Harry gần đây hết sức là buồn rầu.
Nguyên nhân, chính là một tân sinh Gryffindor tên Colin-cuồng-chụp-ảnh-cuồng-theo-dõi-điên-cuồng-sùng-bái-cứu-thế-chủ-Creevey. Creevey cả ngày không để ý tới ngăn cách giữa các học viện màẩn nấp trên hành lang ý đồ thuyết phục Harry cho nó chụp mấy tấm ảnh có kèm chữ ký để gửi cho người nhà Muggle. Mà so với đứa nhỏ này càng đáng sợ hơn là Gilderoy-bao-cỏ-tự-kỷ-cuồng-Lockhart cứ cảm thấy Harry đứng cùng gã rất là nổi bật, càng không ngừng nói với nó mấy lời không đâu, còn tự dưng bắt nó cấm túc liên tục, nội dung cấm túc chính là thay gã hồi âm cho các fan hâm mộ não tàn.
Ôi! Merlin hỡi! Vụ này thật sự đáng sợ! Nó tình nguyện giống như học kỳ trước đối mặt với Voldemort một lần nữa!
Đối với Harry thống khổ, cho dù là Draco, Hugh, hay là Hermione thì cũng đều muốn giúp mà bất lực. Hermione từ lúc học tiết đầu tiên của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám liền thông qua mấy con yêu nhí gã mang đến mà thấy rõ bản chất bao cỏ của Lockhart. Điều này làm cho cô bé uể oải mất hai ngày, nhưng rất nhanh cô bé đã dời lực chú ý lên những phương pháp khác để học giỏi môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Thư viện.
“Cứu mạng, tay mình sắp đứt tới nơi rồi!” Harry nắm cái tay phải đau nhức kêu liên mồm, “Draco, ô ô! Mình sắp điên mất!” Hôm nay nó lại bị Lockhart kêu đi cấm túc, giúp gã trả lời không dưới hai trăm phong thư ái mộ, vừa mới được giải phóng, cả cánh tay phải đều không nhấc lên nổi.
Draco vội vàng giúp nó xoa bóp tay, trong mắt đều là đau lòng. Đáng tiếc ở Hogwarts học trò không thể cự tuyệt giáo sư cấm túc, nếu không cậu bé nhất định sẽ không cho Harry tới căn phòng của cái tên đầu toàn cỏ lác đó!
Một bên Hugh truyền qua một lọ độc dược màu trắng bạc, Harry tiếp nhận, nắm mũi đổ thuốc vào miệng, hương vị ghê tởm trong khoang miệng, yết hầu cùng dạ dày bốc lên, suýt chút nữa khiến nó phun hết cơm tối ra ngoài, nhưng đau nhức nơi cánh tay nháy mắt biến mất.
Draco tinh chuẩn bỏ một viên kẹo vào miệng Harry, đầu lưỡi Harry không cẩn thận đụng tới đầu ngón tay cậu ta, rồng nhỏ bạch kim nhất thời như bị điện giật, bản năng Veela càng ngày càng mãnh liệt thúc giục cậu ta mau chóng ôm lấy chú rắn nhỏ mắt xanh đáng yêu này vào lòng.
Không! Bây giờ còn không phải lúc! Draco đè xuống. Slytherin là kẻ đi săn có kiên nhẫn nhất, không có nắm chắc mười phần bọn họ tuyệt sẽ không dễ dàng ra tay!
Harry hoàn toàn không biết Draco rối rắm, khổ sở hỏi Hugh, “Hugh, chẳng lẽ anh không thể bảo giáo sư Snape cải tiến hương vị một chút được sao? Thật là kinh khủng!” Ô ô mùi vịđộc dược hiệu Snape so với trước kia còn ‘tuyệt vời ông mặt dời’ hơn!
Hugh nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực. Trên thực tế cậu có thể đến hầm lấy độc dược cho Harry đã là Snape nể mặt lắm rồi, làm cho độc dược hương vị kinh khủng hơn chính là để bày tỏ chút bất mãn của hắn, muốn thay đổi hương vị? Kiếp sau cũng không khả năng!
