh không biết từ khi nào lặng lẽ buông trên cổ Snape, thuận theo những đòi hỏi của hắn.

Sao lại có thể thích một người nhiều đến vậy —

Thích đến độ không biết làm sao mới tốt.

Kết quả — vẫn chưa hỏi nghỉ hè có thể đến Spinner’s End hay không mà —

Buổi chiều thi môn biến hình học, Hugh vừa buồn nản nghĩ, vừa biến con chuột thành cái ly uống rượu chân dài.

Cuộc thi giằng co bốn ngày, chiều ngày thứ ba thi môn bay, Hugh không tham gia, mà đi tới hầm.

Cuộc thi kết thúc rồi, lũ phù thuỷ nhỏ giống vừa được giải phóng khỏi Azkaban, ôm nhau, hoan hô, những khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy tươi cười hưng phấn.

Mà lúc này trong thư viện, Hugh, Harry, Draco cùng Hermione ngồi vây quanh trước bàn, sắc mặt nghiêm túc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio