Ngày hôm sau, khi Snape xuống lầu, Hugh vẫn giống như mỗi buổi sáng sớm trước kia, bận rộn làm bữa sáng tại phòng bếp cho cả hai. Hắn đi vào phòng bếp, Hugh đang lấy ra bánh bao mềm nhũn từ cái lng hấp kì quái đang bốc khói nóng ngút trời, khuôn mặt Hugh có chút mơ hồ.
Thấy hắn tiến vào, Hugh tranh thủ cho hắn nụ cười, tiếp tục lấy bánh bao còn lại ra đặt lên một cái đĩa tinh mĩ, hết thảy đều thực bình thường, bình thường đến mức quá đáng.
Snape nghĩ mình nên nói chuyện một lần với người yêu nhỏ sau bữa sáng.
Hugh xong mọi việc, Snape đi qua cho cậu một nụ hôn buổi sáng nhẹ nhàng, “Hugh, chào buổi sáng.” Hugh khẽ cười, chỉ vào bữa sáng để trên kệ bếp, Snape bưng lên đi ra phòng bếp. Hugh cởi tạp dề, treo lên tường, theo đi ra ngoài.
Bữa sáng khi ăn theo lệ không nói gì, Snape vừa ăn vừa nghĩ trước xem nên nói chuyện ra sao.
Nghĩ lại, giữa bọn họ không chỉ có yếu tố ngoại giới mà còn do cảm tình của bọn họ không ổn định. Ngay từ đầu khi hắn thổ lộ với Hugh, Hugh đã biểu hiện rất bất an, thực rõ ràng cảm tình với hắn ôm thái độ không chắc chắn. Chính là những ngày hạnh phúc bình thản khiến cho hắn hầu như quên mất vấn đề này tồn tại, hiện tại xem ra, tai hoạ ngầm này không trừ không thể.
Nếm qua bữa sáng, Hugh đứng dậy muốn thu thập bát đũa, Snape ngăn cậu lại, “Hugh, ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện.” Động tác của Hugh dừng một chút, chậm rãi thu tay về, giương mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người trên sô pha ngồi đối diện, nhóc tuyết li cọ bên chân Huh kêu chít chít, cái mũi hồng nhỏ còn dính chút sữa. Hugh giúp nó lau sạch sẽ, nhưng không giống bình thường mà ôm nó vào lòng.
Snape hơi nhíu mi, nhịn xuống ý tưởng quăng cho con tuyết li chết tiệt kia một cái ‘Diffindo’, mở miệng: “Hugh, ta nghĩ có lẽ em nguyện ý nói cho ta biết, rốt cuộc em đang phiền não điều gì? Xét thấy quan hệ giữa chúng ta, nếu ta không lý giải sai thì hẳn là người yêu.”
Hugh không tự giác nắm chặt vải dưới tay, cúi đầu, chưa đáp lại.
Cậu không biết nên nói gì. Nói cậu thấy đau đớn cho địa vị của mình vĩnh viễn không so được với cô gái tóc đỏ mắt xanh kia? Sau đó thì sao? Cậu nên giải thích ra sao về việc mình biết người hắn thầm mến?
Nói cậu lo lắng làm sao để chu toàn cho hắn khi chiến tranh sắp tới? Sau đó thì sao? Cậu lại phải giải thích sao về chuyện cậu biết sẽ có chuyện xấu xảy ra?
Hugh nghĩ cậu đại khái vĩnh viễn cũng không mở miệng mởi nói được hết những khúc mắc này. Cậu không thể tưởng tượng được người đàn ông cực độ kiêu ngạo lại cực độ tự ti này khi biết cuộc sống của chính mình, thế giới mình đang sống chỉ là một câu chuyện dưới ngòi bút của một bà nội trợ sẽ có phản ứng gì.
Đối mặt với người đàn ông mình yêu, Hugh luôn cẩn thận rồi lại càng cẩn thận, bởi vì cậu biết trái tim người này có bao nhiêu mẫn cảm. Cậu không đề cập tới tâm của mình do Lily Evans mà bàng hoàng, không chỉ là vì không thể giải thích nguyên do, càng vì cậu không dám.
Lily Evans là miệng vết thương cấm kị nhất trong lòng Snape, cạu không dám cũng không thể đi vạch trần.
Hugh White hai bàn tay trắng, cho nên cậu thua không dậy nổi. Yêu Snape là cậu đánh cược được ăn cả ngã về không, thắng, cậu sẽ là người hạn phúc nhất thế giới này Thua — ngay cả chính cậu cũng không biết sẽ như thế nào, có lẽ trở thành một cái xác không hồn, có lẽ ngay cả dũng khí sống sót cũng không có.
Cô gái tóc đỏ trong trí nhớ Snape kia là mấu chốt của cuộc đánh cược này. Hugh không dám hy vọng xa vời mình sẽ thắng, nhưng cậu hy vọng vẫn vĩnh viễn bảo trì cân bằng như vậy. Snape toàn tâm thương cậu, nếu không thương, cậu chỉ cần có thể canh giữ bên người hắn là đủ.