Harry buồn bực nằm úp sấp trên bàn, nhỏ giọng than thở, “Đãi ngộ khác biệt! Kháng nghị!” Đừng tưởng rằng nó không biết, độc dược Hugh uống tuyệt đối không phải hương vị quỷ dị như thế này! Lần trước nó thấy Hugh uống độc dược thể lực với vẻ mặt hưởng thụ đó.
Draco sờ sờ đầu của nó, đãi ngộ người nhà thôi! Ghen tị không được đâu.
Hermione ngẩng đầu lên từ trang sách, bút lông chim trong tay đổi tới đổi lui. Kỳ quái, sao cảm giác là lạ nhỉ? Hugh cùng giáo sư Snape đến tột cùng có quan hệ gì? Thầy trò thuần túy sao? Bạn bè? Hay là…… bố và con riêng?
Thật sự là rất đáng tìm tòi nghiên cứu đây!
Hugh mỉm cười, chỉ về phía cửa thư viện — anh đi trước. Harry ai oán nhìn cậu một cái, nghiêng đầu qua một bên, thấy sắc quên bạn, hừ! Draco vừa trấn an bé rắn nhỏ mắt xanh, vừa cười ái muội với Hugh, Hugh mặt ửng đỏ, vội vàng thu sách vở, chạy trối chết.
Vội vàng chạy ra khỏi thư viện, trước mặt liền có một thiếu niên đeo kính viền vàng nhã nhặn. “Hugh.” Anseair nhẹ giọng kêu cậu, Hugh ôm sách mỉm cười, gật gật đầu.
Anseair thầm thở dài, cho tới bây giờ anh ta vẫn không thể không khỏi tim đập nhanh trước con người trước mặt. “Hugh, năm nay anh sẽ tốt nghiệp.” Anh nói xong, ánh mắt màu nâu nhạt dịu dàng nhìn Hugh.
Hugh khó hiểu, ngốc nghếch gật đầu – năm bảy mà, đương nhiên phải tốt nghiệp. Nhưng cái đó thì có liên quan gì đến cậu đâu? Anseair nhìn cậu như vậy chỉ biết cậu khẳng định không để ý tới lời tỏ tình năm trước của mình trong lòng, không khỏi khó chịu một trận.
Nở một nụ cười dịu dàng, “Hugh, nể mặt anh sắp phải rời khỏi Hogwarts, năm nay vũ hội Halloween anh có thể mời em làm bạn nhảy của mình không?”
Ơ?
Hugh cẩn thận ngẫm lại, đúng thật, qua một tuần nữa là Halloween, Halloween hàng năm Hogwarts đều có một vũ hội hoá trang, chỉ là cậu chưa bao giờ tham gia.
Nhìn lại ánh mắt chờ mong của Anseair, Hugh áy náy lắc đầu. Không nói đến người yêu xà vương độc chiếm dc siêu cường, cho dù là trước kia thì cậu cũng không khả năng đáp ứng.
Anseair khó có thể che dấu sự thất vọng, nhưng anh vẫn tao nhã có lễ cười nói: “Thế thì thật đáng tiếc, thật xin lỗi, đã quấy rầy em rồi.” Hugh nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng thấy có lỗi với Anseair, nhưng chuyện tình cảm không thể nhân nhượng nửa phần.
Anseair tao nhã rời đi, Hugh sờ sờ quyển sách trên tay, bước chân chuyển hướng, đi về phía tháp Ravenclaw.
Khai giảng tới nay trừ bỏ ba bữa cùng thời gian phụ đạo thì cậu đều không tới hầm, mà là ngồi trong thư viện Ravenclaw tra tìm các tư liệu liên quan tới nước thuốc tinh lọc, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa có cái gì rõ ràng. Snape cũng tạm thời chưa có thu hoạch gì ở khu sách cấm thư viện Hogwarts cùng kho sách riêng của Lucius ở gia tộc Malfoy.
Về vương miện Ravenclaw, Snape lo lắng những động thái liên tiếp của bọn họ sẽ khiến cho Dumbledore chú ý, đến bây giờ còn chưa đi tìm Lucius thương lượng, quyết định vào ngày Giáng Sinh Snape sẽ vào phòng yêu cầu xem sao, Lucius thì sẽ kích động bộ pháp thuật gọi Dumbledore đi vào ngày đó.
