Lúc giữa trưa Hugh bị Draco, Harry cùng Hermione ngăn lại, sắc mặt ba phù thuỷ nhỏ đều rất nghiêm trọng, thật đúng là làm cho Hugh hoảng sợ — đây là xảy ra chuyện gì quan trọng, sao trông đứa nào đứa nấy nghiêm túc như vậy?
“Hugh, bọn tôi có chuyện muốn nói, anh muốn tới chỗ ba đỡ đầu sao? Chúng ta cùng đi đi.” Draco trước mở miệng, tay cậu ta vẫn đặt trên lưng Harry, trấn an cảm xúc của nó. Cả đêm qua Harry không ngủ ngon, luôn mơ thấy một đôi mắt màu vàng kim và giọng nói lạnh lẽo kia.
Hugh gật gật đầu, cậu thật sự muốn tới hầm. Mang theo ba phù thuỷ nhỏ cùng đi, dọc đường còn là gặp vô số ánh nhìn chăm chú, nhưng Hugh chỉ thấy mà không thể trách. Sáng nay lúc đi học luôn có người nhìn nên xác xuất thành công trong môn biến hình thấp tới mức chưa từng có, môn thảo dược thì làm hỏng thảo dược đến nỗi giáo sư Sprout nổi tiếng ôn hoà nhất cũng thiếu chút nữa phát hỏa.
Tuy rằng các giáo sư cũng vô cùng kinh sợ với chuyện Hugh cùng Snape là tình nhân, giáo sư Flitwick nghe được chân tướng thì hét lên một tiếng ngã từ trên ghế xuống, trên đầu sưng u một cục, giáo sư McGonagall thì suýt nữa trợn trắng mắt, giáo sư Sprout thì vặn méo cái thìa trong tay. Bao cỏ tóc vàng Lockhart đại khái là người bình tĩnh nhất, răng rắc một cái lắp lại cái cằm méo sẹo của mình, tiếp tục khoác lác, “Oh, không, chuyện này có gì đâu. Nếu tôi mà biểu hiện ra một phần mười sức quyến rũ của mình thì kỵ sĩ của hoàng tử nhỏ sẽ không phải giáo sư Snape.”
Ba phù thuỷ nhỏ giật mình vô cùng nhìn Hugh mới vừa tới cửa hầm, cửa đã tự động mở ra, để cho cậu đi vào. Draco cảm thấy thế giới này thật là quá kỳ diệu, nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu ta thật không dám tin tưởng có người có thể xâm nhập vào lãnh địa của cha đỡ đầu như thế mà không bị Avada Kavadra chết toi!
Hiện tại Snape đã vô cùng tự giác rời khỏi phòng thí nghiệm vào giờ cơm, ngồi trên sô pha chờ một lát, người yêu nhỏ của hắn sẽ đến cùng dùng cơm với hắn. Hôm nay hắn giống bình thường ngồi trên sô pha lật xem một quyển sách thuốc bản lẻ, tìm thông tin về nước thuốc tinh lọc.
Cảm giác cửa mở ra, hắn khép sách lại đứng lên, đi ra cửa, muốn trao cho người yêu nhỏ một nụ hôn buổi trưa ngọt ngào. Nhưng tay vừa đụng tới bả vai của người yêu nhỏ đã bị đối phương đỏ mặt đẩy ra, Snape còn tưởng cậu vẫn còn thẹn thùng vì việc thân thiết tối hôm qua, nhưng khi ánh mắt chạm đến ba con động vật nhỏ đứng ở cửa, sắc mặt nhất thời biến thành biểu tình âm trầm vẫn luôn khiến cho nhóm động vật nhìn đã sợ mất mật.
Ba phù thuỷ nhỏ nhất trí lui về phía sau hai bước, ý đồ thoát khỏi ánh mắt tử vong của Snape. Snape khoanh tay, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu các trò không có một lí do hoàn mỹ để giải thích cho việc quấy rầy giáo sư của mình dùng cơm, như vậy ta nghĩ thầy giám thị Filch sẽ rất vui khi có thêm ba đứa giúp dọn dẹp hành lang Hogwarts.”
Draco vội vàng nhấc tay cam đoan, “Cha đỡ đầu, chuyện này tuyệt đối rất quan trọng! Ngài biết mà, chúng con sẽ không lấy những chuyện vụn vặt làm phiền ngài.” Quấy rầy thời gian hai người của ngài và Hugh, chúng con cũng không phải chán sống!
Snape nhìn qua lại bọn chúng hai lần, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, tránh người ra, “Tiến vào!” Ba người nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi vào, Harry nháy mắt với Hugh — giáo sư Snape thật sự quá đáng sợ đó!
Cơm trưa trên bàn toảra mùi hương mê người, Draco, Harry cùng Hermione còn chưa ăn cơm trưa đều cảm thấy bụng thầm thì kêu, ánh mắt nhịn không được liếc qua hướng bàn ăn. Snape chú ý tới, sắc mặt lạnh hơn, “Có chuyện gì nhanh nói, nói xong thì lăn!”
Harry le lưỡi — thật xấu tính!
Draco liếc nhìn nó một cái – còn gây chuyện!
Bé rắn nhỏ mắt xanh hừ hừ, quay đầu đi.
Draco thở dài trong lòng, quay đầu nghiêm trang nhìn cha đỡ đầu nhà mình, “Cha đỡ đầu, hôm qua khi chúng con về ký túc xá, Harry nói cậu ấy nghe được giọng nói máu, giết, xé rách gì đó, nhưng con cùng Hermione đều không nghe thấy.”
Hermione tiếp lời, “Chúng em cho rằng chuyện này không đơn giản, hơn nữa sau đó còn xảy ra chuyện Mrs Norris bị hoá đá, thầy cho rằng chuyện này có liên hệ gì với nhau không?”
Là xà quái!
Snape cùng Hugh liếc nhau, từ trong mắt đối phương đọc được tin tức giống nhau.
“Draco, Potter, Granger, ta hy vọng bọn mi vẫn còn cái đầu dù nó chỉ to bằng cái móng tay, mấy chuyện này không phải thứ bọn mi có thể quản, ta nghĩ cho dù là Slytherin hay là Ravenclaw thì đều không có phẩm chất lỗ mãng này.” Snape lạnh như băng nói, “Potter! Nghe được giọng nói kỳ quái không phải thứ tốt, nếu mi còn muốn giữ cái mạng nhỏ kia thì đừng có mà khoe khoang khắp nơi như thằng ngốc về chuyện này, thanh danh của cứu thế chủ đã đủ lớn, không cần vẽ rắn thêm chân.”
Harry cứng đờ lưng, gật mạnh đầu: “Vâng, em đã biết, giáo sư Snape!” Snape hừ một tiếng, dù hắn vẫn không thể nào nhìn vừa mắt Potter. “Không có việc gì thì cút hết đi! Ta không có nhiều thời gian nghe mấy đứa nói chuyện vô nghĩa.” Hắn hạ lệnh đuổi khách, ba phù thuỷ nhỏ vội vàng cáo từ, đỡ phải bị ném qua một cái ác chú.
“Chết tiệt!” Snape mắng một tiếng, Hugh lấy tay xoa cái trán nhăn tít của hắn. Snape cầm lấy tay cậu, kéo xuống dưới, đặt bên môi khẽ hôn. Hugh dựa vào hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, không tiếng động an ủi.
Tình cảnh của Hugh hiện tại hơi xấu hổ, trước đó hầu như toàn bộ Hogwarts đều thích cậu, bởi vì cậu lớn lên dễ nhìn, lại làm người lại khiêm tốn lễ độ. Thân là một Ravenclaw trung lập, cho dù có qua lại thân thiết với Harry cùng Draco nhà Slytherin thì cũng không trở ngại mọi người đều yêu thích cậu. Nhưng hiện tại lại truyền ra tin cậu hẹn hò với giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts, rất nhiều người vừa cảm thấy khó tin vừa kiêng kị vì ấn tượng đáng sợ Snape mang lại.
Chẳng qua Hugh vốn trời sinh đã điềm đạm, không để bụng những chuyện này, mặc kệ thái độ của người khác thay đổi, cậu vẫn làm theo ý mình, với ai cũng vẫn duy trì nụ cười ôn hoà cùng khoảng cách nhất định, vẫn kiên trì ngày ba bữa nấu cơm cho Snape. Điều khác duy nhất chính là bởi vì quan hệ đã sáng tỏ, cậu với Snape cũng không cần kiêng dè như trước nữa, tuy rằng vẫn rất bề bộn, nhưng hai người thường xuyên sóng vai nhau xuất hiện.
Trong giai đoạn mọi người đang thích ứng, độ hư hao của các đồ dùng trong Hogwarts đạt tới đỉnh cao lịch sử, Dumbledore nhìn giấy tờ báo cáo chất đống trong phòng hiệu trưởng, vuốt râu cười khổ.
Chuyện hoá đá xuất hiện đã cảnh cáo cho bọn Snape, quỹ tích vận mệnh đã bị bọn họ quấy rầy, tương lai còn là một ẩn số, bọn họ còn chưa có lý do để thả lỏng.
Snape quyết định tới phòng yêu cầu nhìn xem Vương miện Ravenclaw rốt cuộc có còn ở đó không, tuy rằng có thể sẽ khiến cho Dumbledore chú ý, nhưng dựa theo nguyên tác thì hiện tại hẳn là Dumbledore còn chưa biết chỗẩn thân của hồn khí này, bởi vậy cùng lắm là sẽ cảm thấy hành vi của hắn quỷ bí mà thôi.
Hogwarts ban đêm thật yên tĩnh, tiếng nói chuyện khe khẽ của các bức họa trên tường cùng tiếng cọt kẹt mấy bộ áo giáp nơi góc sáng sủa phát ra trong màn đêm yên lặng có vẻ càng thêm âm trầm khủng bố.
Snape dùng áo choàng bọc lấy Hugh chết sống muốn đi theo, ôm cậu vào trước ngực, ếm bùa Tan ảo ảnh cùng thần chú nhẹ bước chân, đi về phía lầu tám.
Cẩn thận né tránh giáo sư tuần tra ban đêm cùng thầy giám thị Filch, bọn họ đứng trước tấm thảm treo tường Barnabas the Barmy đang dạy ba lê. Hugh ra khỏi lng ngực của Snape, đi qua đi lại ba vòng trước nó, trong đầu nghĩ: “Một nơi để giấu đồ, một nơi để giấu đồ.”
Một cánh cửa nặng màu xám bạc đột ngột xuất hiện, Snape một lần nữa kéo Hugh vào trong áo choàng, vừa ôm vừa đi vào.
Bẩn! Loạn!
Ấn tượng mà nơi giấu đồở Hogwarts gây cho người ta chỉ có hai điều này, Snape không khỏi nhăn mày, ôm chặt thêm người trong lòng. Hugh ló đầu ra, nhìn quanh– nhiều đồ như vậy, một buổi tối tìm được không đây?
Snape dùng bùa Accio, không phản ứng, chỉ có thể nhận mệnh tự đi tìm. Cởi áo choàng bao thật kín cho Hugh, Snape xắn tay áo lật tung hơn nửa cái phòng chưa đồ linh tinh. Hugh muốn hỗ trợ, bị Snape ngăn cản không cho chống lại, chỉ có thể mím miệng đứng nhìn một bên.
Vừa tìm đã mất nửa buổi tối, bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, Snape rốt cục lật tung cả căn phòng, xác định vương miện Ravenclaw đã không còn ở nơi này.
Snape ếm vài bùa Scourgify cho mình loại bỏ sách bụi bặm cùng mùi lạ, Hugh lúc này không phản đối, bởi vì không thể để cho Snape bẩn thỉu cả người đi ra ngoài được?
Đi ra khỏi Phòng yêu cầu, Dumbledore mặc màu chùng sao màu tím, râu buộc cái nơ con bướm, cười ra vẻ “Ta là người tốt, ta không thể mặc kệ chuyện xấu” đứng trước cửa chờ bọn họ.
Chỉ sửng sốt không đến một giây, Snape nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt trở nên trống rỗng mà lạnh lùng, giống như một đường hầm hắc ám, “Dumbledore, ông làm gì ở chỗ này?”
Dumbledore vuốt râu, cười nói: “À, ta chỉ là quan tâm giáo sư độc dược cùng học trò một đêm chưa về mà thôi. Severus, cậu có thể nói cho ta biết cậu với Hugh làm gì cả đêm qua ở trong này không?” Ông chỉ vào vách tường phía sau Snape, “Hogwarts luôn có rất nhiều bí mật đáng giá tìm tòi, không phải sao?”
Snape khô cằn nói: “Quả thực, một căn phòng bí mật vô cùng thú vị.” Đôi mắt xanh đằng sau mắt kính của Dumbledore lóe sáng, “Mỗi một phù thuỷ Anh quốc đều nhiệt tình yêu thương Hogwarts, bởi vì nó cỡ nào thần bí mà khoan dung. Severus, thật hiếm khi thấy cậu cũng tò mò về những bí mật nhỏ của Hogwarts.”
Snape lạnh lùng nhìn ông, “Tôi không phải Gryffindor ngu xuẩn!” Dumbledore cười tủm tỉm nói: “Kỳ thật bọn nhỏ nhà Gryffindor rất đáng yêu, chính là Severus cậu không hay tiếp xúc cùng bọn nó mà thôi.” Snape khinh thường hừ lạnh, “Tôi tình nguyện đối mặt với cả trăm con quỷ quỷ khổng lồ!”
Mắt thấy sắp đến thời gian bọn phù thuỷ nhỏ rời giường, Hugh cũng không muốn để cho người khác thấy bọn họ giằng co trong này, lấy ra đũa phép khẽ vẩy, “Hiệu trưởng Dumbledore, trong lúc vô tình em phát hiện phòng bí mật này, nó có thể biến thành một gian phòng thí nghiệm độc dược cao cấp nhất. Thầy biết mà, giáo sư Snape rất yêu độc dược, em chỉ là muốn cho thầy ấy một nơi để thoải mái tiến hành nghiên cứu.”
Dumbledore cười đến là hoà hảo, “Oh? Nói như vậy Severus cả đêm đều nghiên cứu độc dược ở trong này sao?” Tay Snape đặt bên hông Hugh siết chặt, đề phòng nhìn ông già vẫn cứ hoà ái trước mắt, “Ông hoài nghi cái gì? Dumbledore.”
“Oh, không, đương nhiên không. Ta rất tin tưởng cậu.” Dumbledore rất trôi chảy mà nói, “Nhưng mà, Hugh, bởi vì trò dạ du và không về kí túc xá qua đêm, ta phải trừ Ravenclaw hai mươi điểm.”
Snape hừ lạnh một tiếng, “Nếu không có việc gì chúng tôi đi trước.” Không đợi Dumbledore nói thêm gì, ôm Hugh vào lòng nhanh chóng rời đi.
Đứng trước bức thảm Barnabas the Barmy, Dumbledore nhạt đi nụ cười hoá ái, ánh mắt lạnh như băng.