Snape không có được câu trả lời, gió lốc nổi lên trong con ngươi đen kịt.
Vì sao không trả lời? Có cái gì không thể cho hắn biết sao? Hay là cho rằng hắn không đáng tín nhiệm?
“Hugh White.” Snape ngữ khí thực bình tĩnh, nhưng Hugh rõ ràng từ trong đó nghe ra ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Hugh bất ngờ không kịp phòng vệ đã bị người áp chế dưới sô pha, ngẩng đầu là nam nhân mặt đầy lửa giật, đôi mắt đen như hắc diệu thạch khiến cậu trầm mê kia tràn đầy tức giận đáng sợ.
Hugh run nhè nhẹ, hay là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Snape tức giận như vậy, làm cho cậu có loại sợ hãi sẽ bị xé xác ăn sống.
Hai tay mạnh mẽ của đối phương phân biệt giam cầm cổ cùng thắt lưng cậu, một chân chen giữa hai chân cậu, cả người Hugh đều không thể động đậy, muốn cúi đầu, nhưng rất nhanh trên cằm có một bàn tay khiến cậu phải ngẩng đầu.
“Hugh White, rốt cuộc em đang giấu diếm cái gì? Chết tiệt! Nói cho ta biết!” Snape tức giận nói, xen lẫn bị thương cùng lo lắng không dễ phát hiện.
Hugh cảm thấy mình sắp hỏng mất!
Rõ ràng cậu là người không muốn tổn thương nam nhân này nhất trên thế giới, nhưng vì cái gì cậu vẫn chọc hắn tức giận.
Hầu như không khống chế được muốn nói cho hắn hết thảy, nhưng cuối cùng một chút lý trí chưa đứt đã nhắc nhở cho cậu hậu quả thảm thiết.
Hugh gian nan vươn tay, bắt lấy áo Snape, hai tròng mắt màu hổ phách ngập tràn sự giãy dụa cùng thống khổ. Cậu lắc đầu như điên, môi dưới bị chính cậu cắn nát.
Sao lại khó như vậy? Cậu chỉ muốn thủ hộ hắn thôi mà!
Đôi môi đầm đìa máu tươi kia khiến cho Snape nhìn mà kinh hãi, tức giận lập tức thối lui, áp chế cũng biến thành cái ôm dịu dàng.
“Ta rất xin lỗi.” Hắn thấp giọng nói, nhẹ nhàng lm đi vết máu trên môi Hugh, hai cái thần chú chữa khỏi không tiếng động không đũa phép, vừa lòng nhìn thấy đôi môi Hugh khôi phục bộ dáng mê người vốn có.
Hắn không muốn bắt buộc câu, chỉ là bị lo lắng cùng không được tín nhiệm khiến cho lửa giận nhất thời ngập đầu, mới có thể đối đãi như vậy với người hắn hận không thể ôm trong lòng bàn tay mà che chở.
Hai tay Hugh xuyên qua vai hắn, vòng qua cổ, vùi đầu trên hõm vai hắn, chậm rãi lắc đầu, mái tóc ngắn mềm mại xẹt qua da khiến cho người ta tâm động.
Không phải không muốn nói, là không thể nói.
Trọng sinh, cùng thế giới trong truyện, chuyện ly kỳ như vậy ngay cả chính cậu trải qua còn khó có thể nhận, lại làm sao mà mở miệng với người đang sống trong thế giới đó đây?
Lòng tràn đầy chua sót không thể nói lên lời, Hugh cũng hoài nghi liệu mình có thể bị những cảm xúc rối mù này bức điên một ngày nào đó hay không!
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, Snape vừa thầm mắng mình lại mềm lòng, vừa dịu giọng trấn an: “Không muốn nói thì đừng nói, ngoan.”
Hugh ngẩng đầu, hai mắt đã đẫm lệ mơ hồ, hai tay sờ soạng ngũ quan sâu sắc của người yêu, run rẩy áp môi lên, trúc trắc mà cứng ngắc hôn hắn.
Snape phát ra một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, đoạt lại quyền chủ động, hung hăng mà hôn cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cẩn thận lm quá mỗi một chiếc răng, sau đó ôm lấy đầu lưỡi phấn hồng dùng sức mt vào.
Hugh thở dốc dính nị còn mang theo tiếng khóc nức nở, ngốc nghếch mà nhiệt tình đáp lại hắn. Snape dừng động tác một chút, sau đó càng thêm điên cuồng mà tàn sát bừa bãi trong miệng cậu, đem mọi áp lực tức giận cùng lo lắng đều thông qua nụ hôn kịch liệt này phát tiết ra ngoài.
Hugh ở trong lòng hò hét.
Sev, van cầu anh, không cần buông tay! Em không phải cố ý giấu diếm anh, mà là không thể nói! Sev, van cầu anh, hãy yêu em nhiều hơn chút nữa! Hãy yêu em nhiều hơn chút nữa thôi!
Snape không biết từ khi nào đã rời khỏi bờ môi Hugh, răng nanh trắng nhọn cắn cắn cái cằm duyên dáng của Hugh. Hugh run run ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ, thậm chí còn hơi thấy được mạch máu xanh xám dưới da.