Lúc sắp rẽ vào một hành lang thì đột nhiên từ một góc sáng sủa có một bàn tay túm lấy cậu. Hugh hít sâu một hơi, đang muốn phản kháng, lại bị ôm vào một cái ôm quen thuộc, mùi thuốc đăng đắng vây quanh cậu.
Sev!
Hugh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt cương nghị cùng con ngươi đen thâm thúy của nam nhân, khóe miệng nở nụ cười thật tươi, đầu nhỏ không tự giác cọ ngực hắn. Ánh mắt lạnh như băng của Snape nhất thời nhu hòa xuống, nhưng giọng nói lại mang theo chút không vui, “Hừ! Ta còn tưởng em trò chuyện vui vẻ với cậu Orland, quên mất giáo sư độc dược đáng thương của em rồi.”
Chậc chậc, lại ghen tị đây mà!
Hugh giống như bất mãn chọc chọc ngực hắn, độ cong khóe miệng thấy thế nào cũng ngọt ngào. Snape bắt tay cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu Orland tìm em làm cái gì?” Người yêu nhỏ của hắn được hoan nghênh như vậy, hắn nên trông kỹ mới được. Hugh lấy ra đũa phép, hàng chữ màu lục mượt mà hiện lên, “Đàn anh mời em làm bạn nhảy vũ hội Halloween.”
Snape nháy mắt biến sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Chết tiệt! Làm sao nó dám!” Tay Hugh bị nắm đau, vội vàng vỗ vỗ hắn, Snape lập tức thả lỏng tay, khẩn trương kiểm tra cổ tay cậu, cũng may không làm sao.
Hugh vẫy đũa phép, “Sev, em đã cự tuyệt anh ấy, anh đừng giận.” Snape nặng nề mà hừ một tiếng, không dây dưa vấn đề này nữa, “Muốn đi đâu?” Hugh chỉ hướng Tháp Ravenclaw lộ ra đỉnh nhọn.
Snape gật gật đầu, “Đi đi.” Hugh ngửa đầu hôn lên cằm hắn một cái, đi ra khỏi góc tường, quay lại cười với hắnđi về phía tháp Ravenclaw. Snape nhìn bóng dáng vui vẻ của cậu, mặt mày cũng mềm mại hẳn đi.
Sau hôm nay, Thủ lĩnh nam sinh vĩ đại của Ravenclaw, Anseair Orland, không rõ nguyên nhân mà bị giáo sư độc dược khủng bố tà ác nhất Hogwarts nhớ thương, dù là tiết học độc dược hay là ở trên hành lang bị đụng phải, Snape luôn có vô số lí do ‘thỏa đáng’ trừ của Anseair mười hai mươi điểm, ngay cả thành tích độc dược vẫn xưng là vĩ đại cũng bịảnh hưởng, luận văn thậm chí lần đầu tiên bị cho điểm ‘E’.
Anseair đương nhiên không biết bản thân mình trong lúc vô tình đã đắc tội xà vương thích mang thù, tuy rằng biết không đúng lắm, nhưng thân là một Ravenclaw vĩ đại, anh chỉ biết càng thêm cố gắng.
Mà thân là ngòi nổ cho tất cả Hugh chỉ biết bất đắc dĩ dung túng hành vi lòng dạ hẹp hòi của người yêu, không biện hộ cho cho Anseair — mặc dù thấy hơi có lỗi với đàn anh vẫn quan tâm đến mình, nhưng tâm tình của Sev mới là thứ cậu để ý nhất.
Khó có được một ngày đầu đông ấm áp, Hugh, Draco, Harry, Hermione trải một tấm khắn trải bàn bên bờ hồ Đen, bên trên bày buổi trà chiều cho Hugh tự tay làm, đều tự cầm một quyển sách đọc chuyên chú, ngẫu nhiên bốc một miếng bánh hoặc uống một ngụm trà. Nhóc tuyết li ghé vào trên đùi cậu chủ, thoải mái mà nhắm mắt lại, cái đuôi xoã tung đung đa đung đưa, đáng yêu cực kì.