Môi Snape một đường đi xuống, cắn cắn trên cần cổ tuyết trắng của cậu, lưu lại dấu vết màu đỏở đó, tình sắc mà ái muội.
Tay Hugh xuyên qua bả vai Snape, nắm chặt áo trên lưng hắn, cúi đầu dồn dập thở dốc. Răng nanh Snape như xuyên thấu qua làn da đang khẽ cắn lên mạch máu, Hugh có thể cảm giác được mạch máu theo động tác cắn của răng nanh mà nở rộng, điều này làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, hơn nữa có loại hưng phấn khó có thể nói lên lời.
Hầu như sắp không khống chế được, Snape dùng đầu lưỡi miêu tả hình dạng xương quai xanh của Hugh, hơn nữa còn cắn ra vài dấu đỏ trên đó. Hugh run rẩy, chưa bao giờ từng có cảm giác kỳ diệu này làm cậu thất thố, không hề tự kềm chế mà tham luyến.
Snape cực lực ngăn chặn cái ý tưởng mãnh liệt muốn đem người dưới thân ăn vào bụng, con ngươi màu đen bị dc triều bao phủ, nhưng cuối cùng hắn chỉ dùng sức ôm chặt lấy cậu, dấu răng dày đặc không hề khoảng cách trên làn da sau gáy, giống như muốn từ nơi đó xé toang cậu ra.
Hỗn loạn hô hấp thật lâu mới ngừng lại, Snape ám ách nói trước: “Hugh, có cái gì không thể nói cho ta biết? Ta không đủ để cho em tin tưởng sao?”
Hugh nắm chặt tay hắn, giống như người sắp chết đuối bắt được tấm gỗ cứu mạng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thần sắc biến ảo không chừng.
Snape như có như không thở dài một tiếng — Hugh không thể khẳng định mình có nghe lầm hay không — hắn nói: “Như vậy, thân là người yêu của em, khi ta không thấy bóng dáng cả ngày trời sao em lại không có lấy một câu hỏi han, Hugh, ta nên vui sướng vì em tin tưởng ta hay nên thất vọng vì em không để ý gì đến ta?”
Rồi đột nhiên trong nháy mắt, Hugh lấy ra đũa phép trong tay áo, điểm nhẹ trong không khí, con chữ màu xanh hiện lên trước mắt, “Em biết anh đi đâu, không có nguy hiểm.”
Snape thân thể cứng đờ, “Em biết? Hugh, có lẽ ta có thể lớn mật đoán, em có huyết thống của nhà tiên tri?” Cái này đương nhiên không có khả năng, Hugh hoàn toàn là phù thuỷ Muggle.
“Không, em chỉ là đoán. Ngày /, sinh nhật mẹ của Harry, Lily Evans.” đũa phép Hugh vẽ lên dòng chữ này, đôi mày anh tuấn của Snape xoắn chặt vào nhau, trong lòng có chút khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện mảy may, “Thì tính sao?”
Hugh mỉm cười, “Tất nhiên là anh đi cúng tế cô ấy, em nói sai sao?” Giữa những hàng chữ là vẻ thường thường thản nhiên, không có phập phồng. Giống như cậu đột nhiên buông tha giãy dụa, ngay cả sắc mặt cũng không hề gợn sóng.
“Hugh, em biết cái gì?” Snape hỏi, hắn đột nhiên có loại cảm giác quỷ dị, giống như Hugh thấy rõ hết thảy vậy.
Hugh thong thả quay đầu, nhìn hắn, hồi lâu đột nhiên cười lên, nụ cười bừa bãi sống động kia lan đến khóe mắt đuôi lông mày, rực rỡ như hoa.
“Hugh!” Rõ ràng là nụ cười mà hắn thich nhất, lúc này Snape lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười kia quái dị không nói lên lời, như là thật sự vui vẻ, hoặc như là bi thương cùng quyết tuyệt.
Hugh quay đầu, tươi cười không thay đổi, đũa phép xoay tròn, “Sev, em biết so với anh tưởng còn nhiều lắm nhiều lắm, anh muốn biết sao? Em đều có thể nói cho anh, chỉ cần anh có thể nhận.”
Giống như bị nụ hôn điên cuồng cùng gặm cắn triền miên gần như tuyệt vọng vừa rồi kích thích đến, Hugh có loại cảm giác khủng bố không sao tả nổi. Cứ tiếp tục như vậy, cho nhau ngờ vực vô căn cứ, lại thêm ghen tị lúc nào cũng cắn nuốt lý trí rồi sẽ khiến họ đi về hai con đường khác nhau.
Mà Snape cảm thấy hình như mình đang tiếp cận một chân tướng cấm kỵ, hắn khát vọng chân tướng này, đồng thời lại sợ hãi chính nó.
Nhưng một Slytherin sẽ không trốn tránh, thanh âm hắn vững vàng mà kiên định, “Ta thật vui khi em nguyện ý chia xẻ cùng ta bí mật của em, Hugh.”