Hôm nay gió không lớn, mặt trời chiếu sáng khiến toàn thân ấm áp. Hugh vốn là muốn đi dạo cùng Snape, trong hầm lạnh lẽo qua, hay là phơi nhiều nắng thì tốt hơn, đáng tiếc cả chiều nay Snape đều có tiết.
“Hey, Hugh, Halloween anh định hoá trang thành cái gì vậy?” Harry khép lại sách, hào hứng hỏi, đưa tới hai người còn lại cũng hứng thú mười phần nhìn về phía Hugh.
Hugh cong môi cười, lắc đầu – cậu luôn không tham gia. Harry lại nghĩ là cậu vẫn chưa nghĩ ra, sờ sờ cái cằm bóng loáng, “Draco muốn làm bá tước Dracula, em vốn định hoá trang thành yêu tinh, nhưng Draco không cho phép, em chỉ đành hoá trang thành hoàng tử tinh linh, Hermione, cậu định hoá trang thành cái gì?”
Hermione trầm ngâm một lát, “Đại khái là học giảlinh tinh gì đó.” Harry gật gật đầu, vỗ tay, “Hugh, không bằng anh cũng hoá trang thành tinh linh đi, nhất định sẽ rất dễ nhìn!” Harry vẻ mặt chờ mong, hy vọng đề nghị của mình được tiếp thu. Draco cùng Hermione cũng là vẻ mặt đồng ý, Hugh xác thực thực thích hợp hoá trang thành tinh linh.
Đối với mong đợi của bọn họ, Hugh vẫn lắc đầu, lấy ra đũa phép vẩy, “Không, anh không định tham gia vũ hội.” “Như vậy sao được?” Mở miệng là Hermione, “Vũ hội Halloween là hoạt động quan trọng nhất của Hogwarts, mỗi người đều phải tham gia!”
Hugh lay động cổ tay, “Anh nghĩ hình như không có quy định này đi? Kỳ thật anh vẫn không tham gia vũ hội này mà.” Harry dùng một đôi mắt xanh ngập nước nhìn cậu, “Hugh, đi mà đi mà, em muốn xem Hugh hoá trang thành tinh linh! Đi mà đi mà!”
Hugh có chút mềm lòng, nhưng lại nghĩ đến vũ hội huyên náo cùng phiền toái, hơn nữa Sev sẽ không đi, lại kiên quyết lắc đầu. Harry đáng thương tiếp tục cầu, “Đi mà, Hugh, Hugh, đi đi mà, chơi vui lắm! Kính nhờ đó, chuyện lễ phục Draco sẽ phụ trách, Hugh anh chỉ cần lộ mặt ở lễ đường một cái là được! Đi mà!”
Hugh vẫn do dự. “Chít chít!” nhóc tuyết li vẫn nhắm mắt nằm trên đùi đột nhiên kêu hai tiếng, dùng đuôi đập đập cánh tay Hugh. Harry cảm thấy mình đã tìm được minh hữu rồi, “Hugh, anh xem, ngay cả nhóc tuyết li cũng cho là anh nên đi tham gia vũ hội đấy!”
Harry túm lấy tay cậu lắc lắc. Hugh bị lắc đến choáng váng, đè nó lại, bất đắc dĩ thoái nhượng từng bước, “Anh sẽ suy nghĩ.”
Harry sung sướng lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ kêu: “Thật tốt quá! Draco, cậu nhớ giúp Hugh chuẩn bị một bộ lễ phục đẹp nhất đấy nhé!” Draco yêu chiều gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Hugh hắc tuyến – cậu chỉ nói sẽ suy nghĩ, chưa có đáp ứng mà?
Harry trong lòng đắc ý dào dạt, hừ hừ, tuy rằng nó đánh không lại giáo sư Snape, nhưng vẫn rất khó chịu với cái người đã cướp Hugh đi [?], vụng trộm cho thấy ấy chút phiền toái thì được nha! Ai nha, không biết sau vũ hội Halloween thì lượng fan của Hugh lại tăng thêm bao nhiêu người nữa đây?